Thần Phẩm Đạo Thánh

Chương 156: 156: Bốn Người Liên Tiếp Bại




Đù sao thì bọn Vũ Hóa Long vẫn là Văn Sĩ, cực ít thấy qua ý cảnh, hơn nữa cũng hoàn toàn không nghĩ tới, Bạch Thương Đông chỉ một đệ tử Văn Sĩ của Nam Ly Thư Viện lại có thể nắm giữ ý cảnh, căn bản là không có hướng tới phương diện kia mà suy nghĩ.Bạch sư đệ, thật là xin lỗi, Hóa Long cũng không phải là cố ý. Ngọc Tú có chút ngượng ngùng nói với Bạch Thương Đông.Không việc gì không việc gì, luận bàn mà thôi, hắn cũng chỉ là nhất thời thất thủ. Bạch Thương Đông cười nói.Không cần để ý tới hắn, ta và ngươi luận bàn. Hồng Linh lại nhảy ra ngoài, nàng đã ở trên thuyền rất nhiều ngày tháng, cũng đã buồn bực phát hỏng rồi, thật vất vả gặp phải một đệ tử của Nam Ly Thư Viện, tự nhiên là không chịu cứ như vậy bỏ qua cho.Cũng không cần đi? Bạch Thương Đông buồn rầu nói.Ngươi yên tâm, ta sẽ không không biết xấu hổ không ngượng giống như Hóa Long, nhất định sẽ không sử dụng kình khí bắt nạt ngươi. Hồng Linh cầm hai cây côn gỗ, đem một cây trong đó quăng cho Bạch Thương Đông.Bạch Thương Đông nhận lấy côn gỗ, lại bày ra chiêu thức Phách Nguyệt Trảm.Ngươi thật sự là không thú vị, lại dùng ra chiêu này, ngươi lại không thể dùng chiêu khác sao? Hồng Linh thấy Bạch Thương Đông lại bày ra Phách Nguyệt Trảm, có chút mất hứng nói.Ta thật sự chỉ biết một chiêu này, nếu như ngươi không để cho ta dùng, ta cũng không thể làm gì khác. Bạch Thương Đông bất đắc dĩ giang hai tay ra.Hừ, ta xem ngươi có thể giả bộ bao lâu. Hồng Linh cầm côn gỗ, một chiêu Phi Yến Quá Lâm, tấn công tới chỗ Bạch Thương Đông, kiếm pháp cực nhanh.Một chiêu Phi Yến Quá Lâm này là khoái kiếm, xuất thủ dường như không có động tác chuẩn bị, nàng dùng một chiêu này đâm thẳng vào Bạch Thương Đông, nếu hhw Bạch Thương Đông lại giơ tay lên dùng Phách Nguyệt Trảm, tốc độ nhất định sẽ không nhanh bằng nàng, sẽ trực tiếp bị nàng đâm trúng trái tim.Hồng Linh dùng ra một chiêu này, chính là muốn ép Bạch Thương Đông không dùng được Phách Nguyệt Trảm.Nhưng Bạch Thương Đông lại không chút nghĩ ngợi, lại là một chiêu Phách Nguyệt Trảm bổ xuống.Hồng Linh thấy Bạch Thương Đông lại sử dụng ra Phách Nguyệt Trảm, trong lòng hơi buồn bực, muốn cho Bạch Thương Đông một bài học, dùng côn gỗ điểm trúng Bạch Thương Đông một cái, để cho Bạch Thương Đông bị đau.Nhưng ai ngờ vừa nhìn thấy thế tới của Phách Nguyệt Trảm, sắc mặt của Hồng Linh đã đại biến, chỉ cảm thấy toàn bộ đất trời giống như đều bị một chém kia bao phủ, thật giống như là mặc kệ côn gỗ của nàng tấn công về phía nào.

Cũng sẽ bị một chém kia ngay cả người cùng côn đều bị chém gãy.Ở bên dưới thể xác và tinh thần đều chấn động, Hồng Linh khẽ kêu một tiếng, kình khí rót vào trong côn gỗ, liền muốn cưỡng ép đón nhận một chém bá đạo không gì sánh được này.Rắc rắc!Côn gỗ chạm nhau.


Côn gỗ của Bạch Thương Đông lại bị chặt đứt, côn gỗ trong tay Hồng Linh mang theo kình khí gào thét trực tiếp đâm về phía trái tim Bạch Thương Đông.Ngọc Tú lộ ra vẻ mặt cổ quái phi thân mà tới, một lần nữa rút Ngọc Kiếm ra chặt đứt côn gỗ trong tay Hồng Linh, nhìn Hồng Linh cau mày hỏi Ngươi lại là chuyện gì xảy ra, như thế nào lại cũng sử dụng ra kình khí?Ngọc Tú sư tỷ.


Một chiêu này của hắn có chút cổ quái a, ta cảm giác...!Cảm giác...!giống như là nếu không sử dụng hết toàn lực, sẽ bị một chiêu này của hắn gi3t chết vậy. Vẻ mặt của Hồng Linh cổ quái nói.Đúng đúng, mới vừa rồi ta cũng có loại cảm giác này, mới có thể theo bản năng sử dụng ra kình khí. Vũ Hóa Long vội vàng tiếp lời nói.Hồng Linh cùng Vũ Hóa Long đều như thế, Ngọc Tú cũng biết chuyện không hề đơn giản như vẻ ngoài, vẻ mặt có chút ngưng trọng nhìn Bạch Thương Đông: Thì ra Bạch sư đệ thâm tàng bất lộ, vậy hãy để cho Ngọc Tú lĩnh giáo cao chiêu đi.Nói xong, cũng không cho Bạch Thương Đông có cơ hội nói chuyện, Ngọc Tú liền cầm một cây côn gỗ.

Bày ra một thức mở đầu, mắt đẹp chăm chú nhìn Bạch Thương Đông.Ngươi khen ngợi quá mức rồi, ta nào phải là thâm tàng bất lộ gì đó. Bạch Thương Đông cười một tiếng, cũng không đổi lại côn gỗ, chỉ cầm nửa đoạn côn gỗ còn lại vừa rồi, tùy ý bày ra tư thế chiêu Phách Nguyệt Trảm.Thấy Bạch Thương Đông lại bày ra tư thế của chiêu thức Phách Nguyệt Trảm, đôi mi thanh tú của Ngọc Tú hơi nhíu, trong lòng sinh ra mấy phần nổi nóng.Liên tục dùng ba chiêu Phách Nguyệt Trảm, quả thực là có chút xem thường người khác.Nhưng Ngọc Tú cũng không nói thêm gì, trong lòng có đối sách.

Một chiêu Thạch Phá Thiên Kinh liền tấn công tới.Khác với chiêu phá giải của Vũ Hóa Long, cũng không chiêu thức khắc chế như Hồng Linh, một thức Thạch Phá Thiên Kinh này chính là chiêu thức đối chọi gay gắt với Phách Nguyệt Trảm, Ngọc Tú dùng ra chiêu này.

Chính là muốn chính diện liều mạng với Phách Nguyệt Trảm, để cho Bạch Thương Đông phải tiếp tục sử dụng ra chiêu thức tiếp theo.Bạch Thương Đông một lần nữa dùng ra Phách Nguyệt Trảm, đoản côn trong tay trực tiếp bổ xuống.Thạch Phá Thiên Kinh của Ngọc Tú là từ dưới lên trên, hẳn là vừa vặn đụng vào Phách Nguyệt Trảm từ trên cao đi xuống của Bạch Thương Đông, sau đó chiêu thức của hai người cùng nhau kết thúc, lại đều ra chiêu thức tiến hành đợt tỷ thí thứ hai.Nhưng lúc Ngọc Tú nhìn thấy côn gỗ của Bạch Thương Đông bổ xuống.


Mặt ngọc lại biến sắc giống như Vũ Hóa Long cùng Hồng Linh, một chiêu Phách Nguyệt Trảm nhìn như đơn giản này của Bạch Thương Đông, lại để cho người ta có một loại cảm giác cực uy cực bá, giống như không ai có khả năng tránh được này một chém này, vạn vật đều sẽ bị một chém này chém đứt.Dường như là theo bản năng, Ngọc Tú cũng đi lên đường cũ của Hồng Linh cùng Vũ Hóa Long, không tự chủ được vận đủ kình khí tiến lên đón một chém này của Bạch Thương Đông.Rắc rắc!Cây côn gỗ trong tay Bạch Thương Đông lại bị chém gãy một đoạn, mà lần này Bạch Thương Đông đã trước một bước bỏ côn lui ra, cười tủm tỉm nhìn Ngọc Tú đang cưỡng ép thu lại kiếm thế.Ngọc Tú bị nhìn, mặt ngọc lập tức đỏ lên, cắn môi nói: Các hạ quả nhiên là có tu vi võ đạo thật cao minh.Ta cũng chỉ biết một chiêu đao pháp như vậy mà thôi. Bạch Thương Đông cười nói.Vị đệ tử Bắc Minh họ La kia không nói một lời nhặt hai cây côn gỗ lên, đem một cây trong đó quăng cho Bạch Thương Đông, sau đó không nói một lời bày ra tư thế tấn công.Bạch Thương Đông cũng không nói nhiều, một lần nữa bày ra Phách Nguyệt Trảm.Chỉ là vị đệ tử họ La này cũng không tấn công về phía Bạch Thương Đông như ba người bọn Vũ Hoá Long, chỉ là duy trì tư thế cầm côn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Thương Đông không nhúc nhích.Đệ tử họ La không động, Bạch Thương Đông cũng không động, hai người cứ đứng như vậy, ba người bọn Vũ Hóa Long đều không dám lớn tiếng, đứng quan sát hai người tỷ thí.Âm thanh nước sông vỗ vào bên bờ đá ngầm, tiếng xào xạc do gió thổi qua lá cây trong rừng cây, tiếng kêu của chim nước lúc bay qua.Những âm thanh này đan vào một chỗ, nhưng cũng không làm hai người tỷ thí phân thần nghe một chút nào, đệ tử họ La kia giống như đã biến thành tượng đá nắm côn gỗ không nhúc nhích, một mực cũng không trực tiếp tấn công Bạch Thương Đông.Bạch Thương Đông chỉ cười một tiếng, để côn gỗ trong tay xuống, để côn gỗ xuôi ở bên người, cũng không có ý tứ muốn ra tay.Thấy Bạch Thương Đông thả côn gỗ ra, ánh mắt của đệ tử họ La nhìn chằm chằm vào Bạch Thương Đông trong phút chốc, sau đó vứt bỏ côn gỗ, xoay người đi trở về chỗ cũ ngồi xuống, lạnh lùng nói một câu: Ta không tìm được sơ hở của hắn, không thắng được.Vũ Hóa Long, Hồng Linh cùng Ngọc Tú đều nghe mà chấn động trong lòng, bọn họ rất rõ kiếm đạo tu vi của đệ tử họ La, bên trong cấp Văn Sĩ trong Bắc Minh Thư Viện không ai có thể địch nổi hắn, vậy mà hắn lại nói không tìm ra sơ hở của Bạch Thương Đông, như vậy vũ kỹ tu vi của Bạch Thương Đông cao cường, thật sự xa xa nằm ngoài dự liệu của bọn họ.Một đệ tử Văn Sĩ cửu phẩm bình thường của Nam Ly Thư Viện lại có tu vi võ đạo cao thâm như vậy sao? Vẻ mặt của ba người bọn Ngọc Tú cổ quái nhìn Bạch Thương Đông, khinh thị lúc trước đối với đệ tử Nam Ly Thư Viện đều đã quét sạch..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.