Thần Phi Truyện

Chương 20: 20: Mâu Thuẫn





Phúc Đảm nghi ngờ nhìn nàng một cái hỏi: "Nàng có vẻ rất rành đạo cơ đốc, nói nàng có quan hệ gì với bọn Pháp Quốc", hắn bực mình không kiềm chế được quát lớn còn lỡ tay đẩy nàng ra sau.

Nguyệt Hoa giật mình xém tí nữa đã ngã xuống đất, nàng mở to mắt nhìn hắn lấy tay che ngực: "Chàng quát lớn làm thần thiếp sợ, thần thiếp với bọn họ cũng không có qua lại gì nhiều chỉ là lúc trước khi mở thôn trang từng có nói chuyện vài lần, về đạo cơ đốc cũng vậy lúc đó hứng thú xem vài quyển sách nên biết chút ít mà thôi, chàng tin cũng được không tin cũng được, thần thiếp mệt mỏi muốn nghỉ ngơi", nàng nói xong quay người tính bỏ đi.

Phúc Đảm cũng thấy lúc nãy mình hơi quá đáng vội kéo nàng lại: "Ta xin lỗi ta không kiềm chế được, ta không cố ý làm nàng sợ hãi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa ta đưa nàng về phòng", hắn bế Nguyệt Hoa lên đi hướng phòng ngủ.

Nguyệt Hoa im lặng từ đầu cho tới cuối, nàng thật sơ ý quên rằng hắn là hoàng tử làm gì sẽ nghe lời nàng nói, bất quá chỉ là thiếp thất của hắn mà thôi nàng làm gì có quyền hạng lên tiếng, nàng cảm thấy khó thở sau đó ngất xỉu.

Phúc Đảm đặt nàng nằm trên giường, hắn ngồi trên nhìn xuống thấy khuôn mặt Nguyệt Hoa trắng bệch môi không huyết sắc hắn lo lắng sai người truyền thái y.


Thái y đến hắn sai ông ta bắt mạch cho nàng, Thái y sợ hãi rung rẩy bắt mạch cho Nguyệt Hoa.

Mãi một lúc lâu không thấy thái y nói gì Phúc Đảm lòng nóng như lửa đốt lớn tiếng nói: "Bắt mạch gì mà lâu vậy tới giờ cũng chưa xong, nếu Nguyên cơ của ta có chuyện gì? ngươi coi chừng cái đầu của ngươi.

"
Thái y sợ hãi quỳ xuống nói: "Bẩm ông hoàng tứ Nguyên cơ chỉ là tức giận công tâm, cộng thêm lo nghĩ nhiều việc khí huyết có chút hư, uống vài thang thuốc tịnh dưỡng một thời gian có lẽ sẽ khỏi bệnh", ông sợ hãi không dám nói nữa.

Phúc Đảm đi lại sờ khuôn mặt Nguyệt Hoa, lúc nãy chắc nàng rất sợ hãi là lỗi của hắn, hắn không nên nói như thế với nàng không nên đẩy nàng ra, nàng cũng chỉ muốn tốt cho hắn: "Nàng tỉnh lại đi, ta sẽ tạ lỗi với nàng.

"
Sáng hôm sau, Nguyệt Hoa mới tỉnh lại nàng cảm thấy cổ họng đau quá vội sai người vào: "Thúy Liễu nước".

Thúy Liễu đứng bên ngoài nghe bên trong có tiếng Nguyệt Hoa gọi mình nàng mừng rỡ chạy vào phòng, rót một chung trà mang lại, Nguyệt Hoa uống một ngụm nước cảm thấy cổ họng đã đỡ hơn nhiều, nàng nằm dựa thành giường hỏi: "Hôm qua ta bị sao thế.

"
Thúy liễu lấy khăn lau mặt cho nàng vội nói: "Hôm qua Nguyên cơ ngất xỉu, thái y nói ngài tức giận quá nên ngất xỉu cần tịnh dưỡng một thời gian, Tiểu Quỳnh và Trịnh ma ma đã đi sắc thuốc chắc cũng sắp bưng vào, nguyên cơ tỉnh nô tì mừng quá.

"
Nàng gật đầu, Trịnh ma ma và Tiểu Quỳnh bưng cháo cùng chén thuốc đi vào, bà đút nàng ăn vài muỗng cháo trắng Nguyệt Hoa ăn xong lại lắc đầu nàng không muốn ăn nữa, bà để cháo sang một bên tiếp nhận chén thuốc thổi rồi tiếp tục đút cho nàng, Nguyệt Hoa nhăn mặt nghiêng đầu né tránh, Trịnh ma ma cười nói: "Nguyên cơ vẫn như lúc còn nhỏ mỗi lần bệnh đều không chịu uống thuốc.


"
Nguyệt Hoa như nhớ lại chuyện lúc trước nàng cười nói: "Sau đó mẫu thân sẽ giả vờ khóc dụ dỗ ta uống thuốc, phụ thân sẽ lén lút đem kẹo đường nhét vào tay ta, lúc đó tuy ta bị bệnh nhưng ta cảm thấy rất vui.

"
Trịnh ma ma rưng rưng nước mắt bà khuyên: "Nguyên cơ bây giờ đã trưởng thành không thể giống như lúc trước, nguyên cơ này mau uống thuốc.

"
Nguyệt Hoa nhíu mày tiếp nhận chén thuốc nhắm mắt hít vào một hơi uống cạn nàng che miệng không cho mình nôn ra, Trịnh ma ma cười vui vẻ lấy khăn lau khóe miệng nàng bà nói: "Nguyên cơ như vậy mới gọi là trưởng thành, lão gia ở suối vàng mà biết ông ấy sẽ rất vui.

"
Nàng im lặng rơi lệ, nàng không muốn rơi lệ nhưng nước mắt cứ tự rơi xuống, Trịnh ma ma cũng khóc mọi người ở đây đều khóc, bọn họ đều đau lòng cho nàng, Nguyệt Hoa lấy tay áo lau sạch nước mắt nàng nói: "Ta đói bụng", bà vui mừng bưng chén cháo đút từng muỗng, từng muỗng cho Nguyệt Hoa.

Bên ngoài cửa phòng Phúc Đảm đang đứng trước cửa phòng, hắn không đi vào trong chỉ đứng sững sờ bên ngoài phòng nghe hết tất cả những gì họ nó bên trong, hắn siếc hai tay thành nắm đấm, Lê Tức đi theo sau không dám thở mạnh.


Hắn quay người bước đi về hướng thư phòng Lê Tức đoàn người đuổi theo sau, hắn chợt đứng lại nói: "Sai người mua kẹo đường ngon nhất về mang sang chỗ nguyên cơ, nhớ kỹ phải là ngon nhất.

"
Lê Tức cúi thấp đầu nói: "Dạ nô tài sẽ đi làm ngay.

"
Hắn nhếch miệng cười nhạt cho dù như thế nào nàng ấy cũng không thể quay lại, nếu đã như vậy để ta thay phụ thân chăm sóc nàng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.