Thần Nobita

Chương 35: Kết Thúc Cuộc Hành Trình



Phóng hết tốc lực, cho dù phải mang theo cả trăm người nhưng Nobita cũng không bay chậm đi là bao, chỉ tích tắc sau Nobita đã đến được cuối con sông, là một thác nước hùng vĩ.

Hạ xuống khu vực gần đó, Nobita không muốn tốn thời gian tìm cửa của khu căn cứ ngầm nữa, kéo cả đám lên trước mặt mình, Nobita uy hiếp:

“Căn cứ bọn ngươi ở đâu? Nói!”

Phục nhuyễn, lũ áo đen không có chút tiết tháo nào chỉ đường cho Nobita, còn tên Donan thì đau quá mà chết ngất rồi, Nobita mới không thèm quan tâm hắn chết sống đấy.

Lại gần một cái cây, ấn nút, nhìn cả vùng đất hạ xuống Nobita tấm tắc làm kì, cho dù qua truyện tranh Anime cũng đã biết việc này, nhưng trực quan nhìn thì thật hoành tráng a.

Cột cả đám vào cái cây này luôn, thả một câu uy hiếp không cho phép chạy loạn, nhìn bọn áo đen gật đầu như trống bỏi, Nobita cũng không quan tâm, một đấm nát cửa đi vào, để bọn áo đen lạnh run phía sau không dám động đậy dù chỉ một chút.

Nobita đi vào theo phương pháp thuần túy nhất, nguyên thủy nhất, gặp cửa, một quyền, ngã rẽ? Nhìn gậy chỉ đường phương hướng, rẽ!

Đêm hôm trước Nobita đã nói trước những nguy hiểm có thể gặp để Doraemon chuẩn bị trước rồi, thế mà cuối cùng hình như cũng chả khác nguyên tác là mấy, mấy người cũng bị bắt vào đây.

Một đá làm văng cánh cửa, thấy là con khủng long bạo chúa đang cầm sợi dây muốn nuốt Shizuka vào miệng làm mắt Nobita như nứt ra.

Nhưng khoảng cách quá xa, coi bộ không kịp nữa! Nhưng Nobita lại như thở phào một tiếng, hét lên:

“Tiểu Bạo! Thả xuống! Lùi lại!”

Đang định thưởng thức một miếng mồi mĩ vị thì con T-rex bỗng nghe được giọng ra lệnh quen thuộc của vị chủ nhân nhỏ bé mà đáng sợ của nó, không ngần ngại thả lại con mồi đã dâng đến miệng, lùi lại một bước rồi quay về phía sau bóng hình nhỏ bé ngoe nguẩy cái đuôi tỏ vẻ vô hại.

“Hừ! Mày nên may mắn cho hành động của bản thân đi! Nếu mày dám làm cô ấy mất đi một sợi tóc thì mày sẽ chẳng thể đứng đó nữa đâu.”

Thở ra một hơi, Nobita hướng về phía đang ngoe nguẩy cái đuôi bán manh T-rex nói.

Mồ hôi toát loạt, mà hình như khủng long không có tuyến mồ hôi, nhưng có thể nhìn ra được bóng ma Nobita tạo ra cho nó là lớn đến bao nhiêu, con T-rex nhân tính hóa gật đầu lia lịa.

Nhìn đang hoảng loạn rút vũ khí bọn áo đen, Nobita hất đầu nói:

“Phá hủy chúng!”

Không nhiều lời, con T-rex nhanh chóng húc phá hoại căn cứ, được thoát ra khỏi dây thừng Doraemon cũng rút ra khăn đấu bò tót cản lại làn đạn tránh cho con T-rex bị thương.

Người ta hay ví von kẻ mạnh là hình người bạo long, nhưng khi thật sự gặp một con bạo long cuồng loạn thì mới biết thế nào là kinh khủng, sắt thép căn cứ trước mặt con T-rex chỉ như thùng rỗng kêu to, không chịu nổi một kích.

Khi bắt trói tất cả bọn áo đen rồi kéo ra nhập bọn với ông chủ bọn chúng thì mấy chiếc máy thời gian của cảnh sát thời không mới ung dung đến muộn.

Nhanh chóng đổ bộ, hô lên một câu đầy quen thuộc của mấy chú cảnh sát:

“Đầu hàng đi! Bọn mi đã bị bao vây! Đầu thú sẽ được sự khoan hồng của pháp luật!”

Nobita muốn nhả rãnh một câu, “Bọn nó có thể giơ tay đầu hàng mới lạ a”.

Nhanh chóng bao vây áp giải bọn tổ chức áo đen kéo lên tàu, tên Donan thì được đưa vào khu chăm sóc đặc biệt, chắc là không chết được, nói chứ Nobita vẫn muốn hắn chết quách đi, chỉ cần không phải bản thân ra tay thì hắn chết đi tốt hơn cho hòa bình vũ trụ á.

Nhưng coi bộ người tốt sống không lâu mối họa di ngàn năm a…



“Cám ơn các bạn trẻ đã giúp chúng tôi tóm gọn bè lũ băng đảng săn bắt khủng long táng tận thiên lương này, để cám ơn, chúng tôi sẽ đưa trả các bạn về thế kỉ XX.”

Trưởng quan cảnh sát thời gian gặp mặt với cả bọn và cười nói.

Nobita mới không ăn này một bộ, lũ quan chức này luôn một mặt cười nói hiền hậu rồi có bị bán đi bạn còn phải đếm tiền cho bọn hắn nữa.

“Có lẽ ông trưởng quan nhầm ở một số vấn đề theo mức then chốt a…”

Kéo một câu không mặn không nhạt, Nobita tiếp tục nói:

“Một là cả bọn tổ chức áo đen này đều là tôi đánh bại! Các ông chỉ đến và áp giải vào tù, thế mà gọi là chúng tôi “Giúp đỡ” thôi sao?”

Nhấn mạnh chữ Giúp đỡ, Nobita tiếp tục nói cho dù mặt lão trưởng quan đã có hơi khó coi.

“Hai a! Ở thế kỉ XX này, luật pháp Nhật Bản đã có quy định nhặt được tiền rơi trả lại cho người bị mất còn sẽ nhận được 10% số tiền đó, còn nếu không ai đến nhận số tiền kia thì người nhặt được có quyền nhận 100% số tiền đó a. Tên Donan là tỉ phú a, tôi là người đã bắt hắn thì tài sản của hắn sẽ bị xung quỹ một phần, còn một phần của tôi đâu? Sao ông không hề nhắc tới?”

Nobita càng nói, mặt của tên trưởng quan càng khó coi, cứ tưởng lần xuất quân này quân công sẽ được tích một số của tên Donan, ai ngờ tên nhóc này lại rành rõi như vậy.

“Chắc cậu rành về luật này phải không Doraemon?”

Quay sang hỏi Doraemon, Nobita mới không hi vọng bị tên trưởng quan kia lừa đấy.

“Cậu nói cũng phải, luật pháp liên bang xuyên hành tinh có quy định về điều này, trong đó điều luật thứ 1234 khu A đã có quy định, người có công bắt quy án phần tử tội phạm sẽ được thừa hưởng 20% số tài sản phi nghĩa của tên đó, còn 80% còn lại sẽ sung quỹ để làm từ thiện, khắc phục thiệt hại do hành động tội ác mà hắn gây ra.”

Nghe Nobita hỏi Doraemon biết gì nói nấy.

“Được rồi! Có gì chúng tôi sẽ liên lạc với cậu, trước hết sẽ đưa các cậu về lại thời không các cậu đã! Binh nhất Sanju! Nhận nhiệm vụ đưa lũ trẻ trở lại!”

Không muốn nói chuyện với đứa trẻ ranh ma này một tí nào nữa, tên trưởng quan hạ lệnh tiễn khách.

Cũng không sợ tên trưởng quan ăn mảnh, luật pháp liên bang đã quy định rõ,thà như có thể lấy lí do mấy đứa trẻ còn chưa biết rõ hay mất liên lạc để ẵm trọn số tiền.

Nhưng việc đã bị nhắc ra thì tên trưởng quan không thể vi phạm luật để chiếm dụng số tiền được. Trước là “lách luật” còn nếu sau khi Nobita nói mà hắn vẫn dám làm thì là “phạm luật”.

Chỉ khác nhau một chữ thôi, giống nhau một hành động, nhưng lại khác biệt hoàn toàn về ý nghĩa và kết quả.

Đưa trả Pisuke về quê hương của nó, nhìn đôi khủng long chơi với nhau thật hợp ý đầy “tình chàng ý thiếp”, Nobita cảm nhận đến từ chính Pisuke thật sâu ác ý, thức ăn cho chó thì ra không chỉ con người mới có thể quăng a…

Quay trở về hiện tại, chỉ mới qua có 5’, nhưng hành trình dài đằng đẵng của thế giới khủng long thì không như một giấc mơ, mà như khắc sâu vào tiềm thức mấy đứa trẻ.

“Hoạn nạn thấy chân tình” là câu nói của người xưa mà sẽ mãi chẳng hề lạc hậu.

Trong cả quãng đường dài đầy gian nan và nguy hiểmm, mấy người đã xây dựng được một tình hữu nghị bền chắc như thép vậy.

Tình bạn của trẻ con là thuần chân và không vụ lợi, không như sau này lớn lên chỉ kết giao toàn bạn lợi dụng lẫn nhau, đến với nhau chỉ vì lợi ích mà không còn thuần chân nữa.

“Mà Nobita, cậu làm sao vào được khu căn cứ vậy? Vả lại cậu làm sao hạ được bọn áo đen truy đuổi?”

An toàn rồi Jaian mới khó hiểu hỏi Nobita, lúc Nobita xuất hiện thì Shizuka đang ngàn cân treo sợi tóc, Suneo thì sợ quá mà ngất đi, Doraemon thì cũng nhắm mắt chờ chết, thật sự không chú ý đến pha đạp cửa xông vào đầy phong cách của Nobita.

“A…à..thì.. tớ thấy cửa mở nên cứ đi vào thôi, rồi vào vừa thấy mấy cậu a.”

Nhanh chóng chuyển động bộ não, Nobita nhanh chóng xây dựng nên một thiên nói dối đầy hợp lí.

“Lúc bọn áo đen truy đuổi thì để đánh trúng xe ô tô chúng phải hạ độ cao, tớ căn chuẩn ném đá vào chúng làm cháy động cơ khiến chúng rơi máy bay a.”

“Nói phét vừa thôi! Cục đá mà đòi đâm thủng được với sắt thép!”

Jaian một mặt không tin nói.

“Thế thì cậu không biết rồi! Hòn đá cứng hơn con chim đúng không?”

Nobita tiếp tục lắc lư.

“Ừ, thì sao?”

Jaian vẫn không hiểu hòn đá con chim có liên quan cái vẹo gì về chuyện này.

“Cậu không biết là từng có mấy vụ máy bay gặp tai nạn do đâm trúng chim bay trên trời chưa? Đến chim mà còn đâm thủng cả máy bay chứ nói gì tảng đá cứng rắn?”

Bị lắc lư què rồi Jaian vẫn không nhận ra đúng sai trong lời nói đầy “Chí lí” của Nobita, gật đầu tỏ vẻ hiểu, mà thực ra hắn cóc hiểu cái gì cả.

Tóm lại Jaian cảm thấy mấy lập luận của Nobita rất sắc bén, không hiểu gì chỉ thấy thật lợi hại là được rồi.

Từ xưa đến nay a, người ta chỉ cần lí do mà họ tin là đúng thôi, chứ đâu cần lí do thực sự.

“Thế còn con khủng long? Tại sao nó nghe lệnh của cậu?”

Jaian tiếp tục biến thành mười vạn câu hỏi vì sao.

“Trước đó trong một đêm tớ đi ra ngoài đi vệ sinh thì gặp nó, thật may lúc đó tớ có bánh thuần chủng của Doraemon nên ném cả vào, may sao nó ném trúng a.”

Nobita tiếp tục lắc lư a, hắn cảm thấy bản thân lúc thành thần có nên đặt thần hiệu là Loki không a.( Tên thần của vương tử giả dối trong thần thoại Bắc Âu)

Gật gật đầu, Jaian làm ra một vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra, rồi mang theo Suneo cùng nhau về đi, đi ngang qua phòng gặp bà Nobi còn làm bà kinh ngạc một trận, không ngờ lũ trẻ đi chơi lại nhanh vậy đã về rồi.

Jaian và Suneo đi rồi Shizuka mới hướng về Nobita nói:

“Nobita-kun, cậu lại đây tớ nói nhỏ một chuyện.”

Hơi ngạc nhiên hôm nay Shizuka lại có chuyện bí mật kiểu nói này, từ trước đến nay cô ấy không phải đều cực kì “quang minh chính đại” sao?

Ghé tai lại gần, Nobita một bụng tò mò. Thấy khuôn mặt Nobita xích lại gần, mặt Shizuka bừng một cái đỏ chót lên, nhịp tim đập nhanh một cách cực kì kinh ngạc.

Hít vào một hơi, Shizuka kề sát tai Nobita thả ra hơi thở thơm tho nói một câu làm Nobita đứng hình:

“Tớ biết cả rồi, cảm ơn siêu nhân của tớ, Nobita-kunnnn.”

Nói xong Shizuka còn hôn lên má Nobita một cái như chuồn chuồn thấp nước rồi vù té chạy.

Còn Nobita bây giờ a, đang bay đang bay, không ai kéo xuống chắc linh hồn hắn xuất khiếu đi lên làm bạn với trăng sao quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.