Thần Mộ Ii

Chương 314: Cấp Bách





Không chỉ mình Thần Nam muốn biết vạn năm trước đã xảy ra chuyện gì mà tất cả đều muốn hiểu bản chất vấn đề.
Trường tai nạn kinh hồn đó, thật ra đã có bao nhiêu thần ma gục ngã? Không ai rõ.
Những người còn sống sót, mỗi lần nhớ lại đều lạnh mình, bất kể cường nhược, đứng trước trường tai nạn đó đều thành nhược giả hết.
Rất ít người có mặt tại đây từng trải qua nhưng ai cũng nghe qua truyền thuyết, đều lấy làm hoảng sợ, nỗi sợ nảy sinh từ trong lòng với những mối nguy hiểm mơ hồ.
Tứ tổ lộ vẻ trầm tư, tựa hồ không yên lòng, Ngũ tổ cũng tỏ ra rất phức tạp, vừa hoảng sợ vừa vui mừng, tựa hồ chìm vào hồi ức xa xưa.
Hồi lâu sau, Tứ tổ mới nói: “Những gì không biết khiến người ta hoảng sợ nhưng thiên địa có nhiều việc không thể hiểu hết được, các ngươi không cần phải hiểu sâu.”
“Nhưng chuyện này có liên quan đến sinh tử, ai biết được khi nào sẽ tái hiện cảnh tượng đáng sợ năm xưa.” Một vãn bối Thần gia to gan lên tiếng hỏi.
Bốn lão yêu Côn Luân, Tử Kim thần long, Đại Ma, Vũ Hinh, cả Đạm Đài Tuyền cũng lộ vẻ quan tâm muốn biết tai nạn năm xưa có gì bí ẩn.
Tứ tổ tiếp lời: “Không phải ta không muốn nói mà nhiều việc không thể tìm rõ ngọn nguồn.” Ông nhìn lên hư không: “Sao trời ảo diệt, bốn mùa thay nhau, không có vĩnh hằng hay điểu cuối cùng, tất cả lại theo quỹ tích đặc biệt mà tiếp tục.”
“Lão tổ thật ra muốn nói gì? Giải thích cho chúng cháu rõ.”
“Ta muốn nói lúc xuân đến, vạn vật trồi lên, sinh cơ tràn ngập; hạ về ánh dương quang sung túc, mưa đổ rào rào, vạn vật phồn thịnh; thu sang, tiếng gió hiu hắt, lá rụng tả tơi, hoa cỏ điêu linh; đông tới, đại tuyết bay bay, băng phong vạn lí, lạnh thấu xương; đợi lúc xuân về, tất cả lại giao thế luân hồi, bắt đầu vòng quay mới.”
“Lão tổ thật ra muốn nói gì?”
“Ta muốn nói, thiên địa rúng động, thần ma đại kiếp cũng như tiết thu buồn bã, tiết đông lạnh lẽo.

Lúc các tu giả trong thiên địa phá được sinh tử hạn chế, tiến vào trường sinh lĩnh vực cũng như có một vùng thiên địa đầy sinh cơ lúc xuân về đợi họ.

Khi họ bước vào giai đoạn mùa hạ là tiến đến huy hoàng đỉnh cao.

Lúc này cảnh ‘bốn mùa giao nhau’ vĩnh hằng bất biến sẽ không thể dừng lại, tiếng gió thu buồn bã không còn xa nữa.

Thần ma sẽ điêu linh như hoa cỏ, đợi đến lúc lạnh thấu xương, băng phong vạn lí là lúc thần ma hủy diệt.

Quy luật này là thiên địa vĩnh hằng bất biến.”
Tứ tổ tuy không tiết lộ bản chất của “thiên địa rúng động, thần ma đại kiếp” nhưng dùng một cách khác chỉ ra nhân quả trong đó, ai cũng cảm giác có một bức tranh mơ hồ trải ra trước mặt.
Tứ tổ và Ngũ tổ không chỉ rõ loạn động thiên địa là gì nhưng chúng nhân dấy lên khát khao vô tận.
Nhiều người bắt đầu tranh luận.

“Bối mùa thay nhau, vạn vật điêu linh không phải tuyệt đối, thu cúc ngại khí lạnh, đông mai lại dựa vào ngạo cốt mà ngênh đón, trong số thần ma cũng có không phải cường giả nào cũng tránh né thiên địa đại kiếp mà sẵn sàng đón đợi, có người tồn tại được, họ là cường giả của thần ma…”

“Thần gia chúng ta truyền thừa qua nhiều năm tháng, cao thủ các đời vô số, không nói những người đời thứ nhất, ngay như đời Tứ tổ và Ngũ tổ cũng nhiều anh kiệt, nếu có mấy người đó tọa trấn, thế lực của gia tộc không phải đáng sợ cực điểm sao?”
“Không sai, nhưng không thể có nhiều cường giả như thế còn sống, đây là một thế giới cân bằng, bốn mùa nối nhau, thịnh cực tất suy, thiên địa không phải là bất biến, thành ra hiện giờ mới thành thế này.”
“Lẽ nào bao nhiêu cường giả trên đời không có ai muốn tìm hiểu ngọn nguồn?”
“Đương nhiên có, một nhóm người trong truyền thuyết vẫn đang đánh cờ.

Luyện hóa thế giới, đột phá hạn chế của đại thiên địa không phải là mục tiêu sau cùng của họ.

Đừng hỏi ta vấn đề này, Thần gia chúng ta xưa nay đứng ngoài ‘tranh đấu’, vẫn ở đây tu dưỡng…”
Nhiều vãn bối cơ hồ quên mất thân phận của hai lão tổ, hiếm có cơ hộ thế này, nên họ hăng hái thảo luận.

Sau cùng lại quay về vấn đề Lục đạo, Đại Ma xen vào hỏi: “Về chuyện này, ta từng nghe qua, lẽ nào là Nhân đạo, Thiên đạo, Súc sinh đạo, A tu la đạo, Ác quỷ đạo, Địa ngục đạo trong truyền thuyết?”
Ai cũng quan tâm đặc biệt tới vấn đề này, hiện trường lập tức yên tĩnh.
Tứ tổ lắc đầu: “Ngươi hiểu được đôi chút, nhưng đó chỉ là hữu hình Tiểu lục đạo, không phải vô hình Đại lục đạo! Nhân đạo, Thiên đạo, Súc sinh đạo, A tu la đạo, Ác quỷ đạo, Địa ngục đạo bao quát cả Thiên giới, Nhân gian, đệ tam giới, là do những cường giả tuyệt đỉnh trong nhóm tham gia đánh cờ diễn hóa thành.

Họ định dùng hữu hình Tiểu lục đạo phỏng theo vô hình Đại lục đạo để đạt được mục đích nhất định.

Còn họ mở Lục đạo làm gì thì chúng ta không biết bởi chưa đạt đến tầm.

Ta chỉ biết Lục đạo mà ngươi nói có quá nửa bị hủy, bị những người tham dự ván cờ vứt ở Vĩnh hằng sâm lâm.”
Đây quả là tin tức kinh nhân, Đại Ma vô ý động đếm một bí mật kinh thiên khiến tất cả lại sôi lên nghị luận.
Thần Nam từng đi qua “Vĩnh hằng sâm lâm”, biết được ở đó đáng sợ thế nào, giờ nghe đến Tiểu lục đạo liền tin ngay.
Cảnh vật trong Vĩnh hằng sâm lâm vô cùng tà dị, như Hoàng Tuyền lộ chết chóc, Nại Hà Kiều đáng sợ, Huyết hải vô tận, khô lâu cốc âm u… chắc là A tu la đạo và Địa ngục đạo.
Chả trách lúc trước hắn có cảm giác rằng đây là một vùng thiên địa rộng lớn, nhiều tầng.
Lục đạo, Lục đạo! Lòng hắn đầy nghi vấn, không thể trầm mặc bèn hỏi những chuyện từng hỏi trước đây.
“Thương Thiên, Hoàng Thiên là những dạng tồn tại thế nào?”
Trước đó, Tứ tổ và Ngũ tổ tuy hoài nghi Thái cổ thất nhân đến từ thế giới khác nhưng chưa từng nói ra, với vấn đề Thần Nam hỏi cũng không đáp hoặc chỉ hàm hồ cho qua.
Giờ bị hỏi lại, Ngũ tổ trầm mặc rồi nói: “Chắc là nhân vật tiếp xúc với nhóm người chơi cờ kia.


Thần gia không tham dự nên không biết nhiều, có lẽ Thần đại, Thần nhị biết được đôi chút.”
“Nhân vật tiếp xúc với những người đánh cờ? Có phải là dạng tồn tại thần bí nhất có thể giáng xuống thần ma đại kiếp mà bọn họ đang khổ công tìm hiểu?”
“Không có việc gì chứng thực nên ta không dám khẳng định.”
Một vãn bối Thần gia hỏi: “Hai vị lão tổ nói rằng Lục đạo thần thoại mà cùng hiện sẽ đáng sợ hơn cả thần ma đại kiếp, có thật thế chăng?”
Tứ tổ nói: “Ta bảo rồi, sao mọc rồi lặn, bốn mùa nối nhau, tất cả đều theo quy luật.

Từng xảy ra thiên địa đại động, thần ma đại kiếp, tuy đáng sợ nhưng chỉ xảy ra ở thế giới chúng ta quen thuộc.

Nếu Lục đạo thần thoại tái hiện sẽ còn khủng khiếp hơn đại kiếp nhiều.

Cùng như trong một dòng sông sôi réo, con thuyền nhỏ gặp phải sóng lớn đã là tai họa diệt thân, nhưng lúc nó ra biển lớn, gặp phải ngàn tầng sóng gầm gào, lúc đó mới minh bạch tai nạn đáng sợ thế nào.”
“Vậy Đại lục đạo thật ra xuất hiện bao giờ, những thế giới chưa hiện thân là như thế nào?”
Tứ tổ lắc đầu: “Ta không biết, muốn nhìn xa hơn phải đứng ở vị trí cao hơn nữa.

Đáng tiếc ta chỉ đạt đến thế, nếu muốn biết thêm phải tiến một bước nữa.

Các ngươi đều còn trẻ, là bậc nam nhi tiềm lực vô hạn, chỉ cần nỗ lực, sớm muộn gì cũng có ngảy đứng trên đỉnh núi cao hơn chúng ta.”
Đương nhiên tình thế hiện tại vô cùng khẩn bách, vì thế mọi người nghị luận để tính đường về sau.
Hiện tại ai cũng biết tương lai không xa sẽ phải đối diện với hung hiểm.
Nửa ngày sau, mọi người trên quảng trường mới giải tán, Thần Nam theo hai vị lão tổ rời khỏi đám đông.

Hắn nhìn thấy tám nữ tử thanh lệ xuất trần lặng lẽ đứng ngoài xa nhìn hắn.
Trong lòng hắn dấy lên cảm giác chua xót, biết đó là tình cảm của bát hồn nên vội quay đi hướng khác.

Đó đều là những người chí thân, nhất định hắn phải đến khấu đầu khấu kiến nhưng hiện tại đang có bát hồn trên người, không thể đến được.
“Thần Nam, cháu có cảm giác khó chịu không?” Tứ tổ hỏi.
“Sức mạnh của bát hồn chỉ tồn tại ba ngày rồi sẽ tan biến.”

“Cái gì? Chỉ có ba ngày, đại chiến mất một ngày đêm, giờ còn chưa đầy hai ngày nữa, cháu vẫn còn nhiều việc quan trọng chưa làm.”
Ngũ tổ hỏi: “Cháu muốn làm gì?”
Thần Nam thật sự có nhiều việc phải làm, trước tiên hắn định luyện hóa tàn phá thế giới nhưng lập tức rũ ngay ý nghĩ khỏi đầu.

Bát hồn tại thận, tuy sức mạnh vô cùng nhưng thời gian không nhiều, hơn nữa đó không phải sức lực bản thân, khi bát hồn ly thể, có thể sẽ xảy ra bất trắc.
“Cháu muốn dùng tu vi siêu tuyệt hiện này luyện chế lại thanh đồng cổ mâu thành binh khí riêng.

Hiện tại nó còn ở thái không, thần mâu chi hồn tuy trong tay cháu nhưng linh hồn ấn kí của Tùng Tán Đức Bố còn chưa được rũ hết.”
Tứ tổ nói: “Thế hả, có binh hồn rồi thì yên tâm.

Ta chỉ cho cháu con đường sáng, sau khi rũ hết ấn kí của Tùng Tán Đức Bố, cháu nên xuống Phong Đô sơn ở Nhân gian thử vận khí, đương nhiên vạn vạn lần không nên cưỡng cầu gì ở đó.”
Thần Nam nghe lời Tứ tổ chỉ điểm nhưng không chú ý đến câu sau cùng “vạn vạn lần không nên cưỡng cầu gì ở đó.’
Phong Đô sơn là nơi sát khí nặng nhất thiên địa, do ngàn thiên vạn quân hồn ngưng tụ lại mà thành, xứng danh cổ vãng kim lai đệ nhất âm địa.

Nếu đem sát khí vô tận ở đây nhập vào thần binh, có lẽ sẽ luyện ra một cây hung binh khoáng cổ tuyệt kim.
Lục đạo thần thoại sẽ tái hiện, hiện tại tình huống với các tu giả vô cùng khẩn trương, hắn cần nhanh chóng nâng cao thực lực.
Hắn có cảm giác lúc Đại Long đao, Liệt Không Kiếm, Khốn Thiên tác, Hậu Nghệ cung thoát đi, hắn sẽ không có món binh khí nào vừa tay.
Thanh đồng cổ mâu tuyệt không kém hơn mấy bảo vật đó, thậm chí còn mạnh hơn mấy món thần binh tàn khuyết linh hồn, luyện nó thành tuyệt thế hung binh là lựa chọn tối ưu.
Nếu Liệt Không Kiếm, Khốn Thiên tác, Hậu Nghệ cung ra đi, hắn không có gì tiếc nuối mà có cảm giác giải thoát, xưa nay hắn vẫn tin rằng sức mạnh lớn nhất phải do mình luyện ra.
Hắn rời Nguyệt lượng, bay lên thái không.
Ánh sao sáng rực, hắn đến vùng hư không từng xảy ra đại chiến.
Thi hài Thiên mã lặng lẽ trôi nổi, đầu và thân thể đã phân ly, Thần Nam dùng thần mâu chi hồn đâm xuyên liền phát hiện vẫn còn linh hồn dao động khe khẽ, một tia hư ảnh mờ mờ chưa hoàn toàn tắt đi, đang ngủ sâu để tu dưỡng.
Thần Nam không do dự, thần mâu phát ra thần quang sáng rực, nghiền nát Thiên mã, linh hồn thần quang triệt để tắt ngóm.
Nó là Thiên mã, đã đạt mức tại thiên giai sơ cấp, tuy lúc trước hắn giết nó dễ dàng như ngựa thông thường nhưng khi nó phục nguyên còn hắn không còn sức mạnh của bát hồn, nó gần như vô địch Thiên giới và Nhân gian.

Trong tình huống không còn thiên giai cao thủ, không thể nuôi một mối đại hoạn được, chỉ còn cách diệt đi.
Thanh đồng cổ mâu rỉ sét cách đó không xa, không còn chút thần quang nào nhưng Thần Nam không dám coi thường, không bị vẻ ngoài của nó che mắt.

Nó là tuyệt thế thần binh, sát phạt binh khí chân chính, từ thời Thái cổ truyền lại.
Trong trận đại chiến, thần mâu chi hồn tuy không tổn hại nhưng thanh đồng cổ mâu lại bị Liệt Không Kiếm, Đại Long đao tạo thành những chỗ sứt mẻ, vết nghiêm trọng nhất gần như gãy gập.
Nhưng Thần Nam đem binh hồn nhập vào, tất cả liền từ từ thay đổi, những nơi tổn hại dần liền lại như cơ thể có sinh mệnh.
Quả thực thần binh có hồn phách hoàn chỉnh quả thật hùng mạnh đến khó tưởng tượng nổi.


Về mặt này, Đại Long đao, Liệt Không Kiếm không so nổi.
Thời gian không nhiều nữa, hắn cầm thanh đồng cổ mâu nhanh chóng bay về Thiên giới.
Lúc tiến vào tầng không Thiên giới, hắn phát giác những chỗ vỡ nát của thanh đồng cổ mâu tu bổ lại nhanh hơn hẳn, từng đạo ánh sáng từ bốn phương tám hướng tụ về.
Quan sát kĩ mới thấy đó là tinh kim chi túy trong truyền thuyết.
Nghe đồn rằng ngàn thạch kim loại không luyện nổi một hạt tinh kim chi túy, gần như không thể tìm đâu ra chất liệu này.
Giờ hắn mới biết vẻ ngoài rỉ sét của thanh đồng cổ mâu chỉ để che mắt, nó được đúc bằng tinh kim chi túy!
Hiện tại, nó cần tinh kim chi túy tu sửa bản thể nên phải thu gom từ khắp nơi lại.
Đúng là bảo vật của bảo vật.
Càng ngắm hắn càng không muốn buông ra.
Hắn không thích dùng kiếm bởi thấy quá nhu nhược, cái gì mà “vương giả chi kiếm”, bất quá là một món trang sức, không phải sát phạt chi binh chân chính.

Hắn thích dùng trường đao, trường mâu, những binh khí đắc dụng nơi chiến trường.
Tập hợp ưu điểm của đao và mâu, hắn quyết định nghĩ cách đúc cổ mâu thành binh khí hắn ưa thích nhất – phương thiên họa kích.
Chế tạo thần binh dạng này, thần hỏa bình thường không được, nhất định phải là thiên hỏa nơi địa hạch mới là lí tưởng.
Trong lòng máy động, hắn nhớ đến nơi Tiểu Bất Điểm khổ tu, tựa hồ nó cả ngày “ngâm” trong nham tương dưới lòng đất, lập tức bay về phía đó.
“Ta chỉ là một con chim nhỏ bé, muốn bay cũng không thể bay cao, ta đi tìm mãi một vòng tay ấm áp, yêu cầu này cũng không cao.”
Trên miệng hỏa sơn, Tiểu Bất Điểm đáng thương, toàn thân đen nhánh, đôi mắt sáng rực hấp háy, nước mắt sẵn sàng rơi xuống.

Nó đang đứng ở miệng hỏa sơn, hát bằng giọng nhỏ đền mức gần như không nghe rõ, tự hồ ủy khuất cực điểm.
Cách đó không xa, trên một đỉnh núi, một con cự điểu màu hoàng kim cao chừng mười trượng đang oán than: “Tiểu Bất Điểm ngươi nên biết tri túc, ngươi khổ thì ta ít khổ hơn chắc? Hai cánh ta gãy mấy trăm lần, ngươi cả ngày được ngâm mình còn gì?”
Tiểu Bất Điểm đen xì lập tức gào lên tức giận: “Tên biến thái, đồ phu.

Ô ô, ngươi còn bắt ta mỗi ngày phải đến địa hạch lấy thiên hỏa xong mới được quay về, ô ô.”
Đương nhiên con chim đáng thương này là Tiểu Phượng Hoàng, còn kẻ xui xẻo cạnh đó là Hận Thiên Đê.
Ngoài xa vang lên tiếng thét: “Hận Thiên Đê, ta hạn cho ngươi trong nửa thời thần bay xong mời tám vạn dặm.

Tiểu Bất Điểm, đi lấy tiếp một ít thiên hỏa mới được về.”
Hận Thiên Đê hoảng sợ vội vung cánh bay ngay, Tiểu Phượng Hoàng nghẹn nghào: “Ô ô, đáng thương thay, Thần Nam ca ca, tiểu long ca ca, du côn thúc thúc ở đâu, mau đến cứu ta.”
Hào quang lóe sáng, Tiểu Phượng Hoàng cảm giác trên miêng hỏa sơn xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, nó dụi dụi cặp mắt đầy nước, reo lên với vẻ không tin: “Thần Nam ca ca, cuối cùng ca ca cũng đến cứu.”
Vù một tiếng, Tiểu Bất Điểm từ trên hỏa sơn bay lên, chui vào lòng Thần Nam, thần tình thương tâm cực điểm, lệ châu lăn xuống thánh thót, dụi dụi vào ngực hắn, như một cô bé chịu ủy khuất.
Đây là phượng hoàng Niết bàn chi thân cùng thời đại với Thái Thượng Yêu tổ Kim Dũng, Cốt Long, Hoàng Nghĩ sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.