Thần Phục

Chương 29: Cậu là vật sở hữu của anh



Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Hứa Diệp cứng đờ đi tới, vượt qua bàn trà, đứng trước mặt nam nhân.

Sở Dục vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, Hứa Diệp thuận theo ngồi xuống, thủy chung cúi đầu, mặt đỏ lên, xấu hổ thẹn thùng. Hạng quyển trên cổ khiến cậu căn bản không thể ngẩng đầu nhìn thẳng người khác.

Trên sô pha bằng da rộng rãi còn có ba người khác đang ngồi, hai nam một nữ. Lúc này ba người đều đang đánh giá cậu, tầm mắt dừng ở hạng quyển kia, không hẹn mà cùng nhau thu về, bên môi hiện ra tiếu ý ái muội đã sáng tỏ.

“Nhị Thiếu không định đem vị này giới thiệu cho chúng tôi cùng biết sao?” Nữ nhân đeo đồ trang sức trang nhã, đôi mắt phượng hơi hơi nhướn lên, mang theo vài phần quyến rũ, ánh mắt lại có khí thế sắc bén, làm cho người ta có một loại cảm giác khôn khéo mà phong trần.

Sở Dục nhếch nhếch môi cười, đưa tay bắt lấy cổ tay Hứa Diệp, một tay kéo cậu lại gần. Một lần kéo này dùng phần lớn khí lực, Hứa Diệp không hề phòng bị, cả người đổ nghiêng, ngã vào lòng nam nhân. Cậu hoảng hốt ngửa mặt, thấy nam nhân từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt hàm chứa ý tứ cảnh cáo, cậu cương ngạnh đình chỉ động tác. Ngón tay thon dài của Sở Dục mơn trớn gò má cậu, nhẹ nhàng đùa bỡn vành tai mượt mà của cậu, khiến làn da cậu run run rẩy rẩy.

Bị đeo vòng cổ, dưới ánh mắt của những người bên cạnh, dùng tư thế bị nam nhân vừa ôm vừa nghịch, giống như một sủng vật tùy ý để chủ nhân trêu đùa. Hiện tại, Hứa Diệp đã không thể nhận biết cảm xúc trong lòng lúc này là cái gì, xấu hổ, kinh hoảng, bất lực, sợ hãi…… Những tâm tình này mãnh liệt cơ hồ muốn cắn nuốt cậu. Đáy mắt bất tri bất giác nổi lên một tầng hơi nước thật dày, cậu hốt hoảng khép lại ánh mắt.

Ngón tay Sở Dục vẫn di động như trước, anh thờ ơ không thèm để ý đến vật nhỏ trong lòng, cười nhạt nói với nữ nhân kia: “Người có thể xuất hiện trong lòng tôi, nếu còn cần tôi giới thiệu cho các ngươi nhận thức, tôi đây không bằng đi nuôi mấy con chó chuyên buôn bán tin tức bát quái để kiếm tiền.”

“Nhị Thiếu nói lời này ~ ai, người của ngài, chúng tôi nào dám tùy ý điều tra.” Nữ nhân cong mắt phượng trêu chọc: “Tuy nhiên, buổi chiều hôm nay, Vạn Hoa bên kia đã khẩn cấp tổ chức hội nghị sửa chữa phương án thiết kế. Lúc này Tống Vạn Hoa hẳn đang đi gặp Chủ Tịch.”

“Kệ hắn đi.” Sở Dục không thèm để ý: “Khu đất kia đã được quyết định giao toàn quyền xử lý cho tôi, ông già sẽ không nhúng tay vào.”

“Toàn bộ tai nạn xe cộ của Tống Duyệt Nhiên bốn năm trước đã điều tra ra…” Một người trung niên mang kính mắt gọng vàng, nhìn lướt qua Hứa Diệp, muốn nói lại thôi, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến hướng về Nhị Thiếu. Hiển nhiên là biết quan hệ giữa Hứa Diệp và Tống Duyệt Nhiên.

Sở Dục rõ ràng cảm giác được người trong lòng run lên một chút, bất động thanh sắc nói: “Nói đi.”

“Trước mấy hôm xảy ra sự cố không may, Tống Duyệt Nhiên tách chân (ý là qua đêm) với Chu Tử Kiêu – con trai tập đoàn Văn Sướng bị Trần Giản Triết phát hiện, hai người xảy ra cãi vã. Sau khi tai nạn giao thông phát sinh, Trần Giản Triết được đưa đi cấp cứu, sau một giờ thì tử vong. Bệnh viện đưa cậu ta đi cấp cứu cũng không phải là bệnh viện gần hiện trường tai nạn giao thông nhất, mà là bệnh viện tư nhân của tập đoàn Văn Sướng cách ba khu phố. Trong lúc đó, Tống Duyệt Nhiên đã gọi ba cuộc điện thoại cho Chu Tử Kiêu, Chu Tử Kiêu gọi một cuộc điện thoại cho Viện Trưởng. Cuối cùng, nguyên nhân Trần Giản Triết tử vong bị cho rằng do quá trình chữa bệnh xảy ra sự cố, bác sĩ đó phải đi tù. Sau đó, Tống Duyệt Nhiên và Chu Tử Kiêu cùng xuất ngoại. Ba năm sau, hai người mỗi người đi một ngả. Buổi sáng hôm nay, tôi thu được lời thú nhận của tên bác sĩ kia, hắn ta thú nhận bị Viện Trưởng chỉ điểm lời khai. Còn có bản ghi chép từ tài xế của Tống Duyệt Nhiên cho biết hôm qua cô ta đã lấy thuốc ngủ từ bệnh viện tư nhân.” Nói xong đem hai phần tư liệu đặt trước mặt Sở Dục.

Nghe được một câu cuối cùng, Hứa Diệp run lên, mở mắt, ánh mắt hỗn loạn áy náy và hối hận run run nhìn người đang ôm mình. Cậu vẫn cho rằng người hạ thuốc mình là Hứa Đình và Tống Vạn Hoa, cảm thấy Tống Duyệt Nhiên cũng bất đắc dĩ thành người bị hại, chưa bao giờ nghĩ tới nữ nhân này sẽ có nguy hiểm gì. Hiện tại xem ra bản thân mình thật là khờ.

Báo cáo ngắn gọn mà sáng tỏ hết thảy. Về phần mấy tư liệu này như thế nào có được, lại không có chút dư thừa như thế. Đối với sự tình bốn năm trước có thể điều tra cẩn thận tỉ mỉ, bọn họ đến tột cùng đã làm cái gì để bức bách bác sĩ kia thừa nhận chân tướng đã che giấu từ lâu, nghĩ thôi cũng khiến người ta không rét mà run. Mục đích của Sở Dục thực minh xác, để cậu nghe thấy tất cả, đem chứng cớ cho cậu xem, rõ ràng nói rằng: cậu đã ngu xuẩn cực độ, rơi vào cạm bẫy của người ta như thế nào. Đồng thời, một hồi biểu diễn như vậy cũng khiến Hứa Diệp càng khắc sâu càng minh bạch, trước mặt Sở Dục, cậu mảy may không có khả năng giấu diếm việc riêng hay bí mật gì cả.

Hứa Diệp cười khổ trong lòng. Điều tra Tống Duyệt Nhiên đã như thế, huống chi là chính mình? Một khắc cậu trở thành nô lệ của Sở Dục, lý lịch của mình chỉ sợ đã bị triệt triệt để để điều tra kỹ càng. Từ trước đến nay, Sở Dục chưa bao giờ ngoài BDSM biểu lộ ra thực lực cường đại của anh, anh nguyện ý cung cấp một môi trường tương đối bình đẳng để ở chung với mình, mà hiện tại khi an thu hồi sự ôn nhu, gần như dùng phương thức tàn nhẫn đánh vỡ trạng thái cân bằng mà bản thân anh đã từng tạo dựng lên.

… Hứa Diệp, trò chơi giữa ta và ngươi có rất nhiều phương thức chơi, ngươi lại cố tình muốn chọn loại không thoải mái nhất.

Nam nhân từng nói như vậy.

Lúc này, đồng dạng hoàn cảnh, đồng dạng ôm ấp, lại khiến cậu không có an tâm cùng vui sướng, chỉ còn sợ hãi cùng hoảng hốt.

Đeo hạng quyển trên cổ cậu, trước mặt người ngoài không chút kiêng kị trêu đùa cậu, loại quan hệ chủ nhân và nô lệ này đang từng chút từng chút mở rộng phạm vi trong tay Sở Dục, chậm rãi hòa vào cuộc sống sinh hoạt hàng ngày. Mà thân là một phương bị nô dịch, Hứa Diệp không có bất cứ năng lực phản kháng, chỉ có thể tiếp nhận.

Chỉ có thể tiếp nhận. Trong điều kiện như vậy, cậu có thể làm những gì?

Từ trong trạng thái vô pháp tiếp thu tình hình hiện tại, Hứa Diệp rốt cuộc có thể dần dần bình ổn trở lại. Tốt xấu gì cậu cũng là thương nhân, hiểu được và biết cân nhắc lợi hại. Nếu tất cả mọi người trong phòng này biết rõ cậu mang thân phận nô lệ, cậu vì cái gì lại phải che giấu hay giả vờ? Việc cấp bách bây giờ là phải nghĩ biện pháp để chủ nhân cậu bớt giận, bằng không tình cảnh của cậu sẽ càng ngày càng thảm.

Hứa Diệp thoáng nghiêng người, đưa tay ôm chặt eo Sở Dục, đầu cậu càng dán sát vào lòng anh, nhẹ giọng kêu: “Chủ nhân……”

Thanh âm này khe khẽ kêu, còn mang theo chút ngượng ngùng nũng nịu, yếu đuối mềm mềm, giống như móng vuốt của tiểu miêu cào cào vào lòng người. Chính Hứa Diệp cũng không đoán được một tiếng này mình sẽ gọi thành như vậy, cứng đờ, vùi đầu càng sâu.

Sở Dục hơi ngẩn ra, khóe môi nhếch lên một nụ cười.

Xem ra nô lệ của anh đã suy nghĩ cẩn thận, điều này rất tốt.

Ba người đang ngồi thập phần nhạy bén mà lập tức đứng dậy cáo từ: “Ba người chúng tôi đi trước.”

“Ân.” Nam nhân cũng không có ý tứ lưu lại bọn họ, để quản gia Tiêu Tuần tiễn khách.

Phòng khách to như vậy chỉ còn hai người.

Thân thể Hứa Diệp lúc này mới dần dần trầm tĩnh lại, thấy đối phương nửa ngày không có động tĩnh, nâng mặt nhìn nhìn, đối diện với ánh mắt ung dung của nam nhân.

Thoạt nhìn tựa hồ…… không tức giận thì phải? Trong lòng cậu phỏng đoán, thoáng động động thân thể, đánh bạo kêu một tiếng.

Sở Dục rũ mí mắt, trong ánh mắt tối đen nhìn không ra cảm xúc. Anh không nói lời nào, Hứa Diệp đành phải kiên trì nói tiếp: “Chủ nhân, tôi không biết phải làm thế nào ngài mới bằng lòng tha thứ cho tôi…… Vô luận làm gì cũng được, chỉ cầu ngài nguyện ý tha thứ cho tôi……”

“Vô luận là làm cái gì cũng được, đúng không?” Nam nhân lặp lại một lần, nghiền ngẫm nhìn cậu: “Đêm nay Sở Huyên đi tiếp đãi một người khách quan trọng, nghe nói BDSM cũng là đam mê của ông ta, hơn nữa còn là DOM. Ngươi đi bồi ông ta một đêm rồi ta tha thứ cho ngươi.”

Mặt Hứa Diệp vàng như đất, không thể tin mở to hai mắt.

“Như thế nào? Không làm được?” Sở Dục cười, ngón tay đùa bỡn chuông nhỏ trên hạng quyển của cậu, lại xẹt qua hầu kết cậu, cảm thụ được làn da trắng nõn rung động rất nhỏ: “Sau khi chọc ta sinh khí còn muốn phủ nhận, tính toán nhỏ nhặt của ngươi cũng thật khôn khéo. Nô lệ, ta lại nhắc nhở ngươi một lần, lúc nào tha thứ cho ngươi là do ta quyết định, dùng loại phương thức nào khiến ngươi nếm được giáo huấn cũng do ta quyết định.”

Hứa Diệp bất đắc dĩ cúi đầu. Muốn tranh thủ quyền lợi với anh, cậu đúng là không có phần thắng a……

Tiêu Tuần bước đến báo cho hai người dùng cơm.

Khiến Hứa Diệp nhẹ nhõm thở dài một hơi là sau khi đồ ăn mang lên, tất cả mọi người trong biệt thự đều rời đi. Chỉ còn lại cậu và Sở Dục. Cậu chủ động cởi quần áo trên người, quỳ gối bên chân nam nhân.

Cậu là từ tận đáy lòng kinh hoảng cái gọi là “Giáo huấn” kia. Thoạt nhìn từ tình huống hiện tại, Sở Dục hoàn toàn không có ý định khoan dung cậu, mà vài thủ đoạn nam nhân kiên quyết làm kia…… Hứa Diệp nhớ tới chiếc roi còn dính máu khô được triển lãm trong tủ kính của câu lạc bộ, trong lòng cậu hoảng loạn muốn mất mạng.

Sở Dục nhìn cậu chậm rãi ngoan ngoãn ăn cơm, trong lòng có vài phần buồn cười.

Cá tính của Hứa Diệp anh biết rất rõ, chỉ số thông minh không tồi, nhưng chỉ số EQ không cao. Làm việc chăm chỉ lại biết vạch lá tìm sâu, nhưng trên phương diện sinh hoạt lại mơ mơ hồ hồ, hay làm qua loa cho xong chuyện. Thoạt nhìn như cây xương rồng, kỳ thật bên trong lại rất mềm mại dẻo dai, hay như khối kẹo đường sạch sẽ xinh đẹp. Có sự thông minh, nhưng lại không có tâm tư xấu xa trên thương trường, so với lão cha cậu tâm địa gian xảo mưu mô toan tính còn kém xa.

Trong lòng, cậu đem BDSM và cuộc sống sinh hoạt bình thường phân biệt rõ ràng, cảm thấy đó bất quá chỉ là một loại trò chơi hưu nhàn, giống như bắn CS (Counter Strike – một loại trò chơi), đặt bom hay gỡ bom gì gì đó chỉ là hư ảo. “Chủ nhân” cũng bất quá chỉ là một loại xưng hô hư cấu, cho nên dù Sở Dục xuất hiện ở nhà hàng buffet, cậu cũng chỉ lễ phép đối đáp, phối hợp cùng diễn trò chơi, sau đó coi như khách nhân mà tiễn bước. Chính là căn cứ vào tâm tính như vậy, khi gặp chuyện Hứa Diệp chưa từng có suy nghĩ tìm kiếm sự giúp đỡ của chủ nhân. Đây mới là nguyên nhân chân chính khiến Sở Dục không vui. Về phần ngủ ngoài một đêm, hay cùng giường với người khác, bất quá chỉ là bị bẫy, huống chi cậu ngủ chết cái gì cũng chưa làm. Điều Sở Dục muốn, là mượn cơ hội lần này hung hăng giáo huấn cậu một trận, khiến cậu chặt chẽ nhớ kỹ sự tồn tại của anh.

Hứa Diệp đương nhiên không đoán được ý nghĩ của anh, cậu thầm nghĩ cố gắng biểu hiện tốt một chút, mong rằng lát nữa số roi có thể ít đi.

Ăn cơm xong, theo thường lệ cậu đi rửa bát, sau đó trên trên hạng khuyển bị gắn thêm một đoạn dây, theo đuôi phía sau Sở Dục. Cậu cơ bản đã thích ứng khoảng cách một mét rưỡi, thật cẩn thận không xảy ra sai lầm gì. Thời điểm chấm dứt huấn luyện, nam nhân sờ sờ đầu cậu để cổ vũ.

Tựa hồ…… Hoàn toàn không có ý định trừng phạt cậu.

Hứa Diệp thấp thỏm quỳ bên chân nam nhân, cùng anh xem bản tin tài chính trên TV một hồi.

Ước chừng 9h, Sở Dục rốt cuộc đưa ra mệnh lệnh: “Đến Lồng Sắt chờ ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.