Khôi dược sư tái mặt đi nhìn chằm chằm vào gói thuốc độc trên tay An Trung.
Mọi thứ đều bị lộ hết rồi!!! Tân nương tử cũng không còn... ngay cả tính mạng ông còn khó giữ được!!!
An Vưu Tâm giơ kiếm lên cao định chém đầu Khôi dược sư... bỗng Khôi dược sư ngước lên nhìn ông đầy giễu cợt.
" Giết ta đi!!! Chém chết ta đi! Ngươi đừng quên, nhi tử bé bỏng của ngươi vẫn còn đang bị trúng độc của ta... ahahahaha..."_ Khôi dược sư cười như điên, rồi nhìn sang An Hiểu với ánh nhìn đầy thèm khát...
" Nàng nên sớm làm nương tử của ta đi mỹ nhân~ thời gian không còn nhiều đâu"
" Ngươi!!!"_ An Trung tức giận nắm lấy cổ áo ông ta đấm mạnh vào mặt... không ngờ ông ta đã bị dồn vào đường chết lại còn nhớ ra con bài tẩy của mình...
Khôi dược sư bị đánh đến sưng cả mặt vẫn nhếch miệng cười khiêu khích... ông chắc chắn bọn họ sẽ không dám giết ông đâu...Nghĩ đến đó trong lòng ông lại vui sướng lên, An gia đều nằm trong tầm tay ông!!!
" Nếu ta nói bây giờ ngươi sẽ được chết thì sao???"
Nhạc Phượng Hy tiêu soái bước đến, đi bên cạnh là Nhạc Thiên Kỳ và Vũ Hồng.
" Ngươi là ai?"_ Khôi dược sư hét lên. Không hiểu sao ông lại cảm thấy tiểu tử đó có thể đọc được suy nghĩ của ông, có thể phá hủy con bài tẩy của ông...
" Phi ca!!!"_ An Nhiên tươi cười kéo tay Phượng Hy đến trước mặt An Vưu Tâm.
" Đây là..."_ An Vưu Tâm hỏi. Vị công tử này lần đầu tiên ông nhìn thấy. Chỉ dựa vào khí chất toát trên người hắn là ông đã nhận ra người này không đơn giản, hẳn là có thân phận không nhỏ...
" An lão gia, đã thất lễ rồi!!! Tại hạ là Lãnh Phi, trong thời gian vừa qua tại hạ được nhị vị An tiểu thư chiếu cố cho ở trọ trong phủ... nhưng lại chưa được diện kiến ngài sớm, mong ngài thứ tội"_ Nàng chắp tay chào hỏi.
" Phụ thân! Đây là ân nhân đã cứu chúng con khi bị trúng độc và bị đàn thú tấn công mà vừa rồi con đã kể..."_ An Nhiên nói thêm, mắt thầm hướng về An Hiểu đang ngại ngùng đứng cách đó không xa.
" Vậy thì Lãnh công tử phải là khách quý của An gia chúng ta... chỉ là hiện tại có chuyện gấp nên không thể tiếp đón công tử chu đáo"_ An Vưu Tâm lịch sự nói. Sau đó ông e dè nhìn sang Khôi dược sư...
" Sao ngài có thể nói vậy được!? Chúng tôi đã ở nhờ ở An phủ còn được nhân hạ hầu hạ rất chu đáo, nay tại hạ xuất hiện ở đây là để báo đáp lại An gia... mong ngài đừng từ chối"
Nói xong không đợi An Vưu Tâm trả lời, nàng liền bình thản bước về phía Khôi dược sư đang cố gượng đứng dậy.
Khôi dược sư run rẫy, ôm bụng đầy đau đớn sau đó thấy có bóng người đứng trước mặt mình còn mang theo hơi thở nguy hiểm, ông cảnh giác ngước lên nhìn.
" Ngươi... ngươi muốn gì?"
Nhạc Phượng Hy nhanh chóng điểm huyệt bất động lên Khôi dược sư sau đó nhàn hạ phẫy quạt.
Khôi dược sư không sao có thể điều khiển được thân thể của mình, cả người ông cứ nặng như đá vậy... ông hoảng sợ... rốt cuộc tên này đã làm gì ông rồi???
" Ngươi... đã làm gì ta rồi!!!"
" Chỉ là cho ngươi bớt quấy phá một chút thôi~"
" Phi ca~ ông ta đe dọa chúng ta, đệ đệ của muội đang rất nguy cấp..."_ An Nhiên hùng hổ kể tội cho nàng nghe.
An Trung nhíu mày nhìn thái độ của An Nhiên. Hắn mới là đại ca của muội ấy mà!!! Sao nhìn cứ như tên kia mới đúng là đại ca vậy?! Lại còn tỏ ra tin tưởng tên đó nữa chứ?!
" Ừm ta đã có nghe qua chuyện này... muội yên tâm, mọi chuyện sẽ ổn thôi"_ Nàng ôn nhu xoa đầu An Nhiên.
Nhạc Phượng Hy vẫn giữ phong thái bình tĩnh đứng gần Khôi dược sư và chậm rãi nói.
" Lúc nãy ta có nói với ngươi là ngươi sẽ được chết, ngươi còn lời nào muốn nói trước khi chết không?"
" Hừ... dọa ta à!? Nếu ta chết thì An thiếu gia kia cũng sẽ chết theo ta hahahaha... ngoài ta ra sẽ không ai có thể giải được Bạch Tán Phấn mà ta dày công điều chế gần ba năm trời"
" Vậy nếu ta nói không có ông, An thiếu gia vẫn được cứu sống thì sao nào???"_ Nàng cười nham hiểm.
" Hả? Dựa vào ngươi? Hay mời mấy dược sư khác cũng không còn thời gian điều chế ra thuốc giải đâu hahaha"
" Nếu ta đã chữa hết độc trong người An thiếu gia rồi thì sao?"
" Sao? Không thể nào... một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa thì biết gì về độc dược chứ? Muốn lừa gạc ta à... không dễ đâu~"
" Ta không gạc ngươi. Ta còn biết ngươi không có thuốc giải nữa kìa"
Khôi dược sư trố mắt hoảng hốt... tại sao tiểu tử này biết được chuyện này chứ? Hắn chế tạo ra Bạch Tán Phấn gần ba năm trời và cũng đã thử làm ra thuốc giải nhưng đều thất bại... khi Trần Nhu tìm gặp ông còn đưa cho ông rất nhiều thanh tệ, bà ta có một kế hoạch muốn hợp tác với ông và hứa sau khi kế hoạch thành công thì sẽ chia cho ông nhiều lợi ích từ An gia nên ông đã chọn lấy Bạch Tán Phấn - thành quả mà ông tự hào nhất để thực hiện kế hoạch.
" Cái gì??? Ngươi không có thuốc giải mà dám hồ nháo ở đây!?!"_ An Vưu Tâm nhào đến.
" Hừ tên tiểu tử kia... ngươi nói không sai, thuốc độc này chưa có thuốc giải điều đó cũng có nghĩa là An thiếu gia của các ngươi cũng không còn đường sống"_ Khôi dược sư như người điên mà gào lên. May mà nàng đã điểm huyệt ông ta nếu không đã bị cắn rồi...
" Phi ca, như... hắn nói như vậy... Chiếu đệ sẽ chết sao???"_ An Nhiên giọng run run hỏi Phượng Hy.
" Chiếu đệ của muội đã được giải hết độc, khoảng một nén nhang nữa hắn sẽ tỉnh lại"
" Sao??? Huynh nói thật không???"
" Đúng vậy, hiện tại đại phu nhân đang ở bên cạnh hắn để chăm sóc"
" May quá!"
Mọi người trừ hai người nào đó đều thở phào nhẹ nhõm...
Nhạc Phượng Hy tiếp tục luyên thuyên với Khôi dược sư.
" Thế nào? Có phải thất vọng lắm không? Độc mà ngươi tự hào nhất ngay cả ngươi còn không biết cách giải lại bị chính tên tiểu tử mà ngươi coi thường dễ dàng giải được..."
" Ngươi... rốt cuộc là ai?"_ Khôi dược sư run rẩy hỏi.
" Ta không là ai cả? Chỉ đơn giản là người dân bình thường thích đi đây đi đó thôi"_ Nàng nhún vai nói
" Làm sao... ngươi giải được độc của ta???"
" Độc của ngươi cũng không có gì khó đối với ta cả... hazz nếu nói bằng lời thì làm sao cảm nhận hết được phải không nào?"
Nhạc Phượng Hy liền chìa tay ra trước mặt An Trung.
" Đưa cho ta túi thuốc độc"
" Làm gì?"
" Cho ông ta uống"
Hắn đặt túi thuốc lên tay nàng, tình cờ chạm phải làn da mềm mịn của nàng, như có một dòng điện lập tức chạy vào tay hắn, hắn liền giựt tay lại... hơi ấm ấy vẫn còn vương ở bàn tay hắn... tim hắn đập lỗi nhịp...
Hắn bị gì vậy? Tự nhiên không kiềm chế được cảm xúc của mình! Không lẽ hắn lại bị tên kia hấp dẫn?! Không được!!!
Tên kia là nam nhân... nam nhân... nam nhân...