Lâm Như Tuyết đang cùng Cơ Diệc ân ái trên giường, cả phòng tràn ngập hương vị tình ái.
" Nhanh nữa đi... Diệc..."_ Lâm Như Tuyết rên rỉ dưới thân hắn, hai chân quấn chặt lấy eo hắn làm hai thân thể dính sát lại với nhau.
Cơ Diệc vùi đầu vào bầu ngực trắng hồng, cơ thể luật động ngày càng mạnh mẽ.
" Aaaaaa"_ Lâm Như Tuyết cong người thét lên cùng lúc đó Cơ Diệc cũng phóng vào sâu trong người nàng.
" Diệc... chàng làm tốt lắm"_ Lâm Như Tuyết thỏa mãn vùi vào lồng ngực rộng lớn của hắn mà vuốt ve.
Cơ Diệc thuận thế ôm chặt mỹ nhân. Hắn ước rằng khoảng khắc này mãi dừng lại tại đây... khoảng khắc chỉ có hắn và nàng.
Bỗng nhiên Lâm Như Tuyết ngồi bật dậy, sắc mặt chợt biến sắc sau đó hiện rõ vẻ tức giận.
" Sao vậy?"
" Hỏng rồi. Lão già kia làm hỏng chuyện rồi"_ Lâm Như Tuyết gằn lên từng tiếng.
Cơ Diệc cũng ngưng trọng nhìn nàng. Hắn biết nàng đang nhắm đến nam nhân khác - thái tử Minh Lãm quốc - Hoàng Việt Minh.
Bàn tay trong chăn khẽ nắm chặt lại. Hắn nhẫn nhịn tất cả đều vì nàng.
Lâm Như Tuyết không còn tâm trạng mà quan tâm đến người nam nhân vừa mới cùng mình ân ái triền miên. Nàng ta nhảy xuống giường nhìn đống y phục lộn xộn dưới nền, tỏ ra ghét bỏ, nàng ta liền lấy trong nhẫn không gian ra một bộ y phục mới mặc vào.
Cơ Diệc cũng đã nhanh chóng mặc xong y phục lẳng lặng đứng sau lưng nàng, ánh mắt vẫn lưu luyến không rời trên thân thể mỹ miều ấy.
Lâm Như Tuyết phất tay một luồng khí lạnh ngưng trọng lại tạo thành một tấm gương phản chiếu.
" Ngọc. Đám lão già kia sắp không chịu nổi rồi"_ Lâm Như Tuyết khẩn trương hướng về phía mặt gương lơ lửng trước mặt.
" Ta thấy nàng cũng khá rãnh rỗi mà, phải không?"
Âm thanh nhẹ nhàng mang theo ý cười vang lên gợi lên sự cuốn hút khó tả nhưng trong lòng Lâm Như Tuyết lại vô cùng thấp thỏm không yên.
" Không phải... Ngọc... Ta..."
Tiếng cười âm trầm vang lên từ bên kia gương.
" Nàng cũng nên đi gặp người quen cũ rồi"
Lâm Như Tuyết run sợ gật đầu không do dự. Nàng không dám kháng lệnh của hắn.
" Tốt nhất là phải giải quyết gọn gàng"_ Hắn nói xong, hình ảnh trước gương cũng biến mất.
Lâm Như Tuyết cắn môi phất tay một cái, chiếc gương trước mặt vỡ tan ra từng mảnh rồi biến mất.
" Diệc, chàng luôn ở bên ta phải không?"
Cơ Diệc đau lòng ôm Lâm Như Tuyết từ sau lưng.
" Ta muốn tiêu diệt hắn"_ Lâm Như Tuyết gằn giọng.
Tề Ngọc phải chết thì nàng mới được tự do.
" Ta sẽ đi giết hắn "_ Cơ Diệc xoay người nàng lại, lau nhẹ giọt nước mắt trên khóe mi nàng. Chỉ cần nàng vui, muốn hắn làm gì cũng được.
" Đừng!!! Hiện tại thì chưa được, chàng không phải là đối thủ của hắn đâu"_ Lâm Như Tuyết tỏ vẻ lo sợ ôm hắn, khuôn mặt đẫm lệ làm thấm ướt cả khuôn ngực hắn.
Cơ Diệc cảm thấy hạnh phúc ôm chặt nàng, môi hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng. Nàng lo lắng cho hắn, nàng yêu hắn. Hắn có thể đánh đổi cả tính mạng này để đền đáp tấm chân tình này.
Cơ Diệc không biết mỹ nhân trong lòng hắn đang thầm toan tính một âm mưu...
Không đủ.
Sức mạnh của Cơ Diệc vẫn không đủ để đấu lại Tề Ngọc.
Cơ Diệc không phải người nàng cần!
Cái nàng cần chính là đám nam nhân cực phẩm bên cạnh Nhạc Phượng Hy kia.
Nàng có linh cảm rất chắc chắn rằng bọn họ có thể đấu được Tề Ngọc.
Để tóm được bọn họ trong tay thì nàng cần phải gạt bỏ Nhạc Phượng Hy.
Nhạc Phượng Hy... định mệnh đã để ngươi buộc phải bị hủy diệt thì ta mới được sống.
Ngươi chắc chắn phải chết!!!
........................................................................
" Hừ! Vậy ngươi giải thích ra sao khi thân là một khuê nữ đài các lại lén lút trốn ra khỏi nhà cùng nam nhân?!"
" Ta thấy nàng ta giống như đám kỹ nữ chốn hồng trần, hết ngủ với người này sau lại ôm ấp với người khác"
" Đúng vậy, có lẽ không chỉ có Bạch quân đây mà còn có Đông Phương quân cũng có thể xảy ra quan hệ với nàng ta rồi đó"
Bạch Khinh Lục há hốc mồm không thể tin được đám người ngu dại kia. Đúng là điều gì cũng có thể nói.
Lúc này cái tên Đông Phương kia lại không có mặt ở đây nên mọi ánh mắt đều đổ dồn lên đầu hắn.
Hic... biết thế hắn đã không nhiều chuyện đứng ở đây rồi >_<
Nhạc Phượng Hy chọt nhẹ vào hông Bạch Khinh Lục nói nhỏ.
" Người ta nói ta với ngươi có quan hệ mờ ám kìa, ta nghĩ ngươi cũng nên có thái độ như là sẽ chịu trách nhiệm một chút được không hả?"
" Ôi, tổ tông của ta ơi, đừng nói như vậy chứ, ta bị yếu tim lắm"_ Bạch Khinh Lục lùi lại giữ khoảng cách với nàng, hai tay ôm chặt ngực giả vờ như đang rất đau.
" Hừ! Nhát gan!!!"
" Dạ, vâng tiểu đệ rất nhát gan vì vậy đừng kéo đệ vào mà"_ Ông đây mà không nhát thì sẽ sớm chết trẻ đó, có biết không hả???
Ôi~ sao ông đây lại bị vướng vào cái chuyện vô lý thế này vậy? Cái người trọng sắc khinh bạn kia sắp xử chết ông đây rồi đấy!!!
Nhạc Phượng Hy khoanh tay kiên nhẫn đứng chờ đám quan lại kia chửi bới, xỉ nhục nàng.
" Sao nào? Ngươi không có gì để nói nữa à? Hay là bị nói trúng tim đen nên không thể nói được gì? Hừ! Cái thứ nữ nhân dơ bẩn này sao xứng đáng đứng trên đại điện hoàng gia này được?!"
" Thật không ngờ hậu nhân của Nhạc gia lại là một người như vậy hay là... đây mới chính là bộ mặt thật của dòng họ Nhạc?!"
Tiếng cười chế nhạo vang lên.
" Vậy sao?"_ Nhạc Phượng Hy khẽ cười.
Bọn họ chợt rét lạnh trong lòng, cười cũng không nổi nữa. Lão quan vừa lên tiếng khinh bỉ Nhạc gia bỗng cảm thấy đau rát cả người, bên má trái bỗng xuất hiện một vết máu dài.
Lúc này trong tay Nhạc Phượng Hy là chiếc roi gai uốn lượn linh hoạt.
Vút chát!!!
" Hazzz hơi mỏi miệng nên muốn khởi động tay chân một chút"
" Ngươi... ngươi dám náo loạn trên đại điện..."_ Lão ta loạng choạng lùi lại trốn sau lưng Lâm Hoành.
" Bệ hạ! Nghiệt chủng này dám khi quân phạm thượng, không biết lớn nhỏ, bệ hạ anh minh cần phải xử phạt nó cho thỏa đáng"
" Thúc thúc à~ không phải thúc nói Nhạc-Lâm là người một nhà sao? bọn họ làm nhục nhà chúng ta, thúc không ra mặt nói giúp người nhà thì không nói, sao giờ thúc lại bênh vực họ chứ?"_ Nhạc Phượng Hy tỏ vẻ giận dỗi.
" Vốn dĩ ngươi đã hành động sai, công khai đánh quan còn dám nói năng hàm hồ hả???"_ Lâm Hoành gằn giọng. Sao ông có cảm giác muốn hộc máu thế này?!!
" Nhưng mà Thánh Nữ băng thanh ngọc khiết cũng là người nhà chúng ta, bọn họ ra lời sỉ nhục như vậy chẳng khác nào đang sỉ nhục Thánh Nữ và Thần Giáo. Ta là ra tay trừng trị những kẻ không biết điều đó thì có gì là sai?"
Phụt!
Lâm Hoành trực tiếp phun một ngụm máu ra.
Bạch Khinh Lục sáng mắt thầm vỗ tay khen ngợi Nhạc Phượng Hy.
Hắn quyết định rồi!
Hắn muốn bái Nhạc Phượng Hy làm sư phụ a~
" Ngươi... ngươi..."_ Lâm Hoành con mắt đỏ ngầu, tay run rẩy chỉ thẳng vào nàng.
" Có phải ngươi muốn trốn tránh sự thật là ngươi có dan díu với nhiều nam nhân khác nên mới cố ý náo loạn như vậy không?"_ Một vị tướng trung niên lên tiếng.
" Sự thật sao?"_ Nhạc Phượng Hy quay người nhìn ông ta, cổ tay cong lên, tiếng roi bén nhọn vang lên làm bọn họ sợ hãi lùi xa ra.
" Ai nói bà đây lén lút trốn khỏi nhà? Bà đây là công khai xách túi kéo người đi ra ở cổng trước, đi quang minh chính đại vào một ngày đẹp trời, có nắng có gió. Trước khi đi ta còn lịch sự chào hỏi mọi người trong phủ. Lúc đó rất náo nhiệt, có ai mà không biết?"
" Còn nữa, cứ đi theo gặp gỡ nam nhân thì sẽ có quan hệ không trong sạch sao? Vậy có phải ta gặp thái tử, hoàng thượng, các lão sư hay Thánh Tử đều không trong sạch không hả?"_ Nhạc Phượng Hy sắc bén nêu ra những thân phận cấm kị như muốn đập vào mặt bọn họ.
Những lời sỉ nhục nàng vừa rồi từng chút từng chút đều bị nàng bẻ cong sang chiều hướng khác đến nỗi bọn họ không ai có thể phản bác lại được.
Sao trên đời này lại có nha đầu giảo hoạt như vậy chứ???
" Aaaaaaaa"
Lâm Hoành bỗng dưng thét lên, ôm đầu khụy xuống.
" Người đâu, mau đến xem"_ Hoàng Thượng ra lệnh.
Nhạc Phượng Hy tràn đầy hứng thú nhìn làn khí đen tuôn trào ra từ Lâm Hoành, chúng lơ lửng trên đầu ông ta sau đó tụ lại thành một vật.
Nàng không nhìn ra hình dạng thật của nó nhưng nó có đôi mắt đỏ đầy quỷ dị.
Nó bắt đầu xuất hiện những sợi tua quấn lấy người đứng gần nhất.
Nhạc Phượng Hy quất roi kéo người lính đang đến gần ông ta.
" Tiểu Nhạc... làm sao vậy?"_ Hoàng Thái Hậu lo lắng hỏi nàng.
" Đừng để ai đến gần ông ta"
" Ngươi là ai mà dám ra lệnh ở đây chứ?"_ Đám quan ngoan cố kia vẫn một mực công kích nàng.
" Là người"
"!!!!"
Được rồi, luận về võ mồm thì nha đầu kia thắng.
Lão quan vừa rồi bị nàng đánh một trận đứng gần Lâm Hoành nhất đương nhiên bị đám tua đó bám lấy nhưng ông ta không hề phát giác ra điều này cho đến khi đám tua đó leo đến nửa người thì ông ta bắt đầu thét lên đầy đau đớn, sợi tua luồn vào miệng, mũi và hai lỗ tai ông ta.
Khung cảnh này ghê rợn này duy nhất chỉ mình nàng tận mắt nhìn thấy à không... còn có Hoàng Việt Minh.
Hắn nhảy khỏi ngai đến bên cạnh nàng, cảnh giác nhìn chúng.
Vị quan kia cong người run rẫy dưới sàn, trên đầu ông ta lại xuất hiện thêm một vật giống hệt của Lâm Hoành. Con thứ hai tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Lâm Hoành đột nhiên đứng dậy. Đôi mắt trắng dã.
" Người đâu, mau hộ giá Thái Hậu và Hoàng Thượng"_ Hoàng Việt Minh cảnh giác ra nguy hiểm liền truyền lệnh.
Rất nhanh sau đó đám quan thần phe Lâm Hoành đều trở thành tình trạng giống Lâm Hoành.
Bọn họ chỉ đứng một chỗ, không có biểu hiện gì giống như... đang chờ lệnh của ai đó.
Nhạc Phượng Hy cảm thấy khá quen thuộc.
Xác sống!!!
Đám này khá giống với lần bọn nàng bị giăng bẫy chỉ khác một chỗ...
Lần này nàng lại nhìn thấy có thứ đang điều khiển họ.
Nó là thứ gì vậy? Thoạt nhìn giống ma nhưng lại không giống ma hoàn toàn.
Lâm Hoành hơi cử động sau đó bỗng lao nhanh về phía nàng.
Hoàng Việt Minh một tay ôm eo nàng xoay nhanh sang một bên, tay còn lại phóng lửa vào Lâm Hoành.
Lâm Hoành linh hoạt lùi lại nhưng vẫn bị lửa bén lên áo. Lửa dần cháy lên mặt ông ta bốc ra mùi khét đến buồn nôn.
Lâm Hoành bị cháy nhưng không hề kêu la chút nào, cả thân thể phừng cháy lại tiếp tục lao đến tấn công.
Những người khác cũng bắt đầu chật vật vì bị xác sống tấn công nhưng hầu hết chúng đều nhắm vào nàng.
" Mọi người mau chạy nhanh lên"_ Nàng nói lớn sau đó cùng Hoàng Việt Minh chạy nhanh ra khỏi điện.
Đám xác sống cũng vì thế kéo nhau truy đuổi theo nàng.
" Cấm vệ quân đâu! Mau bảo vệ thái tử và quận chúa Nhạc Phượng Hy"_ Hoàng Thượng lập tức truyền lệnh.
Lúc này nàng và Hoàng Việt Minh đã chạy đến bãi tập bắn của hoàng cung.
" Bọn họ đều chết cả rồi, dù ta có làm tổn thương họ bao nhiêu thì họ cũng không cảm thấy đau đớn gì đâu"_ Nàng phân tích.
" Giống như lần ấy?"_ Hắn hỏi.
" Đúng vậy. Bây giờ chúng ta có thể xác định chắc chắn lần ấy và lần này đều do Thần Giáo đứng sau lưng"
" Chúng muốn nhắm vào nàng"_ Hắn âm trầm nói, tay lại dứt khoát đốt cháy thêm ba con nữa.
" Nhắm vào ta còn muốn vạ lây đến người vô tội khác"_ Nàng quất roi đánh bật hai con ra.
" Bạo Lôi"
Một đạo lôi lớn như một con rồng giáng xuống thiêu vài con thành tro.
Lãnh Minh Dực, Dương Hàn Long, Tiêu Vận đều chạy đến.
" Ta đến kịp không?"_ Lãnh Minh Dực mỉm cười với nàng.
" Huynh nghĩ xem"_ Nàng lườm hắn rồi hất cằm chỉ về phía mấy con xác sống vừa mới bị cháy thành tro.
Xác không còn, đám hắc khí liền bay đến nhập vào con khác làm nó trở nên to lớn hơn, sức tấn công càng mãnh liệt hơn.
" Hay là đốt cháy hết?"_ Hoàng Việt Minh tạo cầu lửa trên lòng bàn tay, chỉ cần nàng gật đầu thì hắn sẽ thiêu cháy tất cả.
" Không được! Chúng ta không biết nó là thứ gì, chúng hoạt động thế nào. Lỡ như hủy hết vật điều khiển của chúng, chúng lại kiếm những thân xác khác để điều khiển thì sao?"_ Nàng lắc đầu nói.
Dương Hàn Long nhảy lên cao, cầm kiếm chém lên đôi mắt của hắc khí đó.
Nó dao động một chốc rồi thu lại dần cuối cùng tan biến đi. Thân xác ấy cứ thế ngã rạp xuống.
" Ý hay đó!"_ Tiêu Vận cũng rút kiếm chém đạo phong vào con khác.
Đám hắc khí còn lại như cảm nhận nguy hiểm, nó giấu đi đôi mắt, phân tách ra thành nhiều con bám vào thân xác vô chủ.
Lúc này ngay cả tấn công vào chúng cũng không hiệu quả nữa.
Nhạc Phượng Hy lấy Tinh Âm định hút chúng thì bỗng nhiên đám hắc khí vang lên âm thanh quái lạ sau đó nổ tung cùng thân xác.
Máu thịt bay tứ tung như cơn mưa mang theo mùi tanh nồng ghê tởm.
Cũng may nàng nhanh nhẹn tạo màn chắn nếu không cả người bọn nàng đều sẽ bị tưới máu.
Cách đó không xa, Lâm Như Tuyết căm giận nhìn hắc y nhân trước mặt, trong tay nắm chặt mảnh giấy nhỏ.
Nàng đang muốn lợi dụng đám Lâm Hoành để giết chết Nhạc Phượng Hy. Dù biết rằng Lâm Hoành là phụ thân nàng nhưng nếu giết được Nhạc Phượng Hy thì ông ấy hy sinh một chút cũng đáng mà phải không?! Nàng không thể nào chấp nhận được mình có một người cha vô dụng thế này được, để cái chết ông ta có ích với nàng tốt hơn là sống mà vô dụng.
Nàng tàn nhẫn sao? Muốn làm việc lớn cần phải tàn nhẫn với người khác và cả chính bản thân mình.
Đây là lời dạy của Tề Ngọc làm nàng phải ghi nhớ suốt đời.
Chả bù Lâm Hoành cũng không phải cha nàng mà chỉ mang huyết thống với thân xác này thôi. Nàng cần gì áy náy với ông ta cơ chứ?!