Thần Phục

Chương 21: Lại câu dẫn người khác thử xem



Hứa Diệp cứng đờ.

Cái gì nên đến quả nhiên sẽ không tránh khỏi.

Cậu đơn giản hạ quyết tâm mở miệng nói: "Tất cả những việc tôi làm trước đó đều là sai, thỉnh chủ nhân... trách phạt."

Hưu một tiếng, roi dừng trên lưng cậu, rất nhanh nổi lên một đạo hồng ngân. Lưng đau đến mức phát run. Nhưng Hứa Diệp không dám động, cắn môi nhịn xuống.

"Không hề có thành ý. Ai cho ngươi dùng thái độ có lệ này để trả lời ta?" Phía sau Sở Dục giơ tay lên, roi thứ hai trực kích hạ xuống, dấu vết mới vừa lúc song song với roi trước. Ngay sau đó, roi thứ ba quất xuống, Hứa Diệp run lên một chút, rốt cuộc nhịn không được phát ra một tiếng hô đau vỡ vụn. Cậu không nhìn thấy chủ nhân phía sau, nhưng dựa vào lực đạo của xà tiên mà có thể cảm nhận được anh không vui.

Đau như muốn xé tim, tê buốt đến thấu xương khiến Hứa Diệp hoa mắt, mồ hôi lạnh ứa ra. Cậu xiết chặt tay thừa nhận, còn chưa biết móng tay đã sớm đâm rách lòng bàn tay từ bao giờ, chỉ ai thiết bi thương cố lặp lại lời nói: "Tôi sai rồi...... Chủ nhân...... Tôi sai rồi......"

"Thẳng lưng lên." Nam nhân dùng cán roi đẩy đẩy xương sống của cậu, trầm giọng nói: "Hiện tại ta muốn ngươi xác định rõ ràng, nói ra ngươi đã làm sai cái gì, sau đó tiếp nhận trừng phạt. Nếu đáp án không thể khiến ta vừa lòng, ngươi sẽ phải chịu những roi không cần thiết, trả lời cho đến khi ta vừa lòng mới thôi. Nghe rõ chưa?"

"Vâng, chủ nhân." Hứa Diệp kéo căng tấm lưng, nghĩ nghĩ, nói ra "Tội trạng" thứ nhất: "Làm nô lệ, tôi không nên tự ý ly khai chủ nhân."

Một roi rơi vào mông trái. Phía sau, Sở Dục thản nhiên mở miệng: "Tiếp tục."

"Tôi không nên đi tìm Marvin, a~~" Mông phải bị đánh đến mức nóng rực, ai, lần này còn nặng hơn so với mấy roi trước, xem ra chủ nhân của cậu có vẻ không vui về điều này. Hứa Diệp theo bản năng rụt thân thể một cái. Không đợi cậu mở miệng lần nữa, roi lại quất xuống, hoàn mỹ trùng khớp với vết roi trước. Đau đớn tăng lên gấp bội. Cậu sợ hãi lên tiếng, sương mù trong đáy mắt đều bị ép ra.

"Biết vì sao ngươi ăn một roi này không?" Thanh âm nam nhân có chút lành lạnh.

"...... Bởi vì tôi lộn xộn, chủ nhân."

"Không muốn bị ta đập nát mông thì cũng đừng làm ta mất hứng." Sau khi chấm dứt cảnh cáo, Sở Dục nói: "Tiếp tục."

"Trước mặt chủ nhân tôi không nên nói... những lời này, a~~" Roi đảo qua vùng cơ den-ta* bên trái cùng vùng mạc cơ dưới gai*, đau rát như bị con rắn xông tới và cắn một phát, lại mang chút tê dại, thân mình cậu bắt đầu phát run.

"Ở câu lạc bộ, tôi không nên dùng loại thái độ này với chủ nhân, ô~~" Từ nhẫn nại đến sợ hãi kêu lên, đến rên rỉ, đau đớn khiến khóe mắt Hứa Diệp nổi lên thủy quang. Cậu không thể chống cự nam nhân này thi hành mọi thống khổ lên người cậu, cậu như con thuyền nhỏ bị cuốn vào trung tâm bão táp, lênh đênh giữa sóng lớn cùng sấm chớp rền vang mà khẩn cầu mọi thứ mau kết thúc.

"Tiếp tục."

Hai chữ này khiến Hứa Diệp khóc không ra nước mắt, cậu cố nhịn đau đớn trên người mà nghĩ nghĩ, nhưng lại không nghĩ ra còn làm sai cái gì nữa, đành phải nói quanh co: "Tôi không nên...... Không nên...... Muốn trốn trừng phạt, ở trên xe tự cho là thông minh...... Câu dẫn chủ nhân."

Một roi tiếp lại không rơi xuống. Bầu không khí khẩn trương và trầm mặc. Hứa Diệp không biết lần này sẽ đánh vào địa phương nào, lại không dám tự tiện lên tiếng thăm dò, chỉ có thể cả người căng thẳng cố quỳ.

Bỗng nhiên, ngón tay thon dài mơn trớn cổ và cằm cậu. Thanh âm của Sở Dục như tiếng đàn violoncello vang lên: "Chưa từng có nô lệ chạy trốn từ trên tay ta, ngươi là người đầu tiên. Mặc kệ xuất phát từ lý do gì mà ngươi yêu cầu rời đi, ta đã khoan nhượng ngươi, hơn nữa còn tận lực khiến ngươi sinh hoạt bình thường và không phải chịu ảnh hưởng gì. Nhưng ngươi lại lợi dụng khoan dung của ta để khiêu khích ta. Biết rõ ta có ở đấy, lại còn cố ý tuân theo mệnh lệnh của người khác, để người ta nhìn ngươi, để người ta sờ người, quỳ dưới chân người ta." Bàn tay kia dừng ở cổ họng Hứa Diệp, hơi hơi dùng lực ép chặt, bắt buộc cậu phải hoàn toàn ngẩng đầu nhìn mình đứng phía sau.

Tư thế như vậy khiến Hứa Diệp có chút khó khăn, cậu gian nan duy trì cân bằng để không bị ngã ngược về phía sau, lồng ngực trắng nõn kịch liệt phập phồng, giống như một con thiên nga bị thợ săn bóp cổ.

Sở Dục trên cao nhìn cậu, hai tròng mắt đen như mực: "Trên thực tế, chỉ cần ta không đồng ý, Marvin tuyệt đối sẽ không nhận ngươi. Mà một khi ngươi ở trước mặt ta làm theo mệnh lệnh thứ ba y yêu cầu, ta sẽ triệt để bỏ qua ngươi. Ngươi cuối cùng cũng phải quỳ trước mặt ta để thỉnh cầu tha thứ của ta, chẳng qua, tuyệt sẽ không dùng phương thức đơn giản như bây giờ."

Trong lòng Hứa Diệp chấn động, môi mấp máy, lại nói không nên lời, chỉ ngửa mặt nhìn nam nhân, có vài phần hối hận, lại có vài phần sợ hãi. Cậu biết hàm nghĩa của từ "Bỏ qua", có nghĩa là thế giới của cậu sẽ giống như cốc thủy tinh bị rơi, bị vỡ tan tành. Cậu thiếu chút nữa đã chạm vào điểm mấu chốt của Sở Dục, tự cho là thông minh đem bản thân mình bức đến đường cùng.

Nam nhân hơi buông lỏng bàn tay, ngón tay thon dài vuốt ve hầu kết của cậu: "Tuy rằng ta không có kinh nghiệm, bất quá đối với các vật nhỏ thích chạy trốn, bình thường, các chủ nhân sẽ có vài loại phương thức quản giáo. Thứ nhất, giam cầm, đem nô lệ triệt để để giam lại. Thứ hai, quất roi, khiến nó dùng thân thể đau đớn để nhớ rõ. Thứ ba, bẻ gãy, bẻ gãy móng vuốt hoặc là cánh mà nó dùng để chạy trốn. Thứ tư, phá hủy. Đương nhiên, phương thức phá hủy có rất nhiều chủng loại, trong đó không thiếu các phương pháp vẫn có thể bảo đảm sinh mệnh, tỷ như sử dụng một số loại thuốc đặc chế, khiến nó không còn khả năng khống chế mà phải ỷ lại, phải lệ thuộc." Anh dừng một chút: "Nô lệ, đừng ép ta dùng các phương thức ta không thích để đối xử với ngươi, hậu quả như vậy không phải là điều mà ngươi có thể chịu được." Trình độ trên phương diện tâm lý học của các DOM đứng đầu đã đạt tới đỉnh cao. Sở Dục rất rõ ràng dùng ngôn ngữ như thế nào thì có thể tạo ra khẩn trương cùng áp lực. Anh nói rất chậm, mỗi một lời phảng phất như kim châm vô hình đâm vào tai người nghe. Thời điểm nói đến phương thức thứ tư, anh bất động thanh sắc nhìn lướt qua nam nhân trần trụi đang quỳ trên mặt đất, không ngoài ý muốn nhìn thấy thần sắc hoảng sợ trong mắt đối phương cùng với làn da run rẩy nhè nhẹ.

Hứa Diệp đang kinh hoảng. Khi cậu nơm nớp lo sợ nói ra "Chủ nhân, tôi sẽ không tái phạm......", Sở Dục nhếch nhếch môi cười. Anh nói cũng không phải là hư cấu, anh có năng lực làm được những chuyện kia. Bất quá anh chưa bao giờ dùng phương thức này để trói buộc người khác. Nhưng mà tính tình của dã nô lệ cần có uy hiếp và tạo áp lực để quản giáo, khiến cho cậu phải phục tùng tuyệt đối trước quyền uy của chủ nhân. Anh sở dĩ nói như vậy, chính vì mục đích khiến cho tâm lý Hứa Diệp bị bẻ gãy, khiến cậu buông bỏ mọi thứ mà lệ thuộc vào anh.

"Nô lệ, ta tha thứ những chuyện ngươi đã làm khiến ta không vui." Sở Dục buông cậu ra, trầm giọng nói: "Chỉ duy nhất một lần này."

"Cám ơn ngài, chủ nhân." Trên mặt Hứa Diệp có chút hồng. Cậu hiện tại triệt để hối hận. Sớm biết lượn một vòng cuối cùng vẫn trở lại bên cạnh anh, tội gì còn phải tự làm tự chịu bị đánh một trận......

"Theo ta xuống lầu." Nam nhân buông roi, đi xuống lầu, cậu lập tức đứng dậy đuổi kịp, liên lụy đến những cơ nhục trên người vừa phải chịu roi đánh, đau đến mức nhe răng trợn mắt. Đi đến trước cánh cửa tầng ba, bước chân Hứa Diệp ngừng lại, cậu nhẹ giọng kêu: "...... Chủ nhân?"

Đó là phòng ngủ của Sở Dục. Cũng là khu vực anh đã từng nói không cho cậu bước vào.

"Bước vào." Nam nhân đẩy cửa vào trước.

Hai mươi bốn đèn thiên nga màu xám bạc thắp sáng cả gian phòng ngủ. Vẫn là sắc thái đen trắng xám, trầm ổn mà lão luyện. Bắt mắt nhất hẳn là chiếc giường siêu lớn màu đen trắng đan xen ở chính giữa phòng, trên sàn trải thảm nhung dê trắng sữa, Hứa Diệp chân trần đạp lên, cảm nhận được lông dê mịn màng cùng mềm mại.

Sở Dục ngồi trên một chiếc ghế mềm, chỉ chỉ cánh cửa bên trong phòng ngủ kia, phân phó nói: "Đi xả đầy nước trong bồn tắm, sau đó tới gọi ta."

Hứa Diệp lên tiếng trả lời rồi đi vào, thử nước ấm, bắt đầu xả nước vào bồn tắm mát xa. Thời gian nhàn rỗi nhưng đôi mắt cũng không chịu nhàn rỗi, tranh thủ nhìn nhìn ngó ngó xung quanh phòng tắm cực lớn. Đây là lần đầu tiên cậu được cho phép bước vào địa bàn cá nhân của Sở Dục, ách, được rồi, cả căn nhà này đều là của anh, thế nhưng...... Đây là lần đầu tiên cậu được cho phép bước vào nơi có tính tư mật cao như thế này.

Càng tiếp cận gần anh hơn.

Ngay cả gạch men trong phòng tắm cũng là màu sắc đen trắng xám, những màu sắc Sở Dục dùng để trang hoàng thật đúng là đơn điệu ngoài dự đoán của mọi người, hay nên nói là cũ kỹ cứng nhắc?

Trong lòng nghĩ nghĩ là được, Tiểu Diệp Tử, bằng không thì ngươi sẽ bị chủ nhân của ngươi đánh đó – cha ruột thân ái của ngươi – Mặc Thanh Thành.

Bồn tắm lớn như vậy rõ ràng không phải dành cho một người dùng. Dục bào sạch sẽ được đặt chỉnh tề trên giá, vậy mà lại có hai bộ.

Trừ bỏ quan hệ chủ nô 1vs1, lấy thân phận của Sở Dục, anh hẳn còn có thể có tình cảm giao thiệp bình thường đi. Có lẽ anh cũng sẽ đưa người khác về nhà qua đêm? Nam, hay là...... nữ? Đại não Hứa Diệp nhất thời mở rộng, nghĩ đến bộ dáng Sở Dục cùng người khác tắm uyên ương, ngực có chút buồn bã. Bất tri bất giác đem cái nhân vật hư cấu kia đổi thành chính mình, trên mặt nhất thời hồng hồng một mảnh.

Cậu lắc lắc đầu, đem vài hình ảnh kia hất ra ngoài, đánh giá vài cái chai lọ vừa lấy trên kệ. So sánh với những thứ rực rỡ muôn màu trong phòng khách và phòng tắm chuẩn bị cho cậu, ở đây ít hơn rất nhiều, một dãy sản phẩm thế nhưng lại cùng một nhãn hiệu, còn là loại không mùi. Trong đó một lọ sắp dùng hết, sớm có một cái bình khác mới tinh và giống như đúc đặt bên cạnh. Ở phương diện này, anh thật đúng là cứng nhắc cổ hủ đi...... Nga, là chung thủy một lòng....

Hứa Diệp soi gương nhìn nhìn những vết roi sau người mình. Hai đạo dấu vết trên mông đặc biệt dễ khiến người khác chú ý, vừa chạm liền đau. Hai dấu vết đó đều màu hồng tiên diễm, nhưng lại không rách da. Như vậy xem ra Sở Dục vẫn thủ hạ lưu tình. Nhìn thấy nước đã được xả đầy, cậu vặn lại vòi nước, đi ra ngoài, quỳ xuống trước mặt Sở Dục: "Chủ nhân, có thể tắm rồi." Cậu vốn cho rằng nam nhân sẽ để cậu quay về phòng ngủ của cậu, không ngờ đối phương đứng dậy, đi đến cửa phòng tắm, quay đầu nhìn cậu một cái, nói: "Còn không mau qua đây?"Hứa Diệp sửng sốt, lập tức theo vào.

Hơi nước thật dày khiến không khí của phòng tắm có vài phần mông lung, thân thể trần trụi cảm nhận được hơi nước ẩm ướt. Hứa Diệp thấy chủ nhân im lặng đứng trước mặt và chằm chằm mình, có chút không biết làm sao. Trong đầu nhanh chóng tìm xem có phải có chỗ nào mình làm không đúng hay không, lại không thu hoạch được gì.

Thấy bộ dáng cậu kích động lại bối rối, Sở Dục không khỏi cười cười: "Thật đúng là nô lệ không nhạy bén." Nói xong đưa ra mệnh lệnh: "Cởi quần áo."

Hứa Diệp cúi đầu, thoáng nhìn qua thân thể trần như nhộng của mình, kinh ngạc giương mắt, thấy thần sắc bất đắc dĩ trong mắt nam nhân "Ngươi ngu ngốc sao?!", nhất thời hồng hồng cả mặt, đưa tay cởi cúc áo của Sở Dục.

Quần áo cởi xuống, nửa người trên của nam nhân lộ ra, cơ nhục rắn chắc, đường cong xinh đẹp.

Quả nhiên là mặc quần áo có vẻ thon gầy, nhưng cởi ra sẽ thấy hình thể rất có thịt nha, đối lập rõ ràng như vậy khiến Hứa Diệp có vẻ yếu thế hơn rất nhiều, trong lòng cậu hối hận vì cái gì mình không duy trì tập thể hình.

Kế tiếp là quần, còn có...... quần lót. Thời điểm tay chân Hứa Diệp rón rén giúp chủ nhân của cậu cởi ra, tầm mắt dừng ở vật đặc trưng nam tính nào đó, màu đỏ hồng lan từ cổ đến lỗ tai cậu. Cậu nhanh chóng dời đi ánh mắt, đùa nghịch quần áo trong tay, muốn đem chúng nó gấp gọn gàng. Nhưng cậu cho tới bây giờ chưa từng làm qua mấy loại việc nhà như gấp quần áo, có chút chưa nắm rõ ràng được.

Nam nhân dùng chân thử nước ấm, sau đó ngồi vào bồn tắm, đầu tựa vào cái gối da màu đen, cánh tay tùy ý khoát lên bệ bồn tắm, dùng thanh âm có chút biếng nhác mệnh lệnh nói: "Đem quần áo đặt ở bên kia, lại đây."

Hứa Diệp có chút co quắp đi đến bên cạnh bồn tắm siêu lớn. Vừa rồi, trong nháy mắt thấy Sở Dục lỏa thể, cái thứ giữa hai chân cậu liền không tự giác nhếch đầu lên, thế nhưng lại có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng. Lúc này cậu ngay cả nhìn cũng không dám nhìn đối phương, chỉ có thể cúi đầu dời đi lực chú ý: "Chủ nhân, ngài cần tinh dầu hay là sữa tắm...... a~~"

Thình lình, người nọ lại trực tiếp đem cậu kéo vào trong bồn tắm. Vách bồn trơn ướt, Hứa Diệp giãy dụa ngồi dậy, ngay cả đầu cũng bị ướt. Sở Dục ngồi đối diện với cậu, ánh mắt đảo qua cái thứ dâng trào giữa hai chân cậu, nhếch môi cười nói: "Tiểu nô lệ, ngươi đây là đang đối với chủ nhân của ngươi tâm hoài bất quỹ (có ý xấu trong lòng)?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.