Hạ tuần tháng chín, một cơn lốc nhiệt đới ập đến đại lục Nam Hải Trung Quốc, là trận gió lốc cao nhất ghi lại trong lịch sử từ trước đến nay, được gọi là “Poseidon”.
Khi mà các nhà truyền thông tranh nhau trang đầu đưa tin khắp nơi gặp tại họa không ngừng, thì một trang web nào đó lại đưa lên một tin tức: một chiếc máy bay quân dụng trên vùng biển Quảng Châu bị gió lốc đánh, rơi xuống biển, nhưng kỳ tích là lại chẳng có người nào tử vong.
Tôi nhặt được một mạng quay về, còn có thể tiếp tục lưu lạc chốn nhân gian, cuộc phẫu thuật mở sọ của Mạc Lượng sau đó cũng tiến hành thuận lời, nhưng tôi không vì thế mà
Phần lớn thời gian là tôi giận anh.
Cơn bão Poseidon này như tấm giẻ lau, xóa hết đi ấn tượng của mọi người về Diệp Hải. Đúng thế, xung quanh tôi, đã chẳng còn ai nhớ rõ anh. Bác trương chủ nhà tôi ở, Lâm Hoa Âm, các bạn trong dàn nhạc, cả thầy giáo và các anh em trong tổ lặn đều thế, nghe tôi hỏi đến cái tên Diệp Hải đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc: bọn này từ lúc quái quỷ nào mà quen người đó vậy?
Cuối cùng tôi nhớ ra tấm ảnh chụp chung của cả tổ lặn, ở vị trí dựa lưng vào tôi chỉ có sợi dây thưng, không hề thấy bóng dáng của chàng trai dù cho nhăn mặt cũng anh tuấn đâu nữa.
Giấc mơ mấy ngàn năm trước trong đầu tôi cũng không còn dấu vết, tôi trằn trọc suốt đêm, nước mắt đầm đìa, có mấy lời, tôi còn chưa kịp nói.
Biển ở phương bắc trong mùa đông này bị băng tuyết che phủ.
Lúc gặp lại anh, đã là một mùa xuân mới, vạn vật như sống lại, tôi vẫn đang ở trong chỗ sâu của nước biên lạnh thấu xương, cuối cùng đã nhìn thấy anh.
Anh mặt áo sơ mi trắng với quần bò, lơ lửng trong nước biển cười với tôi, cơ thể anh từ từ tỏa một vầng sáng dịu dàng, vờn bắt bao lấy tôi, để cơ thể trong dòng nước lạnh như băng dần dần
“Tìm ta có việc ư?”
Tôi gật đầu.
“Nói đi.”
Mới mở miệng, nước mắt đã chảy ra: “Cuối cùng chàng vẫn buông tha cho anh ấy...”
Trong chốc lát anh không nói gì, nghĩ cả nửa ngày: “Không ai nói ta nhân từ cả. Nhưng ta muốn là muốn mạng của hắn ta, thì không cần phải chờ đến lúc này.”
Tôi có thể hiểu.
Anh suy nghĩ một chút về vấn đề rối rắm nọ, nghiêng đầu hỏi tôi: “Em nhớ ra lúc nào?”
“Là hôm đấu loại, chàng hôn em ở dưới nước.” Tôi trả lời thành thật, bỗng nhìn vào mắt anh nói, “Nhưng có một số việc, chàng không biết. Sau hôm thi lặn đó, em ra sức ăn chơi với bạn bè, em cũng đã đi tìm mẹ, em muốn Mạc Lượng đến xem trận chung kết của em, đơn giản chỉ là, như một lời tạm biệt.
Em ở trong thế giới này sống vui vẻ qua hai mươi năm, nói bỏ cũng không thể.
Em biết mình muốn theo chàng, nhưng em chỉ muốn tạm biệt Mạc Lượng mà thôi.”
Anh chậm chậm đến gần, nhẹ nhàng tháo mũ trùm đầu, kính lặn ra, tóc tôi phiêu du theo dòng nước, viên ngọc lục bảo được đeo trên cổ bị anh nắm trong tay, anh nhìn nhìn, nở nụ cười nói: “Vẫn còn đeo cái này à, đã cổ lỗ sĩ rồi.”
“Em đeo, có thế sẽ không quên chàng.”
Anh vẫn cười, đôi môi mỏng, lúm đồng tiên trên má, nhưng nước mắt anh lại trào ra từ khóe mắt, di chuyển theo dòng nước, từng giọt từng giọt.
“Amphitrite, có một số việc em không biết, cho đến bây giờ ta chưa từng phản bội em.”
Anh nói xong liền đi, thả người biến mất trong dòng nước đen, tôi đưa tay ra, nhưng đã không kịp rồi, ngay cả tay anh tôi cũng không chạm đến được.
Tôi hét lên với đại dương đen tối: “Diệp Hải, Diệp Hải... Poseidon...”
Nhưng không ai trả lời tôi, chỉ một mảnh tĩnh mịch.
Anh đem toàn bộ trứng gà cho tôi, nhưng tôi đã không giữ gìn cẩn thận, mất đi như thế, là tôi tự làm tự
Nhà bơi của trường xây một năm, cuối cùng trong tuần này cũng hoàn công.
Ngày khánh thành đã có một nghi thức nhỏ, tấm rèm đỏ trong điệu âm nhạc Hy Lạp được kéo lên, một pho tượng đồng của Poseidon xuất hiện trước mắt chúng tôi, tay ngài cầm cây đinh ba, cơ thể vươn ra, tư thế oai hùng, cả cơ thể tựa như giọt nước dưới ánh mặt trời, mỗi một tấc đều chói lọi.
Tôi cúi đầu, mắt ươn ướt.
Đã lâu lắm rồi tôi không khóc.
Nhưng hôm nay thật là vui. Anh vẫn còn đó, là Poseidon của tôi.
Phía sau có người nói: “Bức tượng kia là kẻ quái quỷ nào làm thế, một chút cũng không giống.” Sau đó là tiếng hút Coca.
Tôi nghe xong, cảm thấy vô cùng đáng ghét.
“Căn bản là cơ thể đâu có giống.” Anh ta vẫn còn nói bậy bạ, “Sao chỉ có thể có sáu múi thôi chứ? Là tám múi, tám múi mới đúng, hẳn phải chiếu theo anh mà điêu khắc chứ...”
Tôi nổi khùng lên, quya đầu lại, lập tức hất cả cốc Coca vào mặt người ta, tên đáng ghét cao lớn kia lau mặt nói: “Em không có mắt à?”
Tôi ngây người ra, nhìn anh chăm chú, khuôn mặt trắng nõn, khắp mặt dính đầy coca, hàng mi dày như bàn chải nhỏ, bên môi là lúm đồng tiên nhỏ: “Em thật là thiếu tâm nhãn đấy, An Phi à.”
Tôi lặng đi một hồi lâu, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy đến miệng, nước mắt tôi rơi xuống, mở miệng mắng: “Dựa vào.”