- Chậm đã, trước tiên ta hỏi ngươi một chuyện. Nữ tử sau lưng ngươi là ai? Tiểu cô nương này là
người nào? Ninh Tiểu Xuyên, tổ gia gia đã tứ hôn cho ngươi và ta, ngươi
cũng không nên làm quá đáng như vậy.
Ánh mắt Kim Lăng đột nhiên sáng rực, nhìn chằm chằm Tiểu Hồng và Vân Tế.
Tiểu Hồng chỉ chăm chăm vào thức ăn trên bàn, cầm một khối thịt Huyền
thú, nhét vào trong miệng, căn bản không hề để ý tới ánh mắt của Kim
Lăng.
Vân Tế thì cảm thấy hàn khí phát ra trên người Kim Lăng, khiến cho nàng thập phần sợ hãi.
Cùng là cảnh giới Thiên Nhân, thế nhưng, tu vi của Kim Lăng lại cường đại hơn Vân Tế rất nhiều.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Vân Tế chính là sứ giả dưới trướng Đàn Đà Địa Tạng của Địa Tạng Vương
Tông, ta đã đáp ứng sẽ bảo vệ tính mạng của nàng ta. Về phần Tiểu Hồng,
nó không phải nhân loại, mà là một đầu Chân Long ấu thú.
Thực ra, Tiểu Hồng chính là Thần Long ấu thú.
Thế nhưng, Thần Long ấu thú thì quả thực quá kinh thế hãi tục, cho nên
Ninh Tiểu Xuyên mới nói rằng nó là một đầu Chân Long ấu thú.
- Chân Long ấu thú?
Ánh mắt Kim Lăng lập tức sáng ngời.
Trong truyền thuyết, một khi Chân Long ấu thú trưởng thành, có thể hóa thành Chân Long, chiến lực ngang ngửa với Chân Nhân.
Nếu có một đầu Chân Long thủ hộ Kim tộc, như vậy thì còn người nào có
thể làm rung chuyển địa vị vô thượng của Kim tộc tại Thiên Xu Đại Đế
quốc nữa?
Kim Lăng lập tức nảy sinh hứng thú với Tiểu Hồng, nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, Chân Long ấu thú là thiên địa linh chủng, tại sao
ngươi lại cho nó ăn những thứ này? Ít nhất mỗi tháng cũng phải cho nó ăn một gốc thông linh kỳ dược a.
Ninh Tiểu Xuyên xoa xoa cái trán, thông linh kỳ dược cực kỳ đắt đỏ,
ngoại trừ cổ tộc giàu có nứt vách như Kim tộc ra, còn người nào có thể
mỗi tháng xuất ra một gốc thông linh kỳ dược chứ?
Kim Lăng lập tức đi tới bên cạnh Tiểu Hồng, nói:
- Tiểu Hồng, tỷ tỷ là vị hôn thê của Ninh Tiểu Xuyên, không phải là
người ngoài. Nếu ngươi theo tỷ tỷ tới Kim tộc, tỷ tỷ cam đoan mỗi tháng
sẽ cho ngươi một gốc thông linh kỳ dược.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không lo lắng Tiểu Hồng bị Kim Lăng dụ dỗ, liền nói:
- Kim Lăng, có chuyện thập phần trọng yếu, ta nhất định phải hỏi ngươi.
- Chuyện gì?
Kim Lăng hỏi.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Đại khái là mấy ngàn năm trước, Thiên Xu Đại Đế quốc đã xuất hiện một
vị đại ma đầu, tên là “Dạ Quy Nhân”. Nghe nói đại ma đầu này đã bị lão
tổ tông của Kim tộc trấn áp, chết già trong thiên lao của Kim tộc.
Chuyện này có phải sự thật hay không?
- Dạ Quy Nhân? Chính là đại ma đầu đã từng sử dụng ma hỏa thiêu rụi ba nền văn minh nhân loại sao?
Sắc mặt Kim Lăng thoáng biến đổi, trở nên ngưng trọng, nói:
- Ma đầu kia hai tay dính đầy máu tươi, giết người như ngóe, chính là tà nhân kinh khủng nhất gần hai ngàn năm qua của Thiên Xu Đại Đế quốc.
- Nghe nói tu vi của hắn đã đạt tới cảnh giới Cửu Thiên Tôn Giả, sau khi chết già trong thiên lao, đã bị mai táng tại Thiên Nhân mộ lâm.
Thần sắc Ninh Tiểu Xuyên khẽ động, nói:
- Thiên Nhân mộ lâm ở đâu? Ngươi có biết vị trí cụ thể của mộ phần Dạ Quy Nhân hay không?
Kim Lăng khẽ nhíu mày, nói:
- Ngươi hỏi chuyện này làm gì? Thiên Nhân mộ lâm có cao nhân trông coi, không thể tùy tiện xông loạn.
- Ngươi không cần quan tâm chuyện này, ta tự biết chừng mực, ngươi cứ nói cho ta biết vị trí của Thiên Nhân mộ lâm là được.
Ánh mắt của Ninh Tiểu Xuyên rất kiên định, nhất quyết phải tìm cho được phần mộ của Dạ Quy Nhân.
Người bình thường, sau khi chết, trong vòng một năm thì huyết nhục sẽ hư thối.
Trong vòng mười năm, da thịt thối nát.
Trong vòng trăm năm, chỉ còn lại xương trắng.
Trong vòng ngàn năm, cốt cách thành tro.
Thế nhưng, sau khi tu vi đạt tới Thiên Nhân, thân thể con người đã siêu
phàm thoát tục, máu tươi như kim cương, cốt cách như linh thiết, cho dù
chôn dưới đất ngàn năm cũng sẽ không hoàn toàn mục nát.
Hơn nữa, cho dù là sau khi Thiên Nhân chết, toàn thân cũng đều là bảo vật.
Huyết dịch của Thiên Nhân, có thể dùng để luyện dược.
Cốt cách và da tóc của Thiên Nhân, còn có thể dùng để luyện khí.
Đạo nguyên của Thiên Nhân, cũng có thể dùng để luyện chế đan dược tăng cường tu vi.
Cho nên, huyệt mộ của Thiên Nhân Tôn Giả, mười phần hết chìn phần đều bị tu sĩ Ma đạo đánh cắp.
Tu sĩ của tất cả đại cổ tộc đều không muốn di thể tổ tiên mình bị xâm
hại, ảnh hưởng tới số mệnh của gia tộc, vì vậy liền liên hợp mở ra Thiên Nhân mộ lâm, đặc biệt dùng để mai táng lịch đại tổ tiên.
Di thể lão tổ tông của ba đại cổ tộc và Hoàng thất, cũng đều được mai táng trong Thiên Nhân mộ lâm.
Chỉ có điều, phần mộ của tổ tiên Kim tộc có bố trí trận pháp lực lượng
cường đại, còn có cao thủ trong tộc thủ mộ. Cho dù tu sĩ Ma đạo có lẻn
vào Thiên Nhân mộ lâm, cũng không có khả năng đánh cắp được bảo vật và
di thể trong mộ của tổ tiên Kim tộc.
Dưới sự dẫn đường của Kim Lăng, Kim Vũ Hồn, Ninh Tiểu Xuyên, Vân Tế, Tiểu Hồng đều đi tới bên ngoài Thiên Nhân mộ lâm.
Lúc này, trời đã tối, từng cơn gió lạnh thổi tới, sắc trời có chút âm u.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy mộ bia dày đặc chằng chịt, có cự bia cao tới
hơn mười trượng, có bia đá thấp bé, có mộ phần được xây dựng trên núi
cao, có mộ phần thì xây dựng bên cạnh bờ suối.
Lúc vầng trăng nhô lên, ánh trăng sáng tỏ, tựa như một tầng cát trắng phủ xuống.
Bên trong mộ lâm, phóng lên từng đạo cột sáng màu xanh, tiếp xúc với ánh trăng trên bầu trời, tạo thành một cảnh tượng sấm sét vang dội.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ cau mày, nói:
- Thiên Nhân mộ lâm dường như có chút không yên tĩnh thì phải?
Kim Lăng ưỡn cao bộ ngực đầy đặn, vòng eo thon gọn mê người, cười nói:
- Thiên Nhân khí tràng vốn dĩ rất cường đại, chôn trong bùn đất, thậm
chí có thể cải biến kết cấu và tính chất của đại địa, tạo thành một mảnh linh thổ. Hơn nữa, bản thân Thiên Nhân mộ lâm là một mảnh huyết thổ
Thượng Cổ, chôn di thể của Thiên Nhân trong huyết thổ Thượng cổ, có thể
khiến cho di thể của Thiên Nhân bảo tồn được lâu hơn.
- Huống hồ, trong Thiên Nhân mộ lâm, không chỉ mai táng Thiên Nhân, mà
còn mai táng vài vị Chân Nhân. Bởi vậy mới khiến cho âm khí tại Thiên
Nhân mộ lâm cực thịnh, trời vừa tối sẽ phát sinh rất nhiều chuyện linh
dị, thậm chí còn có người nhìn thấy Chân Nhân từ trong mộ huyệt chui ra, hấp thu tinh hoa của ánh trăng.
Kim Vũ Hồn thốt lên:
- Như vậy cũng quá dọa người rồi.
- Nếu ngươi cảm thấy sợ hãi thì bây giờ trở về vẫn còn kịp.
Kim Lăng trừng mắt nhìn Kim Vũ Hồn một cái.
Kim Vũ Hồn lập tức ưỡn thẳng lưng, tinh thần phấn chấn nói:
- Ta dù sao cũng là cao thủ trẻ tuổi hàng đầu, làm sao có thể sợ hãi được?
Một lão giả mặc áo bào màu xám từ trong mộ lâm đi ra, liếc nhìn đám người Kim Lăng và Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Thiên Nhân mộ lâm, cấm tiến vào.
Mặc dù chỉ bị lão giả áo xám này liếc nhìn, nhưng vẫn khiến Ninh Tiểu Xuyên giống như bị điện giật.
Lão giả áo xám này, tuyệt đối là cao thủ.
Kim Lăng khom người cúi đầu với lão giả áo xám, nói:
- Truyền nhân Kim tộc, Kim Lăng, phụng lệnh trưởng bối trong tộc đến đây tế bái tổ tiên.
Sau đó, Kim Lăng liền lấy ra lệnh bài của Kim tộc.
Lão giả áo xám liếc nhìn lệnh bài trong tay Kim Lăng, ánh mắt nhu hòa đi vài phần, thế nhưng vẫn nói với giọng không chút cảm xúc:
- Sắc trời đã tối, ngày mai hãy đến!
Kim Lăng lập tức nói:
- Trưởng bối trong tộc đã suy tính, nhất định phải tế bái đêm nay, bởi
vì một vị lão tổ tông trong tộc đã qua đời trong đêm nay cách đây một
ngàn năm trước, giờ Tý đêm nay chính là ngày giỗ một ngàn năm của lão tổ tông.
Lão giả áo xám có chút trầm tư, sau đó nói:
- Vậy thì các ngươi phải cẩn thận. Lúc trời tối, Thiên Nhân mộ lâm thập
phần không yên ổn, đặc biệt là mấy ngày gần đây, chính là đêm trăng
tròn, nếu như phát sinh biến cố gì, tốt nhất nên lập tức rời khỏi.
- Đa tạ tiền bối dàn xếp.
Kim Lăng lại một lần nữa cúi đầu với lão giả áo xám, sau đó dẫn đầu tiến vào Thiên Nhân mộ lâm.
Trước khi đám người Ninh Tiểu Xuyên tiến vào Thiên Nhân mộ lâm, Bảo Châu Địa Tạng và Đàn Đà Địa Tạng cũng lặng lẽ theo sau.
Trong miệng Đàn Đà Địa Tạng phát ra tiếng cười âm trầm, cưỡi Yêu thú man sư, đứng trên một tòa sơn lĩnh địa thế tương đối cao, nhìn về phía
Thiên Nhân mộ lâm, nói:
- Không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại đến Thiên Nhân mộ lâm, quả thật là thiên đường có lối hắn không đi, địa ngục không cửa hắn lại muốn xông vào.
Bảo Châu Địa Tạng, có phải Âm Điện Pháp Vương đang tu luyện trong Thiên
Nhân mộ lâm hay không?
Bảo Châu Địa Tạng đứng dưới ánh trăng, mặc trên người trường bào đỏ
thẫm, trên người tản mát một tia huyết quang nhàn nhạt, tựa như U linh
hành tẩu trong địa ngục.
Nàng khẽ ngẩng đầu lên, ánh trăng chiếu xuống gương mặt của nàng, khiến
da thịt của nàng phản xạ ra thánh quang thánh khiết, nói:
- Âm Điện Pháp Vương mượn nhờ âm sát khí trong Thiên Nhân mộ lâm để tu
luyện võ kinh Thượng Cổ, có thể không quấy rầy lão nhân già là tốt nhất. Giết Ninh Tiểu Xuyên là nhiệm vụ của hai người chúng ta.
…
Bên trong Thiên Nhân mộ lâm, âm khí cực thịnh, khiến người ta cảm thấy mồ hôi ướt đẫm lưng, lạnh rét thấu xương.
Phần mộ tổ tiên Kim tộc được xây dựng trên đỉnh một ngọn núi nguy nga.
Ngọn núi này cao tới 3000 trượng, trên núi mọc đầy cổ thụ tráng kiện, vách núi xây dựng rất nhiều huyệt, bia mộ dựng đứng.
Trên bia mộ còn khắc rất nhiều tục danh của tổ tiên Kim tộc.
Trên đỉnh núi xây dựng một tòa cổ mộ cực lớn, dùng cự thạch vạn cân tạo
thành, lưng phía nam mặt phía bắc, ở ngay bên dưới ánh trăng phủ xuống.
Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy từng dải ánh trăng từ trên trời chiếu xuống, bị cổ mộ hấp thu, khiến cho cổ mộ trở nên sáng ngời không gì sánh được, tản mát hào quang chói mắt.
- Đó chính là phần mộ của tổ tiên Kim tộc chúng ta, toàn bộ số mệnh của Kim tộc đều tập trung bên trong phần mộ tổ tiên này.
Kim Lăng nói.
Kim Lăng có chút tự hào, nói:
- Tổ tiên Kim tộc chúng ta đã tu luyện tới Chân Nhân tầng thứ sáu, tổng
cộng sống hơn 8000 năm, chính là đệ nhất cường giả từ xưa tới nay của
Kim tộc chúng ta. Nếu như có một ngày tu vi của ta cũng có thể đạt tới
Chân Nhân cảnh, nhất định ta sẽ dạo quanh một vòng Thánh Quốc Yêu tộc,
chém vài đầu Thú vương.
Ninh Tiểu Xuyên có chút nhíu mày, nói:
- Có gì đó không ổn.
- Làm sao vậy?
Kim Lăng hỏi.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm ánh trăng từ trên trời đổ xuống, tựa như một thác nước màu bạc, ngưng trọng nói:
- Rất khó nói, thế nhưng, ta cảm thấy phần mộ của tổ tiên các ngươi đã xảy ra vấn đề.
- Mẹ nó! Ninh Tiểu Xuyên, đừng tưởng rằng ngươi là tỷ phu của ta mà có
thể nói lung tung. Đây chính là phần mộ tổ tiên Kim tộc chúng ta, một
khi chọc giận tổ tiên, âm linh của tổ tiên sẽ từ trong mộ chui ra tìm
ngươi tính sổ.
Kim Vũ Hồn nói.
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu nói:
- Tạm thời mặc kệ những chuyện này, dẫn ta tới phần mộ của Dạ Quy Nhân đi!
Kim Lăng nói:
- Huyệt mộ kẻ tù tội của Kim tộc, không có tư cách được chôn cất trên
Thánh sơn, tất cả đều được chôn bên trong khe núi tại hậu sơn.
Lúc Dạ Quy Nhân còn sống, đã đạt tới cảnh giới Cửu Thiên Tôn Giả, có thể xem là ma đầu cái thế.
Trong những kẻ tù tội mà Kim tộc trấn áp, Dạ Quy Nhân chính là người
cường đại nhất, cho nên mộ huyệt của Dạ Quy Nhân còn lớn hơn những Thiên Nhân khác rất nhiều.
Đi tới hậu sơn, liền nhìn thấy mộ huyệt của Dạ Quy Nhân.
Chỉ mới nhìn thoáng qua mộ huyệt, sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên lập tức biến đổi, thốt lên: