Hoàng cung bốn phía giăng đèn kết hoa, hoàng kỳ giương cao dựng trên tường thành đại biểu cho một quốc gia đề phòng nghiêm cẩn, cả côn trùng cũng sẽ lọt lưới chứ đừng nói chi là người ngoài lẻn vào trong.
Trăng lên cao, hoàng cung hoa lệ yên lặng đắm chìm trong ánh trăng, đền đài sừng sững, ngói đỏ phản lại ánh vàng của trăng, lầu các tinh xảo hoa mỹ làm tăng thêm sự huyền ảo. Trong điện có bóng người thấp thoáng, tiếng nhạc từ trong truyền ra, tiếng trúc cùng tiếng đàn tỳ bà hòa cùng đàn tranh vang vọng đâu đây, thanh âm như mật rót vào tai, tựa như rượu say tâm, nhạc say lòng.
Tương đồng, hậu cung cũng phi thường náo nhiệt, nhóm tú nữ thì vội vã nịnh vị bợ công công có thế lực nhất trong nội cung, người thì dò hỏi, so sánh các vị quý phi đang đắc sủng với nhau, kẻ lại thì thầm bàn tán quý nhân này với tì thiếp kia vừa được hoàng thượng sủng hạnh, tiếng nói oanh oanh ngọc ngọc của các nàng như chim sẻ ríu rít bên tai. Số còn lại thì trái soi phải soi, cố gắng chỉnh trang lại dung mạo vốn đã diễm lệ của chính mình, ra sức phô bày những nét đẹp kiêu sa ra ngoài, mong muốn hoàng thượng thấy được mỹ mạo của mình
Trái lại, Niếp Vân ngày đầu tiên đến hoàng cung đã bị một nhóm nữ nhân không ưa ra mặt, các nàng liền kéo cả đám hạ nhân đến giáo huấn hắn, đương nhiên.... hắn đã chỉnh các nàng đâu vào đấy. Tuy rằng các nàng đều là những nữ nhân xinh đẹp, đúng kiểu mà hắn thích, nhưng thích không có nghĩa là bê lên đầu mà thờ phụng. Mỹ nhân cho dù xinh đẹp thì sao chứ, hắn liền cho các nàng bình đẳng với nam nhân _____ Đánh tới khi nước chảy hoa rơi rồi đá bay thẳng ra ngoài ___ Vậy là xong!
Kết quả là việc này lại truyền đến tai của Sử công công, như vậy cũng không sao, chỉ cần hắn chịu nói mấy lời ngon ngọt công công sẽ bỏ qua cho hắn. Nhưng mà Niếp Vân hết lần này đến lần khác không ưa nịnh nọt cùng vuốt mông ngựa, nên khi Sử công công đến tìm hắn hỏi, hắn cũng đánh bọn họ cho một quyền rồi cùng cũng đá bọn họ ra khỏi cửa phòng hắn. Kết quả.... hắn liền bị giáng xuống ở lãnh cung!
Tuy vậy, lãnh cung cùng hậu cung cũng không có gì khác nhau, dù sao người vẫn ở được, Niếp Vân cũng không để ý.
Hắn muốn nghe ngóng Hoàng Thượng đang ở đâu nhưng lại không có cách nào biết, trong cung cao thủ nhiều như mây, căn bản là không có biện pháp tùy ý ra vào, nếu không Niếp Vân đã sớm ở trong hoàng cung đi dạo một vòng rồi.
Hơn nữa, không biết vì sao mà bữa ăn của Niếp Vân sớm muộn gì cũng từ thịt cá biến thành cháo loãng hết, tên Sử công công ghi hận hắn nếu tâm tình hắn không tốt sẽ gọi cung nữ bảo đừng đưa cơm tới, nếu tâm tình hắn tốt mới có thể phân phó tỳ nữ đưa thêm thức ăn ôi thiu cho Niếp Vân ăn, nếu đổi lại bình thường là con gái yếu ớt thì khả năng sớm đã bị giày vò tới điên rồi.
May mắn, thủ đoạn của Sử công công còn non nớt chớt chán. Ở chung với Tiên Vũ thì dạ dày của hắn đã tôi luyện rất ư là mãnh liệt! Chút chiêu trò vặt vãnh căn bản không ăn thua. Còn về phần Sử công công ư – nên đến gặp sư phụ hắn mà học hỏi đi!
Niếp Vân nhàm chán ngồi trên cái ghế cũ nát, bên tai truyền đến âm thanh tiếng cười hì hì làm cho người khác cảm thấy không kiên nhẫn, trên người hắn không còn là bộ xiêm y xinh đẹp mà đổi thành một bộ quần áo nhẹ nhàng, mái tóc đen mượt tùy ý rối tung ở đằng sau người, trên đầu cũng không còn vật phẩm trang sức cầu kì ép đầu hắn không thẳng lên được.
Lãnh cung thật ra cũng chẳng cách hậu cung xa xỉ gì mấy, chỉ cách một bức tường không tính là cao. Đối với người bình thường thì có lẽ là nghiêm ngặt, nhưng chung quy nữ nhân trông coi ở đây tuổi tác đều đã lớn, đối với hắn không có sức uy hiếp gì mấy. Đơn giản chỉ tại hắn sợ phiền phức nên không thèm động thủ chi cho mất sức
“Thực nhàm chán!”
Niếp Vân quăng cọng cỏ non trong miệng ném trên mặt đất lớn tiếng kêu, âm thanh trầm thấp mê người như vậy, tuy hắn lại bị ném vào lãnh cung không ai để ý tới nhưng phòng ngừa vạn nhất Niếp Vân vẫn theo ý Tiên Vũ chiếu theo thời gian uống thuốc nếu không bị phát hiện thân phận sẽ không tốt.
Kỳ thật để cho Niếp Vân không chịu được nhất là ở phụ cận có mấy nữ nhân, cả ngày như người điên gọi bậy, hại hắn mỗi đêm bị các nàng đột nhiên kêu gào làm cho giật mình tỉnh dậy, tuổi nhỏ hơn một chút thì không có tư sắc,Hoàng Thượng cũng không triệu sủng qua nên bị đày vào lãnh cung, cả ngày khóc sướt mướt, khiến hắn thấy phiền chết hắn!
Niếp Vân bên ngoài nhàm chán đi tới đi lui, nhìn mấy người kia cách hắn không xa, lại ngẩng đầu nhìn bóng đêm trên môi xuất hiện độ cong mỹ lệ cùng quỷ dị, trong đầu không biết đánh cái chủ ý quái quỷ gì, hắn trốn đến chỗ tối trong phòng chờ đợi người nào đó tiến đến.
Một người thoạt nhìn như tỳ nữ cường tráng đi đến, nói thực Niếp Vân chưa từng thấy có tỳ nữ nào xấu như vậy, trong nội cung tỳ nữ cũng trải qua ngàn chọn vạn tuyển mới được vào, tuy nhiên trong nhóm tú nữ đẹp mắt nhưng mà cũng rất có tư sắc không giống vị này quả thực xấu đến mức so với lão thái bà nàng còn vui mừng trên mắt gấp bội.
“Đi ra ăn cơm! Nha đầu chết tiệt kia chạy đi đâu rồi!”
Nữ tử cường hãn tính tình cực không tốt mắng chửi, đem đồ ăn trên tay bỏ lên bàn định đi tìm Niếp Vân.
Ở tại lãnh cung mấy ngày nay, thức ăn đều do nữ tử này đưa cơm cho Niếp Vân nhưng nàng tuyệt nhiên không tôn kính hắn, hơn nữa còn tìm Niếp Vân gây phiền toái, cũng bởi vì hắn vừa mới đến hoàng cung ngày đầu tiên đã gây chuyện bị Sử công công giáng chức đưa đến lãnh cung cho nên mới làm càn khi dễ hắn.
Niếp Vân cũng không phải người dễ khi dễ, nàng dám trêu hắn, hắn sẽ có biện pháp trừng trị nàng, không phải liên tiếp trốn làm cho nàng không tìm thấy mà là tìm một ít rắn hoặc tri chu hay một ít tiểu đông tây làm nàng hét lên, nhưng bây giờ hắn chán, hắn thực sự muốn ra ngoài dạo chơi hơn nữa tỳ nữ kia quần áo cũng không quá nhỏ hắn mặc trên người có vẻ hơi lớn nhưng vừa vặn lại cho hắn một biện pháp tốt trốn ra ngoài, cũng thuận tiện không gây phiền toái.
Niếp Vân thừa dịp tỳ nữ kia xoay người liền im lặng tiến đến dùng tay cho nàng một phát vào ót Ba~ một tiếng, tỳ nữ chưa kịp kêu đau đã ngất đi.
Niếp Vân vội vàng cởi y phục của tỳ nữ rồi thay vào, sau đó cầm dây thừng trói tỳ nữ ném vào tủ quần áo nghênh ngang ra khỏi phòng.
“Y phục này thật đúng là to, thật không biết cái con heo nữ kia ăn như thế nào vậy mà lớn lên so với ta còn cường tráng hơn.”
Niếp Vân lắc lắc đầu rồi cầm cây trâm bằng trúc đem tóc dài buộc lên.
Mắt lộ ra vui vẻ nhìn cánh cửa kia, quyết định không theo cánh cửa ý ra ngoài, đã lâu rồi hắn không có thi triển thân thủ, hắn muốn hưởng thụ tốt cảm giác bay thẳng vào trong rừng.
Nghĩ vậy Niếp Vân kéo cao làn váy, thả người nhảy lên tuy nhiên váy bị vướng vào cành cây khiến hắn mất thăng bằng cả người ngã xuống.
“Oa! ____”
Hắn như thế nào lại gặp xui xẻo như vậy! Đều tại con lợn chết tiệt kia! Không có việc gì sao mặc quần áo lớn làm chi? Hại hắn té ngã! Niếp Vân dùng hai tay che mắt kinh hô một tiếng chờ đau đớn sắp đến, thân thể của hắn đã dừng rơi xuống rồi nhưng thế nào đau đớn còn chưa xuất hiện?
Niếp Vân buông hai tay ra xem xét, liền trông thấy một đôi mắt thâm trầm, người kia một thân trang phục thiếu tướng, hai tay cường tráng dễ dàng tiếp được thân hình Niếp Vân, lộ ra một chút kinh ngạc.
Niếp Vân thầm kêu không tốt đẩy người nọ ra, khẩn trương đứng ở đó ‘chi chi ô ô’, không biết nên nói dối như thế nào mới tốt.
Người nọ không nói gì nhìn chằm chằm vào người hắn, hại hắn càng khẩn trương hơn.
“Ta... Đồ của ta vướng trên cành cây, cho nên mới trèo lên lấy xuống, ngươi đừng hiểu nhầm thành thích khách hay cái gì đó!”
Niếp Vân bỗng nghĩ được một lý do tốt, sau đó dùng phương pháp sư phụ dạy hắn, học nữ tử bộ dáng cúi thấp đầu dắt ống tay áo, giả bộ thẹn thùng mà nói tuy nhiên Niếp Vân cảm thấy một đại nam nhân học cách nói của nữ nhân rất chán ghét nhưng hắn không có biện pháp khác.
“Ngươi tên gì?’’
Người nọ đưa tay nâng cằm hắn lên hỏi, ánh mắt nóng rực lên nhìn khuôn mặt hắn.
Niếp Vân cảm thấy da gà rơi đầy đất tuy nhiên nam nhân này lớn lên không tệ nhưng mà hắn đối với nam nhân không có hứng thú nha! Nhưng bị hắn nhìn như vậy có chút quái dị cảm thấy toàn thân không thoải mái, rất muốn trực tiếp đánh hắn một quyền rồi chạy trốn.
Không muốn cùng nam nhân này dây dưa không rõ, Niếp Vân dứt khoát báo tên của mình dù sao hậu cung lớn như vậy nam nhân này cũng không thể tra ra thân phận của hắn:
“Ta gọi Niếp... u. a .. a. a...Vân Nhi.”
Vừa lúc đó, tên Sử công công giáng hắn đến lãnh cung vội chạy đến hô to:
‘’Lâm thiếu tướng! Hoàng thượng đang tìm ngài đây này!”
Nam tử liếc nhìn Sử công công, xoay người đối mặt với Niếp Vân nhẹ nhàng cười cười, ôm hôn hắn một ngụm:
“Vân Nhi đúng không! Ta gọi Lâm Quân, nhớ kỹ tên của ta đó! Ta sẽ còn đến tìm ngươi.”
Nói xong hắn liền tiêu sái ly khai, lưu lại Niếp Vân vội vàng tránh né Sử công công, động tác của hắn lại làm cho Lâm Quân tưởng hắn thẹn thùng, xoay người khuôn mặt tuấn tú liền lộ ra bộ dáng tươi cười, căn bản nếu không phải Sử công công đến, hắn vô cùng có khả năng sẽ bị Niếp Vân đánh một trận.
Niếp Vân trộm nhìn Lâm Quân cùng Sử công công ly khai, Niếp Vân toàn thân phát run, dốc sức liều mạng dung tay áo lau khuôn mặt của hắn:
“Hỗn đản chết tiệt! Tưởng ta là nữ nhân sao! Nếu ta lại gặp ngươi! Nhất định phải đạp ngươi biến thành đầu heo!”
Cảm thấy gương mặt mình đã sạch sẽ nhiều hơn, hắn nhìn xuống xác định không có ai liền thi triển khinh công nhảy lên một cành cây, quyết định trộm đi vài bộ quần áo thái giám hoặc thị vệ cũng được, hắn không muốn giả trang nữ nhân rồi bị quấy rối! Đều do sư phụ mưu ma quỷ chước! Hắn cũng không muốn bị thất thân cho nam nhân!
Niếp Vân ở trong rừng cây dễ dàng đi xuyên qua, cũng thuận tiện trộm vài món đồ của thị vệ cùng quần áo thái giám, trở về được nửa đường hắn thấy vài tú nữ lén lút trốn ở một bên nói chuyện, cũng không biết nói cái gì hắn liền trốn một bên nghe lén.
“Ngươi đoán tên Niếp Vân bị Sử công công giáng chức vào lãnh cung giờ sao rồi? Nghe nói hắn đã chết tại lãnh cung a!”
Nói chuyện là một tú nữ đã từng bị Niếp Vân giáo huấn qua.
Một tú nữ khác mặc hồng y nũng nịu nở nụ cười nói:
“Vậy thì tốt, hắn là cái loại người dưỡng ở lãnh cung cũng tốn lương thực, vừa vặn đã chết.”
Tú nữ kia vừa nói xong, những tú nữ khác cũng đồng thời nở nụ cười, một đám nữ nhân cùng tam cô lục bà líu ríu, xem ra hậu cung nữ nhân cũng không khác nữ nhân trong dân gian dong chi tục phấn không khác là bao!
[Dung(dong) chi tục phấn – 庸脂俗粉 – yōng zhī sú fěn dung/dong: bình thường; tục: thường tục, đại chúng, phổ thông; chi, phấn: phấn sáp, hương phấn; phấn sáp thường tục, hương phấn phổ thông, nói chung dùng để chỉ người con gái bình thường/tầm thường, thấy hay dùng trong bối cảnh mang ý nghĩa tiêu cực, đại loại là chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế, kém văn hóa.]
Niếp Vân khinh thường cười lạnh, linh quang lóe lên, cười cực quỷ dị đem trâm cài đầu tháo xuống, quần áo vừa trộm ném sang một bên dùng hai tay đem tóc dài trên đầu xoa lọan, giơ tay lên dùng chưởng đem đèn của đám nữ nhân xung quang dập tắt.
“ Oa! Đây là chuyện gì xảy ra? Người đâu! Chạy nhanh đến đốt đèn nha!”
Một đám tú nữ kinh hoảng vang lên thét chói tai, đột nhiên cảm thấy thân mình lạnh đi, một đám nữ nhân co thành cụm phát run.
Niếp Vân cười gian thi triển khinh công nhảy lên trước mặt đám nữ nhân, làm cho người ta không thấy hắn tột cùng là khi nào xuất hiện trước đám nữ nhân kia.
“Ah – có… Có… Có quỷ nha!” trong đó có một tú nữ hét lên sau đó liền ngất đi.
Niếp Vân còn không chịu bỏ qua hắn thi triển thân pháp quỷ dị tại đêm đen có ít ánh sáng hắt vào bên trong hắn thoạt nhìn giống như ở bên cạnh các nàng bay đến bay đi, mái tóc dài mất trật tự tung bay theo gió, tăng thêm một tia khủng bố.
“Nương nương … nương nương… Ta chết rất thảm nha… vì cái gì ngươi muốn đem ta đẩy xuống miệng giếng… Bên trong lạnh quá nha … Toàn thân ướt đẫm … Thật khó chịu nha… “
Niếp Vân cố ý để thanh âm run rẩy, nhóm tú nữ này thầm mắng hắn, lại không có gan cùng hắn trực tiếp đối mặt mắng.
Niếp Vân cũng không biết hậu cung có tỳ nữ nào bị đẩy xuống giếng hay không bất quá hậu cung chính xác có một nơi hơn nữa nhìn rất u ám không có người nào dám tới gần.
“Ah ah ah! Ngươi không được qua đây nha! Không phải chúng ta hại ngươi nha!”
Một đám tú nữ khóc hoa dung thất sắc, cố nói với Niếp Vân đang bay đến bay đi.
Niếp Vân trộm cười, cố ý giương cao giọng làm bộ tức giận mà nói:
“Vậy các ngươi càng đáng chết hơn rồi! Ta ghét nhất có người nói người khác nói bậy! Các ngươi đáng chết!Các ngươi đáng chết nha~”
Hắn làm bộ tiến lên nhéo ở cổ các nàng, không nghĩ tới mới bước lên một bước cái đám nữ nhân kia toàn bộ té xỉu.
Niếp Vân bỏ ra tóc trước mặt, bĩu môi khinh thường, lấy chân đạp đạp đám nữ nhân,hừ! Niếp Vân xoay người trở về nơi hắn đặt đám quần áo, chợt nghe đến tiếng bước chân có khoảng hai mươi tên, hắn vội vàng cầm quần áo lên chạy ra hậu cung
Nghe được tiếng thét chói tai của nhóm thị vệ vừa vặn chứng kiến thân ảnh Niếp Vân phiêu dật lập lòe bay xuyên qua rừng cây, vì vậy hậu cung bắt đầu truyền ra tin đồn có nữ quỷ.
Có người nói nữ quỷ kia từng là một vị quý phi đắc sủng vì nàng lớn lên xinh đẹp được hoàng thượng yêu thương cho nên quý phi khác đố kị đem nàng đẩy vào trong giếng hại chết.
Cũng có người nói nữ quỷ kia là trộm trang sức của quý phi cho nên mới bị quý phi sai người đẩy xuống giếng để xử phạt, quả thực dạng tin đồn quái dị nào cũng có thể có, tại lãnh cung Niếp Vân nghe mấy cái lời đồn liền lắc đầu, không nghĩ tới vì trò đùa dai của chính mình sẽ dẫn đến phong ba lớn như vậy, thật sự buồn cười.
Cứ như vậy, Niếp Vân ở trong lãnh cung chờ đợi mấy ngày, hắn vừa về tới lãnh cung liền ném tỳ nữ trong tủ gỗ ra ngoài còn thuận tiện trả lại cho nàng bộ quần áo rộng thùng thình cũng không thay nàng mặc trở về, làm hại nàng tưởng mình bị xâm hại ở bên ngoài gào khóc giống như tiếng heo, hô hào nàng bị điếm ô, có nhầm không nha! Cho dù trên đời chỉ còn một mình là nữ nhân cũng không có người đánh chủ ý đến nàng.
Về sau, nữ tỳ kia cũng không đưa cơm tới nữa, làm hại Niếp Vân muốn ăn cái gì cũng không có, mỗi ngày thừa dịp ban đêm chuồn đến phong bếp ăn vụng, kết quả gây ra cho phòng bếp chuyện quái dị, lần đó Niếp Vân không phải cố ý, kết quả phòng bếp đầy ắp người muốn bắt quỷ, hắn cũng chịu đựng bụng đói không dám chạy loạn.
Cứ bình tĩnh để thêm một vài ngày nữa…
An phận vài ngày Niếp Vân rốt cục không chịu được nữa, hắn đã đói bụng liên tiếp vài ngày rồi, nếu không ăn một chút gì hắn sẽ trở thành nam nhân đầu tiên chết đói ở lãnh cung.
Niếp Vân lấy trong tủ gỗ bộ quần áo của thị vệ thay ra, sau đó vượt qua bức tường ở lãnh cung đi kiếm ăn, hắn vốn muốn vào phòng bếp hoàng cung nhưng mà trước phòng bếp lại có một đống thị vệ căn bản không có khe hở để chuồn vào, Niếp Vân đành buông tha cho ý niệm vào phòng bếp ăn vụng, có lẽ đến phòng mấy nữ nhân kia sẽ tìm được một ít điểm tâm.
Vừa nghĩ, Niếp Vân tranh thủ thời gian thi triển khinh công chạy đi, đi qua một tòa đình nghỉ mát, mùi đồ ăn thơm ngào ngạt khiến hắn dừng bước, hắn quay đầu nhìn về phía lương đình một đống lớn đồ ăn tinh xảo được bày ở trên bàn, đang bốc hơi nóng, xem ra chỗ đồ ăn này vừa mới làm xong, bụng đói hồi lâu không nhịn được bị hấp dẫn,bụng lớn ọt ọt ọt ọt kêu ra tiếng, hắn trộm nuốt nước miếng, mắt đảo vòng xác định không có ai đằng sau, hắn tranh thủ thời gian chạy về phía trước bốc đồ ăn từng ngụm từng ngụm ăn.
Ngay tại thời điểm Niếp Vân ăn thức ăn trên bàn không sai biệt lắm, một đạo thanh âm nhẹ nhàng sau lưng hắn vang lên.
“Ngươi là ai? Cũng dám ăn vụng đồ ăn của bản cung!”
Nói chuyện là một nữ nhân xinh đẹp, nàng một thân đồ trắng, làn váy còn thêu hoa văn bằng chỉ bạc,nhìn nàng xinh đẹp thoát tục khiến mọi người không thể dời mắt.
Niếp Vân lau miệng xong mới xoay người nhìn về phía nữ tử, hắn hiện tại đối với nữ tử trong cung không có nửa phần hảo cảm, cho dù nữ nhân trước mắt này cũng vậy! Huống chi vừa rồi nàng nói chuyện khẩu khí thật sự quá kiêu ngạo rồi càng làm cho ấn tượng trong hắn giảm bớt đi nhiều.
Nữ tử kinh ngạc nhìn thị vệ trước mắt, tâm hồn thiếu nữ không tự chủ được nhảy lên, thị vệ này thật đẹp trai nha! Mà ngay cả hoàng thượng cùng vương gia cũng so ra kém, nữ tử si mê nhìn Niếp Vân chỉ kém không giống đám nữ nhân mê trai là tiến lên.
Niếp Vân khẽ nhíu lông mày, khóe miệng tươi cười lộ ra vòng cung tà ác, xem bộ dáng nữ nhân biết nàng bị dung mạo tuấn mĩ của hắn mê hoặc! Lớn lên đẹp mắt cũng là một loại tội lỗi nha!
Niếp Vân buông suy nghĩ xuống, mấy ngày không có chạm qua nữ nhân, dứt khoát chọn nữ nhân này phát tiết một chút cũng tốt, xem bộ dáng của nàng cũng không đến nỗi đòi người ghét.
Vừa nghĩ, Niếp Vân liền lộ ra mỉm cười mê người, đi đến trước nâng cằm nữ nhân như khiêu khích
“Xem bộ dáng của ngươi, tựa hồ rất muốn cùng ta một đêm!”
Chân nữ tử như muốn nhũn ra nhìn Niếp Vân khẩn trương bởi khuôn mặt hắn đang tiến gần đến mặt nàng, cặp môi đỏ mọng khẽ run rẩy nói:
“Ta … ta mới không có…”
“Vậy sao?”
Niếp Vân thò tay vào vạt áo của nữ tử, nhẹ nhàng sờ nắn cấm địa cười hỏi.
Nữ tử nhẹ nhàng thở gấp, rốt cuộc chịu không nổi sự chơi đùa và vỗ về mà trèo lên vai Niếp Vân, đem hai chân khẽ run mở ra càng khiến Niếp Vân dễ dàng vuốt ve nàng.
“Ngươi đúng là dâm đãng !’’
Niếp Vân tà tứ ở bên tai nữ nhân trào phúng nói, nhưng tay vẫn chơi đùa nữ tử không có ý ngừng lại.
« Ừm … ừm … nhanh…”
Nữ tử chịu không được thân thể cao gầy rắn chắc của Niếp Vân nhẹ giọng ngâm
Thỏa mãn nhìn nữ tử biểu lộ, Niếp Vân lập tức cảm thấy không thú vị! Thật sự là xem không được, hắn tuy muốn tiếp tục cùng nàng chơi một lúc nhưng mà hắn hiện tại thật không có tính thú, chứng kiến bộ dáng dâm đãng của nữ tử hắn liền cảm thấy không thú vị.
Nghĩ như vậy, Niếp Vân liền rút tay về muốn ly khai dù sao cơm cũng đã ăn no, náo cũng đủ rồi, hắn hiện tại muốn về nghỉ ngơi một chút.
‘ Các ngươi đang làm cái gì ? ’’
Đang lúc Niếp Vân muốn rời đi một giọng nam kinh ngạc ở phía sau hắn vang lên.
————–ta là giải phân cách Tiểu Hiên xuất hiện——————
Niếp Vân quay đầu nhìn người đang đi tới, khẩu khí không tốt giễu cợt nói:
” Ta đang ân ái, ngươi không có mắt nhìn à? Chúng ta đã làm rõ ràng như vậy rồi đừng nói với ta ngươi không nhìn ra!”
Thượng Quan Hiên trăm triệu lần không nghĩ tới có người không biết liêm sỉ, có can đảm dưới ban ngày ban mặt đùa giỡn phi tử của hắn, nhưng lại cho là đường hoàng tự coi như vậy không có gì là không đúng, phí cho khuôn mặt đẹp trai, nhã nhặn của hắn, không nghĩ tới đúng là đồ vô sỉ.
“Như thế nào? Ngươi sợ đến ngây người rồi?”
Niếp Vân chẳng biết lúc nào đã buông ra khuôn mặt trắng của nữ tử, cười nhạo bộ dáng ngu ngơ của Thượng Quan Hiên.
Nàng thừa dịp hai người không chú ý tranh thủ thời gian vụng trộm chạy đi, không dám dừng lại.
Thượng Quan Hiên hồi phục tinh thần, đi đế trước mặt Niếp Vân nói:
‘ Ngươi có biết ngươi vừa làm chuyện gì không?”
Niếp Vân sửng sốt, hắn làm chuyện gì? Không phải chỉ là đùa giỡn một nữ nhân mà thôi, hắn vừa nói rõ với tên kia xong chả nhẽ tên ngu ngốc này không nhìn ra sao?
Thượng Quan Hiên không thấy hắn trả lời liền cho rằng hắn không biết mình vừa làm ra một việc nghiêm trọng, hắn nắm chặt lấy mặt nói:
‘ Ngươi vừa đùa giỡn một nữ tử trong sáng a! Vì vậy, ngươi phải gánh trọng trách chiếu cố nàng cả đời, nếu không ngươi sẽ không chỉ có lỗi với chính mình mà còn phải xin lỗi cha mẹ của nàng, còn phải xin lỗi nàng…”
Gặp Thượng Quân Hiên đang có xu thế tiếp tục giáo huấn, đầu Niếp Vân liền choáng váng não cũng phát trướng cũng không có kiên nhẫn nghe tiếp, hắn không khách khí cắt ngang Thượng Quan Hiên đang thao thao nói:
“ Tha cho ta đi! Chẳng nhẽ ngươi không thấy bộ dáng nữ nhân kia phát xuân sao? Còn thánh khiết! Đừng nói đùa! Ta cam đoan nàng tuyệt đôi không phải xử nữ!”
Thượng Quan Hiên nghe xong mất hứng:
“ Ngưới sao lại có thể nói như vậy! Chẳng lẽ ngươi không biết làm nữ nhân cỡ nào vất vả sao? Các nàng làm sai một ít việc sẽ bị cho vào lồng heo hoặc lăng trì xử tử, không nghĩ tới ngươi lại xem thường nữ nhân! Có phải ngươi cũng coi thường mẫu thân đã mang thai ngươi!”
Thượng Quan Hiên lần đầu tức giận như vậy còn đối với người khác còn mắng to, nhưng nói chuyện trước mặt người này hắn đã phá hết các quy tắc
Niếp Vân sững sờ, sau đó cười ra tiếng, trời ạ! Không nghĩ tới sẽ có người giáo huấn hắn, Niếp Vân cũng ko phải người chú ý đến quan điểm đạo đức, chỉ cần hắn thích hắn sẽ không quan tâm mang theo bao nhiêu phiền toái tới.! Hắn đâu cần quan tâm tới sự sống chết của đám nữ nhân kia huống chi ngay cả mẹ ruột của mình là dạng gì hắn cũng ko biết, thì đối với nàng hắn cũng không có cảm giác gì!
Hắn gập người ôm bụng cười vỗ vỗ vai Thượng Quan Hiên nói:
“Lão huynh, nếu như không nghe thanh âm của ngươi thì ta đã nghĩ ngươi là một nữ tử bất hạnh nhưng mà ngươi nên biết ta từ trước đến nay mặc kệ sống chết người khác, ngươi nói với ta cũng vô dụng”.
Mang theo vui vẻ nói hết, Niếp Vân lại lần nữa vỗ vỗ vai Thượng Quan Hiên quay người định bỏ đi.
Thượng Quan Hiên tức giận nắm lấy tóc của Niếp Vân nói:
‘ Ngươi đứng lại! Ta còn chưa nói xong đâu!”
Niếp Vân bị đau, liền nổi nóng xoay người mắng :
‘Hỗn trướng ! Ngươi không biết tùy tiện kéo tóc người khác là rất không có lễ phép sao ? Tiếc cho ngươi vừa nãy nói một đống đạo lý, ta nhìn ngươi là chỉ biết nói không biết làm !’’
Thượng Quan Hiên cứ như vậy bị mắng, tranh thủ thời gian rút tay về có lỗi nói :
‘ Thực xin lỗi… Ta… ta không phải cố ý…’’
Niếp Vân cau lông mày, thú vị nhìn Thượng Quan Hiên lộ ra bộ dáng hài tử làm sai việc, hắn tự nâng lên khuôn mặt rồi đột nhiên hỏi :
‘Ngươi có thể tới nơi này sao ?’’
Thượng Quan Hiên sửng sốt, không biết tại sao hắn lại hỏi vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp :
‘Đúng nha ! Ta đều ở nơi này dùng bữa’’
Niếp Vân thỏa mãn gật đầu :
‘Vậy buổi tối ngày mai chúng ta ở chỗ này gặp mặt nha ! Nhớ kỹ ! Ta chỉ muốn nhìn thấy một mình ngươi mà thôi, đừng làm cho ta phát hiện ra người khác đó !’’
Người này vô cùng thú vị, dù sao thời gian cũng rảnh rỗi, lại không tìm thấy Hoàng thượng J)))), cũng không biết hắn như thế nào, dứt khoát cùng với ngốc tử này chơi đùa một chút. Lại không cần lãng phí thời gian tìm thức ăn đúng là nhất cử lưỡng tiện, Niếp Vân trong lòng thầm đánh bàn tính cười đến vui vẻ.
Chỉ thấy Thượng Quan Hiên ngây ngốc gật đầu, còn lộ ra nụ cười ngốc nghếch đến cực điểm nói :
‘ Tốt ! Ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện phiếm.’’
Xoay người định rời đi Niếp Vân nghe thấy câu nói kia suýt nữa té ngã, tiểu tử này có nhầm không nha ! Hắn cũng không muốn nghe thuyết giáo đâu ! Vừa mới nghe một đoạn dài như vậy đầu đã muốn đủ đau nhức rồi, đêm mai nếu để y nói lại thì hắn nhất định phiền muốn chết đi.
‘Không cần, ngươi ngày mai chỉ cần ngoan ngoãn chuẩn bị một bàn đồ ăn, sau đó ngồi chờ ta đến cùng ngồi một chỗ ăn là vui rồi, ngươi không cần mở miệng theo ta nói về lương tâm cùng một đống đạo lý lớn, hiểu không ?’’
Niếp Vân tức giận xoay người vỗ vai Thượng Quan Hiên nói.
Thượng Quan Hiên lần đầu được mời ăn cơm, bình thường những người kia đều e ngại thân phận của hắn mà không dám cùng hắn nói chuyện ngay cả thân hoàng đệ Thượng Quan Vân cũng thế, nhìn thấy mình giống như thấy quỷ, trốn không thấy bóng dáng, cuối cùng hôm nay cũng không có người sợ hắn, chịu cùng hắn ở một chỗ dùng bữa, hắn sao có thể không vui đây !
Thượng Quân Vân cười lôi kéo Niếp Vân, cao hứng nói :
‘ Cái kia… Ngày mai ngươi nhất định phải tới đó nha ! Ta ở chỗ này chờ ngươi’’.
Niếp Vân buông tiếng thở dài, người này hẳn có vấn đề, bằng không là một ngốc tử, nếu không sẽ nghe ra hắn giễu cợt ? Bất quá như vậy mới thú vị, tại nơi âm hiểm xảo trá trong hoàng cung gặp gỡ được người trước mắt cười ngốc như vậy thật đúng là khó.
‘Ngươi chuẩn bị cho tốt nha !’’
Niếp Vân xoay người vung tay đối với Thượng Quan Hiên nói, hi vọng hắn có mệnh sống đến ngày mai mới tốt, nếu như ngốc tử muốn sống trong hoàn cảnh hiểm ác là một việc khó, hắn không muốn quản chuyện của Thượng Quan Hiên, chỉ có thể mở miệng nhắc hắn một chút.
Thượng Quan Hiên không nỡ để Niếp Vân đi, thật vất vả mới có người cùng hắn nói chuyện nhưng là hắn chậm trễ việc của Niếp Vân khiến băn khoăn đành phải lưu luyến nhìn Niếp Vân rời đi
Ngày hôm đó, Niếp Vân vốn định đúng hẹn đi tìm Thượng Quan Hiên nhưng mà hắn tuyệt đối không ngờ tới sẽ thấy người hôn trộm hắn ! Hắn kinh hãi liền tranh thủ thời gian trốn về thay quần áo thị vệ thành bộ thâm lan nhẹ nhàng.
Niếp Vân vụng trộm mở ra cửa sổ, chỉ thấy tên lần trước tự xưng Lâm Quân hướng hắn đi đến. Chết tiệt ! Hắn tại sao đến nơi này ? Vạn nhất hắn biết mình giả trang tỳ nữ sau lại biến thành tú nữ hậu cung, vậy hắn nhất định sẽ cho là thích khách hoặc cái gì đấy, vì vậy, chuyện sư phụ giao cho hắn sẽ không làm được, nhất định sư phụ sẽ cắt hắn thành tám khối.
Thời điểm Niếp Vân lo lắng vì chính mình sắp gặp kết cục bi thảm thì Lâm Quân đã đẩy cửa vào.
NiếpVân có chứt tức giận trừng mắt nhìn Lâm Quân, nếu không phải hôm nay hắn không ăn dược biến thanh âm, hắn đã sớm mắng tên hỗn trướng chiếm tiện nghi hắn rồi nhưng nếu hắn thật sự làm vậy … Chuyện hắn là nam nhân sẽ bị vạch trần.
Lâm Quân không nói lời nào đem cửa đóng lại, nhưng còn khóa, hắn xoay người hai mắt cực nóng nhìn Niếp Vân đang bối rối.
Người này đã phát hiện rồi sao ? Sẽ không thật sự phát hiện ra thân phận thật của hắn đi ? Nếu vậy phải làm thế nào ? Đem hắn đánh ngất xỉu ? Hay dứt khoát giết hắn cho xong việc ?
Niếp Vân cảnh giác theo dõi hắn, cả người thối lui về góc tường không cho Lâm Quân tới gần hắn một bước.
‘ Vân Nhi, nàng đang sợ ta sao ?’’
Lâm Quân đi đến trước hỏi Niếp Vân, hắn đã phải hao tốn rất nhiều bạc mới tìm được hành tung của nàng, không nghĩ tới người ngày đêm hắn tưởng niệm vậy mà lại sợ hắn, thật là làm cho hắn quá thương tâm !
Sợ hắn ? Đừng nói giỡn ! Hắn một chưởng có thể khiến y bay ra ngoài, nếu không phải sợ thân phận bị vạch trần, hắn sẽ không giống nữ tử trốn hắn ! Niếp Vân mất hứng nhíu mày nhưng vẫn không nói lời nào nhìn Lâm Quân.
‘ Một mình nàng ở chỗ này rất nhàm chán đúng không ? Ta sẽ nghĩ biện pháp mang nàng rời đi, nàng nguyện ý theo ta đi không ?’’
Lâm Quân nhìn Niếp Vân không chịu cùng hắn nói chuyện, đành phải vây hắn ở góc tường không cho hắn ly khai, vẻ mặt thành khẩn hỏi.
Niếp Vân liền không thèm cân nhắc liền lắc đầu, hắn hôm qua mới tìm được một gia hỏa thú vị vì sao phải rời đi ? Huống chi việc của hắn còn chưa xong xuôi, hắn không muốn sư phụ giáo huấn đây này !
‘ Nàng vì cái gì không muốn ? Nàng ở tại lãnh cung không được hoàng thượng thương,ta có thể đưa nàng làm thê tử của ta…’’
Lâm Quân cầm lấy tay Niếp Vân kích động nói.
Niếp Vân bị tên kia lắc lắc, tính nóng nảy lập tức nổi lên, tức giận đẩy tên kia ra, thuận tiện thưởng cho tên kia cái tát, sau đó tranh thủ thời gian chạy ra ngoài, làm cái gì vậy nha ! Vậy mà lại gặp được cái tên muốn hắn làm vợ, nghĩ thật tốt ! Hắn – Niếp Vân chỉ thích người đẹp không thích nam nhân, hắn tuy mặc nữ trang, không có nghĩa nội tâm hắn cũng trở thành nữ nhân ! Muốn chạm vào hắn ! Ăn cức đi ! (tui bó tay không thể dịch uyển chuyển mà sát hơn đc nữa :v).
Lâm Quân chưa từ bỏ ý định liền đuổi theo, la lên :
‘Vân Nhi !’’
Đại khái là Lâm Quân cho thị vệ canh giữ ở bên ngoài cửa cho nên không có ai vào bắt Niếp Vân cả.
Niếp Vân quay đầu nhìn lại thấy Lâm Quân có ý định muốn đuổi theo, hắn liền thi triển khinh công bay qua tường, căn bản không quản thân phận mình có bị lộ hay không, không nghĩ đến thân thủ tên kia cũng không kém, hắn cứ như vậy mà cũng theo sát ngay phía sau.
Trong lúc vô tình liền đi tới chỗ Niếp Vân và Thượng Quan Hiên hẹn với nhau, Niếp Vân cúi đầu xem xét, trông thấy ngốc tử hôm qua còn si ngốc ngồi ở chỗ kia đợi hắn, thật sự không có biện pháp bỏ qua, Niếp Vân đành phải phi thân từ trên cây nhảy xuống, nhanh chóng ôm lấy Thượng Quan Hiên thân thể không kịp phản ứng.
Thượng Quan Hiên trừng mắt lớn nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại, môi hai người cứ như vậy dán vào nhau, hiện… Tình hình bây giờ là như thế nào ? Hắn lại bị hôn ?
Vốn có ý định nhảy xuống cây, nhưng xem xét tình hình bên dưới thì Lâm Quân đành buông tha bởi vì bên dưới đúng là người Niếp Vân tìm mãi không ra- Thượng Quan Hiên, hay nói cách khác – Hoàng thượng !
Niếp Vân buông Thượng Quan Hiên ra, khoa tay múa chân chỉ chỉ cây, sau đó giống như nữ tử yếu ớt trốn ra sau lưng Thượng Quan Hiên.
Thượng Quan Hiên không hiểu tại sao Niếp Vân sợ nhưng xem ra có người nào đuổi theo hắn nha !
Thượng Quan Hiên ngẩng đầu hướng về phía cây xem xét, liền trông thấy thân ảnh quen thuộc đang quay đi.
‘ Người kia … hình như là thiếu tướng a ! Hắn làm sao lại chạy tới nơi này ? Hắn tìm ngươi làm cái gì ?’’
Thượng Quan Hiên tự nói sau đó quay đầu hỏi NiếpVân đã ngồi xuống bàn từ bao giờ.
Đối với Thượng Quân Hiên, Niếp Vân không có tâm đề phòng, cũng không có ý định giấu giếm thân phận mở miệng nói :
‘ Tên kia đùa giỡn ta ! Thật đáng giận ! Nếu không phải cố kỵ thân phận, ta đã sớm chửi cho hắn một trận, lại đánh cho răng hắn rơi đầy đất rồi !’’
Hắn quản tên kia làm thiếu tướng hay làm quỷ quân, dám trêu chọc hắn nổi giận thì hắn sẽ đánh chết ! Niếp Quân thở phì phì vỗ bàn, có thể thấy được cỡ nào hắn tức giân Lâm Quân.
‘ Ngươi bị thiếu tướng đùa giỡn ? Cuối cùng ngươi đã biết tư vị bị người khác đùa giỡn chưa ! Lão thiên gia nhất định trừng phạt ngươi vì hành vi ngày hôm qua đây !’’
Thượng Quan Hiên vốn sững sờ sau đó lại vỗ tay cười ha hả nói.
Niếp Vân tức giận phản bác nói :
‘ Ngày hôm qua nữ nhân đó cũng không phản kháng ta ! Chuyện này thì liên quan gì đến ông trời’’
Người này thật có vấn đề ! Không hiểu nổi hắn đang suy nghĩ cái gì ? Hừ !
‘ Cái này đương nhiên là có liên quan nha ! Cái này gọi là ông trời công bằng, ngươi làm việc sai ông trời sẽ trừng phạt ngươi, nếu ngươi làm việc tốt, ông trời sẽ trợ giúp ngươi’’
Thượng Quan Hiên bắt đầu đối với Niếp Vân giảng đạo không ngừng, không có dấu hiệu muốn dừng lại.
‘Ta xin … van cầu ngươi đừng có lèo nhèo được không ? Có phải ta quỳ xuống ngươi mới bằng lòng im miệng cho ta ?’’
Niếp Vân không chịu được ôm lấy đầu kêu thảm, lầu đầu gặp được quái nhân yêu giảng đạo, hắn thật sự thua !
‘ Được rồi ’
Thượng Quan Hiên ngoan ngoãn im lặng, vì cái gì mọi người không thích hắn nói chuyện ! Hắn là vì muốn tốt cho bọn họ nha ! Chẳng lẽ hắn nói cái gì sai rồi sao ?
‘ Cám ơn ! Thật sự cảm kích ngươi ! Ngươi ngàn vạn lần đừng mở miệng nha !’’
Niếp Vân khoa trương đưa hai tay hướng Thượng Quan Hiên vái, cảm kích sau khi nói xong, hắn quay đầu bắt đầu bộ dáng chuẩn bị ăn bữa tối phong phú.
Thượng Quan Hiên ngồi bên cạnh Niếp Vân cẩn thận nhìn Niếp Vân, giật mình thấy đống đồ ăn trên bàn đã bị ăn hết không còn một mảnh, ngay cả cặn bã cũng không thừa, cái này…. Cái này thực sự khiến người khác kinh ngạc !
Niếp Vân thỏa mãn dựa vào đình :
‘ Ngươi như thế nào không ăn ?’’
Hắn bĩu môi chỉ một ít thức ăn còn thừa hỏi Thượng Quan Hiên.
Thượng Quan Hiên đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh táo lại sau khi nhìn Niếp Vân ăn như hổ đói với bộ dáng khủng bố, thẳng đến khi Niếp Vân không kiên nhẫn đạp hắn một cái hắn mới hồi phục tinh thần.
‘ U.a..aaa…Ừm… Ăn’’
Thượng Quan Hiên ngốc vù vù gật loạn, ngơ ngác cầm lấy đôi đũa nhìn đồ ăn thừa không còn mấy.
‘ Sao nữa ! Ngươi tại sao lại không ăn rồi hả ? Chẳng lẽ lại muốn ta đút cho ngươi ăn’’
Niếp Vân liếc mắt không chịu đc bộ dáng ngốc ngốc của Thượng Quan Hiên, hắn liền kéo Thượng Quan Hiên tiến vào trong ngực rồi cầm đũa gắp rau dưa đưa tới bên cạnh miệng hắn.
Thượng Quan Hiên ngại ngùng quay đầu nói :
‘ Ta … Ta không đói bụng nha !’’
Chứng kiến cách ăn vừa rồi của hắn cho dù hắn đói thì nhìn Niếp Vân ăn hắn cũng cảm thấy đã bị dọa no rồi.
‘ Nhìn ngươi gầy như thế có thể như thế nào không ăn ! Ăn mau đi !’’
Niếp Vân đem đồ ăn đơn giản nhét vào miệng Thượng Quan Hiên.
Đồ ăn đã dính vào miệng của mình, Thượng Quan Hiên cũng không có ý tứ cự tuyệt ý tốt của Niếp Vân, đành phải đưa miệng đem đồ ăn ăn vào.
Niếp Vân thỏa mãn lộ ra nụ cười
‘Thật nghe lời, đến ! Lại ăn một miếng’’
Hắn lần nữa kẹp miếng dưa đưa tới miệng Thượng Quan Hiên
Thượng Quan Hiên bất đắc dĩ há mồm nhận ý tốt của Niếp Vân, hắn cứ như vậy ngồi trên đùi Niếp Vân tùy hắn đút đồ ăn cho mình, thật vất vả mới ăn xong, Niếp Vân cũng chuẩn bị rời đi.
‘ Ngươi phải đi à !’’ Thượng Quan Hiên có chút không nỡ giữ chặt quần áo Niếp Vân nói.
Niếp Vân vỗ vai Thượng Quan Hiên nói :
‘ Ngày mai ta sẽ đến, nhớ chuẩn bị đồ ăn phong phú ’
Hắn lo lắng dặn, hắn không hi vọng ngày mai cái gì cũng không thể ăn được đây này !
‘ Ngươi… ngươi có thể nói tên của ngươi được không ?’’ Thượng Quan Hiên ngẩng đầu hỏi, hắn thật muốn biết tên của NV ! Tuy nhiên hắn lại không biết cách nói sao cho đúng, nhưng là cách làm người của người này làm hắn rất thưởng thức.
‘Ta gọi Niếp Vân’’
Niếp Vân không hề keo kiệt nói tên của mình ra, xoay người muốn rời đi, nhưng lại nghĩ đến cái gì đó lại dừng lại.
‘ Đúng rồi ! Ngươi còn chưa nói với ta ngươi là ai ?’’ Niếp Vân xoay người về bên cạnh Thượng Quan Hiên hỏi.
Thượng Quan Hiên chỉ chính mình nói :
‘Ta sao ?’’ Thật kì quái ! Trong cung cơ hồ ai cũng biết hắn, vì cái gì Niếp Vân không biết. ?
‘ Đương nhiên là ngươi nha ! Nếu không thì là ai ?’’
Người này thật là ngốc, hỏi hắn hắn liền không biết hỏi ai, thật ngu ngốc ! Niếp Vân một bộ không chịu được liền vỗ trán nói.
‘ Ta gọi là Thượng Quan Hiên, hằng ngày chuyên phê tấu chương’’
Thượng Quan Hiên ngơ ngác đối với Niếp Vân nói ra công việc là chuyên phê tấu chương, hẳn là không sai đi ? Đầu óc hắn ko linh hoạt ngốc ngốc nghĩ.
‘ Phê tấu chương ? Ngươi tưởng ngươi là hoàng đế à ?’’
Niếp Vân hoàn toàn không tin nở nụ cười, người này công phu nói dối đã tăng mạnh rồi, chênh lệch như vậy hắn cũng biết là giả.
‘ Thật sự ! Ta vốn chính là hoàng đế nha !’’
Thượng Quan Hiên chưa từng vội vã thừa nhận thân phận của mình nhưng mà gặp Niếp Vân không tin hắn, hắn liền vội muốn cho Niếp Vân tin tưởng.
‘ Được rồi ! Hoàng thượng thân yêu ta phải về rồi , ngươi tự giải quyết cho tốt nha !’’
Niếp Vân buồn cười lắc đầu nói, hắn học bộ dáng nữ tử thấp người xuống đối Thượng Quan Hiên cung kính, sau đó tiêu sái trở về chỗ ở của hắn.
Thượng Quan Hiên phía sau hắn hô :
‘ Đừng quên ngày mai phải tới đó’’
Niếp Vân không có quay người lại, nhưng khuôn mặt vui vẻ tiết lộ tâm tình hắn, hắn không phủ nhận hắn rất thích Thượng Quan Hiên cá tính đơn thuần đáng yêu, nhưng lại hơi nhiều lời một chút, nếu tìm hắn ngốc người khả năng tìm cũng không tìm thấy rồi, thật muốn đem hắn mang về tiên cốc chơi.
Lắc đầu, bỏ qua nội tâm đang nghĩ kì quái, chính mình như vậy lại muốn dưỡng một người nam nhân ! Chậc chậc ! Nếu sư phụ biết, nhất định sẽ hung hăng giễu cợt hắn một trận, vẫn còn nhiều việc, hắn tranh thủ phải đi tìm hoàng đế, sau đó lại cẩn thận quan sát đồ vật của hắn, sư phụ nhất định sẽ cho ký hiệu, nếu không hắn cũng không biết trộm đồ vật gì, ừm ! Ngày mai cùng Thượng Quan Hiên ăn xong bữa tối rồi đi tìm tên hoàng thượng là được rồi.
Hạ quyết tâm, Niếp Vân không hề đi từ từ mà thi triển khinh công nhảy lên cây, hướng lãnh cung đi đến.