Sau đó, tôi bị ốm, người nóng rần lên, tôi chui trong ổ chăn mà người cứ run rẩy, đầu óc hỗn loạn. Lúc thì tàu của bố tôi bị cuốn vào biển lớn, lúc thì mẹ tôi bỏ đi theo chú Lưu, lúc thì Mạc Lượng ngồi trước máy tính, tôi lấy cà phê qua cho anh, anh nói: “Anh muốn uống trà Nhật Bản của Yagyuu Ranko.” Lúc thì Diệp Hải hung hăng bỏ thuốc vào miệng tôi, những cảnh trước đều là trong mơ, còn cảnh sau, Diệp Hải đúng là đang ngồi ngay cạnh tôi cho tôi uống thuốc.
Tôi đẩy anh ta, tôi không uống. Tôi muốn bị ốm, tôi rất thoải mái, tôi cứ như vậy.
Anh ta ôm tôi từ trong ổ chăn ra, tay bóp cằm tôi, hung ác nói: “Em cho là như vậy có thể chết? Làm như vậy em sẽ không chết, chỉ là càng ngày càng khó coi.”
Tôi quả thật khó coi, đối diện giường tôi là cái gương, tôi nhìn thấy trong gương là khuôn mặt gầy yếu xanh xao, còn có đôi mắt thâm đen, xấu như bị hun khói.
Trong lúc tôi ngẩn người nhìn mình trong gương thì Diệp Hải đã nhanh tay nhét hai viên thuốc con nhộng vào miệng tôi, anh ta nắm cằm tôi nhắc lên, thuốc lập tức trôi ực xuống bụng, thuận thế lại bị anh ta đổ một miệng nước
Xong mấy việc đó tôi cũng gần như kiệt sức. Tôi lại nằm xuống giường, hừ hừ nói với anh ta: “Tôi cảm thấy, không ai quan tâm đến tôi hết, họ đều như vậy, nói đi là đi, nói xảy ra chuyện là xảy ra chuyện…” Tôi mơ hồ nằm xuống gối liền bật khóc, anh ta đứng bên cạnh không quản tôi, tôi khóc mệt, thuốc hạ sốt lại nổi tác dụng, tôi quay người mơ mơ màng màng muốn ngủ. Diệp Hải ở bên cạnh đẩy tôi vào bên trong: “Nằm dịch vào trong một chút.”
Tôi không nhúc nhích.
“Nằm dịch vào.” Anh ta lại đẩy tôi, rốt cuộc đã đẩy được tôi vào trong, “Giường của em là giường đôi mà.”
Trước khi ngủ tôi nói với anh ta: “Anh có biết tôi đang buồn phiền không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì…”
Không biết bao lâu sau tôi tỉnh dậy, mở to mắt nhìn thấy ánh mặt trời đỏ vàng chiếu vào từ cửa sổ. Diệp Hải nằm đối diện tôi, nhìn tôi.
Cổ họng của tôi rất đau, đầu óc đã tỉnh táo hơn vừa rồi
“Mấy giờ rồi?”
“Hơn sáu giờ, gần tối rồi.”
“Có ai gọi điện thoại cho tôi không?”
“Không có.”
Tôi thở dài một hơi.
Anh ta nói: “Lo lắng cho bố em?”
“… Vô nghĩa.”
“Không phải anh đã đồng ý với em à?”
“Đây không phải chuyện đùa.”
Anh ta lại bắt đầu ăn nói điên khùng.
Chúng tôi nằm đối mặt với nhau, tay anh ta đặt trên mặt tôi: “An Phi. Lúc em ngủ trông rất đẹp.
“…”
“Ai bảo em không quan trọng? Em rất quan trọng đối với anh.”
“… Vậy anh làm gì cho tôi ăn đi, được không?” Tôi nói, “Tôi hơi đói.”
“Em muốn ăn gì? Anh đi nhà hàng mua cho em.” Anh ta khẽ cười, vì tôi muốn ăn gì đó mà anh ta cao hứng.
“Hay là anh nấu chút cháo đi. Cho nhiều nước vào. Loãng một chút.”
Diệp Hải đi xuống lầu nấu cháo, tôi nằm trên giường tiếp tục rối rắm. Nếu Diệp Hải cho tôi chút thuốc ngủ thì tốt rồi, cho đến khi có tin tức của bố, tôi vẫn ngủ.
Có tiếng ô tô đi vào sân, có người gõ cửa dưới lầu. Sau đó tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi.
Trước khi mẹ tiến vào phòng, tôi nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy mẹ. Tôi sẽ nói gì với mẹ?
Diệp Hải nói: “Cháu đi nấu cháo.”
Mẹ tôi nói: Ừ, cháu cứ nấ
Mẹ đi đến bên giường nhìn tôi, nhìn quanh phòng, lấy một chiếc ghế dựa gần cửa lại gần ngồi xuống.
Tôi vẫn nghe tiếng động của mẹ.
“Phụt” một tiếng quẹt lửa vang lên —— bà ấy muốn hút thuốc trong phòng tôi, tôi không thể chịu nổi.
Chầm chậm ngồi dậy, quay đầu nói với bà ấy: “Con còn chưa chết đâu. Mẹ muốn hút thuốc thì mời ra ngoài.”
Mẹ nhẹ nhàng thổi tắt diêm, cười nhìn tôi nói: “Con học ai cái kiểu chua ngoa đó? Hét lên với mẹ trong điện thoại, nói cái gì mà sống với chết, con trực tiếp lăn xuống đất là được rồi.”
Tôi ho khan một tiếng, đầu óc lại choáng váng, nằm xuống.
Mẹ đi tới ngồi bên giường tôi, mẹ mặc một chiếc váy có dây vai màu lam, tóc búi cao, trên chiếc cổ thon dài đeo dây chuyền vàng, bà ấy quả thật rất đẹp. Lúc nào trông cũng đẹp.
“Xin lỗi.” Tôi nói.
“
“Mẹ, con sốt ruột. Đến giờ vẫn không có tin tức của bố…”
Tôi nhắm mắt lại, đã trấn định hơn. Tôi không muốn lại chảy nước mắt.
Mẹ đưa tay gạt tóc trên trán tôi: “Nói xin lỗi với mẹ đúng không?”
Tôi cầm tay mẹ, dán lên mặt mình, hít hít mũi, lại nói ầm ừ như tiếng côn trùng: “Vậy mẹ cam đoan với con, “
“Ừ.”
“Dù sao sau này mẹ không được rời bỏ con.”
“Nếu bố con xảy ra chuyện gì, mẹ tuyệt đối không bỏ con.” Mẹ nói.
Mẹ tôi ngồi một lát liền đi.
Lúc tôi ăn cháo Diệp Hải nấu, anh ta an vị bên giường của tôi, mặt hướng vào giá sách, cách khá xa nhìn những hòn đá tôi tích góp, trầm mặc, nhìn rất chăm chú, giống như có thể nhìn ra cái gì đó
Ánh hoàng hôn ở đầu giường dần dần biến mất, một ngày lại chấm dứt.
Tôi thì thào nói: “Sao đã là một ngày rồi?”
Diệp Hải quay đầu nhìn tôi, ánh mắt của anh ta rất xa lạ, trong khoảnh khắc đó giống như không biết tôi.
Gần như ngay khoảnh khắc đó, chiếc điện thoại tôi vẫn đặt bên gối vang lên.
Tôi lập tức nghe, tim sắp nhảy từ cổ họng ra ngoài, ngay cả một tiếng “A lô” cũng không dám nói ra.
Là giọng của Mạc Lượng truyền đến từ đằng kia: “Phi Phi?”
“…”
“Vừa rồi bộ đội cho anh biết. Tàu đã bị chìm, nhưng, phần lớn thủy thủ đều được cứu gần Tăng Mẫu. Bao gồm bố em và bố anh…”
“…”
“Ngay hai mươi phút trước. Bây giờ họ đang được khẩn cấp đưa đến bệnh viện quân khu Quảng Châu để chữa trị
Một câu của Mạc Lượng, hòn đá nặng ngàn cân trên ngực tôi lập tức được dỡ xuống.
“Họ…”
“Không sao, không sao.” Anh ở bên kia nói, giọng cũng không thể đè nén kích động, “Hãy nghe anh nói, Phi Phi.”
“Vâng, em đang nghe đây.”
Diệp Hải cầm bát của tôi đi ra ngoài.
“Trạng thái của họ gần như ổn định. Nếu không có vấn đề gì, ngày mai sẽ đi máy bay trở về.”
Tôi vừa cười vui sướng vừa chảy nước mắt, nghẹn lời nói: “Tốt quá! Anh Mạc Lượng, đây đúng là tin tức tốt, có phải không?”
“…” Anh ở đầu dây bên kia cũng cúi đầu cười, “Phi Phi, em bảo, hai người già họ có phải không để chúng ta bớt lo không?”
“Ừm.”
“… Vậy còn em?” Anh nói.
“…”
“Sáng nay nhìn em vào cửa, giống như chạm vào một chút là có thể đổ. Bây giờ khá hơn chưa?”
“Nói cho anh biết, anh Mạc Lượng, anh đừng bị biểu hiện của em mê hoặc, em vẫn khỏe như trâu ấy.”
Anh trầm mặc trong chốc lát: “Được rồi. Em nhanh nói với mẹ em một tiếng đi, đừng để cô sốt ruột. Khi nào họ về đây, anh sẽ đón em thăm họ.”
Tôi gọi điện thoại cho mẹ xong bỗng cảm thấy vừa rồi ăn chưa no, trên người còn dấp dính không thoải mái, tôi phải tắm rửa một cái mới được. Tôi nhảy nhảy xuống lầu, Diệp Hải còn đang chơi điện tử trong phòng khách. Tôi đi qua, anh ta cũng không thèm nhìn. Tôi nhìn một cái, tưởng anh ta chơi trò gì cao siêu, thì ra chỉ là trò đá quý, hơn nữa đánh đến cửa thứ nhất đã bị bắt rồi. Thật ngốc.
Tôi đứng sau anh ta, nói: “Này, chúng ta đi ăn đồ nướng nhé, tôi mời.”
“Thế nào, em có tin tức tốt?”
“Bố tôi được cứu rồi.” Tôi cười hì hì nó
Anh ta nhìn tôi, chuyển mắt: “Vậy em nhớ sáng nay nói gì với anh không?”
“Buổi sáng nói gì, huynh đài xin chỉ giáo?”
“Nếu ông ấy được cứu, em lại nợ anh một lần.”
“…”
Tôi hếch mũi nói: “Anh đã làm gì? Tôi chỉ nợ anh một lần.”
“Anh?” Anh ta nói, chậm rãi, “Anh cứu bố em. Vì việc này, anh phải cầu xin người ta.”
“…”
“Em không tin?”
“Tôi tin.”
“Vậy sao em cười coi thường như thế?” Anh ta nói.
“Đã nghe hiệu ứng bươm bướm chưa
“Em nói đi, An Phi.”
“Một con bướm ở rừng mưa nhiệt đới của lưu vực sông Amazon, Nam Mĩ, ngẫu nhiên vỗ cánh vài cái, có thể đưa đến gió xoáy hai tuần sau ở Texas, Hoa Kỳ.”
Anh ta nhìn tôi.
Tôi quen biết anh ta cũng tính là lâu, tôi biết anh ta trầm mặc vì không hiểu. Anh ta ý à, một sinh viên khoa xã hội, học vu thuật, à không, dân tục học, rất khó biết rõ khái niệm vừa đẹp vừa là khoa học này.
Có điều, tuy anh ta không khoa học, nhưng anh ta đáng yêu, anh ta chăm sóc tôi, muốn tốt cho tôi.
Điều này tôi không hề nghi ngờ.
Tôi ngồi trên sofa, ôm bờ vai anh ta từ phía sau, hai má dán lên mặt anh ta: “Là tôi nói, tôi tuyệt đối tin anh đã cứu bố tôi, anh cùng nghĩ tới chuyện này với tôi, anh đã cố gắng hết sức.”
Tôi nói như vậy, anh ta không hiểu cũng rất cao hứng. Nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt và khóe miệng đều cười, hôn lên miệng tôi.
“Muốn nhìn lại “em trai” của anh không?” Anh ta thô tục