Nội thiên địa của Thần Nam chưa đóng hẳn, Không Không và Y Y nhìn được những gì xảy ra bên ngoài.
Hai tiểu quỷ thấy hợp thể giữa Mộng Khả Nhi và Đạm Đài Tuyền tức thì nghịch ngợm thè lưỡi ra, lập tức chuồn khỏi nội thiên địa, bay về vùng mây rực rỡ trên không trung.
“Mẫu thân trẻ trung xinh đẹp, các người đến rồi, Y Y nhớ các người quá.” Y Y như tiểu tinh linh, bay lên không, giang hai cánh tay ra, cặp mắt to liên tục hấp háy, nũng nịu: “Mẫu thân xinh đẹp nhất đời ôm con nào.”
Người trên không có tư tưởng của Mộng Khả Nhi, thần thức của Đạm Đài Tuyền, cùng là mẫu thân của tinh linh quỷ này, tuyệt sắc tư dung bị vân vụ che lấp nhưng đôi tròng mắt trong veo như thu thủy lộ ra nét trách móc lẫn yêu thương.
Bàn tay khẽ phất, một chiếc váy trắng thay vào chiếc váy lục đã nhàu của Y Y, đoạn một cỗ sức mạnh nhu hòa bao lấy cô bé, kéo về cạnh mình.
Y Y cười hi hi, cao hứng nắm lấy tay áo hợp thể, tựa hồ không thấy người mẹ này có gì quái dị, nó đã nhìn thấy tình trạng này, biết hợp thể phân chia được.
Không Không cũng tỏ vẻ là một bảo bảo ngoan, bay lên không, ngọt ngào gọi: “Mẫu thân yêu thương nhất, cuối cùng Không Không cũng gặp người, sao người càng lúc càng xinh đẹp nhỉ? Hại Không Không không dám nhận người nữa.” Nó chạy ngay đến bên hợp thể, nắm lấy một chéo áo.
Cả hai tiểu quỷ khiến người ta vừa yêu mến vừa tức giận, mới nhỏ xíu đã thích bỏ nhà đi khiến họ lo lắng nhưng mồm mép lại ngọt ngào cùng cực, đúng là hai tiểu nhân tinh.
“Ầm.”
Ngoài xa, đệ nhất nhân Sở Tương Ngọc của Thái cổ thất quân vương tỏ ra uy lăng thiên hạ, khí thôn sơn hà, một mình một quyền đấu với mấy thiên giai cao thủ trấn giữ ngoài không gian chi môn, phát ra dao động sức mạnh cực lớn.
Cơn bão năng lượng ào ạt như nộ hải cuồng đào xạ ra bốn phương tám hướng, núi non liên miên bất tuyệt sập xuống như gò cát, chìm ngay xuống đất.
Cảnh tượng đáng sợ khiến ai cũng kinh hãi.
Sức mạnh này quá khủng khiếp, Lâm Đạt, Mã Tư, Đức Mãnh và cả Pháp Tổ đã trọng thương đều xuất thủ mới tạm chặn được.
Lực bạt sơn khí cái thế!
Sở Tương Ngọc quả nhiên có khí thế tuyệt đại bá vương.
Thần Nam ngầm kinh hãi, kẻ này không thẹn là đệ nhất nhân của Thái cổ thất quân vương, thân cao trượng rưỡi, cường kiện như thiết tháp, toàn thân phát ra “thế”, áp lực như ép cả thiên hạ, duy ngã độc tôn.
Chính y năm xưa dã dẫn thất quân vương từ đệ ngũ giới lên Nhân gian theo lời Ma Chủ mời mà đại chiến Thương Thiên bảy ngày bảy đêm, sau cùng diệt được địch nhân.
Trận chiến đó, Ma Chủ và Độc Cô Bại Thiên gặp cường địch khác nên không có mặt, tuy có Nhân gian giới cao thủ tương trợ nhưng Sở Tương Ngọc, Hắc Khởi mới là chủ lực chân chính.
Trận chiến đó khiến họ danh chấn lục giới, không ai không biết tới Tuyệt Đại quân vương Sở Tương Ngọc và Cái Thế quân vương Hắc Khởi.
Ánh mắt lạnh tanh của Sở Tương Ngọc như kiếm sắc xuyên qua thời không hướng về Thần Nam, hai đạo ánh sáng đáng sợ bùng lên tiếng sấm nổ trên không.
Thần Nam giơ phương thiên họa kích nghênh đón, lãnh mang và hung kích va nhau vang lên tiếng choang choảng, đủ thấy Sở Tương Ngọc đáng sợ thế nào.
Ánh mắt tầm thường cũng có thể sát nhân.
“Đáng sợ, đúng là tuyệt thế đại hung nhân.” Y Y nắm chéo áo hợp thể, tỏ vẻ lo lắng: “Hắn muốn gây sự với cha.”
Không Không cũng xen lời: “Đợi con lớn lên nhất định sẽ đánh bại hắn.”
Sở Tương Ngọc đảo mắt, thấy hai tiểu quỷ liền lóe sáng tinh quang, cả kinh nói: “Những người trong truyền thuyết…quả nhiên chuyển thế.”
Y là đệ nhất nhân của thất quân vương, kiến thức đương nhiên quảng bác, biết được lai lịch Hậu Nghệ cung, Đại Long đao, Liệt Không kiếm.
Những bảo vật này là thân thể những cường giả mạnh nhất khi xưa, sau khi chết đi mới bị hậu nhân luyện thành bảo vật.
Đó là những chiến hồn mạnh nhất thiên hạ, từng đứng trên đỉnh cao sinh mệnh nên tuy đã qua nhiều thời đại thần thoại, những người cùng thời đã tiêu tan hết mà bất diệt chi thân của họ vẫn còn.
Theo truyền thuyết sẽ có ngày họ quay lại, lúc trước Sở Tương Ngọc không hoàn toàn tin nhưng giờ đã tin tưởng, biết được sự tình chấn kinh thiên hạ đang âm thầm xảy ra.
Đại Long đao, Liệt Không kiếm, Hậu Nghệ cung có trước khi y sinh ra nhiều.
“Hay lắm.” Y tuy kinh ngạc nhưng không sợ, dù gì y cũng là khoáng thế cao thủ nổi lên sau khi thời đại của Đại Long đao bị diệt, cùng là cao thủ vô địch uy chấn lục giới như Ma Chủ, Thời Không đại thần.
Y tin vào thực lực, cao thủ tuyệt đỉnh thời đại trước khi đại phá diệt xảy ra có quay lại thì sao, y có lòng tin tranh phong.
Hơn nữa, y hi vọng những cao thủ đó quay lại để có cơ hội ấn chứng xem cao thủ tuyệt đỉnh hai thời kì mạnh yếu thế nào.
“Oa, tên này hung hãn quá, lại nhìn chúng ta như vậy.” Đáng tiếc, hai tiểu quỷ tuy cổ linh tinh quái nhưng căn bản không nhớ được việc trước kia, sinh ra cũng có nghĩa là khởi đầu mới, triệt để cắt đứt với quá khứ, chỉ có chiến hồn chi lực mạnh nhất sẽ từ từ tỉnh lại.
Sau cùng Sở Tương Ngọc lại hướng ánh mắt đáng sợ lên mình Thần Nam.
Có thể trở thành phụ thân của hai đồ đằng, há phải loại tầm thường? Giết được ba vị Thái cổ quân vương, tuyệt không thể dựa vào may mắn.
Y lạnh lùng nhìn Thần Nam, mục quang sắc bén tựa hồ xuyên thấu thân thể, nhìn qua linh hồn, đoạn gầm vang: “Ngươi là Thần Nam?”
Thanh âm lạnh tanh khiến người khác kinh hồn, phe Đức Mãnh đều tăng công lực lên cực hạn, chuẩn bị đại chiến, niềm úy kị của họ với nhất quân vương quá sâu, sợ y nổi điên sẽ tấn công tất cả.
“A…”
Sở Tương Ngọc gầm vang, thân thể phóng đại, thoáng chốc đã đỉnh thiên lập địa, mái tóc dài đen như dòng suối mực đổ xuống lưng trời, tròng mắt khổng lồ lạnh lùng nhìn Thần Nam: “Quả nhiên được lắm, đổi lại người khác chắc không nhận ra, nhưng ta thì có, quả không đơn giản.”
Xem ra Sở Tương Ngọc không hề coi thường mà khá coi trọng Thần Nam.
Từ trong không gian chi môn tràn ra sinh mệnh chi năng, hồn ảnh quanh đó liên tục gầm gào, giãy giụa.
Lâm Đạt gầm lên: “Không gian chi môn đã tích đủ sinh mệnh chi năng, hai người khác sắp xông ra.
Mau lên, tất cả cùng ra tay đối phó Sở Tương Ngọc, ép hắn quay lại bên trong.”
Lâm Đạt, Mã Tư, Đức Mãnh, Pháp Tổ, Tứ tổ, Ngũ tổ, Thần Nam cùng xông lên.
Hợp thể của Mộng Khả Nhi và Đạm Đài Tuyền đến đây với mục địch chủ yếu tìm Không Không và Y Y, thấy hai hài tử bình an liền không gia nhập chiến trường mà bàng quan, đồng thời giữ chặt hai tiểu quỷ.
Ma thể của Sở Tương Ngọc cực lớn nhưng nhanh hơn ánh sáng, lưu lại tàn ảnh trên không, chưởng lực bá tuyệt thiên hạ hất Lâm Đạt, Mã Tư, Đức Mãnh, Pháp Tổ, Tứ tổ, Ngũ tổ văng đi mấy lần, suýt nữa bị tan thây.
Dao động năng lượng ngút trời vây quanh Sở Tương Ngọc phảng phất như thánh hỏa rừng rực cháy, càng khiến y thêm phần dũng mãnh vô địch.
Cất tay phá vỡ hư không, giậm chân núi non sụp đổ.
Nhân vật thế này quả thật không đo nổi độ hùng mạnh.
Bọn Lâm Đạt, Đức Mãnh cực kỳ kinh hãi, không hiểu sao chỉ trong khoảnh khắc mà đối phương lại tăng hẳn công lực.
Đúng là bất khả chiến thắng.
Đức Mãnh nghĩ đến một khả năng đáng sợ, kinh hãi hỏi: “Sở Tương Ngọc…lẽ nào… ngươi đã triệt để khôi phục nguyên khí, tái hiện sức mạnh thủa xưa?”
“Đỉnh cao? Còn sớm lắm.” Sở Tương Ngọc cười lạnh, ma thể khổng lồ phát ra ma diễm ngùn ngụt, lạnh lùng đáp: “Bất quá nuốt một quân vương cao thủ của các ngươi quả khiến ta khôi phục không ít nguyên khí.”
Lúc đệ ngũ giới phản kích, Sở Tương Ngọc cuồng tính đại phát, trực tiếp giết một người trong nhóm Đức Mãnh, không ngờ người đó bị Tuyệt Đại quân vương nuốt sống.
Quả không thẹn là đệ nhất nhân của Thái cổ thất quân vương, ai nấy hít sâu một hơi khí lạnh.
Sở Tương Ngọc đứng ngoài quan sát Thần Nam, hai bàn tay cơ hồ có thể xuyên qua thời không, dù Thần Nam nắm được sức mạnh bản nguyên của thời không nhưng vẫn không tài nào thoát được đôi ma thủ, thủy chung bị đối phương truy kích.
Thần Nam có cảm giác một tòa thần sơn phảng phất ép xuống đầu, hàng động càng lúc càng chậm, hắn thầm kêu không ổn, cái thế quân vương tập trung đối phó hắn, thế này sớm muộn gì cũng bị nếm đòn.
Hắn chìm trong thần thức vô tận, nhanh chóng cảm ứng thấy Thái Cực Thần Ma đồ, ngửa mặt rú vang, tung món thiên bảo thần bí mạc trắc ra.
Thần ma đồ phóng đại, thoáng chốc đã che kín thiên địa, hất văng Sở Tương Ngọc đang phát cuồng ra xa, khiến thân thể khổng lồ liên tục lăn tròn trên không, cực kỳ thảm hại.
Thân hình Thần Nam rúng động, cảm giác được Thần ma đồ rung lên, nó không nuốt được Sở Tương Ngọc, chỉ hất văng được mà thôi, đủ thấy đối phương mạnh thế nào.
“Gừ…” Hai mắt Sở Tương Ngọc phát ra hai đạo kì quang, gầm vang hai tiếng nhìn Thần ma đồ, đoạn lưu lại tàn ảnh trên không, từ bốn phương tám hướng ập tới, ép gần vào Thần Nam.
Y hất văng những thiên giai cao thủ khác, tựa hồ cực kỳ hứng thú với Thần ma đồ và Thần Nam, chĩa mũi dùi vào hắn, định đoạt lấy món thiên bảo.
“Ầm.”
Trời lay đất chuyển, Thái cực đồ khổng lồ như tấm thần thuẫn bùng lên hào quang hai màu vàng và đen, sinh khí và tử khí vô tận cùng tràn ra, chặn đứng một quyền bá tuyệt thiên địa của Sở Tương Ngọc.
Thần Nam và Thần ma đồ bị chấn văng ngược, ma thủ của cái thế quân vương vang lên những tiếng loạt soạt, hóa giải đòn phản công đáng sợ của sinh tử lưỡng cực.
Y vừa kinh dị vừa hứng thú, khí thế khí thôn sơn hà duy ngã độc tôn bùng lên, tung ra đòn tấn công cuồng bạo nhất vào Thần Nam.
Tàng ngọn núi phía dưới đổ sập, đường hầm không gian bị mở toang nhiều ngách vây chặt lấy Thần Nam, năng lượng điên cuồng tràn ra vô biên.
Lâm Đạt ngầm truyền âm cho các thiên giai cao thủ: “Mặc Thần Nam, chúng ta mau phong ấn không gian chi môn, ngăn cản hai người kia xông ra, Sở Tương Ngọc khôi phục nguyên khí được đã quá đáng sợ, không thể để hắn có trợ thủ, bằng không đừng ai mong sống sót.”
Tứ tổ và Ngũ tổ tuy lo cho Thần Nam nhưng biết họ Lâm nói không sai, tạm thời nên đoạn tuyệt liên hệ giữa đệ ngũ giới và Nhân gian giới, lúc đó mới có hi vọng dựa vào số đông thắng được Sở Tương Ngọc.
Còn may Thần Nam dựa vào Thần ma đồ, tạm thời không nguy hiểm sinh mạng, Tứ tổ và Ngũ tổ gia nhập vào đội ngũ phong ấn không gian chi môn.
Lúc hợp thể của Mộng Khả Nhi và Đạm Đài Tuyền sắp hành động, chợt Không Không và Y Y kêu lên kinh hãi: “Mau xem này, Thần ma đồ của cha đã vây được đại hung nhân.”
Thần ma đồ không hiểu sao đột nhiên lóe sáng rực, phát ra thần quang chói lòa, vây kín Sở Tương Ngọc xông tới.
Thần Nam cũng thấy kinh ngạc, không thể lý giải nổi tình hình vượt ngoài tầm khống chế này.
Nhưng thiên bảo uy lực vô cùng này tuy nuốt được Sở Tương Ngọc nhưng không chấn nát nổi, tựa hồ không thể gây thương tổn, chỉ như một vòng hào quang tạm thời vây chặt lại.
Sở Tương Ngọc vung mạnh thiết quyền, Thần ma đồ khổng lồ liên tục rung lên tưởng chừng vỡ tan bất cứ lúc nào, bất quá nó quay tít thật nhanh, lao về phía xa như sao băng.
Thần Nam kinh hãi, đuổi theo sát, không hiểu sao lại vậy.
Thiên hạ cực tốc!
Hai người và Thái cực đồ bay xa vạn dặm, sau cùng thấy Thần Ma lăng viên ở xa, Thần Nam hiểu ngay, Thần bí nhân lại xuất thủ.
Bất quá từ Thần Ma lăng viên không hề có sát khí, trong lòng Thần Nam rung lên, Sở Tương Ngọc có nhân ra Thần bí nhân là ai chăng?