Thần Ngọc

Chương 5



Xảy ra chuyện đó với Giác rồi, tôi cảm thấy hoàn toàn viên mãn.

Đau đớn là điều đương nhiên. Giác rất ấm áp, bàn tay và thân thể nóng hổi, đủ để tôi khắc ghi trong lòng.

Lúc tỉnh dậy lưng tôi đau lắm. Ngoài cửa sổ vẫn một màn đêm đen, bình minh vẫn chưa ló dạng.

Giác xoa đầu tôi trìu mến, tôi nằm trong lòng Giác, chầm chậm mở lời: “Chúng ta gặp nhau đã bao lâu rồi?”

Anh ôm tôi, im lặng hồi lâu rồi dịu dàng nói: “Không nhớ nữa.” Anh bế tôi lên giường, cúi xuống hôn tôi, “Anh xuống lầu lấy sữa tươi, em ngủ thêm chút nữa đi.”

Một nụ hôn hoàn toàn bình thường, vị ngọt như vẫn còn vương trên bờ môi. Không có gì xảy ra cả.

Nói rồi Giác đứng dậy khoác áo vào, tôi chống cằm cười cười: “Ba tháng, Giác, hôm nay lúc mặt trời mọc, là vừa tròn ba tháng.”

Lưng anh đối diện với tôi. Tôi ngó chằm chằm vào đường nét đẹp đẽ trên xương bả vai của anh. Trong vòng ba tháng nếu nam yêu không hoàn thành điều ước, chiếm đoạt hồn phách của chủ nhân và trở về vòng ngọc thì vào giờ khắc mặt trời ló dạng, anh ta sẽ hóa thành một làn khói trắng bay đi. Ngọc cần nước, ánh sáng và sức nóng là thiên địch lớn nhất.

Tôi vẫn mỉm cười: “Anh định xuống lầu lấy sữa rồi đi luôn không quay lại nữa đúng không?”

Giác không quay đầu lại. Tôi nấc nghẹn. “Dù ba tháng nay hay là bốn trăm năm trước, em chưa từng hỏi anh có yêu em hay không. Bây giờ em hỏi anh, anh có yêu em không?”

Giác hơi nghiêng mặt. Mái tóc xõa che mất vẻ mặt của anh. Giọng anh bình tĩnh lạ thường: “Tư Đồ, em đừng như thế.”

Tôi hốt hoảng nhìn ra cửa sổ, trời vẫn tối đen, nhưng không còn nhiều thời gian nữa.

“Mong ước của em đã thành hiện thực rồi. Giác, anh có thể lấy đi hồn phách của em rồi, tiện thể lấy luôn trái tim của em đi.” – Tôi mặc áo, bước tới bên cạnh anh, giang rộng cánh tay. “Em nghe nói đây là cách duy nhất để yêu biến thành người. Giác, em nhớ là anh muốn thành người.”

Hơn hai mươi mấy năm sau, tôi vẫn nhớ, Giác đã vô cùng tức giận.

Nhìn anh lúc tức giận rất đáng sợ. Anh nói: “Tư Đồ, em đừng có lúc nào cũng ngốc như vậy. Em đang yên đang lành làm con người, đừng dâng mạng sống của mình đi. Yêu quái bọn anh vốn không có trái tim, lại sống lâu, làm sao có thể động lòng với con người. Em muốn anh ở bên cạnh em, nên anh ở bên em chỉ vì để thực hiện ước muốn của em thôi. Sau này em kết hôn, sinh con, già đi, anh vẫn ở lại thế gian. Em đối với bọn anh mà nói chỉ là một con người nhỏ nhoi sống mau chết vội mà thôi.”

Tôi biết anh giận tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy đau lòng. Tôi luôn nghĩ rằng Giác là một người ấm áp và cô đơn. Trong mắt tôi, anh là một con người. Anh biết dọn dẹp nhà cửa, biết nấu cơm. Trong lúc lạnh giá, anh ôm lấy tôi ấm áp. Anh không nói nhiều mà từ tốn, hay lặng im nhưng rất lương thiện. Anh còn lương thiện hơn khối kẻ đàn ông trong cái xã hội này.

Tôi thích anh, nên cho dù những lời đó không phải là thật lòng, tôi cũng rất đau.

Tôi khoác áo vào rồi ào ra cửa. Gió bên ngoài rất lạnh. Bình minh tới, đèn đường tắt hết, tối đen.

Tôi không biết giờ này mà cũng có tụ tập đua xe. Những chiếc xe máy vụt qua như tên bắn, bánh xe ma sát với mặt đất làm phát ra âm thanh ngắn ngủi nhưng dữ dội.

Tôi chạy qua đường, vừa đúng lúc nó tông phải tôi. Tôi nghĩ, không biết kết cục nhân vật nữ chính bị tên đua xe nào đó thổi bay có phải là kết cục trong tiểu thuyết vượt thời gian ngày xưa hay không.

Tôi thường nghe bà nói, ngọc tốt có thể giúp tránh tai họa. Đó là sự thật.

Cổ tay tôi phát ra ánh sáng trắng chói lòa, rọi đất trời sáng như ban ngày, rọi sáng bảng hiệu của gánh hàng rong bên đường, rọi sáng cả cửa nhà trọ. Tôi lờ mờ nhìn thấy hộp thư đặt sữa. Chắc chắn phần sữa tươi hôm nay vẫn còn nằm bên trong, Giác vẫn chưa lấy đi.

Khi ánh sáng tắt đi, chiếc mô tô lật mấy vòng, văng ra xa, động cơ cuồn cuộn bốc khói đen, người thanh niên cầm lái đội mũ bảo hiểm văng về hướng khác, nằm bất động trên đường.

Vòng ôm của Giác lúc nào cũng ấm áp. Tôi thất kinh hồn vía vùi trong lòng anh. Anh xoa đầu tôi, hạ giọng thì thầm: “Tư Đồ, ổn rồi em.”

Tôi vừa thở dốc vừa nhìn cổ tay mình. Chiếc vòng ngọc bỗng nhiên nứt một đường, hoa văn nhền nhện ken dày xung quanh vết nứt đang từ từ tản ra. Giác vẫn ôm chặt tôi. Đường chân trời chầm chậm chuyển từ tối đen sang xám dần rồi từ từ sáng lên. Ánh sáng mờ mờ lan dần về phía chúng tôi.

Tay Giác dần lạnh đi. Tôi nắm lấy tay anh, hôn vào môi anh, nhẹ nhàng hỏi: “Anh có yêu em không?”

Đôi mắt đen láy của Giác nhìn vào mắt tôi: “Tư Đồ, anh mãi mãi yêu em.”

Tôi mỉm cười, hạ quyết tâm trong phút chốc, tim đập chầm chậm yếu ớt – “Anh cảm thấy mình đang tan biến đi nên mới nói như vậy phải không? Anh nghĩ anh cứu em rồi bỏ mặc em thì vĩ đại lắm hả?” – Tôi chớp mắt, khuôn mặt anh hiện lên thật rõ nét trong sớm mai nhưng tôi lại bỗng cảm thấy anh như đã thay đổi rất nhiều. “Giác, em là hậu nhân của nhà Tư Đồ, làm sao em có thể để anh toại nguyện được chứ?” Tôi nhẹ nhàng đặt bàn tay lên ngực anh, chầm chậm vuốt nhẹ – “Cho dù anh có đồng ý hay không, em cũng muốn anh sống tiếp – tiếp tục sống kiếp con người.”

Giác hoảng hốt. Tôi nắm tay anh đặt lên ngực mình. Mặt trời đã ló dạng. Bờ tường bao bên đường trắng một cách đáng sợ. Lồng ngực tôi đẫm máu tươi, máu từ từ ứa ra miệng.

Nhắm mắt lại, tôi nhìn thấy bầu trời trắng xanh cao vời vợi, thấy khuôn mặt hoảng kinh của Giác, thấy có gì đó nóng hổi rơi xuống mặt, nóng tới mức tim tôi nóng theo. Cơ thể tôi xưa nay lạnh lẽo, đó là sức nóng mà xưa nay tôi chưa từng nếm trải.

Tôi nghĩ, xưa nay tôi chỉ là một nhân viên văn phòng quèn, chẳng hề được coi trọng, ngây ngô ngốc nghếch sống tới hai mươi mấy tuổi. Tôi có lỗi với ba mẹ rất nhiều, có lỗi với bà nội, nhưng tôi không muốn để Giác tan biến đi.

Dù Giác sẽ đau khổ, tôi vẫn ích kỷ không muốn để anh ấy tan biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.