Chào tất cả các độc giả thân iu. Sau nhiều ngày vắng bóng, ta đã quay trở lại.
Xin lỗi vì đã bỏ cập nhật truyện trong thời gian dài như vậy vì ta đi leo núi bị té rùi lm bị hỏng đt oaaaaa... bị què bị chửi bị mất tiền lại bị cấm mạng 😭😭😭
Đt mới đã có nhưng ta lại sài k quen, chữ cứ nhảy thế nào ý!!! Viết khó quá, làm tụt mất cảm hứng 😡 cứ viết rồi xóa, xóa xong lại viết mà vẫn chưa ưng ý😩😩😩
........................................................................
Một đoàn người đang cưỡi ngựa chạy tới.
Dịch Tư sư huynh đại diện cả đoàn đến nói chuyện với bọn họ.
Bọn họ đều là tùy tùng của vương tộc được lệnh đến đây đón tiếp mọi người.
Bỗng từ xa vang lên tiếng vó ngựa... Tư Khắc Tiêu Dao cưỡi một chú ngựa đen hùng dũng chạy đến.
" Mọi người đều đến cả rồi! Chào mừng đến vùng thảo nguyên rộng lớn của Đại Hồ ta"_ Tiêu Dao niềm nở nhảy xuống ngựa tiếp đón bọn nàng.
" Giống như đúc, nếu như không phải chúng ta đã gặp người thật từ trước thì có lẽ đã nhận nhầm người này rồi"_ Hoàng Ái Ny nghiêng đầu nói nhỏ.
Nhạc Phượng Hy im lặng quan sát một hồi Tiêu Dao giả sau đó thu lại ánh nhìn tỏ vẻ không có gì.
Đúng như Tiêu Dao đã nói, người này cả tính cách, cử chỉ đều vô cùng giống người thật. Nếu như vậy Tiêu Dao từ lâu đã bị nằm trong kế hoạch lâu dài của đối phương rồi. Chỉ như vậy người giả mạo này mới có thể nắm rõ đến từng chi tiết, không một chút sơ hở thế này.
" Lãnh Phi! Để ta đưa ngươi đến gặp đại ca ta"_ Tiêu Dao hớn hở kéo nàng, người theo sau nàng ta đưa đến một con ngựa bạch cao lớn.
" Ngươi thích không? Ta đã chọn lựa rất kỹ cho ngươi. Nếu thích thì tặng cho ngươi"
" Đây hẳn là một giống ngựa quý. Món quà này lớn quá, ta không thể nhận được"
" Sao lại không được?! Xem như đây quà gặp mặt của ta, trước đây chúng ta đã có nhiều hiểu lầm nhưng đã hóa giải hết, quan hệ cũng đã tốt lên. Tiêu Dao ta vẫn luôn quý trọng những người như ngươi, từ lâu đã coi ngươi là bằng hữu tốt. Ngươi không cần khách sáo với ta như vậy"
" Chú ngựa này một màu trắng như tuyết, đôi mắt sáng ngời lại rất uy dũng, cơ bắp cũng rất chắc, bước đi vững chãi,... Xem ra rất hợp với người"_ Lãnh Minh Dực bước đến vuốt lên mũi ngựa, mắt quan sát, miệng nhận xét.
" Ngươi rất có mắt nhìn đấy! Ngươi là ai? Hình như trước đây ta chưa từng gặp ngươi?!"
" Tại hạ họ Lãnh..."_ hắn nói đến đây liền đánh mắt sang Nhạc Phượng Hy.
Tiêu Dao thấy vậy liền cười ha hả vỗ lên vai nàng.
" Lại họ Lãnh, ngươi không phải đã..."
" ...."
" Ngươi là nữ nhân phẫn nam trang, lại cố ý lấy tên giả là Lãnh Phi, không phải là có ý với hắn ta chứ???"_ Tiêu Dao thấp giọng xuống nói nhưng vẫn không giấu vẻ trêu chọc.
Nhạc Phượng Hy cười nhẹ sau đó bỏ qua vấn đề này, trực tiếp leo lên ngựa.
" Không phải nói muốn giới thiệu ta với một người sao? Mau đi thôi"_ Nàng nói xong thì thúc ngựa chạy vụt đi.
" Ấy!!! Đợi ta!!!"_ Tiêu Dao dậm chân một cái sau đó nhảy lên lưng ngựa phóng đi theo.
Nhìn hai người họ chẳng mấy chốc đã khuất bóng sau ngọn đồi thảo nguyên, những người còn lại đi từ từ theo sau.
" Sao có thể như thế được? Nàng ta biết thân phận của Nhạc Phượng Hy, thậm chí biết rất nhiều chuyện của chúng ta..."_ An Hiểu nhíu mày nói.
" Không phải... người này mới là thật chứ?!"_ An Nhiên nhăn mặt nói.
" Người mà chúng ta gặp trước đó, tỷ tỷ đã xác định người đó là thật, chắc là không sai gì đâu"_ Vũ Hồng cũng hơi ngờ vực.
" Ngươi thấy sao?"_ Tiêu Vận đi song song với Lãnh Minh Dực dò hỏi. Vừa rồi thấy hắn cố ý ra mặt chủ yếu là muốn thăm dò thái độ của Tiêu Dao giả này.
" Ta không quen biết nàng ta nhiều như mọi người. Trước đây, ta chỉ gặp đúng một lần trong chuyện Thông Hữu Tiên, sau đó lại rời đi. Hẳn nàng ta không có ấn tượng gì về ta là chuyện bình thường. Ngoài ra, thân phận nữ nhi của nàng, nàng ta cũng biết rất rõ. Không biết nàng ta có phải là thật không, chúng ta tạm thời không được manh động, chú ý an toàn cho nàng"
Bây giờ cả hai người này đều không thể phân biệt được thật giả thế nào nhưng cả hai đều nắm rõ về chuyện của nàng... chắc chắn ít nhiều sẽ gây phiền phức cho nàng.
Lúc này Nhạc Phượng Hy đang đứng giữa những đám người cao to. Vị đại ca trong lời của Tiêu Dao nói chính là đại vương của Đại Hồ. Đó là một nam nhân cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, mái tóc xoăn dài, đôi mắt chim ưng đầy uy dũng, nửa thân trên để trần để lộ làn da mật đầy mạnh mẽ.
Người này dường như mới đi săn về, trên người vẫn thoang thoảng mùi vị máu tanh của động vật, mồ hôi chảy nhễ nhại ở cổ và khuôn ngực rộng.
Khi nghe Tiêu Dao đưa bạn đến, hắn liền ừ hử một tiếng rồi không nói gì nữa, ánh mắt lướt qua nàng nhìn trên xuống dưới sau đó nghiêm nghị ngồi trên ngai đá thạch được phủ một lớp lông thú.
Nàng cảm nhận được uy áp của người ngồi trên đó đang nhắm vào nàng, nàng không một chút sợ hãi nhìn thẳng vào hắn đồng thời chống trả uy áp của hắn.
Quả nhiên là đại vương hoang dã, ngay cả uy lực cũng hoang dã không khác gì con người hắn.
" Đại ca!"_ Tiêu Dao cảm thấy không khí có hơi ngột ngạt bèn lên tiếng.
" Yếu quá"_ Hắn thốt lên.
Nàng cười nhạt. Nàng hiểu ý của hắn chính là trông nàng quá nhỏ con, yếu đuối. Người Đại Hồ thường có cách nhìn riêng về một người, ai cao to vạm vỡ, thoạt nhìn phải bộc lộ khí chất mạnh mẽ thì mới được Đại Hồ tiếp nhận.
" Lãnh Phi không yếu như huynh nghĩ đâu"_ Tiêu Dao nói.
" Hửm?! Vậy chúng ta đánh nhau một trận đi"_ Hắn hất cằm về phía nàng khiêu khích. Hắn thật tò mò người này làm sao lại lọt vào mắt tiểu muội của hắn được vậy.
" Hình như không hay cho lắm"_ Nàng tỏ vẻ do dự càng làm hắn khinh thường nàng hơn.
" Hừ! Cũng chỉ là một kẻ hèn "
" Đại ca, Lãnh Phi đã đi một chặng đường dài, đã khá mệt rồi. Huynh không cần ép người ta"
" Hừ!"_ Hắn ghét bỏ đứng dậy rời đi. Tiểu muội vì người ngoài yếu đuối như tên kia mà chống lại hắn. Tức giận!!!
" Ngươi đừng để ý, đại ca tính xấu như vậy đấy nhưng thật ra huynh ấy rất tốt. Ta chắc chắn khi hai người tiếp xúc lâu dần, huynh ấy sẽ có cách nghĩ khác về ngươi"
Nàng mỉm cười gật đầu. Tiêu Dao hớn hở đưa nàng đến một căn lều lớn, bên trong có đầy đủ tiện nghi và rất rộng rãi.
" Ngươi có gì muốn nói với ta sao?"_ Nàng đột nhiên hỏi.
Thái độ Tiêu Dao này rất kỳ lạ như muốn thân thiết với nàng vậy, rất nhiệt tình.
" Ngươi nhận ra rồi sao?"_ Tiêu Dao thu hồi bộ dạng nhiệt tình hỏi.
"...."_ Nàng không đáp lại, chỉ thản nhiên ngồi xuống rót nước uống.
" Có phải ngươi gặp kẻ kia rồi không?"_ Nàng ta nóng nảy kéo ghế ngồi cạnh nàng.
" Ừ"
" Ngươi nghi ngờ ta?"
" Ừ"
" Quả nhiên là như vậy. Vừa rồi lúc mới gặp ta đã cảm thấy ánh nhìn đầy nghi ngờ của các ngươi rồi"_ Tiêu Dao cau mày nói.
" Vậy ngươi có cần giải thích gì không?"
" Giải thích? Ta chính là người thật, có gì mà phải giải thích chứ?!! Kẻ đó đã nói gì với các ngươi? Tức thật! Lúc đó ta nên nghe lời đại ca, giết chết kẻ giả mạo đó đi"_ Tiêu Dao đập bàn đầy tức giận.
" Ờ"
" Ngươi có thái độ vậy là sao??? Không phải ngươi cũng bị kẻ giả mạo đó lừa chứ?"
" Ngươi nghĩ sao?"
" Thôi nào, ta biết ngươi là người rất sáng suốt, không thể nào dễ dàng bị lừa gạc như vậy"
" Quá khen"
" Vậy kẻ giả mạo đâu? Các ngươi có mang đến đây không?"
" Chạy rồi"
" Ngươi lại để ả chạy thoát???"
" Ừ"
" Lại để ả chạy thoát!!! Không biết ả mang bộ mặt giống hệt ta đi làm chuyện gì gây rắc rối cho ta không nữa đây?! Aaaaa thật tức quá!!! Bà đây mà tóm được thì..."
Phừngggg
Nhạc Phượng Hy hơi ngạc nhiên nhìn đốm lửa đen bừng cháy lên. Người này cũng có hắc hỏa?!!!
Sai rồi! Vậy là nàng đã đoán sai rồi.
Tiêu Dao kia chưa hẳn là người thật. Người hiện ngồi trước mặt nàng cũng chưa hẳn là giả.
Sao lại có người giống nhau như vậy? Ngay cả linh căn bẩm sinh cũng giống hệt.
Và còn rất nhiều khúc mắc nàng chưa thể giải ra được.
........................................................................
Tứ Khắc Diệp Khải gật gù nhìn lướt qua đám người Minh Lãm sau đó dừng lại trên người Hiên Viên Ngạo và Tần Minh. Hai người này thì có vẻ ưa nhìn hơn. Chỉ cần tăng cường tập luyện nhiều hơn thì chắc chắn sẽ rất cường tráng. Sao tiểu muội hắn không ưng hai người này nhỉ?! Không thì cái tên mặc áo tím kia hay cái tên thái tử gì đó cũng được.
" Sao quận chúa và tên yếu đuối kia còn chưa đến?"_ Hắn bực bội nói.
Một kẻ canh cửa chạy vào bẩm báo.
" Bẩm đại vương. Quận chúa cùng Lãnh Phi đang bắn cung ở bên ngoài"
" Hửm?! Bắn cung sao? Ta ra ngoài đó xem sao"_ Hắn phấn khích đứng lên.
Lúc này, trên một bãi đất trống, có một đám người đang tập trung quan sát.
Phập phập!!! Hai mũi tên cùng lúc bắn trúng vào trung tâm bia.
" Hay!!!"_ Tiếng vỗ tay vang lên.
Nhạc Phượng Hy đưa bộ cung cho đối phương.
Đối phương là một nam nhân cao lớn, vạm vỡ, hình như là một người nắm vai trò quan trọng trong việc huấn luyện binh tinh. Tiêu Dao dẫn nàng đi tham quan khu vực huấn luyện liền bị hắn nhắm trúng. Nói đã nghe danh tiếng nàng đã lâu muốn thử sức so tài với nàng xem sao.
Cung của người Đại Hồ to và nặng hơn so với những cây cung bình thường thường thấy. Dây cung khi kéo ra cũng cần mượn lực tay rất lớn, khi bắn cũng phải chịu một lực phản lại không nhỏ. Nếu nói thì một người dáng vẻ thư sinh, ốm yếu, không chút da thịt như nàng thế này thì khá bất công khi so tài bắn cung với họ.
Tuy nhiên nàng chỉ bị chệch mũi cung ở hai vòng đầu, dần dần nàng cũng sử dụng quen tay hơn nên những lần sau đều bắn trúng hồng tâm làm những người chứng kiến ở đây đều trố mắt thán phục.
Bộp bộp bộp
" Hay lắm, không ngờ ngươi lại có thể sử dụng cung của Đại Hồ bọn ta"_ Tư Khắc Diệp Khải đứng đầu, đôi mắt ưng lóe sáng lên đầy sự kích thích.
Hắn phất tay, hai tên tùy tùng liền chạy đến dâng lên một bộ cung đen tuyền, dài và to lớn.
Một bộ cung thôi mà cần phải hai người cao to cường tráng khiêng đến thì cũng biết là nó có trọng lượng không thể khinh thường được.
" Đấu với ta ba ván đi, nếu thắng hai ta sẽ thực hiện cho ngươi một điều kiện bất kỳ"_ Hắn nắm chặt thân cung giơ lên, hất cằm về phía nàng đầy khiêu khích.
Từ khi bộ cung mày xuất hiện, Nhạc Phượng Hy đã không rời mắt quan sát nó. Nàng có thể nhìn thấy nó tỏa ra luồng linh khí đậm đặc ngoài ra còn thoang thoảng mùi hương rất nhẹ nhàng nhưng lại thanh ngát.
Trong đầu nàng bỗng hiện lên dòng chữ...
Nguyên liệu điều chế Kết Hồn Quy Đan... Gỗ Tinh Hương.
" Được. Tại hạ đấu với ngài, mong ngài hãy giữ lấy lời này"
Bộ cung này... nàng muốn lấy!!!