Thần Muốn Quân Khóc, Quân Không Thể Không Khóc

Chương 10: [PN3] Anh anh anh anh



*tiếng khóc, tui thấy nghe vui hơn hu hu hu nên không sửa lại nha

Phiên ngoại 3. Anh anh anh anh

Tướng quân hẹn hoàng đế xuất môn rất quái lạ.

Theo lẽ thường mà nói, u người yêu nhau hẹn ước ngắm trăng đều là tại nguyên tiêu hoặc thất tịch, thích hợp ở trong hẻm nhỏ tối thui làm một ít sự tình khiến người mặt đỏ tim đập.

Hai người bọn họ ước lại là một buổi tối ngày hè rất bình thường.

Không có hội hoa đăng, đèn hoa đăng thả sông, có chỉ là hai cái đèn lồng bình thường.

Hoàng đế rất ít xuất cung —— thân phận hắn cao quý, thời điểm xuất cung nhất định phải có mấy chục thị vệ bảo vệ.

Bây giờ có tướng quân, xuất cung liền thoải mái rất nhiều.

Không cần lo lắng bị tập kích, cũng sẽ không bởi vì có nhiều người cùng mà thấy không dễ chịu.

Tiểu hoàng đế vui vẻ cực kỳ, khẽ hát nhìn tướng quân vì y thắp đèn lồng

Trong hoàng cung tự nhiên cũng là có đèn lồng, kim điêu ngọc mài, mỗi người cái đều là vật quý hiếm.

Như bây giờ cầm trong tay loại đèn lồng trúc bình thường thế này, tiểu hoàng đế vẫn là lần đầu tiên chạm được vật thật.

Đợi tướng quân đem hai cái đèn đều thắp xong, dùng phần ngoài che lại, hoàng thượng mới nhìn ra diệu dụng.

Đèn mà tướng quân đang cầm trên tay, trên giấy dán chỉ điêu khắc lang, giương nanh múa vuốt tạo ra cái bóng hình móng vuốt.

Đèb trên tay hoàng đế lại là hổ con ngơ ngác, nâng một đống lớn xương cốt không biết làm sao.

Hoàng đế đối với đèn lồng yêu thích không buông tay, nhấc theo nó chiếu đến chiếu đi.

Tướng quân đốt đèn, nắm chặt bàn tay nhàn rỗi của hắn.

Hoàng đế hỏi: "Chúng ta đi đâu?"

Tướng quân nhìn phía trước: "Đi theo ta là được."

Đi ngang qua chợ rộn rộn ràng ràng.

Tướng quân móc ra mấy đồng mua hai bát rượu, lôi kéo tiểu hoàng đế mặt đỏ tới mang tai rời khỏi một đám tráng hán say khướt ồn ào, uống rượu giao bôi.

Tiểu hoàng đế không uống quá thứ rượu phổ thông, rất nhanh liền say đến váng đầu. Nếu không phải được tướng quân ôm, suýt nữa muốn đâm đầu ngã chổng vó.

Đi ngang qua sòng bạc đèn đuốc như ban ngày.

Sau khi xác nhận sòng bạc làm ăn đúng quy định, tướng quân đi tới một đoạn đường treo đầy lụa đỏ

Tiểu hoàng đế vẫn say, bị tướng quân vào đám lụa đỏ, bị quấn đầy mặt.

Tướng quân xốc lên tơ lụa, hôn y một cái.

Tiểu hoàng đế che miệng nở nụ cười một phút chốc, quay đầu hơi kém đem quần tuột xuống, muốn diễn một quyển đông cung đồ khó tìm.

Tướng quân lôi thắt lưng đem người ôm đi.

Đi ngang qua thanh lâu.

Tiểu hoàng đế nửa tỉnh nửa say, mạnh mẽ lôi kéo tướng quân hỏi cô nương một bên kéo khách, có biết tướng quân hay không tướng quân, hắn có hay không tới quá nơi này, có hay không có ở đây hoan lạc, cùng cái nào vị cô nương từng có nước sương tình duyên.

Tướng quân dở khóc dở cười, đem người ôm vào trong lòng cắn cắn vành tai: "Ta nếu như thật sự có quá nước sương tình duyên, bệ hạ không ngại xem xem chính mình, nước của ngươi sợ là nhiều đến muốn tràn ra tới."

Cô nương thấy là vợ chồng son đùa giỡn, cười vẩy vẩy khăn cũng không nói nhiều.

Tướng quân để thanh lâu cô nương làm chứng, hai người nhìn trời mà phát thệ, chính mình chỉ cùng đối phương đồng tâm.

Đi tới sau nửa đêm, gió lạnh thổi tới, hoàng đế rốt cục thanh tỉnh bảy phần.

Xuyên qua một cái hẻm nhỏ, tướng quân dừng bước.

Đèn lồng của Hoàng đế bốc cháy đến phần cuối, ngọn lửa vô lực giãy dụa mấy lần rồi tắt.

Tướng quân còn có ngắn ngủi một đoạn, hoàng đế không phục, dùng chính mình đèn lồng đi đụng hắn. Cây nến bị đụng đến lệch đi, trúng vào đèn lồng, nhất thời đốt —— hai cái đèn lồng bốc cháy đến một chỗ, ngươi bên trong có ta, ta bên trong có ngươi.

Tiểu hoàng đế ngồi xổm xuống nhìn đèn lồng: "Ngươi dục hỏa đốt người nha."

Tướng quân vỗ vỗ đầu hắn: "Bị ngươi câu."

Đèn lồng cháy hết, tiểu hoàng đế rốt cục phát hiện hai người lúc này đang đứng tại bên ngoài phủ tướng quân

Tiểu hoàng đế: "Phủ tướng quân?"

Tướng quân dắt tay hắn.

Không giống với tình cảm của người khác từ từ phát triển, đoạn này duyên phận vừa bắt đầu liền trình tự điên đảo, từ động phòng bắt đầu.

Vì vậy tướng quân an bài rượu giao bôi, vén khăn voan, lạy trời đất, rốt cục vào lúc này ——

Tướng quân đẩy cửa ra.

Phủ tướng quân dán đầy chữ hỷ, treo đầy đèn lồng màu đỏ, đâu đâu cũng có treo đồng tâm kết tơ lụa

Tướng quân đối hoàng đế đã cùng mình hai bên tình nguyện nói.

"Ta đến thú ngươi xuất giá."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.