Yến tiệc được bắt đầu, mỗi đoàn đều được chuẩn bị vị trí ngồi chu đáo, mỗi bàn có hai chỗ ngồi, trên bàn là đầy ắp những món ăn nóng hổi, thơm ngon và một bình rượu. Ở giữa khán đài là đoàn vũ nữ đang mua hát vô cùng náo nhiệt...
Nhạc Phượng Hy cùng Dương Hàn Long quay về liền trực tiếp về chỗ ngồi.
" Ngươi đi đâu mà lâu thế? Thấy sư huynh Dịch Tư đã sớm trở về mà không thấy ngươi về cùng"_ Hiên Viên Ngạo hỏi.
" Hừ! Chỉ là gặp vài rắc rối thôi... không đáng kể"_ Nàng bực bội ngồi ở vị trí kế bên Hiên Viên Ngạo, lấy một ly rượu uống.
" Lần đầu tiên ta thấy ngươi uống rượu đó"
" Sao? Có gì lạ?"_ Chưa thấy nàng uống cùng không thể chứng minh được nàng không thể uống rượu.
" Không... vậy chúng ta cạn một ly!"_ Hiên Viên Ngạo rót thêm rượu cho nàng.
" Khụ... chào các vị... ta là người chủ trì buổi yến đãi đêm nay - Đông Kình"
Đông Kình thoạt nhìn là một vị đại thúc tuổi khoảng trung niên, trên người mặc bộ y phục màu xám tro đơn giản mà thanh tao. Ông mỉm cười thân thiện chào hỏi tất cả mọi người.
" Hôm nay ta rất vui khi được mọi người tề tụ đông vui ở thành của ta. Đối với ta, mọi người là những bậc hiền tài, là tiềm năng đầy kiêu hãnh của cả đại lục này... vì vậy ta vô cùng tôn trọng và ái mộ mọi người"
Tất cả mọi người đồng loạt vỗ tay...
" Rất tiếc... đáng lý hôm nay các đại sứ hoàng thất của mỗi quốc gia cũng sẽ đến đây hội tụ cùng chúng ta nhưng ta vừa nhận được thông báo rằng họ sẽ đến trễ hơn dự định... ta không mong điều này sẽ làm mọi người mất vui"
Cả khán đài ồn ào lên... không biết có chuyện gì xảy ra không?!
" Theo thể lệ Tứ Đồ Quốc, ta đã tổ chức buổi yến tiệc hai ngày này để mọi người có thể giao lưu, cùng nhau chứng minh thực lực của bản thân và... trong đêm nay, chúng ta vinh hạnh mời được các vị khách quý là Thánh Tế cùng các giáo đồ đến từ Thần Giáo cao quý"_ Đông Kình chìa tay ra phía trước.
Đoan Hiên đi song song với Tống Nghi tiến vào, đi theo sau là ba hàng giáo đồ, mỗi người cầm một cây gậy bạch kim, mỗi lần đi qua liền để lại những đốm sáng lấp lánh.
" Chậc! Không ngờ người cổ đại ở đây lại thích làm màu như vậy a~"_ Nàng nhẹp miệng nhìn một đám mày trắng đó sau đó lại uống thêm một ly rượu.
" Hả?!"_ Hiên Viên Ngạo ngồi bên cạnh nghe được câu nói khó hiểu của nàng thì ngơ ngác.
" Hazzz ngươi đừng để ý"_ Nàng nâng ly uống tiếp.
" Hình như ngươi say rồi... đừng uống nữa"_ An Hiểu ngồi bàn bên cạnh quay sang lo lắng.
" Yên tâm. Rượu này không thể làm ta say được đâu. Khi nào có dịp ta sẽ cho mọi người thưởng thức một loại rượu đặc biệt, chỉ có ta mới có"_ Nàng nháy mắt nói.
" Nhưng... uống nhiều quá cũng không tốt đâu"_ An Hiểu nói.
Nhạc Phượng Hy cảm nhận được ánh mắt đầy giận dữ ở phía đối diện... nàng nhếch miệng, tay kéo An Hiểu lại gần mình sau đó gục đầu lên ngực An Hiểu lên giọng nũng nịu.
" Ta đúng là say rồi~ cho ta tựa một chút nha~~"
" Ta... ta... ở đây... có chút không tiện"_ Mặt An Hiểu đỏ bừng, tay chân luống cuống lên.
Rầm!!!
Phía bàn đối diện dường như không thể chịu đựng nỗi nữa, chiếc bàn trong chốc lát liền bị vỡ làm đôi.
Bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn vào đó...
" Lưu thiếu gia... ngài có gì không vừa ý sao?"_ Đông Kình hỏi.
" Khụ... Ta đang bị nhiễm chút phong hàn, vị trí này lại đúng hướng gió lùa vào, cảm phiền thành chủ sắp xếp cho ta ngồi ở kia không?"_ Lưu Trác Phàm cố gắng kìm lại cơn nóng giận của mình, mắt vẫn không rời An Hiểu và cái tên háo sắc kia.
" Chuyện này... vị trí kia là nơi dành cho người nước Minh Lãm an tọa, để Lưu thiếu gia ngồi đó e là sẽ không tiện"
" Sao lại không tiện? Ngay cả cái tên kia còn dám..."_ ngay chốn đông người lại dám ôm ấp Hiểu Hiểu??? Câu nói sau hắn không thể thốt nên lời, mắt căm tức nhìn Nhạc Phượng Hy, hận không thể một cước bay đến đá hắn ta rời xa khỏi người An Hiểu ngay!!!
" Thành chủ à... ta thấy chuyện này là điều bình thường, chẳng phải ngài đã nói buổi yến tiệc này tạo cơ hội cho mọi người giao lưu với nhau sao?! Ta cũng muốn đến đó để giao lưu a"_ Tư Khắc Tiêu Dao bước đến nói.
Đông Kình suy nghĩ một hồi... nghe quận chúa nước Đại Hồ nói thì có lý nhưng... thấy cái vẻ giận dữ thế này của Lưu Trác Phàm đối với tên tiểu tử kia... với kinh nghiệm nhìn người hơn 50 năm ông liền nhận ra rằng TÊN TIỂU TỬ KIA ĐANG CỐ Ý CHỌC GIẬN LƯU TRÁC PHÀM!!!
Còn chưa nói đến vị quận chúa này... cũng là đối với tên tiểu tử láu cá kia vô cùng chán ghét a.
Có ai nhìn thấy như ông không? Nếu cho hai người này qua bên đó... có khi nào lại xảy ra lên một trận xung đột nhau không? Ông không muốn buổi yến tiệc hôm nay bị phá hủy a 😂
" Thành chủ, cứ để họ qua đi. Chỉ là giao lưu thôi mà"_ Nhạc Phượng Hy nói lớn.
Có thật là chỉ giao lưu?!😂
Đông Kình quay lên nhìn Đoan Hiên đang ngồi chễm chệ ở ghế chủ tọa. Hắn nhẹ gật đầu... lúc này ông mới thở phào phân phó gia nhân sắp xếp. Có Thánh Tử "bảo kê" ông đỡ được phần nào a~😥
Đoan Hiên nhàn hạ uống một ngụm rượu, khẽ cười nhìn tiểu nương tử của hắn đang nghịch ngợm.
Nhạc Phượng Hy liếc xéo Đoan Hiên... Nhìn cái gì mà nhìn!!! Có tin bà đây móc mắt ngươi ra không??? 😬😬😬
Bàn tay Tống Nghi trắng bệch bóp chặt ly rượu... từ đầu đến giờ, Hiên ca vẫn không rời mắt nhìn ả nữ nhân kia. Không được rồi! Hôm nay nàng phải dành lại Hiên ca... bằng mọi giá.
" Hiểu Hiểu, muội nên tránh xa hắn ra đi"_ Lưu Trác Phàm hậm hực nắm lấy tay An Hiểu kéo ra.
" Ngươi không giữ lời hứa"_ Lưu Trác Phàm cau mày nói với Nhạc Phượng Hy.
" Ngươi thấy ta chỗ nào đã thất hứa với ngươi"_ Nàng cười đễu.
" Ngươi..."
" Lưu thiếu gia... ngài nên buông tay ta ra. Để mọi người hiểu lầm sẽ không tốt..."_ An Hiểu giật tay mình ra, trừng mắt nói.
" Hiểu Hiểu... muội không thấy hắn ta đang lợi dụng muội sao?"_ Lưu Trác Phàm giận dữ.
" Huynh không được nói bậy!!! Nhạc... à... Phi ca làm sao lợi dụng tỷ tỷ được. Huynh đừng ngậm máu phun người!!!"_ An Nhiên kéo An Hiểu ra phía sau.
" Tiểu cô nương này... ta là người ngoài nên không tiện nói nhiều nhưng không chỉ ta mà tất cả những người ở đây đều nhìn thấy tên kia không biết xấu hổ đi dụ dỗ vị cô nương này"_ Tư Đồ Tiêu Dao lên tiếng.
Thế là những người xung quanh đều gật gù, chỉ chỏ Nhạc Phượng Hy... chỉ trừ vài nữ nhân đang chìm đắm trong sự tiêu soái của Nhạc Phượng Hy. Nàng vẫn ung dung uống rượu như chuyện này không liên quan đến mình.
Tất cả mọi người đều tò mò không biết vị mỹ nam anh tuấn ấy là ai? Có thân phận gì? Thực lực ra sao? Mà lại to gan dám gây sự với Lưu thiếu gia và quận chúa nước Đại Hồ thế này.
Vũ Hồng khó chịu định cầm kiếm bật dậy xử lý thì bị Dương Hàn Long chặn lại.
" Không cần xen vào"
Vũ Hồng bình tĩnh nhìn lại thái độ "không quan tâm" của Nhạc Phượng Hy thì trong lòng lại cười khổ. tỷ tỷ lại nghịch ngợm, muốn phá hỏng buổi tiệc này sao!?
" Chuyện này không liên quan đến các ngài, mong các ngài đừng nói xấu bằng hữu của ta nữa"_ An Hiểu lịch sự nói.
" Bằng hữu? Nàng thật chỉ xem hắn ta là bằng hữu?!"_ Lưu Trác Phàm cười như không cười, mắt như xoáy sâu vào trái tim nàng. Hiểu Hiểu... muội không giấu được ta đâu, muội đã động lòng với hắn.
" Đúng vậy"_ An Hiểu cúi gầm mặt... Nàng và Nhạc Phượng Hy ngoài làm bằng hữu thì có thể trở thành gì đây?! Nàng đã chôn cất cái tình cảm không nên có này ở sâu trong lòng, nàng không muốn Nhạc Phượng Hy ghét nàng.
Chợt có một vòng tay ôm lấy nàng...
" Huynh xin lỗi. Huynh không cố ý ép muội"_ Lưu Trác Phàm ôm chặt An Hiểu vào lòng. Khi thấy nàng sắp khóc, mọi sự tức giận như bị dội một gáo nước lạnh làm hắn tỉnh táo lại. Hắn lại gây khó xử cho nàng... hắn hối hận rồi.
An Hiểu lúc đầu còn chống cự muốn đẩy hắn ra nhưng sau khi nghe câu nói đó và cả cái ôm ấm áp mà quen thuộc này... nước mắt nàng lại bất giác rơi xuống. Những ký ức năm xưa lại ùa về... Phàm ca luôn luôn bên cạnh bảo hộ nàng, lúc đó nàng luôn ỷ vào huynh ấy, luôn đi theo huynh ấy. Lúc huynh ấy rời đi, nàng đã khóc rất nhiều rồi lâm bệnh suốt hai ngày hai đêm. Trong lúc hôn mê nàng luôn nghe tiếng vang vọng ấy..." Huynh nhất định sẽ về thành thân với muội... hãy chờ huynh"
Vậy mà khi nàng tỉnh giấc thì lại quên mất chuyện này chỉ còn loáng thoáng một hình ảnh mờ nhạt về một vị hôn phu Lưu Trác Phàm không thân không thiết... sau đó lại nghe tin Lưu gia muốn hủy giao ước giữa hai gia tộc, Lưu gia còn muốn Lưu Trác Phàm thành thân cùng công chúa nước Thương Vũ... vì thế nàng lại càng có ấn tượng xấu với vị hôn phu này, thậm chí trong lòng còn trỗi dậy một cảm giác khó chịu không nói nên lời.
An Hiểu mặt dụi vào ngực Trác Phàm bật khóc thành tiếng... tại sao nàng lại quên những ký ức quan trọng này chứ?! Là lỗi của nàng... xin lỗi Phàm ca...
An Nhiên đứng sau chứng kiến cận cảnh đôi tình lữ này mà ngơ ngác. Sau đó quay sang Nhạc Phượng Hy thầm thán phục... ngay cả trò này mà cũng nghĩ ra... bái phục bái phục!!!
Rầm!!!
" Nhị đệ! Ngươi đang làm gì vậy? Đừng quên thân phận của mình. Ngươi không được làm mất mặt Lưu gia!!!"_ Một nam nhân trông giống hao hao Lưu Trác Phàm đứng lên nói.
" Đại ca... nàng mới là nữ nhân mà ta yêu thương"
" Gì đây? Không ngờ tham dự yến tiệc này lại được chứng kiến tình tiết hay như vậy?!"_ Người A nói.
" Ta nghe nói cô nương kia là thiên kim nhị tiểu thư An gia - An Hiểu. Không ngờ lại có mối quan hệ mờ ám với Lưu thiếu gia"_ Người B nói.
" Nhưng không phải Lưu nhị thiếu gia đã có hôn ước với công chúa sao?"_ Người C tham gia vào.
" Chuyện này có khi nào khi quân phạm thượng không???"_ Người D chụm đầu lại cùng tám chuyện.
Blablabla... Mọi người ngày càng ồn ào hơn...
" Nhị đệ... có phải đệ đã uống nhiều rồi lên nhầm lẫn gì không? Mau buông cô nương ấy ra đi"_ Mị Nhi - nương tử của Lưu Trác Thiên nhẹ nhàng hỏi.
" Không! Đệ chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này. An Hiểu chính xác là người mà đệ muốn thành thân và chỉ có mình nàng mới có thể là nương tử duy nhất của ta"_ Lưu Trác Phàm kiên định nói.
" Sao đệ lại mù quáng như vậy... nàng ta không xứng với đệ. Đệ cũng thấy rồi đó... vừa rồi chính nàng ta còn ôm ôm ấp ấp với nam nhân khác. Đệ còn muốn cưới nàng ta sao???"_ Mị Nhi chỉ thẳng An Hiểu mắng lớn.
" Đó không phải nàng chủ động mà là... nàng bị ép buộc"_ Lưu Trác Phàm đổ dồn mọi tội lỗi lên Nhạc Phượng Hy.
Nhạc Phượng Hy đang kề môi vào ly rượu thì cảm nhận mọi ánh mắt đổ dồn vào mình...
" Sao ngươi cứ tạo ra rắc rối cho mình thế này?!"_ Hiên Viên Ngạo ngồi cạnh nàng, tất nhiên cũng dính "chưởng" nhưng hắn đang rất hứng thú muốn xem Nhạc Phượng Hy sẽ làm như thế nào đây...
" Nhàm chán nên muốn tạo náo nhiệt thêm thôi"_ Nàng thản nhiên uống hết ly rượu sau đó hắng giọng nói.
" Đúng vậy. Là ta chủ động"
" Không ngờ ngươi lại có thể nói thẳng như vậy a"_ Hiên Viên Ngạo phụt cười.
" Ngươi đúng là nam nhân vô liêm sỉ"_ Tư Khắc Tiêu Dao trừng mắt nói.
" Hửm?! Ta vô liêm sỉ chỗ nào?"_ Nàng chớp mắt hỏi.
" Không biết xấu hổ, dám dụ đỗ nữ nhân giữa nơi đông người, đùa giỡn tình cảm của người khác..."_ Tiêu Dao thẳng thắn kể hết tội.
" Hừmmm... hình như hơi nhiều"_ Nàng xoa cằm tỏ vẻ đăm chiu.
" Ngươi!!!"_ Tiêu Dao tức đến đỏ mặt.
" Mọi người hiểu lầm rồi... chuyện này không phải như mọi người nghĩ đâu mà là..."_ An Hiểu cố gắng lên tiếng giải thích.
Cả đoàn học viên của nước Minh Lãm ai đều biết thân phận của Nhạc Phượng Hy cũng muốn đứng lên nói giúp nhưng lại bị khí lạnh bức người của Dương Hàn Long chặn lại...
" Chuyện gì không nên nói thì hãy im lặng đi"
Họ đành phải im lặng quan sát xem "thiên tài" của họ sẽ xử lý ra sao đây...
" Muội không cần nói tốt cho hắn"_ Lưu Trác Phàm chặn An Hiểu lại.
" An Hiểu không cần lo lắng. Ta cảm thấy bản thân không có gì sai để cần giải thích cả"_ Nàng phẩy quạt nói.
" Không sai sao? Ngươi dám xúc phạm vị cô nương này mà giờ còn chối hả?"_ Tiêu Dao tức giận nói.
" Ngươi thấy ta chỗ nào đã xúc phạm An Hiểu?!"_ Nàng chống cằm, cười đễu nhìn Tư Khắc Tiêu Dao...
" Ở đây mọi người đều thấy ngươi một tay kéo An cô nương vào ngực mình rồi giở trò đồi bại"_ Đinh Lạc Doanh từ từ bước tới. Nàng ngồi từ xa đã quan sát tình hình... tên nam nhân háo sắc này vô cùng láu cá, lại kiêu ngạo không xem ai ra gì. Nàng ngồi xem mà nóng như lửa đốt nên không kiềm được mà muốn ra dạy cho hắn ta một bài học.
Tư Khắc Tiêu Dao mắt sáng lên nhìn Đinh Lạc Doanh... cô nương này... nàng muốn định nàng ta là bằng hữu tri kỷ a...
" Ta chỉ là uống hơi nhiều rượu, cảm thấy trong người không được thoải mái nên muốn dựa vào người bên cạnh một chút thôi mà~"_ Nàng thản nhiên nói như điều đó là điều tất nhiên.
" Ngươi càng nói lại càng thấy vô lý. Nếu đã muốn dựa vào người khác thì đi mà dựa hắn... hắn cũng ngồi bên cạnh ngươi đấy?!"_ Tiêu Dao chỉ vào Hiên Viên Ngạo nói.
Mọi người đều nghĩ rằng tên nam nhân này hết đường chạy rồi... bị một lúc nhiều người tấn công như vậy lại là những người có danh phẩm cao quý không ai muốn dính vào...
Không ngờ... câu trả lời của nàng lại làm cả khán phòng yên lặng...
" Ta còn muốn thành thân..."
" Hả???"_ Cả đám ngơ ngác.
" Nếu ta dựa vào hắn chả phải bị mang tiếng là đoạn tụ sao? Lúc đó làm sao có người muốn lấy ta đây???"_ Nàng vô tội nói.
Quạ quạ quạ...
Chỉ vì lý do đó thôi sao?
" Khục khục..."_ Ai đó ngồi ở chủ tọa đang nhịn cười đến nội thương.
" Thánh Tử... ngài không sao chứ?"_ Đông Kình quan tâm. Ông đang đau đầu vì buổi yến tiệc mà ông đã dày công xây dựng đây đã trở thành một khu chợ...
Tiểu tử kia... đây mà là giao lưu mà ngươi nói sao???_ Tiếng lòng ông lên tiếng 😣
Nếu có thể... đêm yến tiệc ngày mai ông có thể từ chối mời tên tiểu tử phá phách kia đến dự không? T_T
" Khụ... không sao"_ Đoan Hiên lấy lại phong thái bình thường.
" Để muội lấy gọi người pha chút trà cho huynh"_ Tống Nghi đứng dậy.
Đoan Hiên thoáng nhìn Tống Nghi rời đi...
Ngươi bắt đầu hành động rồi sao?!
Ta sẽ đợi xem ngươi có thể làm được gì!?!