Thần Phi Truyện

Chương 97: 97: Tha Cho Trần Thị





Phúc Đảm đến nơi thì nhìn thấy Nguyệt Hoa đang nằm trên giường bệnh thái y vừa mới bắt mạch cho nàng xong, hắn nhìn ông hỏi: "Nàng ấy như thế nào rồi, cái thai có bị cái gì nguy hiểm không?"
"Dạ thưa ông hoàng Nguyên cơ chỉ bị động thai nhẹ không đến nổi nguy hiểm, nhưng thứ thần nói thẳng, Nguyên cơ tính tình đại lại hay lo nghĩ nhiều việc không tốt cho thân thể cùng đứa nhỏ trong bụng", Cố thái y nói xong ngừng lại một chút, nhìn xem sắc mặt ông hoàng vẫn bình tĩnh không có gì bất ổn, Cố thái y mới dám nói tiếp: "Theo thần thấy uống thuốc có thể chữa khỏi bệnh nhưng nó lại không phải vạn năng, ngài cũng biết trong thuốc có ba phần độc tốt nhất nên khuyên Nguyên cơ nghỉ ngơi tịnh dưỡng, những việc khác để sau hẳn tính.

"
"Được rồi, ta đã biết, các ngươi lui ra trước đi", Phúc Đảm vẫn bộ dáng cũ, khuôn mặt lạnh lùng ra lệnh, tất cả cung nữ thái giám không dám ở đây lâu đều nối đuôi nhau ra ngoài đứng, ngay cả Phúc Dung cũng không được phép ở lại, Trịnh ma ma đưa tay dẫn hắn ra ngoài nhưng hắn vẫn lo lắng ngoái đầu nhìn lại.

"Đại hoàng tôn đừng nhìn nữa, chúng ta mau ra ngoài thôi", Trịnh ma ma lo sợ đại hoàng tôn bị trách phạt nên nhỏ giọng nhắc nhở.

"Nhưng mẫu thân còn chưa tỉnh lại", Phúc Đảm mếu máo nói, hắn muốn nhìn mẫu thân tỉnh lại an toàn mỉm cười vỗ đầu hắn.

Trịnh ma ma thở dài, nắm tay Phúc Dung càng chặt hơn, mỉm cười nói: "Ngài yên tâm Nguyên cơ không sao, chúng ta đi thôi có ông hoàng ở đây không tiện ở lâu.

"
Phúc Dung nghe tới đây chỉ có thể buồn rầu gật đầu, Phụ thân đáng ghét chỉ biết ăn hiếp mẫu thân, đợi ngày nào đó hắn lớn lên nhất định sẽ bảo vệ được mẫu thân cùng muội muội.


Phúc Dung âm thầm hạ quyết tâm, sau đó ngoan ngoãn để Trịnh ma ma dẫn mình trở về phòng.

Khi tất cả đều lui ra ngoài, cửa phòng đóng lại Phúc Đảm mới nhẹ bước đi lại chỗ Nguyệt Hoa, ngồi kế bên cạnh giường đưa tay vén tóc Nguyệt Hoa cười khổ: "Nàng lúc nào cũng cứng đầu, ta biết phải làm như thế nào với nàng bây giờ.

"
"Nếu chàng biết thần thiếp cứng đầu, vậy tại sao không bỏ mặc thần thiếp sống chết đi, còn hạ mình đến đây làm gì?", Nguyệt Hoa không biết từ khi nào đã mở mắt, mở miệng nói lại.

"Tỉnh", Phúc Đảm không chút bất ngờ, chỉ đơn giản nói.

Nguyệt Hoa không đáp, ánh mắt mệt mỏi nhìn trần giường, thật sự nàng đã tỉnh từ lúc Cố thái y nói chuyện cùng hắn, nhưng nàng lười mở mắt giả vờ bản thân vẫn còn bất tỉnh, đợi đến khi nghe hắn mở lời trước nàng mới mở mắt ra nói chuyện.

"Thực Nhi tội gì phải tự làm khổ mình, chuyện của Trần Thị lớn đến mức nàng phải ra sức vì nàng ta giải oan à?" Phúc Đảm lắc đầu không hiểu hỏi nàng.

"Không lớn, chàng cũng đừng nghĩ thần thiếp cao cả thế", Nguyệt Hoa lúc này mới nghiêng đầu nhìn Phúc Đảm nói: "Thần thiếp chỉ không thích nhìn thấy cảnh người khác bị hàm oan mà không thể giúp thôi.

"
Phúc Đảm tự nhiên lại bật cười nói: "Vậy nàng điều tra tới đâu rồi.

Nguyệt Hoa khoé miệng giật mấy cái khó chịu quay đầu đi nói: "Bỏ đi dù sao cũng chả giúp được gì? Còn bị chọc phải nằm trên giường bệnh, giờ thì vui rồi xem luôn chàng cười nhạo.

"
"Còn trách ta, toàn bộ do nàng tự tìm", Phúc Đảm cũng không chịu nhường nhịn, nói thẳng làm Nguyệt Hoa càng khó chịu.

Nguyệt Hoa bĩu môi nói: "Cá nhỏ không bắt đợi thành cá lớn lại biết ăn thịt người đến lúc đó người khóc sẽ là chàng.

"
Phúc Đảm nghe xong không vui nhíu mày hỏi: "Nàng lại muốn nói nhảm gì nữa?"

"Có chàng mới nói nhảm, đạo lý đơn giản muốn dạy chàng thôi" Nguyệt Hoa trừng mắt cãi lại.

Phúc Đảm: "! " Vẫn còn hung dữ cãi lại vậy chắc nàng ấy không sao thật, Phúc Đảm dịu giọng lại nói: "Nếu nàng muốn thả Trần Thị, vậy cứ theo ý nàng thả nàng ta ra đi, việc này cho qua ta sẽ hạ lệnh cấm người nhắc đến chuyện lần này.

"
"Chàng nói thật sao?" Nguyệt Hoa không tin được quay đầu lại nhìn hắn.

"Thật, ta dối gạt nàng bao giờ chưa, nhưng ta có một điều kiện", Phúc Đảm chắc chắn nói, sau đó đưa tay lên bí hiểm nhướng mày, Nguyệt Hoa còn đang vui mừng chưa gì đã bị hắn tạt gáo nước lạnh, mắt lạnh nói: "Điều kiện gì?"
"Từ đây đến lúc sinh không được ra ngoài cửa, nằm trên giường tịnh dưỡng cũng không được nhúng tay vào sự vụ trong phủ, nàng đồng ý không?" Phúc Đảm mỉm cười nói ra điều kiện của mình nhẹ nhàng nhưng lại gây bức xúc cho Nguyệt Hoa.

Nguyệt Hoa thầm nghĩ: nàng đâu có bị liệt hai chân, mắc cái quái gì phải nằm trên giường như người bị liệt, nhưng không đồng ý hắn lại đổi ý thì phải làm sao?
"Nàng suy nghĩ xong chưa, ta đếm đến ba nàng vẫn không đáp, vậy chúng ta quên chuyện này luôn đi, bắt đầu 1! " Phúc Đảm nhìn sắc mặt Nguyệt Hoa thay đổi liên tục, ý xấu nổi lên cố tình bày trò chọc ghẹo.

Nguyệt Hoa nhìn ngón tay hắn đưa tới số ba, không kịp nghĩ nhiều chụp tay hắn lại nói: "Được rồi đừng đếm nữa thần thiếp đồng ý là được chứ gì, chàng đúng là càng già càng không đứng đắn.

"
"Hừ, dám nói ta già, ta già nàng nghĩ nàng trẻ được chắc", Phúc Đảm bị chê già bực mình cốc đầu nàng một cái.

Nguyệt Hoa che đầu nhăn nhó, lâu rồi nàng mới bị hắn cốc đầu lại, tự nhiên cảm thấy là lạ làm sao ấy.


Phúc Đảm mỉm cười xoa đầu nàng, thở dài nói: "Không đợi nàng nói ta cũng tính thả Trần Thị ra rồi, lúc trưa ta gặp Phúc Dục, đến tìm ta xin tha cho Trần Thị còn đội nắng quỳ gối, nói với ta: Mẫu thân có tội cũng là mẫu thân của Phúc Dục, Phụ thân muốn trách cũng trách Phúc Dục luôn đi.

Dù sao nó cũng là con trai ta không nể mặt làm sao được.

Nguyệt Hoa giật mình nói: "Phúc Dục còn nhỏ đã hiếu thảo đến thế, hèn gì Phúc Dung cũng nhắc chuyện gặp Phúc Dục với thần thiếp, thì ra là bọn nhỏ có dự mưu.

"
"Phúc Dung nhắc nàng chứng tỏ chuyện này có nó nhúng tay, thằng nhóc tinh ranh chuyên gia tìm đường chết", Phúc Đảm nghe Nguyệt Hoa nói có Phúc Dung liền biết ngay hắn lại bày trò, tâm tình không tốt mở miệng nói.

Nguyệt Hoa che miệng nói thầm: Chết mình lại lỡ lời, kì này Phúc Dung lại gặp nạn nữa, con trai ngoan đừng trách mẫu thân, mẫu thân chỉ là vô ý nhắc trúng tên con mà thôi, có chuyện gì con tự giải quyết, mẫu thân là người bệnh không thể giúp gì cho con rồi.

Phúc Dung còn đang thương cảm mẫu thân ngã bệnh, khóc nghẹn trên giường nhưng lúc này lại nhảy mũi: "Hắc xì! " Một tiếng rõ to, mấy bà vú lo lắng chạy tới sờ trán hắn xem thử, vỗ ngực nói: "May mắn đại hoàng tôn không bị cảm.

Phúc Dung khó hiểu xoa mũi nghĩ: Bị gì thế nhỉ, khó chịu cái mũi quá, a không lại tới nữa: "Hắc xì! "



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.