Thần Phi Truyện

Chương 102: 102: Vô Đề





Nguyệt Hoa ngủ cả một đêm ngon giấc, đến tận buổi trưa nàng mới tỉnh lại, Nguyệt Hoa ngồi trên giường chải tóc, còn trong ở cữ nàng cũng chẳng thể làm gì, bảo bà vú mang con gái đến cho nàng ôm, Hòa Tĩnh lúc sinh có chút gầy yếu, chưa tới sáu cân nhỏ hơn lần đầu nàng sinh Phúc Dung nhiều, Nguyệt Hoa cũng lo lắng hỏi Thái y nhưng ông nói không sao chỉ cần nuôi dưỡng khéo là không có việc gì, nàng cũng yên tâm.
Nguyệt Hoa sờ má con gái, không quên hỏi Trịnh ma ma: "Hoàng cung bên trong sao rồi?"
"Dạ thưa Nguyên cơ, Ông hoàng có căn dặn người tạm thời cho đóng cửa vài cửa hiệu cùng với xưởng quân công đi, Hoàng thượng bên trên đang cho người truy xét khắp nơi", Trịnh ma ma thuật lại toàn bộ những lời Ông hoàng căn dặn cho Nguyệt Hoa nghe không sót một chữ.
Nguyệt Hoa gật đầu nói: "Đã biết ngươi cho người đi nói với huynh trưởng của ta, tạm gác lại sự vụ một thời gian đi."
"Dạ, nô tì đi ngay", Trịnh ma ma cúi đầu rồi lui ra ngoài.
Nguyệt Hoa trầm tư nghĩ: Mưa bão bất thường cũng lan tới chỗ nàng, thời thế loạn lạc bo bo giữ mình là tốt nhất, xem ra sắp tới có chuyện xảy ra rồi đây.

"A, a...!A", trong lúc nàng đang suy nghĩ Hòa Tĩnh nằm ở trong lòng nàng ngo ngoe cựa quậy, Nguyệt Hoa không khỏi bật cười nói: "Đói bụng rồi đi, ngoan ngoãn gọi một tiếng Phụ thân ta liền cho con uống sữa."
Nguyệt Hoa nhìn thấy trong phòng không có ai ngoài mình, ác ý trêu chọc con gái, Hòa Tĩnh không chịu hợp tác cựa quậy liên tục vào người nàng, Nguyệt Hoa hết cách đành cho con gái uống sữa trước rồi trêu đùa sau vậy.
Ngô Thị bên kia lại khó chịu ra mặt, nàng đập mạnh tay lên bàn lớn tiếng nói: "Ta sinh trưởng nữ, ông hoàng theo lệ thường ban thưởng chỉ toàn tùy tiện tới phiên nàng ta sinh thứ nữ thì lại ban thưởng gấp đôi, chỉ có con nàng ta mới là quý còn con ta là thứ gì?"
Phỉ Thúy đứng một bên nghe Ngô Thị liên tục trút giận lên mấy thứ đồ sứ rồi nói mấy lời khó nghe, miệng khẽ nhếch trong đầu thầm nghĩ: Bà sinh trưởng nữ nhưng thân phận bà chỉ là thị thiếp, một cái Trắc cơ cũng không có thì nói gì quý giá, không ban thưởng tùy tiện thì phải ban thưởng gì đây, hoàng cung thường nói câu mẫu bằng tử quý, bà ở lâu như vậy đạo lý đơn giản như thế cũng không biết, giờ lôi đồ ra đập cho người ta nói bà nhỏ nhen, thật đúng là ngu dốt.
Phỉ Thúy không có ý định lên cản, nàng rút kinh nghiệm từ Phạm Thị cho nên chỉ trơ mắt đứng nhìn, Xuân Nhi thì lại khác nàng liền tiến lên khuyên giải chủ tử: "Chủ tử người đừng đập nữa, phủ nội vụ đã cảnh cáo chúng ta rồi đó, nếu còn hư hao đồ đạc sẽ báo với bên trên, tới lúc đó người sẽ bị trách phạt."
"Trách thì cứ trách dù sao vốn cũng đã bất công rồi thêm một hai cái tội thì có là cái gì?" Ngô Thị trừng mắt nhìn nàng nói, nhưng cũng dừng tay lại đập phá đồ rồi ngồi trở lại trên ghế.
Xuân Nhi nhìn thấy Ngô Thị đã dừng tay, cũng yên tâm thở phào nhẹ nhõm, nàng lui một bên đứng.
Phỉ Thúy lúc này lại tỏ ra lý giải, bước lên nói: "Người tội gì phải tức giận, có tức giận cũng là Nguyễn Thị bên kia kìa, bà ta vừa mới mất con bây giờ Nguyên cơ lại hạ sinh được...!Người nghĩ bà ta có tức giận đến phát khóc hay không?"
"Ả ta thì nói làm gì, hèn nhát chỉ biết khóc lóc, không đáng nhắc tới", Ngô Thị liếc mắt hờ hững nói.
"Người không có quyền lực trong tay thường sẽ hèn nhát, người nghĩ nếu cho bà ta một chút quyền hành bà ta còn có thể ngồi đó khóc lóc nữa không", Phỉ Thúy mỉm cười nói tiếp, Ngô Thị nghe xong thấy cũng có lý, nàng suy ngẫm rồi nói: "Ý ngươi là ta nên nuôi dưỡng quân cờ này."
"Vâng, bỏ đi thì rất phí, dù gì cũng là quân cờ thí người thử bồi dưỡng thử xem, biết đâu ngày sau sẽ thành đại sự", Phỉ Thuý không ngại nói những lời đại nghịch bất đạo với Ngô Thị, nàng ta tin tưởng Ngô Thị rất nhanh sẽ chấp thuận kế sách mà nàng đưa ra.

Y như nàng nghĩ Ngô Thị liền đồng ý, nàng ta mỉm cười nói: "Ngươi nói rất đúng, quân cờ này không thể bỏ, nuôi mười năm vẫn có chỗ dùng, đi thôi, qua xem thử Trường muội như thế nào rồi, lâu ngày không gặp ta có chút nhớ muội ấy rồi", Ngô Thị cười tươi dẫn đầu đi về phía trước, Phỉ Thúy đi theo phía sau không khỏi nhếch miệng cười thầm.
Chẳng bao lâu tới cửa ải cuối năm, bên trong hoàng cung không cho bày tiệc linh đình, Nguyệt Hoa liền phải cho người làm một bàn tiệc nhỏ mời mẫu thân mình qua tham dự, tiện thể nhìn mặt cháu ngoại gái.
Đến năm Gia Long thứ 14 lăng tẩm của Hoàng hậu được định ra, bà được an táng ở bên hữu chỗ huyệt lăng Thiên Thọ.

Nguyên là vua Gia Long muốn học theo cách hợp lăng (táng 2 vợ chồng vào cùng 1 lăng, hai huyện mộ sát nhau) nên sai Tống Phước Lương và Phạm Như Đặng lãnh chức Sơn lăng sứ, khiến cùng Lê Thanh Duy đi xem các núi.

Bảy lần bói, chỉ có núi Thọ Sơn là tốt.


Bèn đổi tên chỗ đấy là núi Thiên Thọ, trước cửa xây đá làm thềm bậc làm hai cái quách đá ở huyệt, chỗ bên phải là quan quách của Hoàng hậu, còn bên trái là chỗ của vua sau này băng hà sẽ chôn vào đó.

Ngày Ất Ty đem thần chủ để ở điện Hoàng Nhân.
Gần cả một năm mới định ra lăng tẩm, đúng là người hoàng gia cái gì cũng lâu, ngay cả chết cũng không thể theo lẽ thường, tang kỳ qua đi Nguyệt Hoa ôm Hòa Tĩnh bên cạnh là Phúc Dung cùng Phúc Yến, đến Phật đường quỳ bái tạ lễ, cầu chúc bình an.
__________________________



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.