Thần Mộ Ii

Chương 362: Ma Sư





Tình cảnh thật quá kinh hãi, bàn tay khổng lồ che kín bầu trời đột phá thời không, kéo tuột bọn bốn người Thần Nam xuống.
Pháp Tổ, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi ở trên không cố gắng tránh khỏi bàn tay, đột phá hư không bay đi.

Bóng dáng Thần Nam mờ dần, xuất hiện tại một vùng hư không khác.
Khung cảnh xứng danh với bốn chữ thạch phá thiên kinh, chúng thần phía dưới sửng sốt.

Đó là tứ đại thiên giai cao thủ cơ mà, vốn đã tiến vào đường hầm thời không, chuẩn bị đột phá hư không mà cũng bị tóm lại.
Bàn tay đó của ai? Thần thánh phương nào?
Tứ đại thiên giai cao thủ tự thân chứng kiến nên càng kinh hãi.
Lúc đầu, họ không hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên phát hiện đường hầm thời không vỡ tan, liền cho rằng xảy ra biến cố, đi xuyên thời gian thất bại.

Không ngờ lại thấy một bàn tay che kín trong đó, hất văng ra.
Bàn tay màu vàng sậm, phát ra hào quang mờ mờ, che mất một khoảng trời, chắc phải đến ngàn trượng, khí tức toát ra hùng hồn kinh nhân.
Uy thế này không cần phải che giấu, khiến chúng thần có cảm giác lạnh buốt cõi lòng.
Hình dạng bàn tay không có gì khác thường, ngoại trừ màu sắc bất đồng và kích cỡ khiến người ta không dám tin.
Thần Nam, Pháp Tổ, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi tuy kinh hãi nhưng không đến mức loạn tâm như chúng thần, họ từng trải qua sóng to gió cả, có gì mà chưa từng chứng kiến? Bàn tay lớn thế này, họ cũng không lấy làm lạ, bởi họ từng thấy có người hóa thành bàn tay che kín đất trời như thế.
Khiến kinh ngạc chính thị công lực của chủ nhân bàn tay, tuy nói rằng bốn người không phòng bị nhưng đột phá được thời không, hất tứ đại thiên giai cao thủ ra, công lực đó mạnh hơn bất cứ ai trong bốn người.
Nên biết sau Vô thiên chi nhật, thiên giai cao thủ của Nhân gian và Thiên giới cơ hồ tuyệt tích! Trừ những nhân vật đặc thù như Thiên Quỷ, Pháp Tổ.
Chủ nhân bàn tay là ai?
Là chúa tể ngầm chăng? Lẽ nào hành động của họ đã mạo phạm uy nghiêm của y?
Tứ đại cao thủ đồng thời nghĩ tới cao thủ như Thương Thiên, Hoàng Thiên trong truyền thuyết, không hiểu đây có phải chúa tể như thế! Họ muốn đến tương lai, xem trộm thiên cơ, nếu có những chúa tể cỡ này, hành động đó khác này gấy hấn nghiêm trọng đến y.
Nhưng bốn người không tin đây là chúa tể như thế.
Họ đồng thời nghĩ đến một vấn đề khác, có phải trong Vô thiên chi nhật, mọi thiên giai cao thủ đều được đưa đến đệ ngũ giới? Hay vẫn còn con cá lọt lưới?
Hình như…đây là con cá không hề nhỏ chút nào?
Ma Chủ không phát hiện ra y, hoặc y không sợ Ma Chủ.

Bất giác, Pháp Tổ và Đức Mãnh sánh vai nhau, Nam Cung Tiên Nhi và Thần Nam tụ thành một nhóm, họ cùng cảm thấy áp lực cực nặng, một người vô vọng chiến thắng đối phương, hai ba người liên thủ cũng không nắm chắc.
Chủ nhân bàn tay khổng lồ này vô cùng đáng sợ, e là không kém hơn Hắc Khởi.
Chỉ là, tứ đại cao thủ chưa kịp hành động thì bàn tay chợt mờ dần, y hệt bong bóng đang mất màu, chỉ lưu lại tàn ảnh trên không rồi hoàn toàn tan biến.
Chuyện gì vậy nhỉ?
Thần tình ai nấy ngưng trọng, tìm kiếm tứ phương xem có thấy khí tức của bàn tay.

Nhưng chúng thần đều thất vọng, không tìm thấy gì, phảng phất như bàn tay chưa từng xuất hiện.
Thần Nam, Pháp Tổ, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi cũng không thấy luồng sức mạnh khủng khiếp đâu nữa.
“Chắc là… cao thủ trong Tiểu lục đạo…y vẫn ẩn phục trong Vĩnh hằng sâm lâm….” Thần sắc Pháp Tổ vô cùng khó coi.
Đó đều là những cường giả mạnh nhất năm xưa tự sáng tạo ra đạo riêng, nhưng người của Tiểu lục đạo, bốn người đã biết tới Ma Chủ, Thời Không đại thần, không phải toàn những cao thủ chấn cổ thước kim sao?
Xem ra nhân vật vừa xuất hiện có lai lịch không nhỏ.
Nam Cung Tiên Nhi vô cùng nghi hoặc: “Không hẳn, Tiểu lục đạo từng bị phá diệt, mọi người cơ hồ đều rời đi hết…sao vẫn còn kẻ ở lại được?”
Pháp Tổ nhíu mày: “Nếu là người đến sau đó, tình huống càng bất lợi, sáu vị thần tôn ma chủ năm xưa tuy không còn ở đó nhưng không ai dám chạm vào uy nghiêm của họ hay đến gây hấn… tất nhiên chuyện gì cũng có thể xảy ra, có khi bằng hữu của Tiểu lục đạo chủ nhân vẫn ẩn cư tại đó.”
Có người dám…gấy hấn với uy nghiêm của Ma Chủ sao? Không ai dám chắc.
Thần Nam buông tiếng thở dài, Tiểu lục đạo quả nhiên sâu không thể dò.
“Tiến đến tương lai, tất phải chết…” Đột nhiên, thanh âm từ vòm xanh vang vọng khắp vùng thiên địa, như tiếng hoàng chung rung lên bên tai mỗi người.
Chúng thần chấn kinh, toàn lực truy tìm căn nguyên của âm thanh.
“Xin hỏi…ngài là ai?” Pháp Tổ tỏ ra ngưng trọng, nhìn lên vòm xanh vô tận, y tuy là Thái cổ cường giả nhưng đối diện với một kẻ vô hình, không khỏi nảy lòng sợ hãi.
“Ta là ai không quan trọng, mà quan trọng là các ngươi không được đến tương lai.” Thanh âm vang lên như tiếng sấm, vọng lại hồi lâu trên không.

Phảng phất như đó là bậc chúa tể từ trên cao nhìn xuống chúng sinh, truyền đạt ý chỉ.
“Hừ.” Đức Mãnh hừ lạnh, cầm thần kiếm lao lên không, thần kiếm hợp nhất, chỉ vào tầng xanh, kiếm mang chói rực sáng lòa bầu trời.
“Ầm,” không đợi y lao lên mây, bàn tay khổng lồ lại phá toái hư không xuất hiện, đánh tan kiếm quang ngút trời, làn ánh sáng rực rỡ bị đập vụn như ánh sao băng, cự trảo hung hãn hất Đức Mãnh xuống.
“Bịch.”
Y nặng nề cắm xuống đất, tạo thành một vết nứt dài.

“Phụt…” Đức Mãnh từ vết nứt bò ra, há miệng phun máu, y bay đến bên Pháp Tổ, Thần Nam, Nam Cung Tiên Nhi nói: “Kẻ này không biết so với Hắc Khởi thế nào nhưng khẳng định không phải là chúa tể ở đây…”
Tứ đại thiên giai cao thủ đưa mắt nhìn nhau.
Nam Cung Tiên Nhi hướng lên trời nói: “Xin ngài đưa ra một lý do, vì sao không thể đến tương lai.”
“Ta đang cứu giúp các ngươi.

Một khi các ngươi tiến vào thời không đạo đến tương lai, chắc chắn sẽ chết.” Bàn tay khổng lồ biến mất nhưng thanh âm vẫn từ tầng không vọng lại: “Có biết Thời Không đại thần vì sao tiêu tan không? Ông ta vì muốn cứu một nhóm mạnh nhất trong Thái cổ chư thần mà mở một đường hầm thời không đến tương lai, cái giá phải trả là tan xương nát cốt, bị tịch diệt hoàn toàn.

Tiến đến tương lai hung hiểm gấp trăm lần quay về quá khứ, nếu ta không xuất hiện, các ngươi đến tương lai, biết được sự tình, lúc về hiện tại sẽ có ý thức tránh dữ tìm lành, tức là cải biến tương lai.

Một khi như vậy, cái giá là giống như Thời Không đại thần.”
Tứ đại thiên giai cao thủ đều cảm giác ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Thanh âm như sấm từ trên không vọng về: “Năm xưa mạnh như Thời Không đại thần cũng ít khi dám tiến đến thời không tương lai, vì khi quay lại mà tiến hành thay đổi sẽ phải trả giá cực đắt.

Trở về quá khứ an toàn hơn nhiều, những gì các ngươi chứng kiến đều đã xảy ra, trở về thời không hiện tại cũng không thể thay đổi được.”
Pháp Tổ từng nói với Thần Nam, mượn Thời Không tháp để xuyên qua thời gian sẽ có ảnh hưởng nhất định nhưng xem ra y cũng hiểu biết hữu hạn, chỉ hiểu sơ sơ bề ngoài, còn lâu mới sánh được với Thần bí nhân.
Thần Nam chân thành hỏi: “Quay về quá khứ có thay đổi được gì không?”
“Bất kể ngươi về quá khứ hay đến tương lai, nếu chịu trả giá bằng sinh mạng đương nhiên cải biến được phiến thời không đó.

Bất quá, có một lời khuyên là không thể cải biến tiến trình thời đại, bằng không sẽ phí sinh mệnh vô ích.”
Thanh âm sang sảng vọng khắp thiên địa, bất kể tứ đại thiên giai cao thủ, hay chúng thần đều cảm giác cực kỳ thần bí.
Thần Nam thấy Thần bí nhân này thấu triệt thời không, bật lên câu hỏi: “Ta không đến tương lai hay về quá khứ, chỉ ở lại phiến thời không này, vận dụng sức mạnh bản nguyên của thời không, sao có những việc vẫn không thể thay đổi?”
“Ngươi nói đến việc vận dụng thời gian pháp tắc với con ngươi, tiểu long và Tiểu Phượng Hoàng?”
Thần Nam ngẩn ra, không ngờ đối phương hiểu hết mọi sự, không gì lọt qua được mắt y.
Lúc thu được sức mạnh bản nguyên của thời không, hắn đã định lợi dụng sức mạnh thời gian giúp Long Bảo Bảo và Tiểu Phượng Hoàng đốt chiến hồn lên đỉnh điểm, triệt để đánh thức chiến lực mạnh nhất nhưng không hiểu sao lại thất bại.
Hình như hiểu được y nghĩ gì, trên không lại vang lên giọng nói.

“Vì ngươi tuy có được sức mạnh bản nguyên của thời không nhưng chưa thể so được với Thời Không đại thần.

Một thiên giai cao thủ lấy được bảo tàng, ngươi cho rằng dựa vào đó mà chế tạo ra bảo tàng vô tận sao? Với trạng thái hiện tại của ngươi, một bảo tàng chỉ là một, không thể tạo ra thêm nhiều bảo tàng.”
Đạo lý vô cùng đơn giản, sức mạnh bản nguyên của thời không tuy thần dị nhưng không thể dựa vào con số không tạo ra thiên giai cao thủ! Với trạng thái hiện tại của hắn, một “Bảo tàng” thủy chung chỉ là một, không thể tạo ra thêm nhiều Bảo tàng!”
“Phá thì dễ, khôi phục mới khó.” Thần bí nhân trên không cảm thán.
Thần Nam rúng động trong lòng, chìm vào thần thức, thử khôi phục sức mạnh của ma tính Thần Nam, quả nhiên “Phá thì dễ, khôi phục mới khó.” Gần như hắn không thể thực hiện được.
Một lúc lâu sau, tứ đại thiên giai cao thủ đưa mắt nhìn nhau, Thần bí nhân hình như không phải địch nhân.

Bất quá, nhưng người hiểu rõ về các cường giả thái cổ như Pháp Tổ, Nam Cung Tiên Nhi cũng không đoán ra đối phương là ai.
“Sư phụ…sư phụ phải không?”
Từ trong chúng thần vang lên tiếng hô kích động.
Thanh âm đột ngột khiến mọi người sửng sốt, Thần Nam, Pháp Tổ, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi cũng vô cùng ngạc nhiên, tứ đại thiên giai cao thủ đồng thời ngoái nhìn, liền phát hiện người lên tiếng là ai.
Quả nhiên là …Đại Ma.
Người từng là chấp pháp giả và thủ hộ giả của Đông thổ.
Chúng thần tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn Đại Ma đang ngưỡng vọng vòm xanh lớn tiếng hô hoán, quả thật quá ư khó tin…khiến người ta tắt tiếng.
Trong lòng Thần Nam dị thường chấn động, hắn từng nghe Đại Ma nói rằng trước Vô thiên chi nhật phát sinh, sư phụ lão từng dự cảm thiên địa sẽ xảy ra đại biến, yêu cầu lão chuẩn bị trước.
Việc này Thần Nam nhớ rõ, lúc đó hắn cực kỳ nghi hoặc, sư phụ Đại Ma là thần thánh phương nào? Sao lại biết Ma Chủ sẽ hành động như vậy? Thật khiến người ta không dám tin.
Hiện tại, thần bí cự trảo xuất hiện, Đại Ma kêu gọi sư phụ, đúng là một việc điên cuồng! Thần bí nhân tu vi không hẳn cao hơn Ma Chủ nhưng chắc chắn có liên quan trọng đại.

“Sư phụ…là người sao? Con cảm giác thấy khí tức của ngươi…tuy mỗi lần người đều truyền công trong mộng nhưng con vẫn nhớ rõ…”
Chúng thần kinh hãi, chỉ là truyền công trong mộng là đào tạo được một Thần Hoàng.
Thần Nam nhớ lại mấy việc, Đại Ma từng nói từng lão đã vào Vĩnh hằng sâm lâm nhưng an toàn quay lại.
Hắn tỉnh ngộ, việc đó chắc chắn có liên quan đến Thần bí nhân này.
Cùng lúc, hư không vỡ vụn, cự trảo đột ngột hiển hiện, che kín thiên địa phủ xuống đỉnh đầu chúng thần tỉnh khỏi cơn kinh hãi, Đại Ma đã mất bóng.
Hồi lâu sau, chúng thần vẫn yên lặng.
Trong lúc chúng thần ngây ngẩn, hư không vô thanh vô tức kéo tứ đại thiên giai vào, Nam Cung Tiên Nhi, Đức Mãnh, Pháp Tổ kêu lên kinh hãi.
“Thần Nam, ngươi định làm gì?”
“Mau dừng lại, ngươi định làm gì?”
“Chúng ta không muốn về quá khứ với ngươi.”

Lọt vào đường hầm thời không, ba người lại đánh vỡ hư không.
Thần Nam vội quát ngăn lại: “Ngàn vạn lần không được loạn động, nếu lạc vào thời không vô danh, ta không tìm được các vị, cũng coi như cải biến lịch sử và quá khứ, ắt phải trả giá bằng sinh mệnh.”
Kì thật, tam đại thiên giai cao thủ có thể dùng lực thoát ra, cũng như cự trảo phá toái hư không, vì lúc đó đường hầm thời không chưa triệt để nghịch chuyển về quá khứ..
Nhưng ba người hiểu biết về thời không hữu hạn nên dừng tay hết.
“Chư vị, chúng ta đi chứng kiến những câu đố trọng đại trong lịch sử.” Nét mặt Thần Nam lộ ra nụ cười bình thản, kéo được tam đại cao thủ theo, hắn không còn sợ Nhân gian và Thiên giới nữa.
“Thần Nam, ta muốn giết tên khốn ngươi.” Nam Cung Tiên Nhi rít lên.
“Chết tiệt.” Pháp Tổ phẫn nộ nguyền rủa.
“Thần Nam ngươi…” Sắc mặt Đức Mãnh trắng bợt đi.
….
Tam đại thiên giai cao thủ, ai nấy mặt mũi cắt không còn hột máu.
“Nơi đến đầu tiên – Thần Ma lăng viên.” Thần Nam vô cùng kích động, đi về Thái cổ thời đại, tất nhiên phải trải qua quãng thời gian vạn năm trước., hắn muốn tận mắt nhìn thấy bí ẩn của Thần Ma lăng viên.
Trong đường hầm thời không, một vùng hỗn độn chi quang mông lung, lóe lên hào quang thần bí.
Tứ đại thiên giai cao thủ nhất thời im lặng, Pháp Tổ, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi bực dọc.

Lúc thời không chân chính nghịch chuyển họ mới biết lúc trước hoàn toàn có cơ hội đào thoát.

Ba người đều nhìn Thần Nam với vẻ phẫn nộ, hận không thể lập tức ra tay cho hắn một trận.
Nhưng thời gian đã nghịch chuyển, họ không dám hành động gì, chỉ sợ không cẩn thận tạo thành chuyển biến trong lịch sử.

Tu vi đến mức này, kì thật họ càng trân quý sinh mệnh.
Sắp về quá khứ, trong lòng Thần Nam dâng tràn.
“Nghịch chuyển rồi.” Nam Cung Tiên Nhi kêu lên kinh hãi: “Thời gian quay lại nhanh quá.”
Lúc này tứ đại thiên giai cao thủ cảm nhận được rõ ràng chỗ dị thường của đường hầm thời không.

Họ đang tiến về phía trước với tốc độ thường nhân khó lòng tưởng tượng, thân thể cơ hồ trong suốt, cuối cùng gần như tự phân giải, chỉ có ý thức dừng lại trong vùng hư không.
Xung quanh ánh sao lấp lánh, đường hầm thời không biến mất, một đạo hỗn độn thần quang bao quanh họ, đẩy xuyên qua các vì sao.

Tốc độ cực nhanh, sao băng bừng lên rực rỡ như pháo hoa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.