Huyền Trang hòa thượng vẫn giữ dáng vẻ siêu trần thoát tục, chắp tại lại niệm phật hiệu: “A di đà phật, thiện tai, thiện tai.” Ai không biết, chỉ nhìn thần thái sẽ cho rằng y là một bậc đắc đạo cao tăng.
Nhưng bọn Thần Nam đều biết tẩy của y, bỏ qua thân phận mấy ngàn năm trước, hiện tại y cũng không phải bậc cao tăng giả từ bi.
Lúc đại chiến cùng Loạn Chiến môn năm xưa, y giết người như thái rau, không biết bao nhiêu người bị y giết.
Tiểu long cũng bắt chước, chắp hoàng kim trảo lại đến trước mặt Huyền Trang, làm ra vẻ thế ngoại cao nhân, thật thà niệm: “Ngẫu mễ đầu phát! Sư đệ hữu lễ.” Tức thì khiến khí chất đắc đạo cao tăng của Huyền Trang tan biến, huyết hòa thượng bật cười.
“Cẩu nhục hòa thượng, vào Thần Vực rồi chúng ta sẽ mời ngươi đánh chén, chúng ta quá quen Tây phương Thiên giới, ngươi muốn ăn cánh thiên sứ, chúng ta tuyệt không lấy cánh vịt ra lừa.” Tử Kim thần long khoác lác.
Quả thật, bọn Thần Nam từng gây loạn Tây thổ, cướp cả Lôi Thần điện, tạo thành vô số phong ba và chuyện hài hước nên hiểu rõ Tây phương Thiên giới.
Tiểu Phượng Hoàng nhìn lớp lông bảy sắc lại nhìn cái đầu trọc của Huyền Trang, tỏ vẻ đồng tình: “Đúng là đáng thương…”
Huyền Trang ngượng ngùng, không biết nên nói gì.
Thần Nam biết Tiểu Bất Điểm ngây thơ lại suy nghĩ linh tinh.
Huyền Trang hết sức lạ lẫm với Cổ Tư nhưng cảm ứng được khí tức của Tây thổ thần trên mình đối phương, lấy làm kinh dị, được Thần Nam giới thiệu mới hiểu ngọn nguồn.
Với dung mạo hiện tại, Cổ Tư mà vào Tây phương Thiên giới sẽ dẫn đến không ít phiền hà vì y đang dùng thân thể Lôi Thần.
Thần Nam dành dùng pháp lực tạm thời cải biến dung mạo cho y.
Lần nay hắn đến để liên hợp đại tác chiến, không phải đi gây chiến nên đành tạm dẹp bỏ ân oán trước đây.
“Được rồi, chúng ta lại chính thức vào Tây phương Thiên giới.” Thần Nam mỉm cười kêu lên.
“Grào...”
“Ngẫu mễ đầu phát!”
“Ha ha ha…”
Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng hoan hô, “đại đạo truyền thuyết” khi xưa khiến chúng vừa hoan hỉ vừa kích thích.
Hiện tại quay về chốn cũ, trong lòng chúng không hề tính chuyện “ngoan ngoãn”, ba kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn đang tính chuyện lập “truyền thuyết” mới.
Tây phương Thiên giới quả nhiên rộng lớn vô cùng.
Bất kể Tây phương Thiên giới hay Đông phương Thiên giới đều lớn hơn Nhân gian nhiều, từng dãy núi uốn mình liên miên bất tuyệt ngoài vạn dặm, đại bình nguyên rộng mấy trăm vạn dặm vuông đều có.
Thiên giới vô cùng tươi đẹp.
Trên những dãy núi một màu xanh om, tiên vụ quấn quít, từng trận hào quang lưu động.
Đại bình nguyên vô biên hiến người ta mở lòng sảng khoái.
Cả những dòng sông sôi trào như Thái cổ Thiên Long xuôi về mấy vạn dặm.
Cả những đại hiệp cốc dài mấy ngàn dặm, hiểm trở vô cùng khiến người ta không khỏi cảm thán trước quỷ phủ thần công của thiên địa.
Dọc đường cả bọn gặp vô số bảo địa đầy hoa thơm chim hót, cảnh sắc như thi như họa, đều là nơi tu luyện lí tưởng cho tu giả.
Long Bảo Bảo và Tử Kim thần long tí toáy suốt dọc đường, thiên tài địa bảo tại những nơi này bị chúng thu gom.
Người ở Tây phương Thiên giới cư trú tập trung, có mấy chục thành thị lớn cực kì nổi danh, tụ tập gần hết nhân khẩu.
Thiên giới quá rộng, cự ly giữa các thánh rất xa, giống như mấy hòn đảo lấm tấm trên mặt biển vô hạn.
Bọn Thần Nam đều là Thần Vương cao thủ, tốc độ phi hành cực nhanh, không lâu sau đã đến Thần Vực của Tây phương Thiên giới.
Đây là nơi các chủ thần cư trú, thần điện bạt ngàn vì thế nơi thần thánh chi địa được mệnh danh là Thần Vực.
Tương tự nơi ma thần cư trú là Ma Vực.
Địa điểm tiên thần đại hội lần này cử hành trong Thần Vực.
Quang Minh chủ thần và Hắc Ám ma thần đình chỉ tranh đấu vạn năm, quả là đại sự kiện, ý nghĩ vô cùng trọng đại.
Vì thế tiên thần đại hội được quyết định tổ chức tại Thần Vực.
Đến Tây phương Thần Vực, Thần Nam, Long Bảo Bảo và Tử Kim thần long đều cười vang, nhớ lại khi xưa cướp Lôi Thần điện, đúng là quá liều mạng, cơ hồ không chân thật.
Lúc đó chỉ mình Thần Nam đạt đến tiên nhân chi cảnh, nhưng cả bọn đã cướp sạch Lôi Thần điện, một viên ngói cũng không chừa, được coi là việc không thể tin nổi của Thiên giới, biến Lôi Thần thành trò hề, toàn bộ gia tộc này mất mặt.
“Thần dạy, chúng ta có nên…đến làm khách nhà Hỏa Thần không?” Long Bảo Bảo đề nghị.
Nguyên Tố hỏa thần Khải Kì bị giải quyết, đệ đệ Kỳ Mạn trở thành Hỏa Thần mới.
Y từng giao thủ với Thần Nam tại Tây phương, kết quả thảm bại, còn bị Tử Kim thần long quăng cho mấy viên gạch, cúp đuôi chạy về Thiên giới.
“Dừng lại, đừng gây loạn.” Thần Nam dặn: “Giờ không phải thời cơ.”
Huyền Trang lần đầu đến Tây phương Thiên giới, không hiểu gì về Thần Vực.
Tử Kim thần long đến nơi, đầu tiên bật cười rồi thở dài, giọng nói nhỏ xíu, cơ hồ không nghe rõ: “Ta quyết định phải tự tay báo cừu, lần trước đến đây nhưng vô năng, lần này nhất định khiến hắn tịch tiệt.”
Long Bảo Bảo linh giác mẫn duệ, nghe được mấy từ chính yếu, trừng mắt tròn xoe: “Con lươn ngươi muốn báo cừu ta sẽ giúp, đến thần điện của bọn chúng, khoắng sạch mới thôi.”
Thần Nam nghe thấy, hắn biết Tử Kim thần long có đại cừu nhân ở Tây phương Thiên giới năm xưa đã sát hại tiểu bạch long mà lão du côn yêu thương nhất.
Nhưng mỗi lần hỏi nó đều không muốn tiết lộ, chỉ nghiến răng thề phải tự tay báo cừu.
Đó là tâm kết mà con rồng du côn không giải được, năm xưa không chiếu cố đến nơi đến chốn cho tiểu bạch long, trơ mắt nhìn tình nhân chết trước mắt khiến nó gần như suy sụp.
Thần Nam đoán con rồng du côn suốt ngày cười cợt, coi thường tất cả đa phần bởi bị đả kích quá mức mà ra.
Hắn quyết định phải nghĩ cách giúp nó báo cừu tuyết hận, giải mối tâm kết.
Trong Thần Vực, thần điện của các chủ thần không chiếm nhiều diện tích, mỗi thần điện lại cách nhau rất xa.
Lúc đi qua nơi là Lôi Thần điện cũ, bọn hắn kinh dị phát hiện ra có một tòa điện vũ rộng lớn, huy hoàng, khí thế hùng tráng ở đó,
“Thần dạy, không phải Lôi Thần bị chúng ta thịt rồi sao?”
Thần Nam vội bịt miệng Long Bảo Bảo: “Nhỏ giọng chút đi, dù ai cũng biết nhưng không thể nói ra.
Ta đã nghe rằng sau lưng các chủ thần điện đều có chủ Thần gia tộc chống lưng, xem ra không sai.
Đương đại chủ thần chẳng qua là đại biểu họ cử ra.”
Cả bọn không đi qua Lôi Thần điện, vào Thần Vực chưa lâu đã thấy thiên sứ bay tới, hỏi rõ thân phận rồi dẫn đến nơi đã được chuẩn bị sẵn.
Nữ thiên sứ bốn cánh phi thường mĩ lệ, bay phấp phới trên không, nhanh chóng đưa cả bọn đến một nơi tươi đẹp: từng ngọn núi nối nhau, trên đỉnh có những tòa điện vũ thần quang lấp lánh, trên núi có kì hoa dị thảo, thác đổ trắng xóa nơi nơi, ong bay bướm lượn, mùi hoa thơm lưng thấm vào tâm tì.
Ngoài xa có ôn tuyền bốc hơi nghi ngút, trong mỗi khe suối lại chất đầy những viễn đá màu sắc rực rõ, quả là thánh địa dưỡng thân.
Bay đến nơi, thiên sứ bốn cánh đáp xuống: “Mời các vị quý khách, tôi chỉ phụ trách dẫn đường, giờ phải đi.” Đoạn thiên sứ mĩ lệ ung dung bay xa.
Bọn Thần Nam tiếp tục cất bước, ở đây không tiện phi hành trên không.
Bất quá, vừa qua sơn môn, Tử Kim thần long lập tức giậm chân mắng: “Đáng ghét, kì thị chủng tộc.
Không thể nhịn được.”
Cạnh sơn môn có một tấm bài nhỏ, bên trên khắc hàng chữ: “Rắn bốn chân và chuột không được vào trong.”
“Grào...” Tử Kim thần long ngửa mặt rống vang: “Chết tiệt, địa bàn của tên Vương bát đản nào thì cút ra đây cho long đại gia trút giận.”
Tiếng rống khiến mười mấy thiên sứ nhanh chóng bay tới, thấy bộ dạng hung thần ác sát của con rồng du côn, mấy thiên sứ sợ mất mật, họ cảm ứng được long uy của Thần Vương.
Tử Kim thần long ảo hóa thành bản thể khổng lồ, gầm lên như vạn niên lão yêu: “Có phải tên Vương bát đản của Lôi Thần điện lập tấm bài này?”
“Không… phải…” Mấy thiên sứ run rẩy, không nói rõ ràng nổi.
“Thật ra có phải không?” Dám coi thần long và chuột ngang nhau khiến Tử Kim thần long giận xì khói, Long Bảo Bảo cũng điên tiết.
“Không phải.”
Mười mấy thiên sứ lên tiếng.
Thần Nam ngăn cản con rồng du côn: “Đây là địa vực của chủ thần đó sao? Vì sao y lại để tấm bày này ở đây?” Hắn biến tấm bài nhằm vào Tử Kim thần long, Đông phương thần long cực kì hiếm thấy, gần ngàn năm nay chỉ có Tử Kim thần long hiện thế, tính cả Long Bảo Bảo nữa mới là hai.
Một nam thiên sứ thấy con vật dài mấy trăm trượng yên tĩnh lại, mới hơi an tâm nói: “Đó là địa vực của Nguyên Tố hỏa thần điện, còn về tấm bài…tựa hồ do chủ thần Kỳ Mạn điện hạ tự tay đặt.”
Lỗ mũi Tử Kim thần long phun ra hai đạo hỏa diễm, đoạn cười ha hả, tựa hồ đã hết giận, thu lại thân thể khổng lồ, hóa thành nhân hình đứng nguyên chỗ cũ.
“Hóa ra là tiểu tử bị ta quăng gạch lên người, đầu hắn… ha ha, bị ta đánh sưng u, cúp đuôi chạy về Thiên giới, chả trách oán niệm sâu nặng, ha ha ha…”
Biết được do chủ thần bị mình bổ mấy viên ngói vào đầu bố trí, nó hết giận, ngược lại tỏ ra vui vẻ, chứng tỏ rằng lần đó Nguyên Tố hỏa thần uất ức vô cùng.
“Không thể cho qua được.” Long Bảo Bảo nắm chặt tiểu quyền đầu, nó hết sức phản cảm với cách người ta gọi lão du côn là rắn bốn chân.
“Đương nhiên không thể.
Đêm nay chúng ta đến nhà hắn tản bộ xem có “phong cảnh” nào hay ho không!” Lão du côn cười gian manh.
“Ta cũng muốn đi.” Tiểu Phượng Hoàng lên tiếng.
“Các ngươi… ngoan ngoãn chút đi.
Hiện tại đang lúc phi thường mẫn cảm, tốt nhất đừng có gây loạn.” Thần Nam không yên lòng với ba kẻ có vấn đề này.
“Yên tâm, đi, không sao đâu.” Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo vỗ ngực bảo đảm.
Đến tối, Huyền Trang và Thần Nam chọn một tòa điện vũ nghỉ ngơi.
Đêm khuya, tiếng sói tru vang lên lồng lộng, tiếng ca khiến người khác phát cuồng của Tử Kim thần long vang lên.
“Ta là một con rồng phương đông…”
Nhiều thần tiên ngụ cùng khu vực cả đêm đó rất muốn đánh người nhưng tìm hồi lâu vẫn không phát hiện kẻ hát hò ở đâu.
Tử Kim thần long theo kế kim thiền thoát xác, dùng pháp lực thi triển chướng nhãn pháp, bản thân cùng Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng đến cung điện của Nguyên Tố hỏa thần.
Suốt đêm tiếng hát vọng khắp quý tân khách xá nhưng ba đại đạo ra ngoài gây án.
Bóng đen di động, ba đại đạo cùng đạt cấp Thần Vương, tu luyện ra nội thiên địa.
Truyền thuyết về ba đại đạo bắt đầu, từng kiến trúc của Hỏa Thần điện bị lấy mất.
Ba đại đạo hoan hỉ lấy từng tòa điện vũ, thu vào nội thiên địa.
Đến nửa đêm thần điện chỉ còn mỗi tòa điện trung ương, nhìn từ xa quả thật trơ trọi.
Cả ba hoan hỉ, không biết rằng trong lúc đó Thần Nam ẩn vào bóng tối, giải quyết mọi sự, dựa vào tu vi hùng hồn che kín thần thức cảm ứng của Nguyên Tố hỏa thần Kỳ Mạn tại chủ thần chính điện.
Quá nửa đêm, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng mới rời đi, lúc Kỳ Mạn tỉnh mộng, bay vút lên không, suýt nữa hôn mê.
“A ...”
Suốt đêm đó, cả Thần Vực đều nghe thấy tiếng Kỳ Mạn gầm vang giận dữ.
Ba đạo tặc toàn thắng trở về, đắc ý dương dương, Tử Kim thần long cười hăng hắc: “Chúng không có chứng cứ, ở đây lại có nhiều người làm chứng rằng ta hát cả đêm.”
Nhưng thật ra, rất nhiều người muốn cho nó một trận.
Đương nhiên việc Hỏa Thần điện bị mất khiến ngày hôm sau xảy ra nhiều “trò vui.”