Thần Ma Thiên Tôn

Chương 713: Dạ Quy Nhân, Kim Phá Thiên



Sáu cái thế giới hư ảo, lơ lửng trên bầu trời, không ngừng xoay tròn, tạo thành một cái vòng xoáy cực lớn.

Trong mỗi thế giới đều có một kiện Chí Tôn Khí hạ phẩm, tản mát ra sáu loại lực lượng cường đại. Sáu kiện Chí Tôn Khí đều thức tỉnh, hiện ra sáu cái hư ảnh, hư ảnh Thần, hư ảnh Phật Đà, hư ảnh Quỷ Súc, hư ảnh Tu La, hư ảnh Phàm Nhân, hư ảnh Thiên Mộc.

Sáu cái thế giới từ trên trời giáng xuống, cuốn Ninh Tiểu Xuyên bay lên trời.

Thiên Tôn Ấn tại mi tâm Ninh Tiểu Xuyên hiện ra, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ mộ địa đã trở nên rực rỡ giống như ban ngày.

Một đạo ánh sáng từ giữa mi tâm phóng ra, đánh tới thế giới Lục Đạo Luân Hồi.

Lục Đạo Luân Hồi và Thiên Tôn Ấn đều là tiêu chí trên người hai đại nhân vật thời đại Phong Thần, đại biểu cho hai loại đại Thần Thông vô thượng. Trong thời đại Phong Thần, hai vị đại nhân vật này chính là tử địch ngang sức, không ngờ trăm triệu năm sau, hai loại Thần Thông lại một lần nữa quyết đấu.

Bảo Châu Địa Tạng cũng thực sự kinh tài tuyệt diễm, không ngờ có thể luyện nhập sáu kiện Chí Tôn Khí vào Lục Đạo Luân Hồi, trở thành Cụ Tượng Thần Thông của bản thân, khiến cho lực lượng của Lục Đạo Luân Hồi càng trở nên cường đại hơn.

Thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên cũng có lực lượng Diệt Thế Đạo và Thần Long ấu thú, có thể đánh với Lục Đạo Luân Hồi mà không phân cao thấp. Sáu thế giới hư ảo này khi thì hóa thành nhân hình, khi thì biến hóa thành Xích Long, Ma thân…

- Đây thật sự là trận đấu pháp của hai tu sĩ thế hệ trẻ ư?

Tại phần mộ tổ tiên của Kim tộc trên Thánh sơn, có một lão giả lưng còng, mặc áo bào lam lũ, nhìn xuống trận chiến dưới núi.

Hắn chính là người thủ mộ tổ tiên Kim tộc.

- Tổ gia gia, nam tử mặc hồng giáp kia chính là vị hôn phu của tỷ tỷ ta, thiên tư cực kỳ kinh diễm, hiện nay chính là Linh Tử của Thiên Đế Sơn.

Kim Vũ Hồn đứng bên cạnh lão giả thủ mộ, cung kính nói.

Thực ra, Kim Vũ Hồn cũng không biết phải xưng hô với lão nhân thủ mộ này như thế nào. Bởi vì, bối phận của lão nhân thủ mộ này thật sự rất cao, không ai biết trước đây ông ta đã trông coi phần mộ tổ tiên Kim tộc bao nhiêu năm rồi.

Gia gia của Kim Vũ Hồn lúc còn nhỏ đã thấy lão nhân thủ mộ này bảo vệ lăng mộ tổ tiên, có thể nói, hắn tuyệt đối là một vị tiền bối có bối phận cực cao tại Kim tộc.

Cho nên, Kim Vũ Hồn mới gọi lão nhân thủ mộ là tổ gia gia.

- Đâu chỉ thiên tư kinh diễm, mà phải nói là mới chứng kiến lần đầu, trước đây chưa từng hay biết. Kim tộc có thể mời chào hắn làm rể, đủ để đảm bảo Kim tộc cường thịnh ngàn năm.

Lão nhân thủ mộ lại nói:

- Tiểu ni cô này cũng rất lợi hại. Không ngờ lại có Lục Đạo Luân Hồi Tâm Cung, đồng thời luyện hóa sáu kiện Chí Tôn Khí làm Cụ Tượng Thần Thông, quả thực khiến người ta phải thán phục. Chẳng lẽ thời đại huy hoàng đã thật sự sắp đến gần rồi ư?

Lão nhân thủ mộ gầy như que củi, mái tóc trắng trên đầu rất thưa thớt, hàm răng trong miệng cũng rụng gần hết, thế nhưng, đôi mắt của hắn lại bắn ra tinh quang sáng ngời, trong cơ thể giống như tích súc một cái Thần lô, tùy thời đều có thể phát ra lực lượng hủy thiên diệt địa.

Ầm ầm ầm...

Thiên Nhân mộ lâm hóa thành biển lửa. Thần Tức Long hỏa tràn ra xung quanh, đốt cháy huyết thổ thành nham thạch nóng chảy.

Sáu kiện Chí Tôn Khí bạo phát ra lực lượng khủng bố, trên mặt đất bị đánh thành từng cái hố cực lớn. Hố to nhất sâu hơn sáu mươi mét, tựa như một cái sơn cốc, lật tung đám cổ quan tài trong lòng đất.

Bảo Châu Địa Tạng càng đánh càng kinh ngạc, bản thân nàng là thiên phú “vạn năm khó gặp”, hơn nữa còn có Lục Đạo Luân Hồi tâm cung, thể chất như vậy, có thể nói là hiếm thấy trên đời.

Nói nàng là thiếu niên Thần Linh, cũng không ngoa.

Nếu cùng cảnh giới, Ninh Tiểu Xuyên mượn nhờ lực lượng của Thần Long ấu thú, có thể chống lại nàng, như vậy thì còn có thể lý giải.

Thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên rõ ràng thấp hơn nàng hai cảnh giới, không ngờ lại vẫn có thể chống lại nàng.

Tư chất cường đại như thế, thiên hạ hiện nay còn ai có thể so sánh?

Ngay lúc Ninh Tiểu Xuyên và Bảo Châu Địa Tạng đang đấu pháp, Thiên Nhân mộ địa đột nhiên nứt ra, trong khe nứt phóng ra từng tia ma sát khí màu đen.

Ầm ầm ầm...

Khe nứt ban đầu chỉ rộng bằng bàn tay, sau đó không ngừng bành trướng, rộng tới một, hai mét…

Ban đầu, Ninh Tiểu Xuyên còn tưởng rằng hắn và Bảo Châu Địa Tạng đấu pháp, nguyên khí quá mạnh mẽ, khiến cho đại địa nứt vỡ, thế nhưng, lúc cái khe rộng hơn 50 mét, Ninh Tiểu Xuyên và Bảo Châu Địa Tạng liền đồng thời đình chỉ giao thủ, rút lui về hai hướng.

Khe nứt này đã dài đến mấy trăm dặm, xé rách cả Thiên Nhân mộ lâm, gần như chia thành hai nửa.

Dưới đáy khe nứt bị ma khí hắc sắc bao phủ, truyền ra tiếng gào thét cổ quái, tựa như từ trong miệng người phát ra, lại tựa như âm thanh của quỷ hồn.

- Trời đất… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Kim Lăng nhìn về phía khe nứt xa xa, trong lòng thập phần khiếp sợ.

Cần phải có lực lượng cường đại đến mức nào mới có thể xé rách cả Thiên Nhân mộ địa rộng lớn mấy trăm dặm này?

Ninh Tiểu Xuyên tựa như đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên đưa mắt nhìn lên.

Một vầng nguyệt quang treo lơ lửng trên trời, từng tia ánh trăng từ trên không trung phủ xuống, tiến vào trong kẽ nứt, hóa thành một cái thác nước ánh trăng.

Vụt...

Một trận ma vân đen đặc từ dưới lòng đất bay ra, lơ lửng bên dưới ánh trăng, hấp thu lực lượng nguyệt quang.

Trong đám ma vân này, có một hắc y nhân toàn thân bị bao phủ trong âm khí, hai tay dang ra, không những hấp thu nguyệt quang, mà còn hấp thu từng tia âm khí trong lòng đất vào cơ thể.

Ào ào ào…

Thiên Nhân được mai táng trong huyệt mộ, từ trong quan tài chui ra, đứng hai bên khe nứt.

Những Thiên Nhân Tôn Giả này đã chết rất nhiều năm, có người đã từng là Tộc Vương cổ tộc uy chấn một phương, có người là Tông chủ Tông môn, áo bào trên người đã mục nát. Thế nhưng, nhục thể của bọn họ thì vẫn hoàn hảo không chút hao tổn, ánh trăng chiếu xuống, lưu động trên thi thể của bọn hắn.

Hắc y nhân hít một hơi thật sâu.

Một luồng thi khí của từ trong lỗ chân lông trên người những Thiên Nhân cổ thi phát tán ra, bắt đầu tràn về phía hắc y nhân.

Thi thể của Thiên Nhân cổ thi trở nên ngày càng khô quắt, thi khí bị xói mòn, ngã trên mặt đất hóa thành một bãi cát máu, ngay cả một sợi tóc cũng không để lại.

Kim Vũ Hồn bị dọa cho toàn thân run rẩy, lắp bắp nói:

- Hắn… hắn thật sự là người ư?

- Là người! Hắn chính là đại ma đầu đã trốn ra khỏi mộ phần – Dạ Quy Nhân.

Lão nhân thủ mộ nhìn chằm chằm hắc y nhân đang lơ lửng trong ma vân, hàng lông mày nhíu chặt, cánh tay rung lên, một đạo tinh quang từ trong ống tay áo hắn bắn ra, phóng thẳng về phía Dạ Quy Nhân.

Đó là một đạo phù chú màu xanh, dùng một khối cổ ngọc to bằng lòng bàn tay khắc thành, chuyên dùng để trấn áp cổ thi bị thi biến.

Phành...

Trong miệng hắc y nhân phát ra một trận cuồng tiếu, đánh nát đạo phù chú màu xanh, sau đó rống lớn về phía đỉnh Thánh sơn Kim tộc:

- Bổn tọa không phải là cổ thi, mà là Chân Ma, Thanh Quang phù của ngươi không trấn áp được ta!

Trên đỉnh Thánh sơn, hàn phong nổi lên.

Lão nhân thủ mộ xoay người về phía đối diện đối phương, nghiêm lãnh nói:

- Dạ Quy Nhân, một ngàn năm trước ngươi đã chết. Cứ cho là ngươi tu luyện thành Thượng Cổ tà kinh “Thi Niết kinh”, có thể hấp thu thi khí trong thi thể Thiên Nhân, kéo dài sinh mệnh cho bản thân thì cũng trở thành một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ. Sống một cách thống khổ như vậy, tại sao không chọn lựa tuân theo pháp tắc tự nhiên, mai táng bản thân trong mảnh mộ địa này?

- Ha ha! Bổn tọa sắp hấp thu đủ thi khí, áp chế bệnh biến trong thân thể, lúc đó cũng chính là lúc Kim tộc diệt vong.

Hắc y nhân phát ra tiếng cuồng tiếu, giọng khàn khàn đáp trả.

Lão nhân thủ mộ nói:

- Ngươi dám lột tấm vải đen trên mặt ra không? Để chúng ta nhìn xem bây giờ ngươi rốt cuộc có hình dạng quỷ quái gì?

- Tiểu lão nhân, để bổn tọa hấp thu toàn thân huyết dịch của ngươi, tu thành “Chân Thi thể”, nhất định sẽ để cho ngươi nhìn rõ.

Hắc y nhân hóa tay thành đao, chém về phía Thánh sơn kim tộc.

Ma khí hùng hậu hóa thành một dải đao kéo dài mười dặm, mang theo lực lượng không gì không thể công phá. Vô số quỷ hồn Thiên Nhân Tôn Giả đều bay lượn trong dải đao, phát ra tiếng gào thét đinh tai nhức óc.

Lão nhân thủ mộ phóng thích một thanh chiến chùy, biến thành một tòa núi khổng lồ, thiểm điện bao trùm dày đặc, tản mát lực lượng cường hoành tới cực điểm.

- Chí Tôn Khí trung phẩm.

Ninh Tiểu Xuyên thầm giật mình kinh hãi.

- Hám Đế Chuy.

Kim Lăng cũng trợn mắt, nhìn chằm chằm chiến chùy trên bầu trời, thốt lên:

- Chẳng lẽ lão nhân thủ mộ này chính là vị tổ tiên đó trong truyền thuyết?

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Vị tổ tiên này của Kim tộc các ngươi thập phần cường đại, ít nhất đã đạt tới cảnh giới Cửu Thiên Tôn Giả. Cường giả như vậy lại cam tâm ở đây thủ mộ ư?

Kim Lăng lắc đầu, đáp:

- Nếu ta đoán không sai, lão nhân thủ mộ này chính là Tộc Vương Kim tộc 600 năm trước, tên là “Kim Phá Thiên”. Thế nhưng, ông ấy đã phạm phải một sai lầm cực lớn, đắc tội với một vị đại nhân vật của Dưỡng Quỷ thế gia. Bởi vì chuyện này, đã khiến cho vị Chân Nhân lão tổ duy nhất của Kim tộc chết trong tay một vị Chân Nhân của Dưỡng Quỷ thế gia.

- Sau việc này, Kim Phá Thiên cũng mất tích. Tất cả mọi người đều cho rằng ông ta đã chết trong tay Chân Nhân của Dưỡng Quỷ thế gia. Không ngờ, ông ta lại đến thủ mộ phần mộ tổ tiên.

- Nếu không phải nhìn thấy Hám Đế Chuy, e rằng ta vĩnh viễn cũng không đoán được lão nhân thủ mộ này chính là ông ta.

Kim tộc quả thực thập phần cường đại, nội tình hùng hậu, thế nhưng so với viễn cổ thế gia như “Dưỡng Quỷ gia tộc” thì Kim tộc vẫn kém rất xa.

Nên biết rằng, tổ tiên của Dưỡng Quỷ thế gia đã từng xuất hiện một vị Thứ Thần, căn cơ còn hùng hậu hơn Thiên Đế Sơn rất nhiều.

- Tại sao Dạ Quy Nhân sống tới bây giờ vẫn không chết? Chẳng lẽ hắn đã đạt tới Chân Nhân Cảnh rồi ư?

Kim Lăng có chút lo lắng.

Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu, nói:

- Nào dễ dàng tu luyện đến cảnh giới Chân Nhân như vậy? Hắn có thể sống đến bây giờ, hẳn là có liên quan tới “Thi Niết kinh” mà Kim Phá Thiên vừa nhắc tới, hấp thu thi khí của cổ thi để kéo dài sinh mạng bản thân.

- Tính từ thời điểm đó, nếu Dạ Quy Nhân vẫn còn sống thì tuổi thọ bây giờ đã tiếp cận 2000 tuổi. 2000 năm tích lũy, cho dù không đạt tới Chân Nhân Cảnh, e rằng chiến lực cũng không yếu hơn Chân Nhân.

- Hắn… hắn… hắn là… Âm Điện Pháp Vương của Địa Tạng Vương Tông.

Vân Tế đứng ở đằng sau, thập phần sợ hãi nhìn vào hắc y nhân đứng trong ma vân, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy.

- Dạ Quy Nhân là người của Địa Tạng Vương Tông?

Ninh Tiểu Xuyên giật mình thốt lên.

Vân Tế khẽ gật đầu, nói:

- Địa Tạng Vương Tông có hai vị Pháp Vương, là Huyền Cơ Pháp Vương và Âm Điện Pháp Vương, đều là nhân vật tu vi thông thiên. Ta đã từng thấy Âm Điện Pháp Vương một lần, hết sức quen thuộc với khí tức trên người hắn.

- Địa Tạng Vương Tông lại có được cao thủ cường đại như Dạ Quy Nhân ư?

Ninh Tiểu Xuyên không thể không thừa nhận rằng lúc trước mình đã đánh giá thấp thực lực của Địa Tạng Vương Tông rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.