Thần Phục

Chương 42: Văn phòng cũng là một địa phương tốt



Toàn bộ cuối tuần này Hứa Diệp đều bề bộn công việc, vẫn luôn ở công ty cùng các nhân viên để chuẩn bị tư liệu về hạng mục mảnh đất Đông Lâm. Sau khi hợp tác giữa Hứa Đình và Tống Vạn Hoa tan vỡ, hai phương mỗi người đi một ngả, tự mình chiến đấu, đều đưa ra các bản thiết kế.

Thái độ của Kim Ưng ngược lại vô cùng ám muội, nghe nói trước đó từng xem phương án của Vạn Hoa, ngày hôm qua lại chính thức hẹn gặp Bạch Hạc.

Hứa Diệp đối với chuyện công việc luôn rất nghiêm túc. Cậu đem việc công và tư phân chia rõ ràng. Tuy có thể mượn quan hệ với Sở Dục làm bàn đạp nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ mình mượn chuyện này đề tư lợi cho công ty. Cậu tỉ mỉ nghiên cứu kế hoạch, chuẩn bị tư liệu đàm phán, dùng thái độ nghiêm chỉnh để giải quyết mọi công việc. Sở Dục rất thích cách làm việc này của cậu, đối với phương án của cậu cũng vô cùng kỳ vọng. Nói đơn giản là tùy ý cậu.

Chờ đến khi chân chính ngồi vào bàn đàm phán, Hứa Diệp vẫn không khỏi có chút khẩn trương. Tầm mắt đụng chạm với Sở Dục ngồi ngay ngắn đối diện, kiên trì vài giây liền bại trận, như chạy trốn tự động dời đi.

Như vậy không được.

Cậu uống ngụm trà để bình tĩnh, nhẹ nhàng hít sâu hai cái, khi nâng mặt đã trấn định hơn rất nhiều. Thiết kế của Bạch Hạc hoàn toàn dựa theo ý tưởng của Hứa Diệp để làm, mỗi một chi tiết đều cùng đơn vị thiết kế thương thảo kỹ càng. Đây là lần đầu tiên cậu chuẩn bị phương án làm khu nghỉ mát, tuy rằng không nắm chắc mười phần có thể đả động đối phương, nhưng cậu đã tận lực.

Trong phòng hội nghị của tổng bộ Kim Ưng ở tầng ba mươi lăm, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, Hứa Diệp ngồi trước bàn chậm rãi mà thong dong thản nhiên trình bày. Một thân tây trang ngay ngắn thâm sắc, giơ tay nhấc chân đều phản ánh quá trình tu dưỡng cá nhân rất tốt, trên khuôn mặt trẻ tuổi mà sạch sẽ có biểu tình nghiêm túc, bất tri bất giác thu hút tầm mắt mọi người.

"...... Trên đây là toàn bộ ý tưởng của chúng tôi đối với hạng mục khu du lịch Đông Lâm, trong đó tất nhiên sẽ có những chỗ chưa thành thục. Nếu không đạt được yêu cầu của quý công ty, chúng tôi có thể sửa đổi một bước nữa." Hứa Diệp cực lực khiến cho mình thoạt nhìn càng chuyên nghiệp, càng trầm ổn.

Chuyên viên của Kim Ưng đưa ra một số vấn đề về hạng mục, cậu đối đáp thập phần lưu loát, hiển nhiên đã chuẩn bị kỹ càng đầy đủ. Sở Dục thản nhiên mở miệng: "Hiện tại xem ra, kế hoạch của quý công ty hấp dẫn hơn so với Vạn Hoa. Nhưng kinh phí đầu tư cũng lớn hơn. Bạch Hạc dự định sẽ xoay xở vấn đề tài chính như thế nào?"

"Chúng tôi có quan hệ hợp tác với một số ngân hàng, họ đồng ý cho vay tiền vì hạng mục này. Hơn nữa chúng tôi còn có vài đối tác đáng tin cậy có thể giúp hợp tác."

"Cậu nên minh bạch, nếu hạng mục này không thuận lợi, bất lợi gây cho Bạch Hạc là vô cùng lớn."

"Đúng vậy, cho nên tôi nhất định sẽ làm tốt." Hứa Diệp dùng ánh mắt đen láy nhìn thẳng đối phương.

"Chân thành như vậy thật đáng khen." Nam nhân cười nhẹ: "Bất quá đơn giản từ lợi tức mà nói, Vạn Hoa đưa ra giá cao hơn các cậu 5%."

Mi tâm Hứa Diệp nhảy dựng, hơi mím môi nói: "Lấy tài lực của Kim ưng, 5% kia thật sự không đáng kể. Hơn nữa những người coi trọng mảnh đất này rất nhiều, quý công ty vẫn đặt mảnh đất này trên tay nhiều năm chưa động, tất nhiên không phải chỉ vì tiền. Chỉ có hạng mục tốt nhất mới có thể xứng với nó. Cho nên tôi cảm thấy, vướng mắc về lợi tức đối với mảnh đất này không có ý nghĩa quá lớn."

Tiếu ý chợt lóe trong mắt Sở Dục: "Nói như vậy, quý công ty không muốn tăng giá?"

Hứa Diệp không đoán được anh bám riết không tha, đành phải buồn bực nói: "Trên phương diện này, chúng ta có thể cùng nhau bàn lại."

"Thời gian không còn sớm." Sở Nhị thiếu nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, phân phó: "David, trước tiên đưa các vị Bạch Hạc đi dùng cơm trưa, sau đó chúng ta lại bàn cụ thể chi tiết."

Hứa Diệp vừa muốn đứng dậy, chỉ nghe đối phương mời: "Hứa tổng, phòng làm việc của tôi có mấy bản kế hoạch khá hay, muốn đi xem hay không?"

Vì thế, cậu thành thành thật thật theo Sở Dục vào văn phòng của anh trên tầng bốn mươi của cao ốc.

Đây là cậu lần đầu tiên đến nơi làm việc của đối phương, so với văn phòng của cậu ước chừng lớn gấp đôi, khu sô pha tiếp khách màu trắng rất lớn, một bên trồng cây xanh vô cùng tươi tốt, trong bể cá sát tường nuôi rất nhiều cá cảnh nhiệt đới màu sắc khác nhau. Cao ốc của tổng bộ Kim Ưng được xây tại trung tâm tấc đất tấc vàng của thành phố, ngoài cửa sổ sát sàn là cảnh tượng ngựa xe như nước của đô thị. Từ trên cao quan sát xuống, chỉ cảm thấy loài người nhỏ bé như hạt bụi.

"Thích nơi này không?" Nam nhân đứng bên cạnh cậu, hỏi.

"Tầm nhìn rất tốt." Cậu xuất thần nhìn dòng xe cộ phía dưới, cảm nhận được tầm mắt bên cạnh, nâng mặt, đối diện với đồng tử màu mực của Sở Dục, như có rất nhiều chấm sáng nho nhỏ đang dần dần tụ lại thành biển khơi, sâu thẳm tĩnh mịch.

"Biết vì sao ta đưa em lên đây không?" Nam nhân đưa tay nâng cằm cậu lên.

Hứa Diệp lắc đầu.

"Cho em một cơ hội, thuyết phục ta." Môi Sở Dục bắt đều phủ lên, ôn nhu nghiền mài cánh môi của cậu. Khi Hứa Diệp há miệng đáp lại, anh liền một tấc một tấc xâm nhập, cuốn lấy cái lưỡi mềm mềm thẹn thùng kia, dùng khí tức của chính mình gắn bó mật thiết với đối phương, đánh dấu lãnh thổ. Hôn sâu như vậy dễ dàng đảo loạn khí tức của Hứa Diệp, cậu nâng tay ôm chặt eo nam nhân, mặc cho đối phương đem cậu đặt trên cửa sổ sát đất bừa bãi nhấm nháp.

"Chủ nhân..." Hứa Diệp chỉ cảm thấy mình bị thiếu dưỡng khí, trong óc vô tri vô giác. Thân thể cũng vô lực, hư hư nhuyễn nhuyễn bị đặt giữa người nọ và cửa sổ sát sàn.

Nam nhân cúi người liếm lộng vành tai cậu, ngón tay lại lưu loát cởi bỏ từng cúc áo trên tây trang và sơmi của cậu. Vỗ về chơi đùa tiểu nhũ hoàn màu đen trước ngực cậu, Hứa Diệp run rẩy một chút, phát ra thanh âm như mèo kêu. Miệng vết thương xuyên hoàn đã khỏi hẳn, vì viên nhũ hoàn kia mà đầu v* mẫn cảm hơn, mang đến những kích thích nhỏ bé như điện giật. Hứa Diệp hô hấp hỗn độn, nụ hoa trên ngực cũng càng ngày càng đứng thẳng lên. Cậu không dám bắt lấy cái tay đang làm loạn trên người mình kia, chỉ thở hổn hển cầu xin tha thứ: "Chủ nhân...... Ân~~"

Áo hoàn toàn cởi ra, sau đó là quần. Sở Dục như đang mở một kiện lễ vật đóng gói tinh mỹ, động tác nhẹ nhàng lột ra vải vóc bao lấy cậu. Đem thân thể trần trụi của Hứa Diệp dán tại cửa sổ sát sàn lạnh lẽo, cả người nổi lên run rẩy thật nhỏ.

"Lạnh?" Sở Dục dùng con ngươi như hồ băng nhìn cậu, cười khẽ: "Ta sẽ khiến em nóng lên, rất nhanh......"

"Ngô ân~~~" Tình dục dần dần bị khơi mào khiến Hứa Diệp run rẩy, muốn càng nhiều, lại liều mạng nhẫn nại, bộ dáng có vài phần đáng thương.

"Thuyết phục ta buông tha 5% kia, hiện tại là thời điểm có xác xuất thành công lớn nhất." Bàn tay nam nhân xẹt qua mặt đùi trong của cậu, vỗ về chơi đùa tính khí giữa hai chân cậu, cố ý dùng móng tay cọ xát đỉnh linh khẩu mềm mại mẫn cảm.

Hứa Diệp thở hổn hển, cầu xin nói: "Chủ nhân...... ngài như vậy khiến em không có biện pháp......"

"Cho nên, em định bỏ qua cơ hội lần này?" Sở Dục vùi đầu, lưu lại hôn ngân đỏ tươi trên xương quai xanh của cậu, động tác trong tay lại không dừng, vẫn đang không ngừng khiêu khích tiểu huynh đệ đáng thương giữa hai chân cậu.

"Ô~~~" Hứa Diệp khóc không ra nước mắt, tình dục bốc hơi miễn miễn cưỡng cưỡng tìm về một tia lý trí, mở miệng: "Theo em được biết...... Ân, phía nam thành K cũng có một khối đất tương tự, một tháng trước thành giao với giá 300 vạn mỗi mẫu...... a~~" Sở Dục thu lại bàn tay, đem tinh hoàn của cậu đặt trong tay, khinh lung mạn niệp mạt phục thiêu* (nhẹ nhàng khoan thai gảy rồi khêu), chọc Hứa Diệp thở gấp liên tục, không dễ dàng mới nhớ tới câu kế tiếp: "Vị trí địa lý của Đông Lâm có chút không đẹp...... Ân a~~ Địa hình cũng tương đối phức tạp, có những nơi rất khó khai thác...... A, chủ nhân~~" Càng ngày càng nhiều khoái cảm khiến cậu nhịn không được kêu thành tiếng, cơ nhục mặt đùi trong cũng buộc chặt.

Sở Dục buông dục vọng sắp sửa phá vỡ giữa hai chân cậu, kéo cao một chân cậu, để cậu ôm lấy eo mình, ngón tay di chuyển xuống phía dưới, xâm nhập kẽ mông, đùa giỡn huyệt khẩu mềm mại: "Tiếp tục nói, Hứa tổng."

"Ngô ân~~~" Cảm giác niêm màng bị ngón tay nhu ấn khiến cậu nhịn không được rên rỉ thành tiếng: "Chúng tôi đưa ra giá hợp lý, a chủ nhân~~ Vạn Hoa bên kia cố ý nâng giá, là vì không tự tin với thiết kế......" Nói về công sự vốn nghiêm chỉnh, lại dùng tư thế vô cùng phóng đãng như vậy. Dưới sự chủ đạo của nam nhân, thân thể Hứa Diệp triệt để thất thủ, trong mắt bị buộc ra một tầng hơi nước mông lung.

"Còn học được phân tích tình hình đối thủ." Sở Dục cười khẽ lên tiếng: "Hứa tổng, thiếu chút nữa em đã thuyết phục được ta."

Thân thể lại bị châm ngòi tình dục, dưới ánh mặt trời mạ lên một tầng oánh vàng lung linh, phảng phất như một kiện báu vật xinh đẹp, mỹ lệ, sạch sẽ, mà lại yếu ớt khiến người ta động tâm. Lồng ngực trắng nõn phập phồng, bị trêu chọc ác liệt khiến thân thể triệt để mềm nhũn, trong mắt Hứa Diệp đều là bất đắc dĩ: "Chủ nhân, ô~~ Còn thiếu chút nữa......"

"Còn thiếu chút nữa, chỉ có thể để cho Hứa tổng tự mình thỏa mãn ta." Nam nhân đè thấp thanh âm gợi cảm, anh đem Hứa Diệp từ bên cửa sổ ôm đến bàn làm việc rộng rãi, sau đó đặt tay cậu trên thắt lưng của mình, con ngươi thâm trầm: "Cởi ra."

"Đây là...... lấy việc công làm việc tư!" Hứa Diệp rốt cuộc tỉnh ngộ, đỏ mặt kháng nghị.

"Hứa tổng, trong giới kinh doanh có rất nhiều rất nhiều quy tắc ngầm, hôm nay ta dạy em một loại đơn giản nhất trong số đó... đầu kỳ sở hảo (lấy lòng là việc tốt)." Sở Dục đành phải giả như đại miêu nóng giận, khẽ liếm hầu kết của cậu: "Nếu không cẩn thận học hỏi, lát nữa sẽ có trừng phạt khiến em khóc không ngừng."

Công khai uy hiếp như vậy khiến Hứa Diệp căn bản không thể phản kháng, xấu hổ đưa tay cởi cái thắt lưng kia. Chờ cậu tay chân vụng về đem quần lót kéo ra, tính khí thô to vụt ra ngoài khiến cậu rụt lui về sau.

"Hứa tổng, bộ dáng nghiêm túc của em phi thường mê người. Khiến ta từ đầu đến cuối thầm nghĩ muốn đem em lột sạch, sau đó đặt trên bàn hung hăng làm." Sở Dục đem cậu đặt trên bàn, ngón tay mang theo chất lỏng lạnh lẽo tiến vào hậu huyệt nhỏ hẹp, chậm rãi khuếch trương. Môi dán lên tai cậu, cười khẽ: "Là em dụ dỗ ta.""Em không có~~ Ân~~~" Ý loạn tình mê Hứa Diệp giống như một đóa hoa động tình, dưới bàn tay nam nhân mà thẹn thùng nở rộ. Về phần vì cái gì trong văn phòng lại "trùng hợp" có loại trơn dịch này, cậu đã không có năng lực tự hỏi.

Ánh mắt Sở Dục dần dần thâm trầm, côn th*t cực nóng thô to đặt trước huyệt khẩu non mềm, chậm rãi ma xát, cho đến khi Hứa Diệp hoàn toàn trầm tĩnh lại mới động thân cắm vào.

"A~~ chủ nhân...... Quá sâu......" Hứa Diệp ngửa cổ ra sau, nức nở thừa nhận va chạm của nam nhân. Niêm màng bị ép mở đến mức lớn nhất, cậu chỉ cảm thấy mình như sắp bị lưỡi dao bằng thịt đâm thủng, trong hỗn loạn thống khổ lại có vui sướng khó diễn tả. Chân không tự giác nâng lên đặt lên thắt lưng hữu lực của nam nhân, cậu thoáng nâng hạ thân khiến bộ vị giao hợp của hai người càng thêm chặt chẽ.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Hứa Diệp cả kinh, lo sợ không yên nhìn về phía cửa, tràng bích bởi vì khẩn trương mà co rút lại, dục vọng nóng rực bên trong bị vắt khô càng nhanh. Tựa như cái miệng nhỏ hung hăng hút lấy côn th*t, mang đến khoái cảm cực hạn. Sở Dục thở gấp nhếch môi cười, ghé vào lỗ tai của cậu nói: "Hứa tổng, em đoán xem nếu bọn họ thấy được bộ dáng em dưới thân ta thì sẽ có biểu tình như thế nào?"

Hứa Diệp kinh hoảng cầm tay anh, liều mạng lắc đầu, trong miệng thấp giọng cầu xin: "Chủ nhân...... Cầu ngài......"

"Cầu ta cái gì, để họ tiến vào sao?" Nam nhân một bên trừu sáp một bên cố ý xuyên tạc ý tứ của cậu, nhìn bộ dáng vì xấu hổ mà run rẩy của Hứa Diệp dưới thân, bỏ đá xuống giếng (thấy người gặp nguy mà thừa cơ hãm hại) mà mạnh mẽ dùng lực va chạm điểm mẫn cảm của cậu.

"Ô~~ Chủ nhân... Không muốn để người khác tiến vào, cầu ngài......" Cậu kinh hoảng cầu xin, đôi mắt đã ẩm ướt.

Tiếng gõ cửa lại vang lên. Sắc mặt Hứa Diệp trắng bệch, dùng mu bàn tay mình che miệng lại, gắt gao nhịn xuống vài tiếng rên rỉ kia sắp sửa tràn ra bên môi.

"Không muốn bị người thấy cũng có thể." Trong mắt Sở Dục đều là tiếu ý bỡn cợt: "Ghé vào bàn, đem mông nâng lên, vặn vẹo eo của em để phối hợp với ta."

Hứa Diệp cắn môi, ngoan ngoãn đứng bên cạnh bàn nằm sấp xuống, xấu hổ đem mặt chôn trong khuỷu tay.

Sở Dục gọi điện thoại phân phó thư ký: "Tôi hiện tại đang bàn chuyện, trong nửa giờ tới mọi người không được phép làm phiền." Sau đó thẳng lưng tiếp nhập vào hậu huyệt giữa hai cánh mông tuyết trắng kia, lực đạo rất lớn, như muốn đem cả hai viên tinh hoàn no đủ cũng chen vào tiểu động nho nhỏ, kích khích khiến Hứa Diệp khó nhịn nức nở. Hung hăng sáp nhập như vậy khiến bên thừa nhận không thể không nhuyễn hạ thân để phối hợp, hai chân Hứa Diệp đã sớm vô lực, bị đâm chọc đến mức lung lay sắp đổ, đỉnh tính khí khi có khi không cọ cọ vào bàn, người nọ lại cố tình dùng caravat chặt chẽ trói buộc phần gốc, cậu căn bản không bắn được, chỉ có thể không ngừng phân bố niêm dịch trong suốt.

"Chủ nhân... Em chịu không nổi... Ô...ô~~" Tràng bích bị ma sát phía sau như có lửa đốt, cậu phân không rõ là đốt cháy chính mình, hay đốt cháy căn hung khí thô to đang tiến nhập trong cơ thể mình kia. Cảm giác muốn bắn lại không thể bắn khiến cậu rốt cuộc không nhịn được mà khóc nức nở: "Tha em... Ân a... Chủ nhân..."

Mới lúc trước còn thể hiện bộ dáng tinh anh thong dong bình tĩnh của thương nhân trên bàn đàm phán, giờ phút này hai cánh mông kiều nộn trắng nõn đang vểnh vểnh dưới thân nam nhân, bộ dáng khóc lóc cầu xin châm ngòi toàn bộ dục vọng của Sở Dục. Tần suất trừu sáp không ngừng nhanh hơn, mỗi một lần đều cố ý đè ép tuyến thể của cậu, Hứa Diệp ngay cả nói hoàn chỉnh một câu cũng không nói được, bị đâm đến mức run rẩy, tiếng khóc đứt quãng. Đợi đến một khắc được cho phép bắn ra, cậu cảm giác được chất lỏng nóng bỏng rót vào cơ thể mình. Trong đầu trống rỗng, ngay cả khí lực nâng ngón tay cũng mất sạch.

Văn phòng của Sở Dục cư nhiên còn có một phòng tắm đầy đủ công năng. Bồn tắm một người không tính là lớn lúc này phải dung nạp hai nam nhân, có chút chen lấn. Hứa Diệp dần dần khôi phục lại, đem đầu tựa vào ngực nam nhân phía sau, buồn bực hỏi: "5% kia, có thể nhả ra sao?"

Nam nhân cười khẽ: "Tham tiền."

"Nếu em có sản nghiệp lớn như vậy, em cũng sẽ không để ý đến 5% này."

"Đây là đang mắng ta keo kiệt?"

"Ngài cũng hiểu?" Cậu nháy mắt mấy cái.

Sở Dục nhu ấn eo cậu: "Xem ra, Hứa tổng còn muốn bàn lại lần nữa?"

"Ô... Không phải, em sai rồi..." Hứa Diệp sử dụng cả tay cả chân trốn tránh trong bồn tắm lớn, bị người nọ bắt được cổ tay.

"Từ bỏ mảnh đất này đi, Kim Ưng sẽ lấy danh nghĩa tài sản cố định để làm cổ đông của khu du lịch, cổ phần sẽ không vượt quá 15%. Một mặt có thể giảm bớt áp lực vay tiền cho em. Mặt khác, địa phương Đông Lâm này có chút phức tạp, Kim Ưng treo bảng hiệu tại nơi đó, ngày sau em làm việc sẽ thuận lợi rất hơn nhiều."

Hứa Diệp giật mình, nhẹ giọng hỏi: "Ngài đã sớm suy nghĩ kỹ, đúng không?" Đề nghị của Sở Dục cẩn thận mà chu toàn, khiến cậu căn bản không có biện pháp cự tuyệt.

"Đây là sau khi ta xem qua phương án của em mới quyết định." Nam nhân nhìn cậu, bên trong con ngươi sâu đen có phản chiếu hình ảnh cậu: "Em là thương nhân, ta cũng vậy. Hôm nay em thể hiện tố chất chuyên nghiệp của em với ta. Đồng dạng, ta cũng cân nhắc lợi hại và đưa ra phương án hợp tác của ta. Nếu em đánh bài cảm tình, có lẽ ta sẽ nguyện ý đưa ra điều kiện càng ưu đãi hơn, bởi vì ta nguyện ý trả giá cho cảm tình giữa chúng ta, nhưng em đã không làm vậy. Cho nên ta tôn trọng lựa chọn của em, đưa ra mấy điều kiện này cho em là tiền đặt cược của ta đối với tương lai hạng mục này, ta cho rằng em có thể làm tốt nó, khiến ta có được khoản tiền lãi càng lớn."

"Em rất cảm kích ngài." Trong mắt Hứa Diệp phiếm ánh sáng ấm áp: "Em nhất định sẽ cố gắng hết sức để làm tốt hạng mục này."

"Ta mỏi mắt mong chờ." Sở Dục mỉm cười.

——-

*Khinh lung mạn niệp mạt phục thiêu (轻拢慢捻抹复挑): câu này nằm trong "Tỳ bà hành" của Bạch Cư Dị, dịch thơ là: Nhẹ nhàng khoan thai gảy rồi khêu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.