Thần Ma Thiên Tôn

Chương 921: Quan hệ bất chính



Ninh Tiểu Xuyên khẽ thở dài, ai lại không muốn sống một cuộc đời thoải mái nhẹ nhàng chứ? Nhưng hiện thực thì quá tàn khốc, nếu ngươi không nỗ lực trở nên mạnh hơn thì sẽ bị kẻ khác giẫm dưới chân, không có nổi khả năng phản kháng.

Với tâm thái của Phương Trường như vậy nhưng vẫn tu luyện tới Thiên Nhân Cảnh tầng thứ năm, xem ra tư chất của hắn không phải cao bình thường đâu.

Nếu được gia nhập Thánh Thổ để tu luyện, có lẽ tu vi của hắn đạt tới Chân Nhân Cảnh từ lâu rồi.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không nói nhiều, dù sao thì mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống cho riêng mình.

Trong lúc nói chuyện, Phương Trường đã dẫn Ninh Tiểu Xuyên tới bên ngoài động phủ nơi Tiết Thanh Sương tu luyện.

Hắn nói:

- Xuyên huynh đệ, ngươi ở ngoài này đợi một lúc. Ta vào gặp Thanh Sương rồi đưa ngươi tham quan Linh Tiêu Thánh Thổ.

- Không sao, Phương huynh gặp được Thanh Sương cô nương cũng không dễ dàng gì, nên nói chuyện nhiều một chút. Tự ta đi được rồi.

Ninh Tiểu Xuyên vội nói.

Hắn vốn định tới Linh Tiêu Thánh Thổ để “mượn” không gian truyền tống trận, nếu Phương Trường cứ ở bên cạnh thì lại không tiện hành động.

Phương Trường vẻ mặt nghiêm túc, nói:

- Xuyên huynh đệ, ngươi không phải đệ tử Linh Tiêu Thánh Thổ, nếu cứ đi bừa chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài. Yên tâm, ta chỉ gặp Thanh Sương nói vài điều rồi ra ngay. Ngươi nhất định phải ở đây đợi ta!

Nói rồi Phương Trường ấn tay lên cánh cửa đá. Trận pháp trên đó hiện lên, mở ra một cánh cửa ánh sáng, hút Phương Trường vào trong.

Sau khi vào trong, Phương Trường không khỏi cảm thấy kích động. Để không làm phiền Tiết Thanh Sương tu luyện hắn đã cố tình thu khí tức trên người lại, chầm chậm tiến vào sâu trong động phủ.

Đột nhiên, bên tai hắn vang lên tiếng rên rỉ của nữ tử:

- A... sư thúc... người thật lợi hại... a… sư thúc đã đồng ý cho ta một viên Huyền Đà Đan đấy... ưm... giúp ta xung kích Thiên Nhân Cảnh tầng thứ tám... Không được lừa ta đâu...

Bốp!

Ở giữa căn thạch thất trong động phủ.

Lưu Hằng Lễ vỗ lên cặp mông trắng nõn của Tiết Thanh Sương, cười gian tà:

- Thanh Sương nha đầu, ngươi yên tâm! Sư thúc có bao giờ lừa ngươi? Nhưng đạo lữ của ngươi nếu biết ngươi vì một viên Huyền Đà Đan mà ngủ với lão phu thì chắc hắn sẽ phát điên! Khặc khặc!

- Ghét thế! Sư thúc, việc này lẽ nào người ta lại để hắn biết? Hơn nữa hắn chỉ là một tán tu, biết thì sao? Với tu vi của sư thúc, một ngón tay có thể dí chết hắn. A... nhẹ thôi... ưm...

Uỳnh!

Bức tường đá vỡ tung.

Phương Trường nghiến răng, từ phía sau bức tường vỡ đi vào, nhìn nữ tử trẻ tuổi nằm trên giường và lão giả gầy quắt kia, đôi mắt đầy tia máu, phẫn nộ:

- Các ngươi... các ngươi...

- Trường… Trường ca, sao huynh lại tới đây?

Thấy Phương Trường đột nhiên xông vào, Tiết Thanh Sương đang nằm dưới thân Lưu Hằng Lễ sợ giật thót, lập tức vơ quần áo, trong lòng vô cùng xấu hổ, chỉ hận không có cái lỗ nào để chui xuống.

Sao hắn đột nhiên lại tới?

Nhưng Lưu Hằng Lễ thì giữ lấy tay Tiết Thanh Sương ngăn nàng ta lấy y phục.

Lưu Hằng Lễ vẫn giữ nguyên tư thế, khẽ di chuyển, liếc nhìn Phương Trường, khóe miệng nhếch lên, cười:

- Phương Trường sư điệt, ai cho phép ngươi xông vào? Không thấy ngươi đã làm phiền nhã hứng của sư thúc sao?

Phương Trường phẫn nộ đến cực điểm, gầm lên:

- Lão bỉ phu! Ngươi chết đi!

Phương Trường điều động nguyên khí toàn thân, phía sau lưng ngưng tụ hư ảnh một con bạch hổ, tung một chưởng về phía Lưu Hằng Lễ.

Grào!

Cùng với chưởng của Phương Trường, hư ảnh bạch hổ gầm lên một tiếng, cũng tung trảo tới.

- Ha ha!

Lưu Hằng Lễ cười, một tay tóm lấy cổ tay Tiết Thanh Sương như cưỡi một con ngựa cái vậy, tay kia thì vung ra, biến thành một cái đại thủ ấn đánh lên người Phương Trường.

Bùm!

Hư ảnh bạch hổ ngay lập tức nổ tan tành.

Phương Trường bị đại thủ ấn đánh trúng, bay đi, đập phải bức tường đá dày cộp tạo thành vô số vết rạn.

Phương Trường toàn thân là máu tươi, khó khăn bò dậy, mắt trừng trừng nhìn Lưu Hằng Lễ và Tiết Thanh Sương, miệng thổ huyết rồi lại ngã lăn ra.

Lưu Hằng Lễ là thái thượng trưởng lão của Linh Tiêu Thánh Thổ, chủ quản Đan Dược Diện, tu vi võ đạo đã là Chân Nhân Cảnh tầng thứ nhất.

Với tu vi Thiên Nhân Cảnh tầng thứ năm của Phương Trường hiện nay thì đương nhiên không phải đối thủ của lão.

- Thoải mái thật!

Cuối cùng Lưu Hằng Lễ phát tiết lên người Tiết Thanh Sương, thở ra một hơi dài.

Hắn xuống khỏi giường, mặc y bào, vừa thắt dây lưng vừa lạnh lùng nhìn Phương Trường dưới đất, cười:

- Phương sư điệt, không thể không nói ngươi thật có phúc khí, qua những gì sư thúc ta tìm hiểu về Thanh Sương nửa năm nay thì mọi tấc da thịt trên người nàng ta đều rất mềm, ha ha!

- A...

Phương Trường hai tay chống xuống đất, nghiến chặt hàm răng đầy máu muốn bò dậy.

Bốp!

Lưu Hằng Lễ giẫm lên lưng Phương Trường khiến hắn nằm bẹp xuống.

- Giết ta đi.... Á...

Mặt Phương Trường dính chặt dưới đất, nhìn Tiết Thanh Sương lõa thể nằm trên giường, trong lòng vô cùng thống hận tại sao trước kia không cố gắng tu luyện, nếu không sẽ không đến nổi không có cả khả năng phản kháng thế này.

Lưu Hằng Lễ lấy ra một cái lọ đan ném cho Tiết Thanh Sương, cười:

- Thanh Sương, đây là Huyền Đà Đan ngươi cần. Ngươi bồi sư thúc nửa năm mới đổi lại được loại nhân cấp đan này, phải cất cho kỹ đấy. Ngoài ra, chuyện của chúng ta đã bị hắn phát hiện thì mạng hắn không giữ được nữa. Dù sao hai ngươi cũng là phu thê, thôi thì ngươi tự tay tiễn hắn lên đường đi.

- Đa tạ sư thúc!

Tiết Thanh Sương nhận lấy Huyền Đà Đan nắm chặt trong tay, trong lòng vô cùng phấn khích, cuối cùng cũng có được viên đan dược này rồi.

- Có Huyền Đà Đan là ta có thể xung kích Thiên Nhân Cảnh tầng thứ tám rồi.

Tiết Thanh Sương sau khi nghe nửa câu sau của Lưu Hằng Lễ thì sắc mặt ngưng đọng, nhìn Phương Trường, khẽ thở dài:

- Trường ca, huynh không nên xông vào, nếu không cũng không mất mạng vô ích thế này.

- Ha ha... Tiết Thanh Sương, Phương Trường ta thật có mắt như mù nên đã nhìn trúng ngươi. Tiện nhân... tiện nhân...

Phương Trường phẫn nộ nói.

Tiết Thanh Sương nhìn Lưu Hằng Lễ với vài phần cầu xin:

- Sư thúc, ta và hắn dù sao cũng là phu thê, ta không ra tay được, vẫn là người động thủ đi!

- Hề hề, muốn lão phu động thủ cũng được. Nhưng ngươi phải cho lão phu cái gì chứ.

Lưu Hằng Lễ cười gian xảo, mắt quét lên quét xuống trên người Tiết Thanh Sương.

Tiết Thanh Sương mặt ửng hồng:

- Đáng ghét! Không phải người lấy hết của người ta rồi hay sao? Còn muốn thế nào nữa?

- Cùng lão phu một năm nữa. Nếu đồng ý, lão phu có thể miễn cưỡng làm người xấu một lần, giúp ngươi giết chết trượng phu của ngươi.

Lưu Hằng Lễ cười.

Tiết Thanh Sương nghĩ một lúc, khẽ gật đầu:

- Ừm.

- Ha ha!

Lưu Hằng Lễ luôn quan sát nét mặt của Phương Trường, trong lòng vô cùng sảng khoái. Ngủ với thê tử của hắn, một chưởng đập chết hắn, cảm giác này thật vô cùng sảng khoái

- Phương Trường, trước khi chết, sư thúc sẽ dạy ngươi một chút. Là một nam nhân thì phải nỗ lực để mình mạnh lên, chỉ khi có thực lực cường đại thì mới có thể làm theo ý mình. Giống như sư thúc ta đây này, khặc khặc!

Bàn tay Lưu Hằng Lễ ngưng tụ một ngọn lửa màu lam, gương mặt già nua trở nên hung hăng.

- Với thực lực của ngươi mà muốn làm theo ý mình? Ngươi cũng đánh giá mình quá cao đấy!

Cộp cộp… tiếng bước chân vang lên trong động phủ.

Ninh Tiểu Xuyên chắp hai tay sau lưng từng bước đi vào trong, bước chân vững vàng đều như núi.

Trận pháp bố trí ngoài động phủ với Ninh Tiểu Xuyên mà nói thật sự chỉ như bày cho có.

Một bước là phá vỡ trận pháp.

Lưu Hằng Lễ nheo mắt, nhìn Ninh Tiểu Xuyên, lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, ngươi là ai? Lẽ nào muốn quản chuyện người khác?

Phương Trường biết tu vi của Lưu Hằng Lễ đã là Chân Nhân Cảnh, vị tiểu huynh đệ cùng mình tới Linh Tiêu Thánh Thổ không thể là đối thủ của lão, liền hét lớn:

- Xuyên huynh đệ, ngươi chạy đi, đừng lại đây. Chúng sẽ giết ngươi đấy. Mau chạy... khụ khụ...

Tiết Thanh Sương cũng không thể ngờ có người ngoài xông vào, trong lòng bất giác hoảng loạn. Nếu có người loan tin nàng ta và sư thúc quan hệ bất chính thì sau này chẳng còn mặt mũi nào ở lại Linh Tiêu Thánh Thổ nữa.

- Sư thúc, mau ra tay giết hết bọn chúng đi! Tuyệt đối không thể để người ngoài biết chuyện này.

Tiết Thanh Sương nói.

Lưu Hằng Lễ vẻ mặt tàn nhẫn, một chưởng nhằm Phương Trường đánh tới định giết Phương Trường trước rồi giải quyết Ninh Tiểu Xuyên.

Vù!

Lưu Hằng Lễ chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, rồi Ninh Tiểu Xuyên cách đó hơn mười trượng đột nhiên đã tới trước mặt lão.

Rầm!

Ninh Tiểu Xuyên búng một ngón tay đánh bay Lưu Hằng Lễ. Lưu Hằng Lễ đập mạnh lên vách đá lõm xuống thành hình ngươi, khụ khụ hai tiếng, máu tươi phun ra, rơi xuống đất không ngừng co giật.

- Phương huynh không sao chứ?

Ninh Tiểu Xuyên đỡ Phương Trường lên.

Hắn lấy ra một giọt huyền dịch cửu sắc từ Dưỡng Tâm Chân Đỉnh nhỏ lên bàn tay Phương Trường.

Toàn thân Phương Trường được bọc trong ánh sáng cửu sắc, thương thế trên người lành với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Không lâu sau đã hồi phục được hơn nửa.

- Xuyên huynh đệ, ngươi...

Phương Trường chấn kinh nhin Ninh Tiểu Xuyên.

Tu vi của Lưu Hằng Lễ như thế nào, hắn hiểu rất rõ, đó là Chân Nhân từng độ lôi liếp. Nhưng Ninh Tiểu Xuyên chỉ một ngón tay đã búng bay lão.

Vậy tu vi của Ninh Tiểu Xuyên sẽ cường đại tới mức nào?

- Thân phận của ta thì huynh đừng hỏi nhiều.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn Lưu Hằng Lễ đang bò dậy, rồi lại nhìn Tiết Thanh Sương ngồi trên giường, chau mày nói:

- Phương huynh định xử lý chuyện này thế nào?

Mỗi vị Chân Nhân đều có một viên “mệnh châu” đặt trong Cung Phụng Điện. Khi Chân Nhân chết đi, viên mệnh châu này sẽ vỡ tan.

Cũng có nghĩa là nếu giết Lưu Hằng Lễ thì chắc chắn sẽ kinh động cả Linh Tiêu Thánh Thổ.

Giờ Ninh Tiểu Xuyên là kẻ thù chung của nhân tộc, là phản đồ mà cả Thiên Hư Đại Lục căm ghét, đương nhiên không để tâm tới việc đắc tội thêm với một Linh Tiêu Thánh Thổ. Quan trọng là ý của Phương Trường ra sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.