Thần Mộ

Chương 17: Hoàng cung đại chiến



Thần Nam tuy không có được câu trả lời chắc chắn, nhưng sự tình đã phát sinh rồi căn bản không có cơ hội thay đổi, hiện tại giá trị của hắn so với Tư Mã gia tộc đã bất phân thượng hạ, hoàng để chỉ muốn lôi kéo hắn, không thể khinh thị đắc tội với hắn.

Sau khi ra khỏi hoàng cung, tâm tình của hắn thư sướng rất nhiều.

Về đến Kí Sĩ Phủ mới, hắn đột nhiên nhìn thấy Lão độc quái song nhãn hắn lên tia máu, lão đầu giống như con sói hung ác nhìn hắn trừng trừng.

Thần Nam phát lạnh chuyển thân chạy trốn.

"Tiểu tử trời đánh, ngươi đứng lại cho ta, ngươi phá hủy Kì Sĩ Phủ làm cho bảo bối của ta sợ hãi chạy mất hết ...ta phải hạ đọc ngươi một vạn lần"

"Xem chiêu! Ải thi độc, hạc đỉnh hồng, đoạn trường thảo,....hóa cốt đan, thất bộ đoạn hồn tán,.." Lão độc quái ném về phía Thần Nam một đống độc dược, từng bao dược phấn phát tán ra xung quanh hắn, toàn thân hắn bị vây hãm trong làn độc vụ.

Thần Nam la lớn : "lão đầu tử biến thái muốn chơi hả? Nhanh đưa giải dược, ta không được rồi...." hắn vừa mới mở miệng, độc vụ liền bay vào miệng hắn liền cảm thấy hoa mắt choáng váng.

"Ta đã nói rồi, ta sẽ hạ độc ngươi một ngàn lần, chết thì ta sẽ cứu sống lại, sống lại rồi ta sẽ lại hạ độc chết ngươi.."

Thần Nam không dám mở miệng nói chuyện lại, toàn lực vận chuyển huyền công gia truyền, kim mang nhàn nhạt từ trong thân thể phát ra, một vầng sáng kim sắc mỏng manh xuất hiện bên ngoài thân thể hắn ngăn độc vụ bên ngoài. Đồng thời chân khí trong thân thể không ngừng lưu chuyển, tuần hoàn đi qua bách mạch, bắt đầu tống khứ phần độc vụ bị hắn hít vào lúc nãy ra ngoài.

Lão đầu tử thấy thời gian qua đã lâu mà Thần Nam vẫn chưa té ngã liền tăng liều lượng độc chất, hai mươi mấy bao độc dược bắn ra, đại môn của kì sĩ phủ yên vụ đầy trời, bọn võ sĩ hộ viện đang đứng yên sợ đến nỗi chạy ra xa.

Động tĩnh của nơi đó làm cho nhiều tên kì sĩ đến xem, đương trường cũng có hai người hít phải khí độc từ xa bay đến té ngã, lão độc quái tiền tay quang ra vài bao giải dược giúp cho sinh mệnh hai người thoát khỏi nguy hiểm.

Bọn kì sĩ đó đại đa số đều là tu luyện giả tu vi cao thâm nhìn thấy Thần Nam ngăn được độc khí bên ngoài thành công, thâm tâm đều bị chấn động bởi công lực sâu dầy của hắn.

Thần Nam từng bước xuyên qua khỏi đám độc vụ đi về phía lão độc quái.

"Lão đầu tử biến thái, ngươi chơi đủ chưa, còn muốn chơi tiếp không hả?" vừa nói hắn nắm chặt hai tay, cố ý phát ra tiếng xương cốt kêu rắc rắc.

Lão độc quái thần sắc đại biến, cuối cùng sắc mặt tang thương nói :

"Thật không có thiên lí mà, mấy ngày trước còn yếu đuối gió thổi cũng ngã, bây giờ đột nhiên lại biến thái thành mạnh mẽ như vậy, liên tục hạ độc mà vẫn không sợ, ta hạ độc, ta sẽ tiếp tục hạ độc.....ta sẽ hạ độc ngươi một vạn lần"

Từng bao dược phấn lại phát tán ra xung quanh Thần Nam, bọn kì sĩ đứng xem liền thối lui.

Thần Nam cũng không tưởng tượng được, sau khi huyền công gia truyền đạt cảnh giới đệ tam trọng thiên hắn lại có thể kháng được độc phát hiện ngoài ý muốn này làm hắn kinh hỉ không thôi. Hắn lại xuyên qua đám độc vụ, nhìn lão độc tử nhe răng cười, hữu thủ chỉ tới chân của lão đấu, một đạo kiếm khí từ ngón tay phát ra xuyên thủng viên gạch dưới chân lão đầu tử.

Lão độc quái sợ hãi kêu lớn nhanh chóng thối lưu về sau.

Bọn kì sĩ đang xem có nhiều người là những võ giả cao thâm sau khi thấy được đạo kiếm khí chói sáng ấy đều lộ ra sắc mặt cực kì chấn kinh. Bọn chúng không thể tưởng tượng được tên hậu bối trẻ tuổi đó lại là một võ giả cấp ba có thể đạt đến cảnh giới kiếm khí

xuất thể, một điểm đó đã hơn bọn họ tu luyện mười mấy năm.

Tư Mã Lăng Không song nhãn phát ra vẻ ghen ghét và cừu hận, hắn dụng lực nắm chặt nắm đấm, hắn hận không thể lập tức đập chết cái tên khốn kiếp vốn dĩ vô cùng bình thường kia.

"Tiểu tử trời đánh, đừng qua đây..." lão độc quái không ngừng lui ra sau.

Thần Nam tiến lên, nắm lấy bắp tay lão nói : "Lão đầu tử biến thái còn muốn chơi nữa không hả?"

Nhìn vào vấng sàng kim sắc nhàn nhạt bên ngoài thân thể của Thần Nam, Lão đầu tử lắc đầu nguầy nguậy : "Không chơi nữa, ta sao dám chứ, gặp phải cái 1 tên hàng xóm biến thái, một tên điên khùng..."

Thần Nam nói nhỏ : "Không cần ôm hận đâu, ta cho ông một thứ, ông nhất định sẽ rất cao hứng.."

Lão độc quái thần sắc bơ phờ kì lạ hỏi : "Cái thứ gì vậy? Võ công ta chẳng hứng thú, bản lĩnh của ta đủ để phòng thân rồi"

" Độc kinh"

" Cái gì" lão độc quái la lên : " Thật không hả?"

" Đương nhiên là thật rồi, ta vốn muốn lúc li khai khỏi Kì Sĩ phủ tặng cho ông, nhưng thấy cái dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống ta của ông, ta phải cho ông sớm thôi"

Lão độc quái kéo Thần Nam đi vào trong viện, sau khi qua khỏi của viện lão hối hả nói : "Độc kinh ở đâu ?"

Thần Nam từ trong bọc lấy ra một quyển sách nhăn nhúm, nói : "Đây, cho ông đó"

Lão độc tử nhảy cẫng lên nói : "Tên tiểu tử trời đánh hỗn trướng , đến giờ mà còn muốn giỡn với ta dám lấy cuốn sách làm bằng cỏ này hí lộng ta hả..."

Thần Nam nhét quyển sách vào tay lão nói : "Tin hay không tùy ông"

Lão độc tử thần sắc hồ nghi, mở quyển sách ra, từ từ nhìn vào, lão càng xem càng kích động, cuối cùng không nhịn được kêu lên : "Đúng là độc kinh! Quá tốt rồi" lão nhanh chóng lật các trang sách, đến trang cuối cùng, lão đầu kêu lên : "Sao lại mất hết mấy trang"

Thần Nam gãi đầu nói : "Lúc trước đi nhà xí ta đã xé mất ba trang"

"Ngươi...." Lão độc quái thật tức muốn thổ huyết, dùng tay chỉ Thần Nam: "Ngươi...sao dám lấy độc kinh làm giấy vệ sinh hả? Trời ơi, độc tổ hiển linh, hạ độc tên tiểu tử này một vạn lần đi"

" Lão đầu tử ông có lầm không vậy ta đem độc kinh tặng ông mà ông lại trù ẻo ta như vậy hả..."

Lão đầu tử sắc mặt khổ sở nói : "Ai bảo ngươi "tiết độc" mất ba trang tối hậu chứ, ngươi có được nội dung trên đó không?"

"Mmm, cũng có chút ấn tượng, có lẽ lần sau đi nhà xí ta sẽ nhớ ra không chừng"

"Ngươi..." lão độc quái tức đến nỗi thở không ra hơi.

" Lão đầu tử biến thái không cần phải lộ cái vẻ mặt đau khổ vậy, nội dung của ba trang cuối thật sự rất ngắn, nghe cho rõ đây...."

Lão độc quái mừng rỡ nhìn qua dụng tâm ghi nhớ.

"Được rồi, có nhiếu đó thôi, sau này ông đừng có mà chạy đến nhà xí hỏi ta đó"

Lão độc quái trưng mắt nói : " Tên tiểu tử hỗn đãn ngươi ở đâu kiếm ra cuốn sách này vây? Đừng nói là mấy ngày trước phát hiện tại phòng điển tịch của Hoang gia nha?"

"Nó đó"

"Ta không biết làm sao cảm ta ngươi đây, cuốn sách này với ta thật sự rất quan trọng, mmm, thôi được ta sẽ bỏ qua chuyện ngươi làm bọn tiểu bảo bối của ta kinh sợ bỏ chạy."

"Lão thật là nhỏ mọn mà"

Lão độc quái nói : "Lúc nãy ta nghe ngươi nói , ngươi vốn tính sau khi đi khỏi sẽ tặng ta quyển độc kinh này, không phải ngươi muốn đi rồi chứ?"

Thần Nam nói : "Trong Kì Sĩ phủ ta chỉ quen có ông, cũng chỉ tin có mình ông, do đó ta không muốn giấu ông, sớm muộn gì ta cũng sẽ đi, bất quá xin ông hãy giữ bí mật cho ta"

Lão độc quái gật đầu : "Ta cũng biết là ngươi sẽ ra đi , phải chăng sau khi lấy được Lương Thủy ngươi sẽ đi? Sau khi đi khỏi không được quên lão nhân gia ta đó"

"Lão đầu tử biến thái ông yên tâm đi, sau này ta mỗi khi đi nhà xí sẽ nhớ tới ông được chưa..." Thần Nam mỉm cười bước đi.

Ba ngày sau, đại thọ lục tuần của hoàng đế Sở quốc được long trọng cử hành, văn võ bá quan sáng sớm đã tụ tập đông đủ, trân phẩm hãn thế dùng làm quà thọ chất đầy như núi. Đương nhiên đẹp mắt nhất chính là đóa liệt hỏa tiên liên trong suốt của tiểu bảo chủ, hương thơm ngào ngạt thấu đến tận tâm phế.

Hoàng cung đại điện kim bích huy hoàng, ca múa tưng bừng, tiếng nhạc vui tai, bá quan thi nhau ca tụng công đức của hoàng đế, toàn là những từ ngữ đẹp đẽ thuận tai. Sở Hãn sau khi tiếp thụ xong sự hạ bái của bọn thần tử liền ra lệnh bày biện tửu yến, mọi người trong đại điện bắt đầu nâng cốc, hương rượu không ngừng bay ra.

Quà tặng của mọi người trong Kì Sĩ phủ tuy không phải là hãn thế trân phẩm, nhưng bọn họ đều được xem là thượng khách được bố trí ngồi cách hoàng đế không xa ngang hàng với các vị trọng thần, chúng nhân chén nâng ly cụng, tửu ý rất nồng.

Đại điện không khí cực kì vui vẻ, ca vũ tưng bừng, nhạc khúc du dương, quần thần uống rượu đàm luận rất vui vẻ.

Rượu qua ba tuần, rau quả cũng đã qua ngũ vị, xem chừng sự việc đã đến, Tửu Tịch trong yến tiệc đứng dậy, hướng về Sở Hãn thi lễ nói : "Sở hoàng bệ hạ, ngài không cảm thấy chỉ có ca vũ thì hơi nhu nhược chăng, đường đường đại Sở, đất đai trải rộng ngàn vạn lí, khai quốc hoàng đế lấy võ lập quốc, phải chăng hậu bối tử tôn sau khi nắm giữ vạn lý giang sơn chỉ biết u mê thưởng thức âm thanh tuyệt mĩ ?"

Lời nói này quả thật vô lý vô cùng, các vị đại thần đều biến sắc, nhao nhao giận dữ bài xích.

"Sứ thần Thiên Dương quốc nhỏ bé lại dám trách vấn bá chủ hoàng đế, bọn ngươi phải chăng muốn tạo phản?"

"To gan, Thiên Dương quốc bọn ngươi phải chăng có mưu đồ bất chính không có phép tắc?"

...

Sứ thần Thiên Dương quốc không chút hoang mang, nói : "Tiểu thần thật sự không có ý mạo phạm long nhan, chỉ là muốn thỉnh hoàng thượng thưởng thức một vài võ giả hung hãn nhanh nhẹn mà thôi."

Sở hoàng đế cười nói : "Hay đấy, sớm đã nghư qua Thiên Dương quốc kì nhân xuất hiện nhiều, quốc thổ tuy nhỏ, nhưng tuyệt thế cao thủ vô số không thua gì một đại quốc, hôm hay hãy cho trẫm khai nhãn giới một lần "

Sở Hãn khoát tay, ca nữ, vũ nữ ,nhạc công toàn bộ thối lui.

Không lâu sau ngoài điện có ba người đi đến, ba người nhìn khoảng cỡ hơn hai mươi tuổi, thần thể mỗi người đều cao lớn vô cùng, cơ nhục trên người như cầu long (con rồng có sừng : ở đây có nghĩa là cơ bắp cuồn cuộn), sức mạnh sung mãn như muốn bùng nổ.

Ba người hướng về Sở Hãn thi lễ sau đó một người nói : "Bọn ta đến đây là để biểu diễn võ thuật, căn bản không có ý tứ gì, muốn thỉnh các vị hào kiệt trẻ tuổi của Sở quốc hạ trường chỉ giáo. "

Một vị đại thần của Sở quốc nói : "Các người công nhiên khiêu chiến muốn cùng hào kiệt của Đại Sở ta phân cao thấp phải không?"

Một người trong ba người nói : "Nếu như các hạ đã nhận biết như vậy thì cũng không phải không thể"

Vị đại thần đó giận giữ nói : "Ngươi....bọn ngươi thật to gan "

"Sở quốc đất rộng anh kiệt xuất hiện nhiều, ta tin rằng sẽ không sợ lời khiếu chiến của bọn ta ?"

Lúc này, trưởng công chúa Sở Nguyệt nói : " Nếu như các người muốn nhìn thấy thân thủ của các vị thanh niên tu luyện giả của Sở quốc ta khả dĩ thay thế họ mà trả lời, khả dĩ tiếp nhận lời khiếu chiến của các người "

Ba người cực kì vui mừng.

Lúc này Sở Hãn nói : "Vậy hãy đi đến Diễn võ trường cảu hoàng cung, không ngờ thọ thần của ta lại rực rỡ vậy có thể nhìn thấy long kị sĩ quyết đấu với người, ha ha..." khuông mặt Sở Hãn xuất hiện vẻ cười, phảng phất như đã trông thấy được ba tên long kị sĩ thảm bại dưới trường. Đích xác là có được Thần Nam kẻ có thể kéo được Hậu Nghệ cung ở đây, ông chẳng có chút lo lắng nào.

Bất quá hiện tại người vui nhất lại là tiểu bảo chủ, nàng nhảy lên một cái nói : "Hay quá đi, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy con rồng to lớn cục mịch bay lộn đánh nhau rồi, ha ha..."

Các vị đại thần liếc nhìn nhau.

Hoàng hậu giữ tiểu bảo chủ lại, chỉ vào trán nàng nói : "Cái con tiểu nha đấu này đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn mà, con đó"

Tiểu bảo chủ cười hi hi .

Văn võ bá quan theo sau hoàng đế tiến đến Diễn võ trường, Sở hãn ngồi ở trên cao trung tâm của khán đài, hoàng hậu ngồi sát bên cạnh, hai bên là các vị hoàng tử cùng lưỡng vị công chúa, chúng thần ngồi tại bậc dưới của khán đài.

Một tên trong ba tên long kị sĩ đi đến giữa diễn võ trường, ngẩng lên trời thét dài, thanh âm tựa như tiếng sấm cuồn cuộn, truyền đi thật xa. Không lâu sau xa xăm trên không xuất hiện một đốm đen, đốm đen càng đến gần càng lớn, một con phi long với cái đầu dài sáu, bẩy trượng bay đến trên không của Diễn vũ trường không ngừng lượn vòng trên không trung.

Tên long kị sĩ đó hướng lên không trung vẫy tay, phi long lập tức hạ xuống ngay bên cạnh hắn, giữa trường nổi lên một cổ cuồng phong, làm cho bọn quan văn không ngừng kêu lên kinh hãi.

Long kị sĩ phi thân nhảy lên vai của con rồng, hướng về người xem nói : "Trước khi xuất thủ phải nói cho rõ ràng, ba người bọn ta khồng thể liên tục đại chiến, vì thế Sở quốc chỉ có thể tuyển ra một vài đại biểu, tốt nhất là khoảng 9 người, bọn ta mỗi người tiếp ba người, nhưng phải là từng người từng người một thượng trường."

Bọn long kị sĩ này thật là tự phụ, ý của lời nói đó là ba vị anh kiệt của Sở quốc cũng không bằng một tên long kị sĩ của Thiên Dương quốc, vừa mới nói xong đã vang lên không ít âm thânh giận dữ.

Ngồi giữa bọn người của Kì Sĩ phủ Lão độc quái nói nhỏ : "Thật ngông cuồng, bất quá cũng có chút năng lực để mà ngông cuồng," lão quay đầu nhìn Thần Nam nói : " Nên biết rằng Thiên Dương quốc tuy nhỏ nhưng bọn tu luyện giả rất nhiều, tu luyện giả cao thâm trong nước không hề ít so với Sở quốc, do đó cao thủ từ đất nước đó xuât hiện tuyệt đối không thể côi thương."

Thần Nam khẽ gật đầu, hắn đã cảm giác được lực lượng cường đại của ba tên này, mỗi người đều đã đạt đên cấp độ tu luyện giả cấp 2 Thủy Bình. Bất quá trong ba người đó chỉ có một người nãy giờ chưa lên tiếng là khiến hắn chú ý, hắn cảm thấy tên đó đã sắp tiến đến cảnh giới tu luyện giả cấp 3 Thủy Bình,đúng la đối thủ thật sự cường đại.

Sở Nguyệt nói : "Không cần đến 9 người, 3 người là đủ" nàng quay đầu nhìn mọi người đang xem nói : "Ai nguyện ý lĩnh giáo cao chiêu của ba vị long kị sĩ đây?"

Hàng loạt các cao thủ trẻ tuổi trong quân đứng lên, nguyện ý cùng ba tên long kị sĩ xuất chiến.

Kì sĩ trong Kì Sĩ phủ người báo danh ít hơn nhiều, chủ yếu là một số người trẻ tuổi.

Cuối cùng người được tuyển đã được quyết định đều là những người trong kì sĩ phủ, người đầu tiên được tuyển là một ma pháp sư trung cấp trẻ tuổi thực lực đã đạt đến tu luyện giả cấp 2 thủy bình. Người thứ hai là Tư Mã Lăng Không, con phi long bị thương của hắn đã được lão ma bà dùng thánh quang ma pháp chữa trị khỏi. Người thứ ba là Thần Nam, hắn thật ra chẳng có báo danh mà là bị trưởng công chúa lựa chọn.

Tên ma pháp sư hạ trường nghênh chiến đầu tiên, hắn từ từ trên khán đài nhẹ nhàng bay xuống giữa trường.

Long kì sĩ cười nói : "Ma pháp sư số lượng rất ít, bình nhật thật khó có thể gặp, không ngờ hôm nay ta lại được hân hạnh cùng một vị ma pháp sư đạt đến cảnh giới cấp 2 quyết chiến, đúng là vinh hạnh."

Ma pháp sư nói : "Nói hay lắm, bất quá long kị sĩ dường như cũng là giống ít có, hôm nay một lúc giết chết tam đầu long, đúng là hiếm có đó"

Long kì sĩ cười lạnh nói : "Hắc hắc, dường như long kị sĩ là khắc tinh của ma pháp sư, hôm nay ngươi chết chắc rồi"

Ma pháp sư cười nói : "Thắng ta à ngươi thổi phồng quá đấy "

Hai ngươi không ngừng châm chích nhau không chút lưu tình.

Long kì sĩ cầm một thanh Đồ long thương vỗ và đầu rồng, phi long liền bay thăng lên không.

"Tên pháp sư yếu đuối, động thủ đi"

Ma pháp sư tay cầm ma trượng, từ từ niệm ra một tràng chú ngữ, ma trượng huy động, một tia sét từ không trung bổ xuống long kị sĩ, điện lưu cường liệt tại không trung không ngừng phát ra tiếng đùng đùng .

Phi long không chờ chủ nhân hạ lệnh nhanh chóng tránh sang bên cạnh, tia sét kích không toàn bộ đánh thẳng xuống đất tạo nên một cái hố sau cực lớn.

Phi long mang theo một cổ cuồng phong bay về phía ma pháp sư , ma pháp sư trên không liền bay tránh, ma trượng lại nhẹ nhàng huy động, mười mấy cây băng thương phát ra âm thanh phá không ẩn ước mang theo hơi lạnh sâm sâm trong phạm vi lớn bay về phía long kị sĩ.

Long kị sĩ muốn tránh nữa cũng đã không kịp, tay hắn huy động Đồ long thương một đạo đấu khí màu đỏ rực từ đầu thương phát ra đánh vỡ hàng loạt phiến băng thương rơi xuống đất. Sau đó hắn thôi động phi long tiếp tục hướng về phía ma pháp sư đánh tơi đồng thời Đồ long thương liên tục chuyển động, một đạo đấu khí tựa như mũi kiếm phát ra âm thanh rin rít đánh úp xuống ma pháp sư.

Ma pháp sư liên tục tránh né, đồng thời niệm động chú ngữ tạo nên một màn chắn ma pháp thủy lam sắc che chở trước mặt . Nhưng đấu khí của long kị sĩ mạnh mẽ dị thường, tựa như mang khí thế không gì không thể tiêu diệt, màn chắn ma pháp xuất hiện các vết nứt làm cho ma pháp sư la hoảng.

Long kị sĩ cười hắc hăc nói : "Ta đã nói rồi, long kị sĩ là khắc tinh của ma pháp sư, ngươi chết chắc rồi" phi long ở trên không không ngừng truy kích ma phap sư .

Ma pháp sư khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh khi màn chắn ma pháp vừa bị vỡ, ma trượng nhẹ nhàng huy động, một phiến phong nhận (mũi kiếm gió) hàn quang lấp loáng bắn về phía long kị sĩ, không trung truyền lại trận trận ma pháp ba động cường liệt.

Long kị sị thần sắc đại biến, trong lúc gấp gáp phát ra một vòng cường quang đẹp mắt, đấu khí đỏ rực ngăn băng nhận và thiểm điện bên ngoài, nhưng chỉ có thể chi trì được một lúc, đấu khí quang mang từ từ ảm đạm.

Triều thần của Sở quốc đang quan sát ai nấy đều lộ ra vẻ vui mừng, nhưng những kì sĩ tu vi cao thâm của Kì Sĩ phủ lại chẳng có chút biểu tình gì.

Thần Nam lần đầu nhìn thấy long kị sĩ và ma pháp sư chiến đấu, đối với loại tác chiến không trung cảm giác thật sự tân kì hắn thầm so sánh : " Võ giả rốt cục phải đạt tới cảnh giới nào mới có thể dùng lực lượng của bản thân ngự không phi hành đây?"

Đột nhiên, tình thế trên khôn phát sinh sự nghịch chuyển, y phục trên thân long kị sĩ đột nhiên vỡ nát, tóc dài xõa xuống, đấu khí xích hồng như liệt diễm cháy phừng phừng bên ngoài thân thể hắn.

"Đi chết đi tên pháp sư yếu đuối "

Xích hồng đấu khí bảo hộ cho long kị sĩ và phi long bay tới trước phong nhận bị đẩy ra hai bên, lúc này năng lực của thiểm điên cũng yếu đi phát ra một loạt tiếng đoàng đoàng sau đó biến mất.

Ma pháp sư kinh sợ vô cùng, muốn tránh cũng không kịp, lập tức tạo nên màn chắn ma pháp, nhưng dưới thế đánh cực kì mạnh mẽ của long kị sĩ không có chút tác dụng nào, chớp mắt bị phá vỡ. Ma pháp sư bị thân hình to lớn của phi long đột ngột đánh vào thân mình kêu thảm rớt xuống đất, không trung lưu lại một loạt huyết hoa.

Mọi người xem đấu truyền ra một loạt tiếng kêu kinh hãi nhân viên cứu thương nhanh chóng chạy đến giữa trường, sau khi xem xét kĩ lưỡng đã phát hiện xương ngực của ma pháp sư đều bị vỡ nát, đã tuyệt khí thân vong.

Long kị sĩ ngẩng lên trời thết dài, phi long cũng theo đó phát ra một loạt tiếng kêu lớn , lượn lờ giữa không trung vô cùng uy vũ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.