Tiểu thư Bonnie gặp được Edward thì vô cùng phấn khích, nàng ta ra sức trò chuyện, dịu dàng nhìn hắn, cố gắng làm hắn vui. Thế nhưng Edward lại chẳng hề đáp lại, chỉ nối vài câu khách sáo như “Quá khen”, “Cám ơn”, “Khách khí”, mỗi câu đều chỉ vỏn vẹn vài chữ.
Thái độ của Edward khác hẳn khi hắn đưa Anna một chiếc túi, hòa nhã nói: “Đây là chiếc mũ kiểu dáng mới, là sản phẩm mới ra mắt của tiệm may, tặng cho nàng.”
Hai bên vốn rât thân thiết, bình thường Anna hay nhờ Edward mỗi khi đến London mang giúp cô bé một ít sách và đồ dùng này nọ. Chúng tôi đều thấy chuyện này không có gì lạ, nhưng ở trong mắt ai đó, lại như ngậm phải ruồi bọ, vô cùng khó chịu.
Tiểu thư Bonnie nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lóe lên, tầm mắt quét qua quét lại giữa Edward và Anna, sau đó bưng trà lên nhấp một ngụm nhỏ, nhẹ nhàng mở quạt trên tay nói: “Anna, chuyện anh trai tôi đính hôn cô có biết không?”
Anna đặt mũ trên tay xuống, gật gật đầu nói: “Tôi biết, vẫn chưa có dịp chúc mừng ngài ấy.”
Anna nghe thấy lời này, mặt mũi liền đỏ bừng, lúng túng nói: “Sao lại…khó chịu…”
“Ấy chết!” Tiểu thư Bonnie làm ra vẻ mình vừa lỡ lời, cầm quạt che lên miệng: “Xin lỗi, Anna, tôi không cố ý, ý tôi không phải vậy.”
Ngài Laurent cũng là người trấn trên, đương nhiên cũng có biết tiểu thư Bonnie, nghe vậy liền thắc mắc: “Sao thế?”
Tiểu thư Bonnie không thèm quan tâm đến ngài Laurent, chăm chăm nhìn Edward nói: “Anna và tôi là bạn tốt với nhau, trước đây thường tới nhà tôi chơi, có quan hẹ rất tốt với anh Carlos. Nay anh trai tôi đã đính hôn, vị hôn thê lại là con gái thương nhân mang thân phận thấp kém, toàn bộ đều do cha chúng tôi sắp đặt, anh ấy cũng không còn cách nào khác, anh trai đáng thương, nagy cả cơ hội theo đuổi người mình yêu cũng không có. Nếu chị dâu tương lai của tôi là Anna, xinh đẹp nhu mì, xuất thân cao quý thì tốt rồi, đáng tiếc mọi sự trên đời không thể lúc nào cũng như ý…”
Cả căn phòng hoàn toàn im lặng, chỉ có ngài Laurent không hiểu rõ đầu đuôi nhìn về phía Anna, nóng lòng hỏi: “Không nhẽ tiểu thư Anna cũng mến mộ ngài Carlos?”
Mặt Anna đỏ bừng, bồn chồn lắc đầu nói: “Không, không có.”
“Ha ha.” Tiểu thư Bonnie dùng quạt che lại cái miệng nhỏ nhắn: “Ngài Laurent đang nói bậy bạ gì vậy, thật thiếu thận trọng, sao lại có thể hỏi một vị tiểu thư vấn đề như vậy.”
Tiểu thư Bonnie nói chuyện cực kỳ khéo léo, những nữ tử bình thường thậm chí không bằng một cái móng tay của nàng ta. Thực sự rất đáng nể, không hổ xuất thân danh gia, nói chuyện không để người khác có thể nắm được chút nào sơ hở, mà vẫn có thể biểu đạt được ý tứ của bản thân, khiến người khác tự nghĩ tới hoặc tự hành động theo ý muốn của nàng ta.
Ngài Laurent nhận ra lời nói của mình vừa rồi không ổn, vội vàng nói: “Tôi…tôi xin lỗi.”
Anna nói: “Không có gì, ngài không cần bận tâm.”
Tôi cảm thấy vô cùng bực bội đối với tiểu thư Bonnie, định châm chọc nàng ta vài câu, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe Mike lên tiếng: “Chim Khổng Tước có năm chiếc lông đuôi lộng lẫy, đáng tiếc vẻ ngoài mỹ lệ cũng không che dấu được sự tự ti bên trong, nếu không hà cớ gì phải giương nanh múa vuốt thị uy trước kẻ khác. Trên đời này không ít người chán ghét Khổng Tước, cho dù Khổng Tước có giương đuôi che đậy, học cũng sẽ không vì vậy mà bỏ qua những loài chim xinh đẹp khác.”
Lời nói này của Mike rất không khách khí, tuy lấy Khổng Tước để ẩn dụ, nhưng rõ ràng đang chỉ trích tiểu thư Bonnie, vì vậy nàng ta trợn tròn hai mắt, thiếu điều từ sô pha nhảy dựng lên. Thế nhưng đối phương không hề chỉ đích danh, nàng ta không có cớ gì để tranh cãi, Mike có thể không sợ mất thanh danh, nhưng tiểu thư Bonnie sợ, không thể vì vài câu nói mà để lộ ra tính cách hung dữ nóng nảy của mình.
Vì thế tiểu thư Bonnie nhanh chóng ổn định tâm tình, nhàn nhã phẩy quạt, tươi cười: “Ngài Pence đây nói chuyện không đầu không đuôi, đề tài sao lại chuyển sang chim Khổng Tước rồi?”
Nàng ta trầm ngâm chốc lát, nhìn về phía Anna nói: “Gần đây mọi người có về thăm điền trang Quinto của nhà Konstatin không?”
Anna không rõ lắm, lắc đầu: “Không có, nàng biết đấy, chúng tôi đã rất lâu rồi không về đó.”
Tiểu thư Bonnie lắc đầu thở dài: “Anna đáng thương, tôi cũng không có ý chỉ trích ngài Dean Konstatin, nhưng quả thực ông ấy đối xử với hai người quá bất công. Nghe cha tôi nói, ngài Konstatin khi còn trẻ phong lưu chơi bời, có quan hệ mờ ám với phu nhân Janet, sau khi kết hôn cũng vẫn qua lại với bà ta. Chẳng những khiến mẹ hai người đau khổ, mà đối với hai anh em cũng tàn nhẫn đến vậy. Đàn ông đẹp trai phong lưu đều là những kẻ không đáng tin, phụ nữ chúng ta nên lựa chọn những người có bề ngoài không quá nổi bật, bọn họ thường là những người thành thật, như vậy hôn nhân mới có thể vững bền.”
Sau đó tiểu thư Bonnie nhìn về phía Mike, ánh mắt sắc lạnh: “Nghe nói giáo đường nơi ngài Pence phụ trách có rất nhiều tiểu thư trẻ tuổi lui tới, còn có cả các thiếu phụ. Không biết giáo đường của ngài ở đâu, tôi và tiểu thư Anna sẽ tới cầu nguyện thường xuyên, còn có thể quen biết thêm nhiều cô gái cùng trang lứa.”
Anna nghe lời này xong, vô thức liếc mắt nhìn Mike, sau đó cúi đầu xuống, dường như đang suy tư điều gì đó.
Chỉ trong một khắc, cuộc chiến dày đặc mùi thuốc sung đã kết thúc, ngài Mike Pence đã anh dũng hy sinh, không còn chút sức phản kháng. Cậu ta thậm chí chẳng có lấy một lời biện minh cho bản thân, còn có thể nói gì nữa đây? Nói bản thân cậu ta tuy đẹp trai phong lưu, nhưng sẽ không bao giờ giống với ngài Dean Konstatin? Không thể manh động, tiểu thư Bonnie vừa rồi không hề đả động đến cậu ta, cũng không nói động gì đến chuyện tình cảm của Anna, nếu phản bác lại thì chẳng khác gì chui đầu vào rọ.
Tôi nhìn Mike nổi giận đùng đùng, lo lắng cậu ta sẽ bất chấp tất cả đi cãi nhau với một quý cô, cho dù thắng hay bại, cũng sẽ mang tiếng khi dễ phụ nữ. Vì thế tôi vội vàng nháy mắt với Daisy, nàng ta hiểu ý lập tức tươi cười hòa giải: “Nghe nói các vị ở đây trong nhà đều có rất nhiều tác phẩm quý giá, không biết có thể bớt chút thời gian, góp ý một chút cho những bức tranh của chồng tôi?”
Lúc này đi bàn chuyện nghệ thuật, không biết có phải ý hay hay không, nhưng vẫn tốt hơn cứ trừng mắt nhìn nhau như vậy. Tiểu thư Bonnie mỉm cười nói: “Phu nhân khiêm tốn rồi, tôi rất hân hạnh được thưởng thức những tác phẩm quý giá của ngài John.”
Suốt buổi chiều, chúng tôi vây quanh mấy bức tranh của John, lúc ấy không ai ngờ được cuộc nói chuyện này lại mang đến nhiều ảnh hưởng sâu xa đến vậy.
Vài ngày sau chúng tôi tiếp tũ tham gia vũ hội, Mike như mọi khi tiến đến mời Anna khiêu vũ, cô bé chợt nhích lại gần tôi, sau đó khuỵu gối thi lễ với cậu ta: “Xin thứ lỗi, hôm nay tôi không muốn khiêu vũ.”
Mike lúc đầu không để ý, còn lo lắng hỏi: “Nàng có sao không? Hay là có chỗ nào không khỏe?” Anna lắc đầu nói: “Tôi ổn, ngài không cần lo lắng.”
Mike rất nhanh phát hiện Anna chỉ đang tìm cớ tránh cậu ta, khi ngài Laurent đến mời nhảy, cô bé đồng ý không chút do dự.
Sắc mặt Mike cực kỳ khó coi đứng ngoài sàn nhảy, nhìn chằm chằm Anna và ngài Laurent. Ngoài bực tức ra còn có chút nghi hoặc, không hiểu bản thân đã làm gì khiến người ta chán ghét.
Sáng sớm hôm sau, Mike tới nhà thăm, nhưng Anna một mực không chịu ra khỏi phòng, bảo Martha nói tiểu thư không khỏe, không tiện ra gặp khách, xin ngài ấy rộng lượng thứ lỗi. Liên tục mấy ngày như vậy, Mike nhịn không được tới hỏi tôi: “Tiểu thư Anna rốt cuộc sao lại như vậy? Nàng ấy tại sao không chịu gặp tôi? Tôi đã làm sai cái gì?”
Nhìn vẻ mặt nôn nóng của Mike, tôi lại nghĩ tới cuộc đối thoại hôm qua.
Kỳ thực không chỉ mình Mike ngày ngày mặt ủ mày chau, Anna cũng chất chứa đầy tâm sự. Cô bé quả thực giống như một thiếu nữ đau khổ vì tình, không buồn ăn uống, làm cái gì cũng không có tinh thần. Có một lần tôi thấy cô bé ngồi thêu, thế nhưng nhìn kỹ, Anna chỉ cầm cây kim đâm tới đâm lui, ngay cả chỉ cũng không xỏ, hồn để tận đâu đâu, không biết đang suy nghĩ những gì.
Không thể để cô bé suy sụp như vậy, tôi đành nhờ Daisy hỏi han một chút, dù gì phụ nữ với nhau cũng dễ nói chuyện hơn. Phu nhân Daisy chẳng những chấp thuận thỉnh cầu của tôi, còn sắp xếp cho tôi ngồi ở phòng bên cạnh, có thể nghe lén cuộc trò chuyện hai người.
“Anna, gần đây có phải vì chuyện của ngài Mike và ngài Laurent mà phiền não không?” Phu nhân Daisy vừa mở miệng đã nói thẳng vào chủ đề.
“…Đúng vậy…” Anna do dự chốc lát, rồi thẳng thắn thừa nhận.
Tôi ở phòng bên cạnh cảm thán, quả nhiên trong nhà cần phải có một phụ nữ lớn tuổi bầu bạn với Anna, phu nhân Daisy vừa hỏi đã tìm ra vấn đề, Anna cũng rất thoải mái thừa nhận. Nếu thay vào đó là tôi hỏi, cô bé không biết sẽ xấu hổ đến mức nào.
“Em đang định nói với anh Adam, hôm qua ngài Laurent đã cầu hôn em.” Anna dùng giọng nói dịu dàng của mình vứt cho tôi một quả đại pháo, suýt nữa nổ chết tôi.
“Ôi, trời ạ, quả là một tin tốt!” Phu nhân Daisy kêu lên, giọng nói đầy vẻ vui mừng.
Một tiểu thư trẻ tuổi nhận được lời cầu hôn là chuyện vô cùng tốt, huống chi cô bé với bước ra xã giao chưa đầy ba tháng.
“Em có đồng ý chưa? Đã đồng ý chưa?” Phu nhân Daisy vội hỏi.
“Em…em cũng đinh đồng ý, có điều muốn hỏi ý anh trai, chỉ cần anh ấy chấp thuận, em sẽ nhận lời ngài Laurent.” Cô bé nói.
“Ngài Laurent mỗi năm thu nhập khoảng hai trăm bảng Anh, đối với gia đình mục sưu như chúng ta, có thể xem là một cuộc hôn nhân tốt đẹp.” Phu nhân Daisy lúc đầu tán dương, sau đó lập tức chuyển hướng: “Nhưng sao em lại có vẻ buồn bã như vậy? Đây đâu phải dáng vẻ của một tiểu thư vừa nhận được lời cầu hôn, hay em còn do dự điều gì? Để chị đoán xem, có phải là vì ngài Pence không?”
“…Ngài Pence cũng thổ lộ với em, nói thích em…” Anna nói.
“Chúa ơi, nói vậy nghĩa là em nhận được một lúc hai lời cầu hôn?” Phu nhân Daisy mừng rỡ nói.
Anna dừng một chút rồi nói: “Đúng vậy, cả hai người họ đều cầu hôn em.”
“Vậy em quyết định chọn ngài Laurent? Tại sao? Ý là chị thấy ngài Pence nhìn qua có vẻ…ưu tú hơn, hơn nữa chị cũng không thấy em có chút tình cảm nào vớin gài Laurent, em đã suy nghĩ kỹ chưa? Quyết định chấ nhận ngài Laurent?”
“Đây không phải là do xúc động nhất thời, em đã suy nghĩ rất nhiều trước khi đưa ra quyết định.”
Phu nhân Daisy thở dài, nghiêm túc hỏi: “Anna, em có yêu ngài Laurent không, nói chị nghe.”
Anna không trả lời ngay, cô bé trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nói: “…Ngài Laurent là người phù hợp nhất với em, ngài ấy sẽ là người chồng tốt.”
“Em không yêu ngài Laurent, đúng không? Chị sớm đã nhìn ra, có ngài Pence ở bên, sẽ không có bất cứ ai buồn để mắt đến ngài Laurent.” Phu nhân Daisy kiên quyết nói.
“Không, Daisy, chuyện này không liên quan gì đến tình yêu. Em không cho rằng hôn nhân phải đi đôi với tình yêu, không ai nói yêu nhau thì nhất định phải kết hôn. Nhưng em biết ngài Laurent thích em, nên mới cầu hôn với em, em thấy rất cảm kích, hơn nữa cũng rất vui. Đợi sau khi cưới, chúng em sẽ trở thành người thân, thứ tình cảm này còn sâu nặng hơn tình yêu nam nữ nông cạn, hôn nhân sẽ giúp tình cảm đôi bên dần trở nên khăng khít. Em sẽ yêu chồng em, yêu các con em, yêu gia đình em, chúng em sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.”
Tôi nghe xong quả thực không hiểu, cô bé ngốc này đào đâu ra cái ý tưởng kỳ quái ấy, lại xem tình yêu là thứ tình cảm nông cạn, rốt cuộc chuyện gì đã khiên cô bé có loại tư tưởng bi quan như vậy?