Nhạc Phượng Hy từ đầu đến cuối không để mắt đến những người đó nói ân oán gì. Nàng vẫn tiếp tục đào bới trong lớp đất đá kia...
Lãnh Minh Dực và những người còn lại cũng phụ nàng một tay.
Cuối cùng nàng cũng đào được vào bên trong, kéo ra thi thể của Trần Xuyến Nhi và Đinh Trường Huy.
Đúng lúc này, đại phu nhân mơ hồ tỉnh lại. Bà lết lại ôm lấy xác Đinh Trường Huy khóc lóc.
Nhạc Phượng Hy tỉ mỉ lấy khăn lau sạch mặt Trần Xuyến Nhi, phủi bớt bụi bẩn trên y phục nàng.
" Nàng đừng tự trách mình, không phải lỗi của nàng"_ Lãnh Minh Dực ôm nàng vào lòng.
Nhạc Phượng Hy không khóc. Nàng chỉ cảm thấy khó chịu cứ như bị một hòn đá rất lớn đè lên ngực nàng vậy.
Trần Xuyến Nhi là một người con gái hiền lành, tính tình có hơi nhút nhát, nhu nhược. Chỉ mấy lần tiếp cận thôi, nàng đã nhìn rõ con người của Trần Xuyến Nhi vì vậy... kế hoạch nàng bày ra vốn không hề có liên quan đến Trần Xuyến Nhi. Nàng cố ý không để nàng ta dính vào chuyện này, thậm chí nàng còn cẩn thận suy nghĩ tương lai sau đó khi Đinh Trường Huy chết, Trần Xuyến Nhi sẽ trở nên thế nào.
Nhưng sau đó thì sao? Khi nàng và tam phu nhân tiến vào mật thất, vì thấy thân thể của Đinh Lạc Doanh đang còn yếu, tam phu nhân liền đảm nhận việc giả thành Đinh Lạc Doanh để lừa Đinh Trường Huy. Ngay sau đó, Trần Xuyến Nhi liền xung phong ở lại cùng với tam phu nhân tham gia vào vở kịch.
Lúc ấy, Trần Xuyến Nhi cũng không khác gì Đinh Lạc Doanh, trên đầu quấn vải thấm máu, đôi môi khô nứt, bờ vai gầy gò run lên từng hồi nhưng đôi mắt lại sáng hơn bất cứ lúc nào lại tỏ ra tia kiên cường hiếm thấy.
Bởi vì vậy nàng đã bị thuyết phục đồng ý để Trần Xuyến Nhi ở lại.
Nàng cũng không hề ngờ đến Trần Xuyến Nhi lại hành động như vậy.
Tự tay đâm chết Đinh Trường Huy sau đó lại tình nguyện cùng chết với hắn ta.
Đinh Trường Huy là một tên khốn khiếp. Tại sao hắn lại may mắn có được một nương tử tốt như vậy, thật bất công!
Càng bất công hơn khi để Trần Xuyến Nhi phải chịu đau khổ trong một thời gian dài rồi cuối cùng phải chết cùng với người đã mang lại đau khổ cho nàng.
Nhạc Phượng Hy chống người đứng dậy, liếc mắt vào bọc trứng trong người Đình Thư.
" Là Vân Trạm sao?"
" Ừ. Mặc dù rất yếu nhưng ta vẫn nhìn thấy khí tức của hắn"_ Lãnh Minh Dực đứng bên cạnh nàng.
Đình Thư cảm nhận bọc trứng trong tay đang có biến động, bà nghi hoặc nhìn sang Trần Xuyến Nhi đang nằm trên đất.
Con trai bà vẫn còn chấp niệm với cô nương đó. Nhưng nàng đã chết, bà đã dùng một nửa tu vi của mình chuyển hồi Vân Trạm trở lại bọc trứng đồng thời phong ấn ký ức của nó. Bà không muốn con trai bà phải chịu đau khổ khi nhớ lại khoảng ký ức này. Sau này Vân Trạm của bà sẽ có cuộc sống mới, sẽ bắt đầu lại từ đầu, sẽ trở thành một Vân Trạm hoàn toàn mới, không còn liên quan gì với đám người này nữa.
Bọc trứng bỗng dưng động đậy rồi nhảy ra khỏi lòng Đình Thư. Nó bay lơ lửng đến bên thi thể Trần Xuyến Nhi.
Đình Thư hốt hoảng định bắt lại bọc trứng nhưng lại bị Nhạc Phượng Hy tiến lên ngăn cản.
" Điều bà làm liệu hắn có đồng ý? Hãy để hắn tự quyết định điều mà hắn muốn"
Tách tách...
Từ trong bọc trứng rơi xuống những giọt nước trong suốt như những giọt nước mắt, sau đó bọc trứng phát sáng lên bao trọn lấy Trần Xuyến Nhi.
Thân thể Trần Xuyến Nhi từ từ tan theo luồng ánh sáng đó rồi nhập vào trong bọc trứng.
Những người chứng kiến đều cảm thấy cảnh tượng này vô cùng kỳ diệu.
" Vậy ra... hắn muốn giữ nàng bên cạnh, mãi mãi bên nhau"_ Nhạc Phượng Hy thở dài rồi nghiêng người sang một bên cho Đình Thư đi qua.
Đình Thư lo lắng ôm lấy bọc trứng kiểm tra một hồi.
" Hai người họ đã hợp nhất thành một nhưng nó có nở ra không thì còn tùy vào ý muốn của họ"
Nhạc Phượng Hy rảo bước rời đi, giọng nói văng vẳng trong không khí để lại bao nhiêu ngỡ ngàng cho mọi người.
" Đa tạ"_ Đình Thư không biết nàng có nghe thấy hay không, bà vẫn muốn nói lời này với nàng, cũng coi như bà thay mặt hài nhi của bà cảm ơn người này.
Đình Thư hừ lạnh liếc nhìn đám người Đinh gia bởi chịu phải uy áp của bà đều nằm rạp trên đất, có người còn không chịu nổi mà hộc máu ngất đi, bộ dạng ai nấy đều chật vật đến thảm thương.
Bà sống cùng bọn chúng đã được một thời gian dài rồi, bà cũng không phải không biết động tay động chân gì. Dù sao cũng do loài người đã dạy bà cái gì là âm mưu, cái gì là thủ đoạn. Bà chỉ trả lại hết những gì bà đã học được từ họ.
Bây giờ đã đến lúc bà phải rời đi. Bà không muốn ở lại chốn bẩn thỉu này thêm một khắc nào nữa.
Đình Thư nhún người một cái hóa thân thành Ngân Long bay thẳng lên trời rồi nhanh chóng biến mất sau đám mây trắng bồng bềnh.
........................................................................
Đinh gia sau đó trải qua biết bao sóng gió lớn.
Những người dân bên ngoài hoàn toàn không biết gì về những chuyện đã xảy ra trong phủ. Họ chỉ biết rằng, Đinh gia đã trở nên tàn lụi, không còn cường thịnh như trước nữa.
Đại thiếu gia Đinh Trường Huy chết yểu vì bệnh, còn vị đại thiếu phu nhân sống trước giờ luôn rất mờ nhạt trong mắt mọi người nên cũng không ai đề cập tới nữa.
Nhị thiếu gia Đinh Vân Trạm bị mất tích rất bí ẩn trong một lần đi trên biển.
Đinh lão gia và Đinh đại phu nhân mắc phải căn bệnh lạ, cứ mỗi khi mặt trời lặn xuống cơ thể lại đau đớn như bị cắt thịt rút xương. Xương cốt thì yếu ớt, chỉ cần một cử động mạnh liền bị gãy.
Không ai có tin tức gì về vị tam phu nhân của Đinh gia. Có người nói có thể bà đã trốn khỏi Đinh gia để tránh khỏi đại nạn này.
Tứ phu nhân Đinh gia bị phát hiện thông dâm với nhiều gia đinh trong phủ. Khi bị phát hiện, không ai biết kết cục sau đó của bà ra sao nữa.
Duy chỉ còn lại Đinh Lạc Doanh, vị tiểu thư thiên tài đáng tự hào của Đinh gia. Một mình chống vững Đinh gia, xây dựng lại thế cục mới cho gia tộc vào một ngày không xa.
Đinh Lạc Doanh ngồi thẳng lưng nghiêm túc đọc sổ sách.
" Tam tỷ, tỷ nghỉ tay ăn chút điểm tâm nào"_ Đinh Lạc Nghi bước vào phòng, tay bưng dĩa bánh hoa quế thơm phức.
" Ừ, muội ngồi ăn cùng ta đi"
" Được"_ Đinh Lạc Nghi ngồi bên đối diện với nàng, tay thoăn thoắt pha trà.
" Nếu có người đó ở đây, chắc chắn sẽ ngọt lời khen muội pha trà tốt đấy"_ Đinh Lạc Doanh cười chọc tiểu muội của mình.
" Tam tỷ lại chọc muội"_ Đinh Lạc Nghi bỉu môi.
Đinh Lạc Doanh nhận lấy tách trà nóng, miệng ăn một miếng bánh, vị ngọt tan ngay trong miệng sau đó nhấm nháp hương vị trà thơm chát. Nàng chống cằm nhìn ra ngoài cửa.
Tuyết đang rơi rất dày, phủ trắng xoá một mảng...
" Thật lạnh"_ Đinh Lạc Doanh bất giác đưa tay chạm vào bên hông. Thanh kiếm quen thuộc nàng luôn mang theo bên mình lạnh buốt, không hề chịu một chút hơi ấm nào từ nàng cả.
Thanh kiếm này...
Khi Nhạc Phượng Hy cùng đoàn người Minh Lãm quốc sắp phải rời đi khỏi thành.
Đinh Lạc Doanh vừa mới khỏi bệnh không lâu liền nhận được thanh kiếm này.
Chẳng phải Nhạc Phượng Hy rất muốn lấy bằng được nó hay sao?
Sao bây giờ lại đem trả lại cho nàng?
Nàng vội vã leo lên ngựa chạy đi tìm họ.
Lúc đó trời cũng đổ tuyết dày như vậy. Nhạc Phượng Hy đứng dưới gốc cây liễu, trên người không mặc thêm áo tránh tuyết, bàn tay thon nhỏ giơ lên hứng lấy những bông hoa tuyết rơi xuống.
" Nhạc Phượng Hy..."
" Ngươi khỏe chưa?"_ Nhạc Phượng Hy không quay lưng lại nhìn nàng.
" Ta khỏe rồi"
" Ngươi có hận ta không?"
" Ngươi vì áy náy nên mới trả kiếm cho ta?"
" Kiếm đó dù sao cũng là của ngươi, vật về chủ cũ mà thôi"
" Không cần. Ta đã đưa cho ngươi thì là của ngươi. Chuyện nhà ta cũng không phải do ngươi, tội lỗi này là chúng ta tự chuốc lấy hơn nữa Đinh Lạc Doanh ta là người thế nào chứ, sao có thể vì một chút khó khăn mà chùn bước như vậy được"
" Hình như ngươi hiểu lầm gì đó thì phải?!"_ Nhạc Phượng Hy bỗng dưng quay người lại, ánh mắt hiện rõ ý cười.
"...."
" Thứ ta cần đã lấy ra rồi, thanh kiếm này vô dụng với ta nên ta trả lại"
Đinh Lạc Doanh ngơ ngác đưa kiếm lên nhìn kỹ lại. Lúc này nàng mới phát hiện hòn ngọc trên kiếm mang sắc tử lục rất kỳ lạ, dường như bên trong còn có gì đó đang thoắt ẩn thoắt hiện.
" Cái này..."_ Ngọc này là sao?
" Ngọc Câu Hồn được lấy ra, thanh kiếm liền mất đi mỹ quan, ta liền lục lọi xem có ngọc nào đẹp không gắn thay vào đó... ngươi thấy có hợp không?!"
"...."_ Nhìn nàng dễ bị gạt lắm sao? Chỉ nhìn một cái liền cảm nhận nguồn linh lực rất mạnh dao động từ hòn ngọc này phát ra. Nàng chắc chắn đến chín phần ngọc này không phải là ngọc bình thường dùng để trang trí!!!
Nhưng mà... Nhạc Phượng Hy đã không muốn nói thì nàng cũng không hỏi thêm gì nữa.
" Ta có một chuyện muốn nói cho ngươi, coi như cảm ơn đã làm cho ta thanh kiếm tuyệt đẹp này"
" Chuyện gì?"_ Nhạc Phượng Hy phủi phủi lớp tuyết đọng trên vai và đầu.
" Trước đó, đại tẩu đã tiết lộ cho ta một chuyện"
" Trần Xuyến Nhi?"
Đinh Lạc Doanh khẽ gật đầu... sau đó kể lại.
" Hình như đại ca ta đã từng nhiều lần gặp vị đạo sĩ kia"
Động tác Nhạc Phượng Hy dừng lại, giương mắt đầy nghi hoặc nhìn nàng.
" Đại tẩu nói với ta là tình cờ thấy đại ca gặp gỡ vị đạo sĩ đó vài ba lần. Lần đầu tiên là khi tỷ ấy vào Đinh phủ dưỡng bệnh, lần cuối cùng là... cách đây 1 tháng"
" Một tháng sao? Tam phu nhân không phát hiện điều này?"_ Đình Thư đã cật lực truy tìm lão đạo sĩ đó rất lâu rồi, thậm chí đã theo dõi từng nhất cử nhất động của đám người Đinh gia xem có ai liên lạc với lão ta hay không nhưng đều không nhận được tin tức gì, cứ như lão ta không hề tồn tại trên đời này vậy.
" Đây mới là điều kỳ lạ mà tẩu ấy muốn nói với ta. Sau vài lần nhìn thấy ông ta, tẩu ấy cảm thấy có gì đó bất thường. Vị đạo sĩ đó... ông ta không hề già đi"
" Ý ngươi nói lão trường sinh bất lão à?"
" Ta không rõ. Tẩu ấy cũng cảm thấy kỳ lạ, thời gian ông ta xuất hiện cũng không cố định nhưng không hiểu tại sao qua bao nhiêu năm ông ta lại không có thay đổi gì về tuổi tác lẫn diện mạo... chỉ duy nhất một lần vào 1 tháng trước, tẩu ấy đã tận mắt nhìn thấy lão cởi bỏ lớp mặt nạ trở thành một thiếu niên rất trẻ tuổi"
" Có thể đó là người quen của lão đạo sĩ đó"
" Cũng có thể. Điều ta muốn nói ở đây là tại sao hắn lại tiếp cận đại ca ta nhiều năm như vậy? Mục đích của hắn là gì? Hơn hết... hắn lại liên quan đến Thần Giáo"
" Sao ngươi lại biết Thần Giáo có liên quan?"
" Ta nghe đại tẩu miêu tả hắn cởi bỏ áo đạo sĩ sau đó khoác lên người áo choàng trắng, trên áo có thêu hình vẽ mặt trời nằm trong vòng tròn lớn. Đó là ký hiệu đặc trưng của Thần Giáo"_ Nàng biết Nhạc Phượng Hy đang tích cực thu thập nhiều tin tức của Thần Giáo, nàng cũng không rõ Nhạc Phượng Hy định làm gì Thần Giáo nhưng chắc chắn không phải ở mức thân thiện gì với họ. Con người Nhạc Phượng Hy đầy kiêu ngạo như vậy không thể nào hạ mình để nịnh nọt hay hao công tốn sức vì để lấy lòng một Thần Giáo.
Nhạc Phượng Hy trầm mặc suy nghĩ. Nàng cứ cảm thấy không đúng điều gì đó.
Lão đạo sĩ vốn dĩ già khụ lại biến thành một thiếu niên trẻ tuổi.
Hơn nữa hắn lại là người của Thần Giáo.
Một người hành tung bí ẩn như hắn, ngay cả Đình Thư cũng không tìm được hắn vậy mà lại bị Trần Xuyến Nhi dễ dàng bắt gặp lại để lộ bản thân là người của Thần Giáo.
Sao nàng có cảm giác hắn cố ý để Trần Xuyến Nhi nhìn thấy như vậy. Nhưng mục đích để làm gì?
Hắn có thù với Thần Giáo, nhân cơ hội gán oan cho đám Thần Giáo đó?
Nếu như thế thì hắn nên chọn người nào đó tốt hơn một Trần Xuyến Nhi yếu đuối, trầm lặng, ít bộc bạch chuyện riêng. Hơn hết, nàng ta có thể chết dưới tay Đinh Trường Huy bất cứ lúc nào.
Không. Nàng lại có cảm giác hắn cố ý làm như vậy vì hắn biết trước thế nào Trần Xuyến Nhi cũng sẽ nói cho một ai đó nàng ta tin tưởng sau đó sẽ truyền đến tai nàng như muốn nói cho nàng biết
Ta đang ở Thần Giáo đợi ngươi.
Hình như... mục đích của hắn chính là nàng!!!
" Nhạc Phượng Hy, mọi người đều đã xong rồi. Chúng ta xuất phát thôi"_ Tiếng Hoàng Ái Ny vọng ra.
" Đinh Lạc Doanh, đa tạ vì đã cung cấp nguồn tin rất có ích này. Hy vọng lần sau gặp lại, chúng ta đều đạt được những lý tưởng của riêng mình"_ Nhạc Phượng Hy cong tay nắm thành hình nắm đấm giơ lên trước.
" Được. Khi chúng ta gặp lại, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy một Đinh gia hoàn toàn mới và nó sẽ trở thành một gia tộc cường thịnh nhất đại lục"_ Đinh Lạc Doanh tràn đầy tự tin giơ tay cụng vào tay Nhạc Phượng Hy.
Một lời đã hứa... tuyệt không nuốt lời.
Khi gặp lại, chúng ta sẽ trở nên trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn.
Hãy cùng nhau tiến lên con đường của những cường giả vĩ đại.