Thần Phi Truyện

Chương 46: 46: Ngày Tháng Đau Khổ





"Tứ hoàng huynh, thần đệ nghe nói tứ tẩu vừa sinh con trai trưởng chúc mừng huynh", Phúc Đài vừa thấy Phúc Đảm đi ra ngoài cung Càn Thành vội vàng chạy đến chúc mừng.

Phúc Đảm vui vẻ cười vỗ vai hắn nói: "Đa tạ ngũ đệ, tháng sau ta làm tiệc đầy tháng cho trưởng tử đệ nhớ đến quý phủ ta chơi, sẵn tiện nhìn mặt tiểu cháu trai.

"
Phúc Đài gật đầu nói: "Tất nhiên là thần đệ sẽ đến rồi, còn có tiểu Cửu tử, hắn lúc này rất bướng bỉnh, nghe nói tứ tẩu vừa sinh tiểu cháu thì hắn đã nhảy dựng đòi qua chỗ hoàng huynh thăm cháu trai, thần đệ bị hắn nháo đến đau hết cả đầu, may mắn có mẫu phi ngăn cản kịp thời gọi hắn quay trở về tẩm cung rồi, nếu không hắn đã chạy qua phủ của hoàng huynh rồi ấy chứ.

"
Phúc Đảm cười thoải mái nói: "Ta biết ngay đệ ấy không chịu yên tĩnh mà, đệ trở về nói với cửu đệ chờ một tháng nữa rồi qua thăm cháu trai đi.

"
Phúc Đài ngoan ngoãn gật đầu, Phúc Đảm vội từ biệt hắn trở về tẩm cung, hắn nôn nóng gặp mặt hài tử cùng Nguyệt Hoa.

Phạm Thị từ đêm qua nghe được tin bên kia Chính viện đã sinh được con trai trưởng, nàng tức giận đến độ động thai khí, may mắn có mấy cung nữ vội vã đỡ nàng lên giường, còn chạy ra ngoài tìm người đi gọi thái y đến.


Phỉ Thúy ngoài mặt tỏ vẻ lo lắng chăm sóc cho Phạm Thị, nhưng trong lòng không khỏi cười thầm, thật đáng đời ả ta, tâm nhỏ như vậy làm sao vẫn giữ được hài tử không biết, thật đúng là may mắn cho ả ta, hừ.

Sau lần đó, Phỉ Thúy lúc này không còn trung tâm gì với Phạm Thị nữa, nhưng phận nô tài nàng bắt buộc phải hầu hạ nàng ta, nhưng nàng muốn xem thử ngày vui của Phạm Thị còn được bao lâu, với trình độ này của nàng ta cho dù sinh được con trai cũng không thể làm ông hoàng hồi tâm chuyển ý, Tây Lê Xuân Viện trở thành lãnh cung cũng sắp đến rồi đi, đến lúc đó nàng sẽ bỏ đi tìm chủ tử khác, không cần phải ở lại với con người lật lọng này nữa.

Phỉ Thúy đã tính toán sẵn tương lai cho bản thân mình, còn về phần Phạm Thị nàng ta không muốn quan tâm đến nữa, nàng ta bây giờ có ý qua bên Trúc Hiên Viện của Ngô Thị, mong rằng không phải loại người như Phạm Thị.

Trúc Hiên Viện, Ngô Thị đang ngồi trên giường nhìn quần áo cũ của con trai mình, nàng ưu buồn nghĩ nếu Chính nhi còn sống thì hay biết mấy.

Xuân Nhi nhìn chủ tử như vậy không đành lòng khuyên nhủ: "Chủ tử, người đừng như vậy, tiểu hoàng tôn đã chết lâu rồi ngài còn ưu buồn đến khi nào, người phải phấn chấn lên rồi sinh thêm vài vị hoàng tôn khác cho ông hoàng chứ.

"
Ngô Thị lắc đầu nói: "Sinh thêm thì sao? Chính Nhi cũng không trở lại, ngươi nói tại sao con của ta lại mạng khổ như vậy chứ.

"
Xuân Nhi ngập ngừng đáp: "Chủ tử! Nguyên cơ vừa sinh xong, Phạm chủ tử cùng Trần chủ tử đều đồng loạt có tin vui, người thật sự không tính toán gì cho bản thân sao?"
Ngô Thị sửng sờ một chút, rồi lại tiếp tục vuốt ve y phục hài tử mới sinh, Xuân Nhi đứng một bên thật sự không hiểu nàng ta đang suy nghĩ cái gì, nàng bực mình chủ tử không có ý chí cầu tiến, quay đầu nhìn hướng cửa sổ.

Nguyệt Hoa mới đầu nghĩ ở cữ cũng giống như lúc an thai chỉ cần ở trong phòng tịnh dưỡng là được, nhưng không nàng đã lầm, Nguyệt Hoa đau khổ cắn răng chịu đựng, đến ngày thứ mười nàng bắt đầu phát hỏa.

Nàng từ nhỏ có thói quen ở sạch thái quá, cho dù trời lạnh nàng cũng phải tắm rửa gội đầu cho bằng được, nhưng bây giờ ở cữ mấy ma ma sợ Nguyệt Hoa sao này mắc bệnh nên cấm đoán nàng tắm rửa, ngay cả đi bộ dưới đất cũng không cho phép, nàng chỉ có thể chờ tới khi ra cữ mới được đi lại bình thường.

Nguyệt Hoa sờ cái đầu bắt đầu ngứa ngáy của mình mà muốn khóc, Trịnh ma ma đau lòng nàng thường lấy khăn ấm chà lau cơ thể cho Nguyệt Hoa.

Nguyệt Hoa vì chuyện này lại hay bực mình giận dỗi Phúc Đảm, ba ngày đầu hắn vào phòng thăm nàng, lúc đó Nguyệt Hoa vẫn bình thường tới ngày thứ mười nàng cấm hắn vào phòng, Phúc Đảm lúng túng không biết làm sao hắn bèn sai người dựng một cái bình phong để nói chuyện với nàng, để nàng đỡ nhàm chán.


Nguyệt Hoa ấm ức kêu Phúc Đảm đưa tay qua bình phong cho nàng, hắn chiều ý nàng đưa tay mình vào trong, Nguyệt Hoa nắm tay hắn cười thật tươi sau đó cắn mạnh xuống, Phúc Đảm đau đến độ nhảy dựng, năn nỉ mãi nàng mới nhả tay hắn ra.

Phúc Đảm ôm cánh tay bị cắn toàn dấu răng của mình đau khổ nói: "Bộ nàng tuổi chó hay sao mà thích cắn người thế, không còn biết phép tắc gì nữa phải không?"
Nguyệt Hoa ngồi thở phì phò nói: "Tất cả đều là lỗi tại chàng, không phải chàng thần thiếp sẽ không sinh hài tử, cũng không bị bắt ngồi ở trong đây, đều là tại chàng hết, hừ.

"
Phúc Đảm để tay lên miệng suỵt một cái nói: "Nàng nói nhỏ tiếng một chút, mấy lời đại nghịch bất đạo này nàng nói với ta thì được để người khác nghe lại phiền phức, nàng muốn chết thật đó hả?"
Nguyệt Hoa bức rức nói nhỏ lại: "Thần thiếp không biết đâu, thần thiếp muốn tắm rửa.

"
Phúc Đảm đi vào bình phong an ủi Nguyệt Hoa: "Nàng ráng chịu đựng thêm chút thời gian nữa đi, ta cũng có chê nàng gì đâu.

"
Nguyệt Hoa đẩy hắn ra ngoài, Phúc Đảm vội ôm lấy nàng năn nỉ: "Thôi được rồi, như vầy đi, nàng không tắm rửa thì ta cũng không tắm rửa, phu thê chúng ta xem như đồng cam cộng khổ như vậy được chưa.

"
Nguyệt Hoa liếc mắt nhìn hắn nói: "Có thật không?"

Phúc Đảm ưu buồn gật đầu, Nguyệt Hoa lúc này mới nở nụ cười thật tươi ôm lấy hắn thân một cái lên má nói: "Như vậy mới là phu quân tốt chứ.

"
Phúc Đảm cũng cười lại: "Vui vẻ.

"
Nguyệt Hoa gật đầu, hai người nhìn nhau cười ha hả.

Người bên ngoài giả vờ như không nghe thấy cái gì hết.

Bọn họ cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chuyện chủ tử bọn họ thân là nô tài không nhất thiết phải xem vào, lo hầu hạ cho tốt là được rồi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.