Thần Quân, Mời Vào Rọ

Chương 88: Đối với Hỏa Tịch, ta là một kẻ phản bội



(Một)

Bởi vì Lan Hưu chỉ dùng sắc mặt phức tạp nhìn ta, tựa như nhẫn nhịn chịu đựng rất nhiều.

Nơi này không phải Tiên giới cũng không Ma giới, nhưng dù sao cũng gần Tiên giới hơn. Nếu lúc này Lan Hưu ra tay với Hỏa Tịch sẽ kéo Tiên tộc đến đây, quả thật mất nhiều hơn được.

Tuy rằng ta rất muốn biết giữa Lan Hưu và Hỏa Tịch ai lợi hại hơn nhưng trước mắt chẳng có lòng dạ nào thưởng thức giải khuây.

Hỏa Tịch giữ chặt cổ tay ta khiến ta phải nhìn thẳng vào hắn, sắc mặt hắn trắng nhợt đi ba phần, gằn từng tiếng hỏi: “Từ trước đến nay, lâu như thế rồi mà nàng vẫn luôn dối gạt ta? ”

“Ta không có gạt ngươi.” Ta thành thật nói.

Lúc này sắc mặt Hỏa Tịch mới dịu đi đôi chút, bàn tay giữ lấy cổ tay ta cũng thả lỏng đi một ít, hỏi: “Vậy vì sao người trong Ma tộc lại biết nàng.”

Ta hỏi lại: “Nếu trước kia ta đã cấu kết với Ma tộc rồi thì bây giờ Hỏa Tịch ngươi sẽ làm thế nào? Có phải lập tức giết ta hay không?” Vấn đề này ta kịp suy nghĩ nhiều liền hỏi ra miệng, không biết sao ta lại rất muốn biết đáp án của hắn.

Phụ tôn nói Tiên Ma không thể cùng tồn tại, Lan Hưu cũng nói như thế. Nhưng ta vẫn độ lượng biết bao, sống cùng với tên Tiên tộc Hỏa Tịch lâu như vậy. Ta bao dung hắn lâu như thế, liệu hắn có thể dung thứ cho ta trong chốc lát hay chăng?

Nói chung chắc bản thân vấn đề ta hỏi có độ khó rất cao khiến cho Hỏa Tịch ngẩn người một lát vẫn khó trả lời. Nhưng ta quyết định cho hắn đủ thời gian để suy nghĩ nên khuyên giải hắn: “Nếu như lúc trước chưa từng hoài nghi ta thì sao khi vừa nghe Lan Hưu gọi tên ta, ngươi liền nhận định ta cấu kết với Ma tộc. Nếu lúc trước đã nhận định ta với Ma tộc có mối quan hệ không rõ ràng thì sao còn hỏi ta có lừa dối ngươi hay không, ta lừa dối ngươi hay không quan trọng như vậy sao?”

Đôi mắt phượng của Hỏa Tịch lạnh đi: “Chuyện đã đến nước này mà nàng còn dám ngụy biện?”

Ta nói: “Nhưng quả thật ta không có lừa gạt ngươi. Bởi vì vấn đề này ngươi cũng chỉ hỏi ta có một lần, ta chưa từng trả lời khẳng định cũng chưa từng phủ định.”

“Lưu Cẩm…” Hỏa Tịch giận dữ vô cùng ngược lại mỉm cười, “Bây giờ nàng thu hồi lại lời nàng vừa nói ban nãy vẫn còn kịp, thật đấy.”

Ta hỏi lại một lần nữa: “Bây giờ lập tức giết ta sao?” Có lẽ hôm nay nghe Phật tổ giảng Phật pháp rất nhiều, cũng nghe Hỏa Tịch bác lẽ cũng nhiều, cuối cùng ta lại học được thói cố chấp.

Nếu như Hỏa Tịch nói không giết ta có lẽ ta sẽ mở lòng đôi chút, dù sao trong khoảng thời gian chung sống với hắn lòng ta nảy sinh chút tình cảm; nếu như Hỏa Tịch quyết định giết ta, ta nghĩ ta cũng sẽ không tổn thất gì.

Bởi vì Tiên Ma vốn không thể cùng tồn tại, mà căn bản hắn cũng không thể giết ta được.

Nghĩ đến Lan Hưu ở phía đối diện bày ra dáng vẻ xinh đẹp. Tuy rằng quả thật cũng rất xinh đẹp.

“Lưu Cẩm nàng thật can đảm “, Hỏa Tịch lạnh lùng cất tiếng, “Dám không kiêng nể gì mà đùa bỡn tình cảm của ta dành cho nàng.”

Ta vừa sợ hãi lại vừa nghi hoặc: “Ta làm sao đùa bỡn ngươi, ngươi chớ có nói bừa, Lan Hưu ở bên kia còn đang nhìn chằm chằm kìa!”

Hỏa Tịch cười mỉa mai hai tiếng, nói: “Cũng đúng, nàng chưa bao giờ chấp nhận cảm tình của ta, là ta tự cho là đúng.” Ta bỗng nhiên nảy sinh một ảo giác hình như giọng nói của hắn lạnh lẽo tựa băng sơn núi tuyết, không còn ấm áp như trời tháng tư nữa.

Trước đây giọng nói của hắn lúc nói chuyện với ta, khi thì bình thản khi thì biếng nhác, khi thì mang theo ý cười đùa cợt trêu tức khi ấm áp thoải mái, tất cả chưa từng lạnh giá chảy xiết như hôm nay.

Ta đã vô cùng chú ý đến lời nói của mình, đáng tiếc Hỏa Tịch vẫn không cảm kích. Thừa dịp lúc ta bàng hoàng sững sờ, hắn lại nâng tay định đánh ta, khiến ta sợ đến mức chẳng biết làm thế này chỉ đành nhắm mắt lại.

(Hai)

Nào ngờ tay hắn rõ ràng dứt khoát phất qua ta, ống tay áo rộng nhẹ tỏa ra mùi hương lành lạnh, đẩy ta sang một bên, nói: “Nhưng đừng lo lắng, đợi ta giết tên Ma tộc này xong sẽ từ từ tính sổ với nàng.”

Trong nháy mắt, dáng người của hắn tựa như cánh cung đã bắn, chỉ thấy bóng đen nhanh chóng lướt bay về hướng Lan Hưu!

Đầu óc ta trống rỗng, tựa như dây đàn đang bị kéo căng bỗng nhiên đứt đoạn, không kịp phản ứng, người đã bản năng đi cũng vội bay theo, tiêu tốn rất nhiều sức lực ta mới đuổi kịp Hỏa Tịch, trước khi Hỏa Tịch kịp ra tay ta đã sớm hơn một bước chắn trước Lan Hưu.

Cuối cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Dù sao cũng đừng đánh nhau ở nơi này nêu không ta và Lan Hưu đều phải chịu thiệt. Không chừng rất có khả năng đến được mà chẳng có đường về.

Ta đối mặt với Lan Hưu, đưa lưng về phía Hỏa Tịch. Có thể ta xuất hiện rất đột ngột, khiến cho Lan Hưu không có cơ hội xoay người ôm lấy ta, ta xem thấy sắc mặt của y thoáng chốc trắng bệch.

Ta dùng cách anh hùng cứu mỹ nhân với y như vậy, chẳng hiểu sao y lại không cảm thấy vui vẻ chứ. Vẻ mặt lộ chút cảm kích cũng tốt mà.

… Ờ đúng rồi, phía sau lưng ta là Hỏa Tịch. Hỏa Tịch muốn giết y mà lúc này ta lại đứng trước mặt y, vậy người Hỏa Tịch giết chỉ có thể là ta…

Vốn định cùng Hỏa Tịch gặp nhau vui vẻ chia ly trong bình yên, tình hình bây giờ xem ra không được nữa rồi. Ta đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối và thương xót.

Phía sau từng tầng khí nóng rực khác thường vọt về hướng ta, dường như trong khoảng thời gian nháy mắt, ngay lúc ta chắc chắn sẽ phải thay Lan Hưu chịu một đòn công kích của Hỏa Tịch, trong lồng ngực cuồn cuộn dòng máu nóng, đột nhiên lại tất cả thoáng chốc dừng lại.

Giống như thời khắc này vạn vật trên thế gian đều ngừng lại. Bao gồm cả hô hấp của ta.

Ta biết, trong giờ phút chỉ mành treo chuông cuối cùng Hỏa Tịch đã thu hồi toàn bộ lực tấn công. Chẳng lưu lại một chút tàn lửa ấm nóng.

“Lưu Cẩm…” Giọng nói khàn khàn của Hỏa Tịch từ phía sau vọng đến,

“Nàng lại có thể vì hắn không tiếc lấy thân mạo hiểm. Quả nhiên nàng cho rằng ta không dám giết nào sao. Nàng làm sao có tự tin cho rằng ta không dám giết nàng chứ.”

“Nói đến chuyện lấy thân mạo hiểm, ta cũng từng vì ngươi mạo hiểm một lần.” Ta nói, “Ngươi là Hỏa thần của Tiên giới, ta thật sự vẫn không có niềm tin là ngươi sẽ không giết ta. Ta luôn luôn quý trọng chính mình, ta làm như thế cũng bởi vì hoàn cảnh ép buộc. Không bằng lúc này đây, ngươi cứ tạm thời trả ân cứu mạng của mình đi, như thế nào?”

Lan Hưu hôn nhẹ lên trán ta, ôm lấy thắt lưng của ta, ánh mắt mang hàn khí lạnh thấu xương xuyên thấu qua ta liếc nhìn đến Hỏa Tịch, hạ thấp giọng nói với ta: “Lưu Cẩm, trở về đi.”

Ta lên tiếng nhận lời, trước khi đi vẫn quay đầu nhìn Hỏa Tịch một lần. Sắc mặt hắn tái nhợt có đôi chút trong suốt, ánh mắt nhìn ta tựa như đang nhìn một kẻ phản bội, một kẻ hoàn toàn xa lạ.

Nhất định trong lòng hắn đã nghĩ, ta phản bội hắn, hắn cũng nhìn lầm ta rồi. Hắn không tới ta lại dám cấu kết với Ma tộc làm bậy ngay sau lưng hắn.

Lan Hưu lạnh lùng nói với Hỏa Tịch: “Lần sau nếu gặp lại, không phải ngươi chết thì ta vong mạng.”

Cũng chẳng trách được Lan Hưu luôn dịu dàng lại nói ra lời lẽ hung tàn như thế, lập trường bất đồng. Tiên Ma không thể cùng tồn tại ở một nơi. Cho nên, vẫn đừng gặp nhau thì tốt hơn.

Khi quay đầu lại lần nữa, khóe mắt vô tình liếc qua Hỏa Tịch đang nghiêng đầu che miệng, dòng máu đỏ tươi từ những kẽ ngón tay trắng nõn của hắn từ từ tuôn chảy. Đại khái vừa rồi dùng sức mạnh mẽ thu hồi thế tấn công của bản thân đã khiến hắn bị phản phệ.

Lan Hưu lôi kéo ta, không để cho ta giãy giụa. Cũng không cho ta trở lại xem xét vết thương của Hỏa Tịch.

Nhưng chỉ đi được vài bước, Hỏa Tịch ở phía sau lại mỉm cười, tiếng cười ấy mang theo sự lạnh lẽo xa cách. Hắn nói: “Lưu Cẩm, ta đã nói mặc kệ thế nào nàng vẫn phải luôn ở bên cạnh ta. Lúc này ta không cho phép nàng đi, nàng cho rằng nàng có thể đi sao.”

(Ba)

Ta ngẩn người, không khỏi thở dài: “Con chim nhà ngươi bám víu quá chặt.”

“Ta nói rồi, sẽ không bao giờ cho nàng rời khỏi ta. Cho dù nàng dối lừa ta.”

Ta nghe thế dừng bước nghiêng đầu nhìn lại, thấy màu máu còn đọng lại bên khóe miệng của hắn, đôi mày không nhịn được khẽ nhíu lại, áp chế lồng ngực tràn đầy nôn nóng sốt ruột, nói: “Ngươi đừng nói những lời ngu ngốc đó nữa. Ngươi đã bị thương rồi, nếu còn không đi, lát nữa Lan Hưu lại có ý muốn ra tay dứt khoát ngay cả ta cũng ngăn cản được.” Lần này đến lượt ta lôi kéo Lan Hưu đi, thấp giọng nói với Lan Hưu, “Chúng ta mau trở về đi, nếu lát nữa bị Tiên tộc phát hiện thì sẽ đi không được.”

“Lưu Cẩm!” Hỏa Tịch kia lại bừa bãi dùng sức lực bắt đầu đốt lửa.

Lan Hưu bên cạnh cũng đang căng thẳng, lập tức buông lỏng tay ta, sắc mặt lạnh lùng, kéo ta ra phía sau để y che chở, buồn bã nói: “Lưu Cẩm, hắn đang triệu người của Tiên tộc, lúc này không giết hắn thì không được.”

Ta giữ chặt vạt áo của Lan Hưu: “Chúng ta nhanh chóng rời đi không được sao, bây giờ lập tức đi đi!”

Nhưng vạt áo Lan Hưu lại trượt khỏi tay ta, lập tức liền xông về phía trước!

Ta nghẹn ngào kêu to: “Lan Hưu huynh dám làm hắn bị thương ta sẽ không lấy huynh làm chồng!”

Hỏa Tịch và Lan Hưu đều sửng sốt..

Hỏa Tịch dùng ánh mắt ‘không thể tin được ‘nhìn ta, giọng nói mềm mại vô lực nâng cao âm vực cuối cùng: “Lưu Cẩm… Nàng muốn gả cho hắn?”

Trong đôi mắt phượng đã không còn ánh sáng, trong thoáng chống hóa tình mặt đầm tĩnh mịch.

Thừa dịp này ta vội vàng kéo Lan Hưu lại, nâng tay lên niếp quyết, nhanh chống cưỡi mây định rời khỏi. Nói: “Lan Hưu là vị hôn phu của ta, đương nhiên ta muốn gả cho huynh ấy. Chẳng phải từ lúc đầu ta đã nói với ngươi rồi sao, trước khi gặp ngươi ở nhân giới ta đang bị một con rắn đuổi theo. Khi lấy Băng Phách Ma giới cứu ngươi, ta đã hứa với huynh ấy, đợi đến lúc cứu sống được ngươi ta sẽ trở về lấy huynh ấy. Ta luôn luôn là người giữ chữ tín…”

Hắn nói: “Lưu Cẩm tâm địa của nàng rất tàn nhẫn.”

Lồng ngực ta càng quặn thắt. Thắt chặt đến mức ta có chút bối rối.

Ta luôn suy nghĩ đến câu nói kia của Hỏa Tịch. Hắn nói tân địa của tàn nhẫn. Ta sờ sờ lên nơi lồng ngực thiếu vắng trái tim, nghĩ thật ra thì hắn đã hiểu lầm ta rồi.

Trên hành trình trở về Ma giới, Lan Hưu không nói câu nào với ta. Bàn tay nắm lấy tay ta cũng chưa từng nới lỏng. Liếc sơ qua khóe môi đang mím chặt, ta liền hiểu chuyện này có liên quan đến việc lần này ta ở lại Tiên giới quá lâu, cơn tức giận của y còn quả nhiên chưa tiêu tán.

Ta lấy lòng nói: “Lan Hưu dáng vẻ này của huynh rất ra dáng khuôn phép.”

Lan Hưu không trả lời ta.

Ta vừa cười vừa nói: “Xà nhi, xà nhân huynh đừng căng thẳng như thế, thả lỏng chút đi. Lần này ta và huynh trở về sắp tổ chức đại hôn rồi, huynh yên tâm ta sẽ rất yêu thương huynh, đối xử với huynh thật tốt, ở trước mặt ta nhất định sẽ không để huynh phải chịu nửa phần uất ức.”

“Lưu Cẩm”, cuối cùng Lan Hưu cũng chịu mở miệng nói chuyện, “Vì sao lại chậm trễ quay về.”

Ta không chút nghĩ ngợi thuận miệng nói: “Kỳ thật ta rất muốn qua về sớm, nhưng ở Cửu Trùng Thiên không tìm được cơ hội.”

“Chỉ vì như vậy thôi à?” Lan Hưu nheo mắt liếc nhìn ta.

Vừa nhìn thấy ánh mắt ấy của Lan Hưu, tất cả lời nói dối đều không thoát khỏi ánh mắt đó. Ta sờ sờ mũi, ấp úng nói: “Thức ăn của Tiên giới ngon hơn Ma tộc chúng ta.”

Lan Hưu tiếp tục nheo mắt hỏi: “Còn ngon hơn cả ta nấu sao?”

Ta rụt lui cổ: ” Thức ăn huynh nấu rất ngon.”

“Vậy vì sao chậm trễ không chịu về.”

“… Thức ăn của Tiên giới rất ngon.” Ta thật sự là nghĩ không lý do gì hữu dụng nữa, đành phải ăn ngay nói thật.

Nét mặt của Lan Hưu vẫn như cũ không biết là vui hay giận, niết quyết mở không gian Ma giới ra, ta cùng với y tiến vào Phong Khẩu của Ma giới. Y thản nhiên nói: “Cứu sống người Tiên giới, coi như là đã cứu kẻ thù của chúng ta. Lưu Cẩm, hiện giờ nàng đã vừa lòng chưa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.