Thân Sĩ Đích Trang Viên

Chương 38



Anna, mở cửa cho anh vào được không?” Tôi đứng ở hành lang, nhẹ nhàng gõ cửa.

Cửa phòng mở ra, Anna ủy khuất nhìn, tôi cười cười đi vào.

Lò sưởi trong phòng được đốt từ sớm, vô cùng ấm áp, ánh lửa tỏa khắp phòng, làm cho ga trải giường màu trắng cũng biến thành màu đỏ cam. Căn phòng rất có sức sống, trên cửa sổ đặt chậu cúc dại và một con búp bê, một tấm đệm chưa làm xong còn đang nằm giữa tấm thảm, trên tủ đầu giường còn có một bộ dụng cụ thêu thùa.

Anna mặc một bộ đồ bông màu trắng đơn giản, hai tay chắp sau lưng, cúi đầu dán mắt xuống sàn nhà, miệng nhỏ nhắn gắt gao mím chặt.

Tôi cúi xuống nhìn vào mắt cô bé nói: “Nhìn xem, tiểu thư nhà ta sao lại trông đáng thương thế này, cứ như đụng một cái là sẽ khóc ngay ấy.”

Anna nghe xong câu đó, sự ấm ức lại trỗi dậy, lập tức nhào vào lòng tôi, khóc hu hu.

“Em không muốn kết hôn…” Cô bé vừa khóc vừa nói: “Kết hôn không có gì tốt, hu hu…em không muốn phải rời xa anh…”

Tôi ôm lấy tấm lưng mảnh khảnh của cô bé, dịu dàng vỗ vỗ vai nói: “Đừng lo, cho dù có kết hôn, em vẫn là đứa em anh yêu thương nhất, điều ấy mãi mãi không bao giờ thay đổi. Kết hôn rồi sẽ có thêm một người đàn ông khác yêu thương em, đây là chuyện tốt.”

Anna ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đã lem nhem đầy nước mắt nhìn tôi nói: “Nhưng em rất sợ.”

Tôi nhẹ nhàng vén vài sợi tóc lòa xòa bên tai của Anna, cảm thấy thật đau lòng. Cô bé từ nhỏ đã phải chịu nhiều khổ sở, bị mẹ kế đối xử không tốt, cha lại bỏ mặc không quan tâm, mà lúc đó tôi lại không thể ở bên cạnh chăm sóc, cô bé sợ hãi hôn nhân cũng không có gì lạ.

“Không phải cô gái nào khi kết hôn cũng lâm vào hoàn cảnh của mẹ, em phải có niềm tin vào cuộc sống một chút. Có nhiều đồ cưới cũng là một cách bảo vệ em, chồng tương lai của em sẽ coi trọng em, ở trong nhà chồng em cũng có nhiều địa vị hơn.” Tôi nói.

“Mẹ cũng có rất nhiều đồ cưới, nhưng cha không hề yêu bà ấy.” Anna nói: “Đúng là em rất thích ngài Carlos, nhưng em biết bản thân mình không xứng với ngài ấy, trong mắt ngài Carlos em không hề tồn tại.”

“Ngài ấy chẳng qua chưa hiểu rõ em, em gái của anh dịu dàng, thiện lương như vậy, nếu cậu ta tiếp xúc nhiều với em hơn, nhất định cũng sẽ yêu thương em, nguyện ý che chở em cả đời.” Tôi nói: “Huống chi gia đình cậu ta trước giờ nổi danh có tình có nghĩa, dù có thế nào cũng sẽ không làm những chuyện như cha đã làm. Nếu em thích cậu ta, mà cậu ta lại là người chồng hoàn hảo lý tưởng, tại sao chúng ta lại không cố gắng giành lấy cơ hội này? Em không nên quá tự ti, em là tiểu thư nhà Konstatin, xuất thân cao quý, được giáo dục tốt, xinh đẹp dịu dàng, em có điểm nào kém tiểu thư Bonnie hay những tiểu thư khác đâu chứ.”

“Cho dù là như vậy, em không muốn anh vì em mà phải chịu cảnh nợ nần. Chúng ta tuy rằng mang họ Konstatin, nhưng địa vị và tài sản không hề tương xứng, tại sao lại muốn dùng danh hiệu này xuất hiện trước người khác? Việc này có khác gì ham thích hư vinh? Em tuyệt đối không thể khiến anh trai của mình phải đi vay tiền, làm một kẻ hữu danh vô thực gả cho ngài Carlos.”

“Nhưng…nếu không có đồ cưới tương xứng…” Tôi chần chờ nói.

Anna nói: “Anh cũng biết, nếu không có đồ cưới tương xứng, ngài Carlos căn bản không thèm để mắt tới em, như vậy kết hôn với hắn còn có ý nghĩa gì? Chẳng phải là giống hệt mẹ hay sao? Không nhẽ chỉ vì một người đàn ông, lại khiến cho anh trai mình hy sinh nhiều như vậy? Nếu anh làm thế, em sẽ vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân.”

“Anna…” Tôi nhìn bé gái non nớt ngày nào nay đã trưởng thành, trong lòng chua xót, nếu tôi có khả năng kiếm được nhiều tiền, có thể chuẩn bị đồ cưới thật tốt cho cô bé, có lẽ Anna cũng không phải suy nghĩ nhiều như vậy.

“Không nhẽ…em định bỏ cuộc sao?” Tôi hỏi.

Anna mỉm cười lắc đầu: “Ngài Carlos rất tốt, nếu ngài ấy thực sự chú ý đến em, em sẽ rất vui, nếu không, em cũng không muốn miễn cưỡng.”

“Em có muốn cân nhắc lại một lần nữa không?” Tôi hỏi thêm một lần cuối.

“Không, em đã quyết rồi, anh không cần khuyên em nữa.” Anna nói.

Tôi hôn nhẹ lên trán cô bé, ra khỏi phòng.

Tôi gặp Edward ở đầu cầu thang, hắn dùng ánh mắt dò hỏi sự tình.

“Con bé không chịu.” Tôi tiếc nuối nói.

“Vậy sao? Quả là đáng tiếc.” Edward nhíu nhíu mày, lộ ra vẻ mặt còn tiếc nuối hơn tôi, sau đó ghé vào tai tôi thì thầm: “Tôi còn đang chờ mong đến lúc ngài Konstatin không có tiền trả, sau đó dùng cách khác để trả nợ, ví dụ như…”

Hắn dùng ngón tay lướt nhẹ trên ngực tôi.

Tôi lập tức nổi giận, đang nói chuyện nghiêm túc, hắn lại ngả ngớn trêu đùa.

“À, ví dụ như.. một cái hôn chẳng hạn.” Hắn lập tức sửa lời.

“Cậu…” Tôi lắc đầu cười.

Edward cùng tôi đi vào phòng làm việc, sau đó rót một ly rượu: “Kỳ thực như vậy cũng không có gì không tốt, tôi thấy vị Carlos kia trông có vẻ hoàn hảo, nhưng không hợp với tiểu thư Anna.”

Tôi nhìn hắn: “Tại sao?”

“Nam tước Hale ngoài mặt tỏ ra giàu có, là người chính nghĩa, thường hay giúp đỡ người khác. Con cái ông ta cũng được dạy dỗ tốt, lễ độ trí thức, tất cả đều hoàn hảo. Nhưng đó dù gì cũng là một gia đình quý tộc, danh hiệu nam tước phu nhân tuy rằng hấp dẫn, nhưng phía sau chắc chắn có nhiều thủ đoạn đen tối, tiểu thư Anna dịu dàng đơn thuần, không thể thích nghi với cuộc sống như vậy.” Edward nói.

Tôi nghe xong trầm tư thật lâu, có phải quyết định ngay từ đầu đã sai rồi không? Tôi chỉ nghĩ đơn giản, ngài Carlos vô cùng hoàn mỹ, Anna lại thích ngài ấy như vậy, tác hợp cho cô bé là điều nên làm, nhưng chưa hề suy xét đến những vấn đề khác. Edward lớn lên trong gia đình quý tộc hầu tước, đối với những chuyện đen tối phía sau chắc chắn rõ ràng hơn tôi.

Nửa tháng sau, chúng tôi chuẩn bị một xe hành lý, lên đường đi London.

Tuyết đầu mùa chưa nhiều, rơi xuống đường liền lập tức tan chảy, có điều đồng ruộng rộng lớn đã phủ một lớp tuyết mỏng manh. Cây cối được tuyết trắng điểm trang vô cùng mỹ lệ, hai hàng phong bên đường trông như bước ra từ những câu chuyện cổ tích xưa, lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời chói mắt.

Anna và hầu nữ Martha ngồi trong xe ngựa, Hughes đánh xe, tôi cưỡi ngựa đi bên cạnh. Ngựa của tôi đã lâu chưa được ra ngoài, có chút phấn khích, không ngừng phe phẩy cái đuôi, hí dài sảng khoái. Anna mở cửa sổ xe, tươi cười ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.

“Không khí thật trong lành.” Anna hít sâu một hơi, cảm thán nói.

“Tiểu thư, bên ngoài rất lạnh, sẽ làm xấu làn da của tiểu thư, mau quay mặt vào trong đi.” Martha xoa xoa tay nói.

Anna cười hì hì kéo màn xe lại: “Nếu chúng ta cứ ngồi im không nhúc nhích, sẽ càng ngày càng cảm thấy lạnh, từ đây đến London vẫn còn một đoạn đường dài.”

Vì Anna phải bước vào xã giao, nên tôi thuê thêm một hầu nữ, để Martha trở thành hầu nữ bên người của Anna. Hầu nữ bên người ít nhiều cũng khẳng định thêm chút địa vị của một tiểu thư, rất nhiều vị phu nhân đều muốn đội ngũ hầu nữ của mình thật đông đúc, nhằm phô trương sự giàu có của chồng mình. Một tiểu thư có hầu nữ, lại mang ý nghĩa cho thấy cô ta ở nhà luôn có kẻ hầu người hạ, chưa từng phải động tay làm bất cứ việc gì, đây chính là thể diện của phụ nữ quý tộc.

Xe ngựa chạy suốt một buổi sáng mới đến được London, tôi thuê một ngôi nhà nhỏ ở khu Bắc, có hai lầu với ba phòng ngủ. Căn nhà hơi cũ, nhưng được cái phòng khách hay phòng ngủ cũng đều có lò sưởi, phòng ngủ trên lầu hai quay về hướng đông, cửa sổ rất lớn, ánh mặt trời sưởi ấm cả căn phòng. Ngôi nhà cần được thu dọn một chút, sau đó sắp xếp đồ đạc tùy thân của mỗi người vào phòng là xong. Tôi còn cần đi gặp vài người ở London, nên nói với Anna một tiếng, rồi cưỡi ngựa ra ngoài.

Tôi đi đến trước cửa một hội quán cao cấp, người giữ cửa dẫn tôi vào trong.

“Ngài Mike Pence ở trên lầu đúng không?” Tôi vừa hỏi vừa đưa áo choàng và mũ cho người hầu.

“Vâng thưa ngài, có cần tôi dẫn đường không ạ?”

“Không cần, tôi có thể tự tìm được.” Tôi bước lên tấm thảm đỏ trải dọc cầu thang, trên hành lang gặp một cặp nam nữ đang khoác tay nhau, phụ nữ ở đây trang điểm vô cùng xinh đẹp, trang sức cao quý, quần áo phức tạp, không khác gì phụ nữ quý tộc thượng lưu. Hội quán này thường có rất nhiều người vì giao tiếp nên thường xuyên lui tới, nhiều vị quý tộc có địa vị thường thích tụ tập ở đây đánh bài, uống rượu, giải trí.

Bạn học của tôi hiện tại đều thành công, trở thành những vị quý tộc, nơi tụ họp đã chuyển từ phòng khách trường học, thành hội quán cao cấp. Sau khi tôi gõ cửa, một thanh niên cao lớn hưng phấn cười “Ha ha” một tiếng, từ bên trong hô lên: “Xem ai tới kìa!” Sau đó ôm chặt tôi một cái.

Tôi cười đi vào phòng, ôm lấy những người bạn đã lâu không gặp.

Edward đến từ sớm, hắn đang đánh bài cùng mọi người, thấy tôi vào cũng chỉ liếc một cái. Chúng tôi đã giao hẹn khi đến London sẽ duy trì khoảng cách, không nên quá thân mật.

“Bạn yêu quý của tôi, thấy cậu bình an trở về, tôi rất vui.” Mike nhìn tôi chớp mắt vài cái, mang theo vẻ vui mừng. Tôi cùng với Mike đã học chung với nhau suốt ba năm tại đại học thần học, tình nghĩa sâu sắc hơn so với những người khác. Trước khi tôi đi Ấn Độ, hắn tiễn ra tận bến tàu, mấy năm nay vẫn thường xuyên viết thư qua lại.

Người trẻ tuổi tụ lại một chỗ thường gây náo nhiệt, mười mấy người bạn học thân quen gặp nhau tại London, có biết bao điều muốn nói, băng tuyết ngoài trời cũng không thể dập tắt lửa nóng đang cháy trong lòng từng người.

Tôi nhìn khắp phòng cũng không thấy John, vì thế nhỏ giọng hỏi Mike.

“John cũng ở London sao?” Mike ngạc nhiên hỏi lại.

“Đương nhiên, hồi đầu năm cậu ta đã kết hôn, sau đó thuê nhà ở khu Bắc London, tôi còn tưởng hôm nay có thể gặp được cậu ta.” Tôi nói.

“John gần đây gặp chút rắc rối, cậu ta không nói với cậu sao?” Pitt bên cạnh chen miệng vào nói.

Pitt năm đó là một trong những người bắt nạt John, nhưng sau này lại trở thành bạn bè. Tôi nhớ lúc học đại học, cậu ta học luật cùng với John, sau khi tốt nghiệp cùng nhau trở thành luật sư.

Trước ánh mắt dò hỏi của chúng tôi, Pitt nhún nhún vai nói: “Để tôi nói cho nghe, John đáng thương, cậu ta thất nghiệp.”

“Xảy ra chuyện gì? Sao lại thất nghiệp?” Tôi nhíu mày.

“Cậu ta đắc tội với một luật sư danh tiếng.” Pitt nói ngắn gọn: “Tất cả mọi người xung quanh đều hại cậu ta, John mỗi lần ra tòa đều thua kiện, gặp phải một đống chuyện phiền toái.”

Nghe vậy, tôi trở nên trầm mặc, nhớ tới ánh mắt lão luyện của ngài Martin, có lẽ do ông ấy giở trò sau lưng.

Chúng tôi ở hội quán đến khuya, căn phòng mù mịt khói xì gà, rượu cũng đã uống hết mấy chai, có người say khướt đến mức phải dìu về.

Tôi bắt tay với Edward trước cửa hội quán, tôi lên ngựa, hắn lên xe, như hai người bạn bình thường tạm biệt nhau. Hôm nay lúc ở hội quán, tôi không hề nói với hắn một câu, có lẽ là do chột dạ, chỉ mong biểu hiện của tôi không quá mức kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.