Thần Thần Ngự Kim Long

Chương 14: Đi Theo Hoàng Tang Có Thịt Ăn



Lúc Thần Thần cầm bản nhái bức tranh Mỹ nhân dưới trăng chạy như bay về đến phủ họ Trần, Trần lão gia đang ngồi xổm ngẩn ngơ nhìn con gà hoa lau trong sân sau.

Từ lúc nhà họ Trần phá sản, tâm trạng của Trần lão gia luôn sa sút, thậm chí thỉnh thoảng còn gào lên vài tiếng, dáng vẻ bình tĩnh như bây giờ quả là hiếm thấy.

Thần Thần đứng ở cổng sân quan sát một lúc mới tiến lại hỏi: "Cha, cha đang nhìn gì thế?"

Trần lão gia chỉ con gà hoa lâu đang lượn lờ trong sân nói: "Cha đang xem khi nào nó sẽ đẻ trứng."

Thần Thần ngắm con gà kia vài lần, mắt máy vài cái, "Cha, hình như nó là gà trống." Bắt nó đẻ trứng có vẻ làm khó nó quá thì phải?

Trần lão gia á một tiếng, thắc mắc: "A Hoa là gà trống sao? Nhưng hôm qua cha mới ăn trứng của nó mà."

Thần Thần há miệng thở dốc, gắng sức giải thích một cách bình tĩnh: "Cha, A Hoa đúng là gà mái, nhưng con này là người tình của A Hoa, tên là A Minh."

"Ừ." Trần lão gia như nghĩ ngợi gì mà ừ một tiếng rồi đứng lên. Có lẽ vì ngồi xổm quá lâu nên Trần lão gia thấy hơi choáng đầu, ông lảo đảo hai cái. Thần Thần thấy vậy bèn chạy tới đỡ ông, "Cha, cha không sao chứ?"

Trần lão gia xua tay, nói: "Không sao, chắc do trưa nay ăn cà chua xào trứng mà chỉ có mỗi một quả trứng."

Trần Thần Thần: "..."

Lúc Thần Thần còn đang ngẫm nghĩ tiền căn hậu quả thì Trần lão gia thở dài thườn thượt, nhìn vào không trung cảm thán: "Buồn quá!"

Trần Thần Thần: "..."

Mí mắt Thần Thần máy mấy cái, nàng đỡ Trần lão gia lại ghế mây ngồi, "Lần sau con sẽ dặn nhà bếp bỏ hai trái trứng."

Rốt cuộc Trần lão gia cũng gật đầu với vẻ hài lòng.

"Phải rồi, cha à, cha xem này." Thần Thần vừa nói vừa rút bức tranh trong ống đựng bằng gấm, bày ra trước mặt Trần lão gia.

Trên trang giấy, đóa quỳnh bàng bạc dưới trăng như mỹ nhân đang mỉm cười, thoáng chốc đã bắt mất hồn Trần lão gia.

Ông nắm lấy tay Thần Thần, đầu ngón tay hơi run rẩy, "Thần Thần, con lấy bức tranh này ở đâu thế?"

"À." Thần Thần nhăn mặt, nghĩ tuy thầy giáo Giả là một kẻ vẽ tranh nhái nhưng dù gì gã cũng giúp mình, nàng không nên khai gã ra. Vì thế nàng nhấp môi, cười cười nói: "Hôm nay con đi ngang qua gầm cầu vượt, thấy có một vị thư sinh nghèo đang bán tranh, trong số đó có bức này."

Đầu gối Trần lão gia bủn rủn, ông cầm chặt tay Thần Thần mới run run rẩy rẩy đứng dậy khỏi chiếc ghế mây, "Đây chính là bức Mỹ nhân dưới trăng của Mèo Meo Meo đấy!"

Thần Thần làm bộ ngạc nhiên kêu lên: "Gì cơ? Hóa ra đây chính là bức Mỹ nhân dưới trăng của Mèo Meo Meo ạ? Con thấy vị thư sinh kia trông rất đàng hoàng, không ngờ lại bán tranh giả, đúng là thói đời khó lường!"

"Không!" Trần lão gia thoáng kích động gào đến lạc cả giọng, "Đây không phải là tranh giả! Đây là bút tích thật!" Nhà họ Trần đã kinh doanh tranh chữ cổ nhiều năm, chuyện khác không dám bàn nhưng chuyện phân biết tranh thật hay giả, Trần lão gia chỉ cần liếc mắt là biết ngay.

Nét vẽ uyển chuyển linh hoạt, cách phối màu thần kỳ như thế này chắc chắn do bàn tay Mèo Meo Meo vẽ ra.

Chuyện này khiến Thần Thần hoang mang, "Đây là bút tích thật? Vậy chẳng lẽ bức tranh của nhà chúng ta là giả sao?"

"Đương nhiên không phải, bức tranh của nhà ta cũng là thật!" Nhưng nói vậy lại có vẻ không thông, làm gì có ai rảnh rỗi đến mức đi vẽ hai bức tranh giống hệt nhau chứ!

Trần lão gia ngẫm nghĩ rồi ngắm nghía bức tranh kia vài lần, nét mực bên trên còn mới nguyên, hẳn là vừa được vẽ không lâu. Ông hít sâu một hơi, nhìn Thần Thần với vẻ sốt ruột, "Vị thư sinh nghèo mà con nói đang ở đâu? Giờ chúng ta tới tìm hắn đi!" Cho dù vị thư sinh kia không phải là Mèo Meo Meo thì chắc chắn cũng là người dính dáng tới Mèo Meo Meo.

Thần Thần giờ vẫn chưa thôi khiếp sợ, nàng nhìn Trần lão gia, ngần ngại hỏi: "Cha, cha chắc chắn bức tranh này là thật à?" Chẳng lẽ trình độ của thầy giáo Giả cao siêu đến mức ngay cả Trần lão gia cũng không phân biệt được?

"Chắc chắn là thật!" Trần lão gia gật đầu như giã tỏi, "Con mau dẫn cha đi gặp vị thư sinh đó đi!"

Trần lão gia kéo Thần Thần xông ra ngoài, sợ chậm chân thì vị thư sinh kia sẽ đi mất. Thần Thần thầm bình tâm lại, túm lấy Trần lão gia đang lao về phía trước, "Cha, sau khi con mua bức tranh này thì hắn đã dẹp quán đi mất rồi, giờ e là không tìm thấy đâu."

Ánh sáng trong mắt Trần lão gia vụt tắt, nhưng lát sau ông lại dấy lên hy vọng, "Không sao, nếu hắn ta là thư sinh nghèo thì có khả năng cao là ngày mai vẫn tới chỗ cầu vượt bán tranh, cha sẽ tới đó ôm cây đợi thỏ!"

Trần lão gia nói xong bèn ngẩng đầu đi ra ngoài, thoạt trông như thể cuộc đời ông đã bừng sáng trở lại.

Trần Thần Thần: "..."

Thế nhưng Trần lão gia mới đi vài bước đã vòng về. Ông cầm lấy bức tranh trong tay Thần Thần, cẩn thận cuộn lại rồi bỏ vào ống đựng tranh bằng gấm, "Cha sẽ đem bức tranh này sang cho Đồ lão gia trước, tránh cho ông ta cứ tới cửa giục nợ một ngày ba lần."

Thần Thần nhìn bóng Trần lão gia mỗi lúc một khuất xa, xoay người sang cầm ly trà trên bàn uống một hơi hết sạch, thế mà vẫn thấy mồm miệng khô không khốc.

Hóa ra thầy giáo Giả là Mèo Meo Meo? Thật không ngờ thầy giáo Giả ấy lại là Mèo Meo Meo!

Thế giới này còn tốt đẹp được sao?

Nhưng... Nếu thầy giáo Giả đúng là Mèo Meo Meo thì bức tranh mà gã đưa cho nàng... Thần Thần thật sự không muốn biết nó trị giá bao nhiêu đâu.

Thần Thần ngồi trên chiếc ghế mây dưới tàng cây, ngắm nghía dáng vẻ tản bộ tao nhã của A Minh một chốc mới đứng dậy ra khỏi phủ họ Trần.

Thần Thần không dẫn theo Lan Tâm, nàng cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ lang thang không mục đích trên con đường cái trong thành Tô Châu, đến khi tỉnh táo lại thì nàng đã tới trước tòa nhà Bích Thủy Vân Cư từ bao giờ.

Thần Thần mím môi, ngơ ngác đứng đó. Cả buổi chiều nay Hoàng Tang không đi học, không biết y có gặp phải chuyện gì hay không? Tuy bây giờ đang quốc thái dân an, nhưng đã là Hoàng Tang thì luôn có nghĩa vụ bị ám sát, nếu không thì phân nửa thích khách trong thiên hạ sẽ thất nghiệp mất.

Vấn đề dân sinh đâu thể ngó lơ.

Suy nghĩ của Thần Thần như con ngựa thoát cương, tự do rong ruổi trên thảo nguyên.

Lúc Hoàng Tang ra khỏi Bích Thủy Vân Cư bỗng thấy Thần Thần đang đứng ngẩn ngơ trước cửa.

Thế là từ một kẻ ngơ ngác biến thành hai kẻ ngác ngơ.

Hai người cứ đứng trước cửa sửng sốt một lúc lâu, lâu đến nỗi Lý công công bắt đầu ngáp dài ngáp ngắn, rốt cuộc Thần Thần cũng mở miệng trước, "A, Hoàng Tang, trùng hợp ghê!"

Hoàng Tang mấp máy môi, nhìn Thần Thần hỏi: "Thần Thần Thần, ngươi tới đây làm gì?"

Thần Thần cười trừ, trả lời Hoàng Tang: "Ta tới đây tản bộ, Hoàng Tang ngài ở đây sao?"

"Ừ... Ừm." Hoàng Tang cất bước ra khỏi cổng lớn, đi tới cạnh Thần Thần, "Ta đang định đi ăn cơm, ngươi có muốn đi chung không?"

"Ăn cơm?" Bụng Thần Thần bỗng kêu òn ọt đúng lúc đó, "À, không đâu." Nàng chẳng có lấy một xu dính túi, vẫn nên về nhà húp cháo thì hơn.

Hoàng Tang quan sát Thần Thần một chốc, nói với giọng đượm vẻ tiếc nuối: "Vậy thì tiếc thật, hôm nay ta đã đặt một phòng ở Thiên Hương Lâu, còn gọi cả món thỏ nấu măng cay và vịt dầm hạt dẻ mỗi ngày chỉ bán số lượng có hạn của họ nữa."

Thỏ nấu măng cay và vịt dầm hạt dẻ? Thần Thần thoáng động lòng, Hoàng Tang đi lướt qua vai nàng, Thần Thần quýnh quáng đuổi theo sau.

Nghe tiếng bước chân vội vã vang lên sau lưng, khóe môi Hoàng Tang khẽ nhếch lên.

"Hoàng Tang, vừa rồi ta đã nghĩ lại, cảm thấy chúng ta là bạn cùng trường, rất nên bồi đắp tình cảm." Thần Thần theo sát bên người Hoàng Tang, mặt dày nói.

Hoàng Tang nghiêng đầu nhìn sang, mắt đong đầy ý cười, "Ừ, ta cũng thấy thế."

Thần Thần bị nụ cười của Hoàng Tang chọc mù mắt, ngu ngơ đi bên y. Lý công công theo sau vô cùng đau đớn, Hoàng Tang, ngài sa đọa rồi! Rốt cuộc ngài học được mấy mánh khoé của bọn trai hư từ đâu ra thế!

Là Hoàng Tang thông minh nhất nước Thịnh Ninh, đương nhiên những thứ như vậy y chẳng cần thầy dạy cũng biết.

Lúc bước vào Thiên Hương Lâu, cuối cùng Thần Thần cũng tỉnh táo lại khi ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn. Nàng theo Hoàng Tang lên lầu ba, phía trước là tiểu nhị luôn cung kính dẫn đường.

Vào tới phòng đặt, tiểu nhị bèn đi xuống mang món lên, Lý công công đứng một bên, trên chiếc bàn vuông vức bấy giờ chỉ có hai người ngồi là Hoàng Tang và Thần Thần.

Thần Thần thấy hơi bối rối, mân mê mũi mình, chủ động bắt chuyện, "Hoàng Tang, chiều nay sao ngài không đi học?"

Nghe chuyện này, ánh mắt Hoàng Tang tối đi, "Chiều nay có vài chuyện cần xử lý, không tới được." Ngoài lũ lụt ở Đàm Châu thì còn có rất nhiều vấn đề cần giải quyết, y bận rộn đến tận lúc nãy mới xong, không ngờ vừa ra khỏi cổng đã gặp Thần Thần.

Thần Thần thấy nét mặt Hoàng Tang không giống nói dối, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng cứ lo ngay ngáy là do buổi trưa mình làm y mất hứng nên lúc chiều y mới không đi học.

"Phải rồi, chuyện của ngươi và Đồ công tử là sao?" Lúc trưa chẳng hiểu sao mà trong lòng lại bùng lửa giận nên y nhất thời không kiềm chế được rời khỏi Đỗ Quyên Các nên không xem đến cuối, song trong lòng y vẫn rất quan tâm chuyện đó là thế nào.

Giọng nói của Hoàng Tang đột ngột vang lên khiến tim phèo Thần Thần run rẩy, "À, vừa rồi cha ta đã giao bức Mỹ nhân dưới trăng cho Đồ lão gia."

Câu nói này của Thần Thần tuy vòng vo song Hoàng Tang vẫn hiểu ngụ ý bên trong. Chẳng qua y lấy làm lạ là, theo y biết, lúc mớ tranh chữ nhà họ Trần bị cháy thì bức Mỹ nhân dưới trăng cũng gặp chung số phận, Trần lão gia làm sao vẽ ra một bức Mỹ nhân dưới trăng cho Đồ lão gia chứ?

Nhưng bất kể Trần lão gia làm chuyện đó ra sao thì kết quả vẫn khiến Hoàng Tang hài lòng, thế nên y sai Lý công công xuống lầu gọi thêm hai món nữa.

Lý công công vừa đi thì Trần Mộc đã tiến vào phòng. Thấy Hoàng Tang ngồi chung bàn với Thần Thần, lông mày Trần Mộc bất giác nhíu lại, "Thần Thần, sao muội lại ở đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.