Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 173: Tư Khắc Diệp Khải



" Hả? Huynh đang nghĩ gì trong đầu vậy?"_ Tiêu Dao trợn mắt nhìn đại ca ngốc nhà mình.


" Ta đang rất nghiêm túc. Nếu muội đã thích hắn đến như vậy thì ta miễn cưỡng chấp nhận hắn vậy"_ Hắn liền xoa cằm suy ngẫm.


" Nhìn tên đó gầy yếu, chả có da thịt gì cả, không biết sau này có đủ sức mang lại tinh phúc cho muội không nữa. Ừm... không sao. Có gì đại ca bắt hắn tăng cường rèn luyện thân thể, tuyệt đối không để muội..."


" Dừng dừng!!! Đại ca! Huynh nghe muội nói... giữa muội và Lãnh Phi hoàn toàn trong sạch, chỉ đơn thuần là bằng hữu, chứ không phải như huynh nghĩ đâu"_ Tiêu Dao thấy đau đầu với đại ca nàng.


" Thật vậy sao?"


Thấy nàng gật đầu khẳng định, hắn liền tỏ ra nhẹ nhõm, vuốt ngực thở phào.


" Vậy thì tốt rồi. Ta cũng thấy tên Lãnh Phi này không hợp với muội. Mặc dù có chút thực lực nhưng thân thể quá gầy, quá nhỏ. Hazzz... Mắt tiểu muội của ta vẫn tốt"


"...."_ Sao nàng muốn đánh đại ca ghê!!!


" Vậy muội đã ưng ý ai chưa? Ta thấy không ai sánh bằng nam nhân Đại Hồ chúng ta, uy dũng, mạnh mẽ. Tuy nhiên nếu muội không thích thì có thể chọn người ngoài. Muội xem cái tên thái tử kia thế nào? Hay cái tên mặc áo tím? Ta lại thấy cái người cầm hoàng kiếm tên gì ấy nhỉ... là Hiên Viên Ngạo, ta thấy hắn là được nhất..."


Không được rồi!


Nàng ngứa tay quá!


" Đại ca! Huynh ngứa đòn rồi phải không?"


Rộp rộp


Tiêu Dao bẻ khớp tay, mỉm cười nhìn Diệp Khải.


"!!!!"


Người canh gác bên ngoài lẳng lặng che tai bịt mặt coi như không nghe không thấy gì hết.


Đại Vương oai hùng, uy dũng đứng trên vạn người của bọn họ khi đứng trước mặt tiểu muội của mình đều trở thành bộ dáng càm ràm như người già. Kết cục cuối cùng luôn bị quận chúa đánh một trận long trời lở đất.


........................................................................


" Oài mệt chết đi được!"_ Tần Minh ngồi phịch xuống ghế, tự tay rót nước uống ừng ực.


Tiêu Dao bất tỉnh bị Tần Minh quăng xuống giường.


" Nàng ta bị sao vậy?"_ Nhạc Phượng Hy tiến đến bắt mạch kiểm tra.


" Là ta đánh ngất đó, sẽ nhanh tỉnh lại thôi"_ Tần Minh giải quyết thêm một tách nước nữa.


" Đã có chuyện gì?"_ Nàng quay sang hỏi Dương Hàn Long.


Tiêu Dao này là người bọn nàng gặp ở hoang mạc. Tính tình nàng ta nóng nảy, bồng bột, cứ dứt khoát đòi quay về cứu tùy tùng của nàng, lấy lại thân phận. Vì vậy nàng đã nhờ Tần Minh và Dương Hàn Long đi theo nàng ta.


Nàng đã tính toán, đoàn người Minh Lãm khá đông, vì vậy sẽ gây nhiều chú ý. Người Đại Hồ sẽ tập trung tiếp đón bọn nàng, rất thích hợp để Tiêu Dao trà trộn vào tìm người.


" Ưm..."


" Tỉnh rồi đó! Ngươi tự hỏi đi"_ Tần Minh nói.


" Sao ta lại ở đây? A! Ngươi ở đây rồi! Ngươi mau giúp ta cứu đám người Đặc Á đi. Bọn họ đang bị bắt giam..."


" Từ từ đã... uống chút nước đi"_ Nàng dỗ dành đưa tách nước cho Tiêu Dao.


" Ừng ực, nhóm Đặc Á vì giúp ta chạy trốn mà đã hy sinh hết chỉ còn lại 4 người bị bắt lại. Ngươi làm ơn giúp ta cứu bọn họ ra"


" Họ trong đó có bị dụng hình gì không? Hay là sắp chết?"_ Làm gì mà hớt ha hớt hải thế này?!


" Trên người họ có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, có một người trong số đó bị sốt cao... có lẽ không qua nổi đêm nay"_ Tần Minh gác chéo chân lại rung đùi như dân đen ngoài chợ.


" Đều là tại ngươi!"_ Tiêu Dao tức giận, tay phóng một hỏa cầu về phía hắn.


Tần Minh chống tay lộn nhào sang bên kia bàn đồng thời lật bàn lên che chắn.


" Ngươi điên rồi à?"_ Hắn ngóc đầu lên mắng lớn.


"Nếu ngươi để ta cướp ngục thì có phải đã kịp thời đưa Lôi Á đến đây rồi không?"


Lôi Á là cái tên bị sốt cao sắp chết kia. Lúc đó Tiêu Dao gấp gáp muốn giải cứu bọn họ ra rồi đưa đến chỗ Nhạc Phượng Hy. Nàng đã từng được chứng kiến y thuật phi phàm của Nhạc Phượng Hy, chắc chắn Nhạc Phượng Hy sẽ cứu được Lôi Á.


Vậy mà hai cái tên này lại dám cản đường nàng. Tên Tần Minh kia còn dám đánh ngất nàng.


Khó khắn lắm mới lẻn vào trong ngục tìm bọn Đặc Á vậy mà lại bỏ lỡ cơ hội cứu họ ra. Hỏi nàng có tức không cơ chứ?!


Nhạc Phượng Hy cau mày quan sát thái độ của Tiêu Dao.


Tính cách nóng nảy bồng bột, IQ vô cùng thấp lại rất trọng tình trọng nghĩa thế này... lại rất giống Tiêu Dao thật.


Phải nói là Tiêu Dao thật rốt cuộc là người nào???


Bất chợt nàng nhận thấy có người sắp đến đây. Có lẽ Tiêu Dao đánh nhau với Tần Minh đã gây ra tiếng động lớn làm người khác chú ý.


Nàng nhanh chân tiến gần hai người họ điểm huyệt cho họ bất động đồng thời không phát ra âm thanh gì.


" Lãnh Phi! Ngươi có trong đó không? Ta có nghe thấy tiếng đánh nhau trong đó, ngươi có bị làm sao không?"_ Tiếng Tiêu Dao ở ngoài lều vọng vào.


" Không có gì, bọn ta đang nói chuyện bình thường thôi"_ Nhạc Phượng Hy nhanh tay móc hai viên đan nhét vào miệng hai người.


Tiêu Dao vén lều bước vào, mắt nhìn thấy chỉ có hai người là Nhạc Phượng Hy và Dương Hàn Long.


" Đại ca ta bảo ta đưa bộ cung quý này cho ngươi"_ Theo sau nàng ta là hai tùy tùng cao to vạm vỡ đang vác bộ cung bước vào.


" Đã làm phiền rồi. Để... bên đó đi"


Nàng vốn định chỉ lên bàn nhưng phát hiện cái bàn đang bị lật đổ, một bên còn bị cháy đen.


" Hahaha... Bọn ta có chút mâu thuẫn"_ Nàng cười giải thích.


" Các ngươi đó! Muốn đánh nhau thì tìm chỗ trống nào đó mà đánh, lại đánh trong này, không sợ đêm nay không có chỗ ngủ à?"


" Khụ, bọn ta giải quyết xong rồi. À ngươi còn chuyện gì không? Ta muốn đi nghỉ một chút"


" Phải rồi. Ngươi mới đi chặng đường xa đến đây lại phải đấu với đại ca ta cả buổi chắc mệt lắm rồi nhỉ? Thật là... huynh ấy chẳng biết câu nệ ai cả, dù sao các ngươi cũng là khách quý của chúng ta. Thôi ngươi nghỉ sớm đi!!!"


Chờ Tiêu Dao đi ra ngoài. Nàng liền thở phào quay đầu lại khoảng không bên kia, nhàn nhạt nói.


" Thời gian khá lâu đấy! Xem ra công dụng cũng ngoài sức tưởng tượng"


" Bọn họ làm sao biến mất vậy?"_ Dương Hàn Long hỏi.


" Họ không biến mất. Họ vẫn còn đứng ở đó đấy thôi"_ Nàng chỉ tay vào khoảng không.


Không lâu sau bóng dáng Tiêu Dao và Tần Minh dần dần hiện lại, vẫn ở tư thế cứng đờ, mắt liếc ngang liếc dọc thể hiện sự hoảng hốt.


" Khoảng 20 phút. Cần phải nghiên cứu thêm"_ không biết từ lúc nào nàng lấy ra một chiếc đồng hồ cầm tay nhìn thời gian, miệng thì lầm bầm.


Đan dược này nàng chỉ mới nghĩ ra và điều chế gần đây thôi nên cũng không biết công dụng của nó như thế nào. Vừa rồi nàng cũng chỉ liều thử, nếu bị phát hiện thì cùng lắm cho người thật người giả đánh nhau, nàng thuận tiện quan sát xem thật giả thế nào.


Người giả có hoàn hảo đến đâu thì cũng không bằng người thật, khi đứng cạnh nhau thì người giả cũng sẽ dễ dàng bị lộ ra sở hở.


" À~ ta quên"_ Dương Hàn Long lên tiếng nhắc nhở nàng, nàng mới nhớ lại hai người kia còn đang bị điểm huyệt.


" Phù phù ta cứ tưởng mình bị phế rồi chứ!!! Ngươi rốt cuộc đã làm thế nào vậy? Thật kỳ diệu"_ Tiêu Dao được giải huyệt liền hơi lùi lại vung tay vung chân, nhảy lên nhảy xuống hoạt động.


Còn Tần Minh khi được nàng giải huyệt liền một bộ dạng ấm ức, đôi môi mỏng mím lại tức giận.


"...."_ Lại phát bệnh gì đây?


" Sao ngươi không chịu đấu với ta mà mới gặp tên đại vương gì đó thì đã đấu một trận với người ta rồi!!!"


"...."_ Bệnh thì phải chữa.


Nàng không chữa nổi cho hắn đâu.


" Ngươi hay lắm! Lừa ta đi theo nha đầu nóng tính này, còn ngươi thì thoải mái thi đấu với người khác. Hừ!!!"_ Hắn tức giận bỏ ra ngoài.


" Cứ thế để hắn ra ngoài à?"_ Tiêu Dao quay sang hỏi.


" Kệ đi. Tên đần này giận không lâu đâu"_ Nàng tỏ vẻ không quan tâm.


" Nhạc Phượng Hy, kẻ giả mạo kia..."_ Tiêu Dao khó khăn mở miệng hỏi.


" Không biết"


" Vậy ngươi cũng cho rằng... ả là thật?"_ Tiêu Dao ráng kiềm nén lại cảm xúc trong lòng, bàn tay nắm chặt,móng tay bấu mạnh vào lòng bàn tay đau rát.


" Ừ. Cả hai ngươi đều vô cùng giống nhau, không ai để lộ bất kỳ sơ hở nào tuy vậy..."


" Sao? Ngươi phát hiện được gì sao?"


Nhạc Phượng Hy khẽ lắc đầu.


" Ta không chắc... chỉ là cảm thấy giữa hai ngươi giống nhau quá mức kỳ lạ, nhưng kỳ lạ chỗ nào thì ta chưa thể nói rõ được"


Tiêu Dao thở dài thất vọng. Không lẽ cả đời này, nàng phải lạc lõng ở bên ngoài, có nhà không thể về, có người thân không thể nhận sao?!!


Không. Không thể được!!!


Tư Khắc Tiêu Dao chỉ có một! Nàng không thể nào dễ dàng bỏ cuộc, trao cho người khác cuộc sống của mình được!!!


" Long. Nhờ huynh đem thứ này cho nhóm Đặc Á"_ Nàng lấy ra một lọ thủy dược cho Dương Hàn Long.


Nhóm người Đặc Á trong lời Tiêu Dao chính là những người vô cùng trung thành với Tiêu Dao. Họ một lòng khẳng định Tiêu Dao này mới là thật. Nàng cần phải gặp họ hỏi làm sao bọn họ có thể phân biệt chắc chắn đến như vậy.


Nhưng trước hết cần phải giúp họ giữ lại mạng sống cái đã!!!


........................................................................


Cách lều của Nhạc Phượng Hy một khoảng khá xa, Tư Khắc Diệp Khải đứng khoanh tay theo dõi. Với khoảng cách này, bọn họ không thể nghe bên kia đang nói gì làm gì, họ chỉ có thể đứng quan sát xem ai đã từng đi ra đi vào trong đó.


" Đại vương, tên Lãnh Phi này hành tung quá đáng ngờ lại còn che giấu kẻ giả mạo quận chúa. Chúng ta có nên..."


Diệp Khải nghiêm túc suy nghĩ một hồi sau đó khẽ phất tay với thuộc hạ.


" Không ai được manh động. Ta muốn xem hắn có thể làm gì?"


Lãnh Phi à?


Ngươi làm bản vương tò mò rồi đấy!


Một mặt thân thiết với Tiêu Dao, mặt khác lại phối hợp với kẻ giả mạo.


Vừa rồi hắn còn thấy Tiêu Dao bước vào đó rồi lại đi ra, thái độ vô cùng bình thường, hắn lại không thấy kẻ giả mạo đi ra đường nào cả.


Kẻ giả mạo còn ở trong đó nhưng Tiêu Dao lại không nhận ra.


Hắn dám chắc đến tám phần là Lãnh Phi đã nhúng tay vào chuyện này.


Chỉ tiếp xúc với tên này không lâu nhưng hắn có thể nhìn thấy tên này vô cùng giảo hoạt.


Lãnh Phi. Rốt cuộc ngươi có âm mưu gì?


Chỉ cần ngươi có một chút hành động gây bất lợi cho Tiêu Dao và Đại Hồ thì ta nhất định sẽ tự tay bóp chết ngươi!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.