Thần Poseidon Của Tôi

Chương 39



Diệp Hải nhìn tôi, khẽ cười, thoáng trên mặt có lúm đồng tiền nhàn nhạt: “Hai ngày nay em không xuất hiện, cũng chẳng nói tiếng nào, muốn chết à?”

“...”

“Sao em có thể dày vò mình như thế này chứ? Được rồi,” Anh đi đến nắm lấy tay tôi, “Bây giờ vẫn còn thời gian, nhanh chóng về tham gia thi đấu với anh, đi ngay vẫn còn kịp.”

Tôi bị anh kéo người đi, nhưng cả cơ thể dằng lui sau, nói vừa nhanh vừa nhỏ: “Em, em không phải đã nói với anh rồi sao? Em thật sự có việc, em không thể đi được, Diệp Hải à.”

Trong một chốc lát anh lặng im, hỏi tôi: “Vì sao?”

Tôi đưa đồng hồ đeo tay ra cho anh xem: “Chín giờ, đã gần đi chín giờ, có đi cũng không kịp, căn bản là chẳng còn kịp nữa rồi.”

Bàn tay đang giữ tôi của anh bỗng dùng sức, tôi đau suýt chút nữa kêu lên, nhưng anh vẫn cười, là một nụ cười bước bỉnh đáng yêu: “Không sao, anh dẫn em đi, chỉ một chốc là sẽ đến thôi. Bọn họ vẫn chờ hai chúng ta phá kỷ lục

Tôi đặt mông ngồi xuống đất, để mặc anh tùy ý kéo tay tôi đi, có gì ghê gớm đâu chứ, tôi cao giọng hét: “Em không đi theo anh. Em phải lên máy bay này, về Thượng Hải.”

***

Bỗng mây đen từ bốn phía ùn ùn kéo đến, sấm chớp rền vang, mặt đất yên bình bỗng nứt ra, cuồng phong gào thét.

Posseidon đứng trên mặt biển, hướng về phía Athena cùng với thủ hạ của nàng ta và quân dân thành Athens nói: “Nộp vũ khí đầu hàng ngay, nếu không giết sạch.”

Cơn thủy triều đen đằng sau hắn phẫn nộ dâng lên, khi thì biến thành bức tường nước vững chắc sừng sững, khi lại là những cơn lốc xoáy quay nhanh, hoặc biến thành dòng nước xiết gào thét tàn bạo, gào rằng muốn đoạt đi tính mạng con người, phá nát cả tòa thành thị.

Nhưng trên mặt hắn vẫn nở nụ cười, hai tay nắm nhau một cách khoan thai, hắn chỉ cần được dâng hiến nơi này cho vợ hắn mà thôi, nên đối diện với những kẻ địch đây, cũng giữ lại một con đường sống.

Hơn mười vị anh hùng nhắm thẳng cổ họng hắn mà bắn, Poseidon nhẹ nhàng nhíu mày, mũi tên quay đầu lại, một ít găm thẳng vào ngực của chủ nhân, một ít lại cắm vào những khe đá trên tường thành.

“Athena.” Hắn nói, giọng bị nước bẻ gãy, cuốn vang dưới vòm trời, “Nhân từ chút đi. Hãy buông tay với tòa thủ đô này, đừng khiến người ở đây bị ta giết chết.”

Vài vị tiểu tiên có bản lĩnh xông lên như chớp muốn tập kích hắn, Poseidon lại thôi động tường nước, một tầng chắn mỏng đã xuất hiên ở trước, bọn họ va vào liền chia năm xẻ bảy. Máu thịt rơi xuống nước làm mối cá ăn.

Hắn lại bước về trước một bước, bờ biển cảng thành Athens bị nuốt chửng; hắn lại đi một bước nữa, sóng lớn đánh vào tường đá, cả thủ đô chấn động. Rồi hắn nói với Athena: “Chỉ cần ngươi khoan dung, nhanh tay đầu hàng.”

Bỗng hắn nghe thấy giọng của Amphitrite, từ nơi chân trời xa xôi ngút ngàn vang dội lại.

“Poseidon, xin chàng hãy nhân từ, xin chàng buông tha cho những người này.”

***

Tôi quỳ xuống, đến bên chân anh, phủ phục quỳ lạy, trán đập xuống đất, trong vô cùng hèn mọn: “Poseidon, xin ngài hãy nhân từ, xin ngày lúc này hãy buông tha cho anh ấy.

Lần đầu tiên gặp ngài ở Sardinia, hẳn phải quỳ xuống với ngài, bây giờ tôi trả lại, có được không?

Lúc này tôi chỉ xin ngài.

Tôi còn muốn lạy nữa, thì anh đã nâng cằm tôi lên, nhìn ta một lúc lâu: “Nhớ ra vào lúc nào?”

“Lúc nào ư? Điều đó quan trọng lắm sao?”

Nước mắt tràn bờ mi, trước tầm mắt mơ hồ là Diệp Hải - Poseidon. Đúng thế, tôi đã nhớ ra tất cả rồi. Những vướng mắc khi cười vui tức giận, những triền miên khắc cốt ghi tâm, còn cả những tưởng niệm trong lòng đã chìm sâu xuống biển, “Tôi nhớ chẳng có ai giống ngài cả, đối tốt với tôi như thế, không thể đồng ý với tôi thêm lần nữa ư? Chỉ sợ là lần cuối cùng...”

***

Poseidon đứng trên sóng nước, chẳng hề động đậy, hắn đang tự hỏi một chuyện: đem cả đời giao cho một cô gái, liệu có đáng không? Amphitrite lại cũng như những người khác ngăn hắn lại, nàng cũng chẳng biết hắn chỉ tặng nàng một món quà. Là một món quà cho nàng.

Hắn đối tốt với nàng đến thế.

Nhưng nàng lại phụ hắn.

Hắn hướng về nơi xa xăm nói với nàng: “Ta sẽ không.”

***

“Ta sẽ không đâu.” Diệp Hải nhìn tôi, khóe mắt như nứt cả ra, “Ta sẽ không bao giờ.

Ta tìm em lâu như thế, đợi em lâu như thế, em có biết không?

Ta vì người, cho phép em thăm dò khu vực biển của ta, làm chết đi bao nhiêu tôm cá của ta, em có biết không?

Em ở với hắn ta, em chăm sóc hắn, rồi còn hôn hắn, ta hận không thể để hai người chết chung với nhau, em có biết không hả?

Bây giờ em lại xin ta thả hắn đi?”

Anh giữ chặt cằm tôi, dường như muốn bóp nát nó, “Ta cho em biết, em đừng hòng. Ta muốn hắn chết!”

Lời của anh như cơn sóng dữ quét qua tim tôi, tôi cảm thấy mình nghe rất rõ, lại dường như chẳng nghe thấy gì hết, trong đầu tôi bây giờ chỉ có một việc, tôi cầm tay anh, thều thào nói: “Tôi xin người, tôi cầu xin người...”

Anh như nghe phải câu chuyện cười vớ vẩn làm sao, ngẩng đầu cười to, một tia chớp nhanh chóng đánh xuống mặt đấy, bốn phía sân bay bắt đầu cháy, mượn sức gió, càng lan tràn ở trên cỏ, từng chút một ùa về phía>

***

Poseidon cảm thấy giận dữ, tức giận xoay người, hai tay ung lên, nước biển như thiên quân vạn mã mũi tên ập về phía Athens.

Hắn không để ý lời khuyên can của Amphi, cứ khư khư cố chấp, nước nhấn chìm bảy quân, tàn sát thành Athens. Hắn còn thẳng tay hơn so với lúc trước, trước đó vì muốn giữ lại một thủ đô nguyên vẹn cho nàng, nhưng bây giờ nhìn lại, vô ích rồi, ý nghĩa của việc giết chóc bản thân chính là giết chóc, không cần phải để tâm đến chuyện khác.

***

Tôi buông tay anh ra, dùng ngón tay lau nước mắt và mồ hôi trên mặt, tôi quay đầu nhìn, ngọn lửa đã dần lan đến gần máy bay, tôi chẳng còn lại bao nhiêu thời gian nữa, tôi không thể chậm trễ được.

Tôi đứng lên, quay mặt về phía anh, nhìn thẳng vào mắt anh: “Luôn là tôi phụ ngài sao? Poseidon đại nhân. Nhưng ngài chưa từng từng gạt ta ư?”

***

Sau khi nước cuốn trôi thành Athens, trên tường thành tro tàn nhìn thấy một thứ.

Đầu bị cắt đứt của nữ yêu tóc rắn. Hắn cầm nó lên, rất nhiều rắn độc thè lưỡi ra, thở hồng hộc một hơi cuối cùng. Hắn nhìn một lúc lu mới nhận ra, mỹ nữ kia đã chết rồi, trước đó đã bị Athena làm phép thay đổi hoàn toàn.

Hắn nhớ lại lần gặp ả ta, Medusa nói với hắn, nàng không quen người khác, xin hắn hãy thu thập lại hài cốt của ả, rồi gieo lên bầu trời, để làm những vì sao.

Lúc đó hắn quả quyết từ chối nói, không được, yêu tinh không thể làm sao.

Lúc này tế tư quỳ xuống nói với hắn: “Bệ hạ, không thể được, yêu tinh không thể làm sao. Điều này không hợp với quy củ của ngọn Olympus.”

Hắn nằm trên xích đu suy nghĩ rồi nói: “Nếu nàng ta không phải yêu tinh thì sao? Nàng ta là tình thân của ta. Tình nhân của Hải hoàng đã chết, chẳng lẽ không thể làm sao ư?”

Đến đây vị thần tiên này gần như đã đắc tội với mọi người.

Sau đó trong sách ghi lại về Poseidon, ngoài việc khoa trương nói hắn tàn bạo, tùy hứng lại háo sắc, thì còn viết qua mấy câu về chuyện này: Medusa tình nhân của hắn vì bị Athena làm phép, bị người anh hùng Perseus chặt đầu; Hải hoàng đồng ý cho nàng vinh hạnh đặc biệt, để một yêu tinh trở thành sao sáng.

Nữ yêu kia bay lên trời ánh lên những tia bạc, cùng với những vị thần bất hủ và những người anh hùng đã hy sinh chiếu sáng cả một vùng trời đêm trên Đại Tây Dương.

Nhưng trải qua thời gian rất nhiều chuyện đã bị bóp méo, chàng thiếu niên ung dung khoái trá được điêu khắc thành cơ thể già nua râu ria xồm xoàm, ai cũng không biết vì yêu vợ đến đâu mà hắn đã chẳng màng công chính.

Hắn quay về thần điện, nhưng chẳng thấy Amphitrite đâu.

Viên bảo thạch xanh lục tháo từ trên cây đinh ba của hắn bây giờ nằm ngay ngắn trên bàn.

Nàng để nó lại đây, lại đem lòng mình đi mất.

Hắn mờ mịt quay đầu, nói cho cùng hắn chẳng hiểu được lòng nàng.

Hắn biết chuyện gì đã xảy ra, giống như lúc trước đã nói, nàng nguyền rủa mình quên đi hắn.

Quên đi một kẻ chỉ ưa giết chốc, một Hải hoàng bất trung.

Có khi trời mưa trên biển, hắn sẽ nhân lúc quẫy đuôi cá nổi lên, càng nghĩ về nàng lại càng thêm trách cứ trong lòng: cứ thế mà bỏ đi, không thấu rõ chân tướng, cũng chẳng để lại lời tạm biệt nghiêm túc.

Lời tạm biệt với thế giới này.

>

***

Tôi xoay người, từng bước một đi về phía máy bay. Tôi không cầu xin anh nữa, biện pháp sau cùng chỉ có thể thử một lần, chí ít tôi vẫn luôn ở bên Mạc Lượng đang hôn mê, anh ấy cần tôi.

Diệp Hải hét lên từ sau lưng tôi: “Amphi.” Giọng của anh đã không giống với vừa rồi, không phẫn nộ, mơ hồ đau lòng. Anh đang nhớ lại ư?

Nhưng điều này đã chẳng quan trọng nữa.

Tôi tiếp tục bước đi, đôi chân trần lướt qua ngọn lửa, lên máy bay.

Rốt cuộc mưa cũng trút xuống như nước, Diệp Hải ở phía sau gọi tôi, giở trò như cậu bé bướng bỉnh: “Amphi, Amphi, em đi rồi, vậy còn ta thì sao?”

Tôi từ từ quay đầu lại: “Poseidon đại nhân, trước đây tôi là người của ngài; nhưng hai mươi năm này của tôi, không hề liên quan gì với ngài cả.

Tạm biệt.”

Trước khi tôi ngồi lên máy bay, nhìn thấy Mạc Lượng, anh vẫn im lặng ngủ say

Tôi nhắm mặt lại cầu nguyện trong lòng: “Tôi là tiểu tiên nữ. Nếu như, tôi còn chút ít thần lực, xin hãy làm máy bay cất cánh.”

Tiếng động cơ chậm rãi chuyển động vang lên.

Trong lòng tôi nói tiếp: “Anh ấy là người tốt bụng, xin hãy cho anh ấy một cơ hội.”

Động cơ càng lúc càng nhanh, cánh quạt đã có chút rung chuyển.

Tôi không biết đang khẩn cầu ai, chỉ cố gắng hết sực cầu nguyện trong lòng: “Xin hãy để chúng tôi bay lên, xin hãy để chúng tôi bay lên.”

Chiếc máy bay không hề trượt bánh bỗng trong cơn mưa to bay thẳng lên, xuyên qua sấm chớp rền vang, bay thẳng về phía trước.

Lúc bay qua biển, tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, biển ở phía nam Trung Quốc sôi trào mãnh liệt, đó là anh đang nổi giận.

Tôi chỉ cảm thấy kiệt sức, tay tôi cầm tay Mạc Lượng, bỗng máy bay rung chuyển, tôi chỉ dám hi vọng đây chỉ là dòng khí, nào ngờ lại thấy sóng biển đánh về phía cửa sổ và cánh máy bay.

Gió lốc ùa đến, ngọn nước cao hơn một ngàn mét trên không, như muốn tóm lấy chúng t

Máy bay bắt đầu xoay tròn kịch liệt, hạ thấp xuống, lúc rơi xuống biển tôi tuyệt vọng nghĩ: đến cuối cùng anh vẫn chẳng chịu buông tay,

Phỉ thúy đen, chạy trốn khỏi vọng tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.