Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!

Quyển 2 - Chương 12-1: Công cụ tiết dục (1)



Phụt ——

"Cái đứa bé này, chỉ biết nói bừa, thân thể của phụ hoàng ngươi cường tráng, không nên ăn nhiều đồ đại bổ, đặc biệt là những người tuổi trẻ các ngươi, chớ tẩm bổ tùy tiện, cơ thể nhiều quá ngược lại sẽ thiếu hụt!" Người chưa tới, tiếng đã đến.

Thủy Thiên Diên mặc một bộ cung trang đỏ sẫm, phượng hoàng thêu kim tuyến, mắt rồng điểm đá hồng lục bảo, so với vẻ quyến rũ nhu nhược đêm qua, có phần uy nghiêm hơn.

Mặt Bách Lý Ngọc tối sầm lại, dường như quanh thân bao phủ một tầng mây đen, hắn đặt muỗng canh xuống, nói: "Mẫu hậu nói rất đúng, người trẻ tuổi nên “vận động” nhiều." Hắn nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.

Trái tim của Thủy Khanh Y run lên, nàng có dự cảm xấu, dáng vẻ kia của hắn làm cho nàng không thể không nghĩ xiêu vẹo.

"Cũng không cần phải vận động, tu vi của huynh và phụ hoàng rất cao, thân thể tự nhiên cường tráng." Thủy Khanh Y chân chó cười nói, chỉ hy vọng nam nhân này sẽ không hành quyết nàng tại chỗ.

"Nương tử, gần đây cơ thể của vi phu suy nhược, phải rèn luyện rèn luyện nhiều." Bách Lý Ngọc cười như mộc xuân phong (1), đáy mắt thoáng qua tia sáng lấp lánh, nghĩ xem khi nào thì mang nàng trở về Bắc Thương để thành hôn.

Thủy Khanh Y khóc không ra nước mắt, vì sính cơn vui vẻ miệng lưỡi mà hoàn toàn quên mất hậu quả vô cùng nghiêm trọng sau đó. Nàng nhớ tới lần hắn treo ngược nàng lên góc tường trước đây, không biết tối nay hắn sẽ trừng phạt nàng như thế nào.

"Y Nhi, Ngọc Nhi nói đúng, cơ thể của hắn mỏng manh yếu ớt, ngươi phải nhượng bộ Ngọc Nhi, không được càn quấy." Thủy Thiên Diên từ ái dạy bảo Thủy Khanh Y, nàng lấy ghế ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Ngọc, phiền muộn nói: "Ngọc Nhi, khi còn nhỏ, sư tỷ nhìn ngươi lớn lên, xa cách hơn mười năm, không ngờ tới ngươi trở thành hiền tế của sư tỷ, quả thực là việc đời khó đoán."

Tay Bách Lý Ngọc dừng lại, nhíu chặt lông mày, hôm qua ánh mắt của sư tỷ hoàn toàn xa lạ, nhưng hôm nay lại rất quen thuộc.

"Đúng vậy." Bách Lý Ngọc ôn hoà lên tiếng, nhìn thấy sư tỷ mà lúc còn nhỏ hắn luôn thích bám chặt lấy, hắn lại cảm thấy nàng cùng một loại người với An Linh.

"Mẫu hậu, sự thật vốn dĩ là vô thường, người nào cũng nói người sẽ chết, nhưng không phải là người vẫn còn sống tốt đây sao?" Thủy Khanh Y thăm dò, mặt không biến sắc ngồi lên đùi của Bách Lý Ngọc, chắn ánh mắt của Thủy Thiên Diên đang nhìn thẳng vào Bách Lý Ngọc, ánh mắt hỗn tạp không rõ này làm cho nàng cực kỳ khó chịu.

Môi của Bách Lý Ngọc cong lên, trong lòng hắn rất vui vẻ đối với sự chủ động của Thủy Khanh Y.

"Đó là phúc phận của mẫu hậu, có mối tình si của phụ hoàng ngươi, ông trời không nỡ mang ta đi, mẫu hậu chỉ muốn dùng quãng đời còn lại để bù đắp cho phụ hoàng ngươi." Trong con ngươi của Thủy Thiên Diên ẩn chứa đau thương sâu đậm, ánh mắt êm ái nhìn song cửa sổ, suy nghĩ đến mất hồn.

Con ngươi trong trẻo của Thủy Khanh Y chuyển sang Bách Lý Ngọc, hắn cũng thâm tình không dứt giống như phụ hoàng phải không? Ngày đó, rõ ràng hắn tin rằng người cùng Thủy Minh Hách quấn quýt là nàng, nhưng hắn vẫn đứng chờ ở ngoài Điện Tử Uyển, một ngày rồi lại một ngày, cho đến khi gặp nàng, xóa bỏ hiểu lầm.

"Mẫu hậu đến vì có chuyện quan trọng sao?" Tâm tình của Thủy Khanh Y đột nhiên có chút thay đổi, chẳng biết tại sao, nàng không muốn thấy ánh mắt của Thủy Thiên Diên nhìn Bách Lý Ngọc, giống như bánh ngọt của mình bị người khác mơ ước có được.

Mặc dù nàng cảm thấy buồn cười và có vẻ hoang đường, nhưng không biết Thủy Thiên Diên là thật hay giả, nếu là giả, chắc chắn là đã bị tên Bách Lý Ngọc này mê hoặc, nếu là thật, có lẽ là nàng quá đa nghi, đó chỉ là tình nghĩa giữa sư tỷ và sư đệ.

Thủy Thiên Diên thu hồi tầm mắt, khổ sở nói: "Mẫu hậu chỉ muốn tiếp xúc với ngươi nhiều hơn, Y Nhi vẫn không thể tiếp nhận mẫu hậu sao?"

Thủy Khanh Y mím môi, nghiêng đầu quan sát Thủy Thiên Diên, lắc đầu nói: "Không phải, Y Nhi nghĩ nhất định là phụ hoàng không muốn rời xa mẫu hậu, mẫu hậu nên ở cùng phụ hoàng nhiều hơn, những năm này phụ hoàng đã sống rất khổ sở."

Vẻ mặt của Thủy Thiên Diên cứng đờ, chợt nghĩ đến chuyện đêm qua, nước trong ly trà sánh ra ngoài, nước ấm đọng trên tay làm cho nàng khôi phục lại thái độ bình thường. "Có thể là đã quá lâu không nhìn thấy, giữa mẫu hậu và phụ hoàng ngươi có một bức tường khoảng cách không thể phá bỏ, phụ hoàng ngươi lớn tuổi rồi, xử lý chính vụ có chút lực bất tòng tâm, mẫu hậu muốn đưa phụ hoàng ngươi đi biệt trang giải sầu, tạm thời để cho Tuyên Vương thay mặt xử lý chính vụ, ngươi thấy thế nào?"

Thủy Khanh Y và Bách Lý Ngọc liếc nhau một cái, hai người trao đổi ánh mắt, Thủy Khanh Y lười biếng dựa vào trong ngực ấm áp của Bách Lý Ngọc, cười như không cười nhìn Thủy Thiên Diên, nói: "Mẫu hậu, phụ hoàng chính trực tráng niên, thân thể khỏe mạnh cường tráng, làm sao có thể lực bất tòng tâm chứ? Đi biệt trang tu dưỡng mấy ngày cũng không sao, không ảnh hưởng đến việc không có ai xử lý chính sự."

"Y Nhi, mẫu hậu và phụ hoàng ngươi muốn đi một khoảng thời gian, nếu không có người chủ trì triều chính, chẳng phải là sẽ thành cát bụi sao? Biên ải có Hung Nô xâm phạm, có tấu chương khẩn cấp, lúc đó phải làm như thế nào?" Vẻ mặt của Thủy Thiên Diên cô đơn, tại sao Thủy Khanh Y không thể hiểu cho nỗi khổ tâm của nàng.

Thủy Khanh Y cười lạnh, có phần đoán không ra rốt cuộc nàng ta là người của ai, nếu nói nàng ta là người của Lệnh Quý phi, cũng không nên giao chính sự cho Tuyên Vương, mà phải là Nhàn Vương.

"Mẫu hậu, hiện giờ thời buổi loạn lạc, nếu hai người muốn du sơn ngoạn thủy, nên chờ thiên hạ thái bình, không nên nhất thời nóng lòng." Ánh mắt của Thủy Khanh Y khẽ chuyển, hai tay đan chéo nhau, vẻ mặt mất mác, nói: "Y Nhi rời khỏi phụ hoàng và mẫu hậu từ nhỏ, ăn nhờ ở đậu, chịu khổ chịu tội, rất vất vả mới nhận tổ quy tông, rồi lại không được hưởng thụ tình thân của ngày hôm nay, mẫu hậu lại muốn bỏ mặc Y Nhi, rời khỏi cung cùng phụ hoàng, là vì bị Y Nhi làm chướng mắt sao?"

Đáy mắt Thủy Thiên Diên thoáng qua vẻ lo lắng, vội vàng lắc đầu, cắn môi nói: "Không có chuyện đó, mẫu hậu thương yêu ngươi còn không kịp, sao lại chê ngươi chướng mắt chứ? Là do mẫu hậu nghĩ không chu đáo."

"Mẫu hậu, người một nhà chúng ta phải chung sống thật tốt, đợi đến khi chiến loạn ngừng lại, Y Nhi đi theo người và phụ hoàng cùng du sơn ngoạn thủy, ngắm cảnh đẹp khắp thế gian." Đáy mắt của Thủy Khanh Y hiện lên vẻ khao khát, nốt ruồi son yêu mị tỏa ra ánh sáng màu đỏ, làm tăng thêm nét quyến rũ mê người.

"Chuyện này..." Thủy Thiên Diên hơi do dự, liếc mắt nhìn Bách Lý Ngọc, hơi trách cứ: "Y Nhi, ngươi đi rồi, Ngọc Nhi sẽ như thế nào? Hắn không giống ngươi, hắn phải quản lí triều chính Bắc Thương, làm sao có thể tùy tiện rời đi? Vả lại, ngươi cũng là Hậu của một nước, cũng không thể tùy ý xuất cung, xuất đầu lộ diện. Nếu bị người khác nắm thóp, sau này làm sao có thể trông coi hậu cung, mẫu nghi thiên hạ chứ?"

Dứt lời, trông thấy Thủy Khanh Y bĩu môi, uất ức cúi thấp đầu, Thủy Thiên Diên thở dài, nhu hòa nói: "Được rồi, là vì mẫu hậu muốn tốt cho ngươi, ngươi có thể bướng bỉnh ở Nam Chiếu, nhưng đến nước khác, Ngọc Nhi cũng khó tránh khỏi có chỗ chăm sóc không chu đáo, ngươi chớ gây thêm phiền phức." Ngay sau đó, Thủy Thiên Diên chuyển giọng nói, nói với Bách Lý Ngọc: "Ngọc Nhi, ngươi đừng có nuông chiều nó."

"Đối với Thiển Thiển, điều duy nhất Ngọc phải làm chính là cưng chiều, cưng chiều đến mức không người nào có thể chịu được nàng, sẽ không cần lo lắng có người tranh giành nàng với ta." Bách Lý Ngọc mỉm cười thanh nhã, thân mật vuốt ve lông mi của Thủy Khanh Y, nhẹ nhàng chớp mắt, như lông vũ quét qua làm lòng bàn tay ngứa ngứa, chạm đến trái tim hắn. "Thiển Thiển bằng lòng để cho ta nuông chiều, là vinh hạnh của ta!"

Thủy Khanh Y hài lòng gật đầu, cảm thấy tên này vẫn có tiềm chất, nhất định không được có bụng dạ quá đen tối với nàng, ngược lại, dùng để đối phó với người ngoài thì không sao.

"Mẫu hậu, nhi thần có phải là nữ nhi của người hay không, nào có chuyện vạch trần nhược điểm của người nhà như vậy?" Thủy Khanh Y bất mãn đứng dậy, chuyển sang ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, nàng nâng cằm lên nhìn Thủy Thiên Diên: "Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy người không thương yêu cưng chiều nhi thần giống như trước đây, người thay đổi rất nhiều."

Nghe vậy, trong lòng Thủy Thiên Diên cả kinh, nhanh chóng thu lại cảm xúc nơi đáy mắt, từ ái kéo tay của Thủy Khanh Y: "Y Nhi, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Tại sao mẫu hậu lại không yêu thương ngươi, chỉ là ta quá quan tâm đến phụ hoàng ngươi nên quên mất ngươi, mẫu hậu biết sai, Tiểu Công chúa có bằng lòng tha thứ cho mẫu hậu hay không?"

Thủy Khanh Y không nói, con ngươi khẽ đảo, không biết đang suy nghĩ điều gì, làm cho trái tim của Thủy Thiên Diên thắt chặt, không hề chớp mắt, chăm chú nhìn Thủy Khanh Y.

"Mẫu hậu, người còn nhớ rõ chuyện giữa người và phụ hoàng không?" Thủy Khanh Y cảm thấy nàng ta càng ngày càng kỳ lạ, chuyện thay mặt xử lý chính vụ, lẽ ra không nên đến tìm nàng nói chuyện, nàng ta đến hỏi ý kiến hay là có mục đích khác?

"Chuyện với phụ hoàng ngươi rất nhiều, Y Nhi muốn biết chuyện gì?" Khóe miệng của Thủy Thiên Diên khẽ cong lên, vẻ mặt ngẩn ngơ giống như nhớ tới chuyện xưa, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.

"Mẫu hậu biết làm thế nào mà phụ hoàng nảy sinh lòng ái mộ với người không?" Thủy Khanh Y chớp mắt phượng vô tội, vô cùng tò mò nhìn Thủy Thiên Diên.

"Đương nhiên chuyện này mẫu hậu còn nhớ, khi còn bé, phụ hoàng ngươi rất nghịch ngợm, ban đêm, đợi người gác đêm ngủ gật, hắn liền dẫn ta tới Đài Quan Tinh ngắm sao, bất tri bất giác, hai người đều ngủ quên, ta bị cảm lạnh đến phát sốt, sau khi tỉnh lại, thấy phụ hoàng ngươi túc trực ở bên giường, hốc mắt đỏ lên, cứ như vậy bất ngờ chạm đến trái tim của ta, khi đó ta cũng không biết tình cảm đối với hắn là gì, mà là sau này càng sống chung, mới phát giác tình huynh muội đối với hắn đã đổi vị." Trên mặt Thủy Thiên Diên tràn ngập nụ cười ngọt ngào, rồi lại thoáng qua vẻ ảm đạm, mắt phượng mờ mịt hơi nước, nói: "Nếu biết sau này đau khổ như vậy, ta bằng lòng chưa bao giờ ngắm sao cùng hắn."

Nghe Thủy Thiên Diên nói, Thủy Khanh Y xúc động, trái tim thương xót, phụ hoàng cũng từng nói cho nàng nghe những lời này, chẳng lẽ đây chính là mẫu thân thật?

"Trước đây mẫu hậu thích làm cái gì?" Thủy Khanh Y vẫn không thể nào coi người trước mặt cùng với mẫu thân trong trí nhớ là một, mặc dù chưa từng nhìn thấy, nhưng những gì nàng nghe được đều là điểm tốt của mẫu thân, cho nên, nếu người trước mặt có sự khác biệt với mẫu thân trong lời đồn, nàng sẽ cảm thấy khác lạ.

Thủy Thiên Diên ngẩn ra, trêu ghẹo nói: "Y Nhi dò xét nhiều lần, là sợ có người giả mạo mẫu hậu sao?"

Thủy Khanh Y ngẩn ra, không ngờ tới nàng ta sẽ hỏi ngược lại, hơi lúng túng, lắc đầu nói: "Không hề, chỉ là Y Nhi muốn biết rõ về sở thích của mẫu hậu."

"Bên cạnh mẫu hậu không có người để thổ lộ tâm tình, yêu thích huynh trưởng của mình, thế tục không cho phép, nên ta thích ghi lại tâm sự của mình, viết thành vài quyển sách." Thủy Thiên Diên cười khổ, kéo tay của Bách Lý Ngọc và Thủy Khanh Y chồng lên nhau, cảm khái nói: "Ta đã từng nói đùa, nếu sinh nữ nhi, sẽ gả nữ nhi cho Ngọc Nhi, không ngờ rằng đã trở thành sự thật."

Con ngươi của Bách Lý Ngọc lấp lánh ánh sáng lung linh, may mà hắn đến Tuyết Lâm, nếu do dự, có lẽ vĩnh viễn đã bỏ lỡ nàng.

"Quả thực sư tỷ từng nói như vậy." Bách Lý Ngọc gật đầu, bàn tay khép trong ống tay áo, vân vê sợi tơ lụa màu vàng kim, đôi mắt quỷ quyệt thâm thúy tựa như biển, giống như muốn thu Thủy Thiên Diên vào, phân ra thật giả.

Thủy Khanh Y mệt mỏi, những chuyện bí mật này, trừ bản nhân, quả thực sẽ không có người nào biết.

"Y Nhi, ngươi không đồng ý Tuyên Vương thay mặt xử lý chính vụ, mẫu hậu và phụ hoàng ngươi đi giải sầu, ngươi lại ghen tỵ, chi bằng nhân lúc này để cho phụ hoàng ngươi khôi phục săn thú, được không?" Thủy Thiên Diên đề nghị.

"Mẫu hậu, Y Nhi là thân nữ nhi, không thể hỏi đến chuyện triều đình, Tuyên Vương thay mặt xử lý chính vụ, ngài nên tới hỏi phụ hoàng, nhi thần không quyết định được." Mặt mày Thủy Khanh Y lạnh lùng, nàng cảm thấy bất đắc dĩ đối với lời nói của Thủy Thiên Diên.

Nụ cười trên mặt của Thủy Thiên Diên cứng lại, ngượng ngùng nói: "Mẫu hậu hồ đồ, phụ hoàng ngươi đặt Long Hổ Lệnh ở trong tay ngươi, đó chính là trao tặng quyền lực tối cao cho ngươi, đáng tiếc ngươi không phải là thân nam nhi, có quyền thế ngất trời, ắt sẽ tăng thêm rất nhiều phiền toái cho ngươi, Tuyên Vương là vị hôn phu mẫu hậu và phụ hoàng chọn cho ngươi, định để cho ngươi thành hôn với hắn, không ngờ tới ngươi đánh bậy đánh bạ gả cho Ngọc Nhi, hai người bọn họ đều là rồng phượng trong biển người, mẫu hậu cũng an lòng, dù sao sau này ngươi vẫn phải trở về Bắc Thương với Ngọc Nhi, có Long Hổ Lệnh cũng vô dụng, ngược lại sẽ trở thành phiền toái, không bằng giao cho Tuyên Vương."

Nói xong, Thủy Thiên Diên lại cảm thấy không ổn, vội vàng nói: "Tuyên Vương nhận được ân huệ này của ngươi, mai sau ngươi gặp khó khăn, hắn sẽ tương trợ rất nhiều."

"Mẫu hậu, người quá lo lắng rồi, Long Hổ Lệnh là quà phụ hoàng tặng cho nhi thần, vô cùng ý nghĩa, tất nhiên là sẽ không dễ dàng gì đưa cho người khác, trừ phi là phụ hoàng tự mình đến lấy lại." Thủy Khanh Y chắc chắn một trăm phần trăm Thủy Thiên Diên đến đây là vì Long Hổ Lệnh, khóe miệng mang theo đùa cợt, thực sự coi nàng là đứa trẻ ba tuổi dễ lừa gạt sao?

Lúc đó, khi Thủy Triệt đưa Long Hổ Lệnh cho nàng, ông đã nói, đi tới bất kỳ một quốc gia nào cũng có thể điều động ám vệ nằm vùng, nếu nàng đi theo Bách Lý Ngọc đến Bắc Thương, có một Lão Vu Bà đang chờ nàng thu thập, thế cô sức yếu, khẳng định là bất lợi cho nàng, ở bên kia có lực lượng, có nhiều lợi thế hơn.

Lông mày tinh tế của Thủy Thiên Diên xoắn lại, không vui với câu trả lời của Thủy Khanh Y, nâng trán nói: "Mẫu hậu đang tính toán cho ngươi."

"Trong lòng nhi thần hiểu rõ." Mắt Thủy Khanh Y trầm xuống, thấy Thủy Thiên Diên không buông xuôi, vẻ mặt nàng mệt mỏi, khoát tay nói: "Mẫu hậu, chắc hẳn phụ hoàng đang sai người đi tìm mẫu hậu, người tạm trở về trước, nhi thần tự đến thương lượng với phụ hoàng."

Bước chân của Thủy Thiên Diên hơi chậm lại, siết khăn gấm thật chặt, sắc mặt thay đổi nói: "Y Nhi, là vì mẫu hậu lo lắng cho ngươi, xem ra là đã làm điều thừa rồi, gần đây phụ hoàng ngươi phiền muộn vì chiến sự nơi biên ải, ngươi không cần quấy rầy hắn."

Nói xong, Thủy Thiên Diên được cung nữ đỡ rời khỏi điện, một câu thở dài truyền tới từ xa xa: "Con lớn khó dạy!"

Thái dương của Thủy Khanh Y nảy thình thịch, bĩu môi, cùi chỏ hích vào cánh tay của Bách Lý Ngọc, nói: "Đừng ăn nữa, có tìm thấy sơ hở không?"

"Nàng không biết sao?" Bách Lý Ngọc lau khóe miệng, nhíu mày hỏi ngược lại.

"Thật ra huynh rất thông minh, vì một câu nói đùa, lại đi tới Tuyết Lâm." Thủy Khanh Y có một chút hài lòng, không ngờ từ nhỏ tên này đã nhớ kỹ nàng, yêu thích nàng.

Bách Lý Ngọc đặt đũa bạc xuống, cười lạnh: "Lúc đó ta tò mò, tại sao sư tỷ lại sinh ra đứa bé “kỳ lạ” như thế, đúng lúc buồn chán nên đi tới Tuyết Lâm tham gia náo nhiệt."

Mặt Thủy Khanh Y tối sầm, đã biết miệng chó chẳng mọc được ngà voi.

"Vậy vì sao huynh lại quấn chặt lấy ta?" Lỗ mũi của Thủy Khanh Y hướng lên trời hừ hừ, lão nương còn lạ gì ngươi, rốt cuộc có bao nhiêu người ghét nàng?

Giờ phút này, Thủy Khanh Y đắm chìm trong lửa giận đã quên mất, Thủy Khanh Y đời trước bị người trong thiên hạ khinh thường, người người tránh còn không kịp, đủ để thấy được, nàng làm cho nhiều người ghét thế nào.

"Khụ..." Tai Bách Lý Ngọc ửng đỏ, ho khan không được tự nhiên, quay đầu ra nói: "Nàng có rất nhiều bạc để ở chỗ ta đấy."

"Liên quan gì đến bạc?"

"Ban đầu vì sao nàng gả cho ta?" Ánh mắt sáng quắc của Bách Lý Ngọc nhìn chằm chằm Thủy Khanh Y, Thủy Khanh Y bị nhìn đến chột dạ, bật thốt lên: "Vì bạc của ta!"

"Còn thắc mắc gì không?" Đôi môi hồng nhuận của Bách Lý Ngọc nở nụ cười làm mờ mắt người, xinh đẹp đến mức làm người ta kinh ngạc.

Thủy Khanh Y biết là mình bị đùa giỡn, hận đến cắn răng nghiến lợi, sắc mặt âm trầm, không nhìn mỹ sắc, nói: "Lão nương muốn hòa ly!" Ném lại những lời này, Thủy Khanh Y rất có khí thế xoay người rời đi.

......

Đường phố Vương đô phồn hoa hơn so với Tuyết Lâm quốc, khó trách Sở Mộ Cẩn bị Lệnh Quý phi uy hiếp, ngay cả một cái rắm cũng không dám đánh.

Thủy Khanh Y cưỡi một con ngựa già gầy đét, trên tay cầm cây gậy trúc có treo một củ cà rốt, thành thơi đi dạo, thỉnh thoảng cảm thán một câu không khí bên ngoài cung thật trong lành, thời tiết bên ngoài cung nắng rực rỡ, một ngày không có Bách Lý Ngọc, thoải mái biết bao...

Thủy Khanh Y đeo khăn che mặt, đi dạo khắp mọi nơi, nghe thấy phía trước có tiếng cãi vã, một đống người xúm lại, nàng định đi đường vòng, nhưng nhìn thấy bóng dáng màu xanh lục quen thuộc kia, hai mắt Thủy Khanh Y phát sáng, vung vẩy củ cà rốt, dẫn dụ con ngựa già tăng tốc độ.

"Tất cả cút ngay cho Tiểu gia, chưa từng nhìn thấy người chòng ghẹo nữ nhân hả?" Đôi mắt tròn vo đầy tức giận, trừng mắt nhìn dân chúng vây xem đang chỉ chỏ, gương mặt phúng phính đỏ bừng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ống tay áo màu xanh nhạt của nữ tử, thầm mắng những kẻ xen vào việc của người khác!

"Buông tay ra." Khuôn mặt dịu dàng của nữ tử mặc y phục màu xanh tràn đầy vẻ ghét bỏ và không kiên nhẫn, lạnh nhạt nói.

"Mỹ nhân, Tiểu gia rất xứng đôi với ngươi, chúng ta mặc áo bào cùng màu, gặp nhau trong thế gian rộng lớn này, thực sự là rất có duyên, quá xứng đôi." Đôi mắt tròn vo tràn ngập nụ cười, cong thành hình lưỡi liềm, lời nói phong lưu xen lẫn vẻ nịnh hót.

"Bản cô nương không muốn mang theo nhi tử hành tẩu giang hồ." Nữ tử thờ ờ nhìn gương mặt béo tròn đang tíu tít kia, đáy mắt đầy ghét bỏ.

"Phụt——" Thủy Khanh Y che miệng cười, không ngờ lại gặp Hách Liên Vũ ở đây.

Nữ tử áo xanh thản nhiên liếc Thủy Khanh Y một cái, cánh tay linh hoạt thoát khỏi tay của Hách Liên Vũ, nhưng ngay sau đó, hông nàng bị ôm chặt, bị một đôi tay gian giảo vòng chặt quanh hông, khuôn mặt nàng trầm xuống, dùng lực mạnh để gạt cổ tay kia ra.

Ánh mắt của Thủy Khanh Y nghiêm nghị, nhanh chóng ra tay, một dây lụa đỏ đánh tan sức mạnh của nữ tử áo xanh, bỗng nhiên Thủy Khanh Y phát hiện nhìn nàng ta rất quen mắt, cực kỳ giống một vị nữ tử, nhưng tính cách thực sự là một trời một vực, không thể nào kết hợp lại thành một người.

Nữ tử áo xanh thừa thế hất Hách Liên Vũ ra, Hách Liên Vũ ngã xuống kêu oa oa, rồi lại nhảy dựng lên, chỉ vào Thủy Khanh Y, quát: "Kẻ xấu xí, ra ngoài gây rối cái gì, đúng là người xấu hay tác quái, mỹ nhân chạy rồi ngươi đền cho Tiểu gia sao?"

Da mặt của Thủy Khanh Y co rút, nàng cảm thấy rất hối hận, vì sao nàng ra tay giúp đỡ, chẳng những không được cảm ơn, còn bị cắn ngược lại một cái.

"Ngu ngốc, ta rất tò mò ngươi làm thế nào có thể lớn được từng này?" Khóe môi của Thủy Khanh Y nhếch lên lộ vẻ châm biếm, Hách Liên Tầm bảo vệ quá mức cho hắn, lá gan quá lớn, đầu óc quá nhỏ, không hề có tỉ lệ thuận, ngay cả nhận thức về mối nguy hiểm cũng không có, sống đến mười bốn mười lăm tuổi, thực sự là kỳ tích!

Hách Liên Vũ bị mắng, tức giận giơ chân, từ giọng điệu nói chuyện của nữ nhân này, hắn chợt liên tưởng đến nữ nhân xấu xí đáng chết kia, trong lòng sợ đến mức không biết sự hoảng hốt từ đâu tới, lắp bắp nói: "Ta... Ta... Dĩ nhiên là Tiểu gia bú sữa mẹ lớn lên."

Dứt lời, mọi người cười ầm lên, tiếng cười nhạo không ngớt, khiến cho mặt của Hách Liên Vũ đỏ bừng, mắt to long lanh hơi sợ hãi, nắm chặt nắm đấm tay, luống cuống ngay tại chỗ, chạm phải ánh mắt khinh bỉ của nữ tử áo xanh, trong lòng nóng nảy, vội vàng giải thích: "Mỹ nhân, hiện giờ Tiểu gia không uống sữa..." Nói xong hắn mới cảm thấy không đúng, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, sốt ruột đến nỗi gãi ót.

"Có phải ngươi muốn nói, lúc còn bé ngươi bú sữa mẹ, hiện giờ không uống nữa, đúng không?" Thủy Khanh Y nổi lên ý muốn trêu chọc, cười tủm tỉm nhìn Hách Liên Vũ, thân thiện giống như đại tỷ tỷ nhà kế bên.

"Đúng." Hách Liên Vũ vội vàng gật đầu, cảm kích nhìn Thủy Khanh Y, hi vọng nàng giải thích cho tiểu mỹ nhân nghe, xóa bỏ hiểu lầm với hắn.

"Ngươi thích nàng ta, không phải là tìm nàng ta uống sữa, đúng không?"

"Đúng vậy." Đôi mắt to long lanh của Hách Liên Vũ nhìn Thủy Khanh Y sùng bái, cảm thấy tỷ tỷ này tốt hơn nhiều so với nữ nhân xấu xí đáng chết kia, tại sao hắn lại sinh ra ảo giác nàng là nữ nhân xấu xí kia chứ?

"Ừ, cho nên..."

Hách Liên Vũ trơ mắt nhìn Thủy Khanh Y, chờ đợi lời nói phía sau của nàng.

"Ách, ta biết rồi." Bỗng nhiên Thủy Khanh Y hiểu ra.

"Biết cái gì?"

"Ngươi không bú sữa mẹ!" Thủy Khanh Y buông tay, nhíu mày nói: "Ngươi đứng ngây ngốc ở đây làm gì?"

"......" Hách Liên Vũ u oán nhìn Thủy Khanh Y, cảm thấy nàng ta cố ý trêu ngươi hắn.

"Tiểu mỹ nhân của ngươi đi rồi, ngươi không cần nàng ta nữa sao?" Đáy mắt của Thủy Khanh Y lóe lên ánh sáng lấp lánh, quả thực trêu chọc kẻ ngây ngô rất thú vị, tâm trạng chán nản vì bị Bách Lý Ngọc ức hiếp cũng đã tiêu tan.

Hách Liên Vũ ngơ ngác phản ứng kịp, xoay vài vòng, phát hiện quả thực không thấy mỹ nhân đâu, chợt hiểu ra là mình bị đùa giỡn, hắn phồng má, cực kỳ tức giận nói: "Kẻ xấu xí, ngươi đền mỹ nhân cho Tiểu gia!"

"Không đền thì sao?" Mắt phượng của Thủy Khanh Y híp lại, không phát hiện ra bóng dáng của Hách Liên Tầm, nàng đang phỏng đoán xem hắn có tới Nam Chiếu hay không.

"Tiểu gia bảo đại ca trói ngươi lại, bán làm kỹ nữ." Mắt to long lanh của Hách Liên Vũ phủ một tầng hơi nước, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt.

"Tiểu tử, ngươi vẫn muốn bị lão nương túm đi bán đấu giá sao? Không biết lần này đại ca ngươi có kịp cứu ngươi hay không." Thủy Khanh Y không ngờ được suy nghĩ của hắn đơn thuần, lại có ý tưởng ác độc như vậy, làm kỹ nữ sao? Ôi... Rất thú vị. "Lần này sẽ không bán ngươi cho khách làng chơi mà đưa ngươi đến doanh trại, bộ dạng này của ngươi sẽ có rất nhiều người yêu thích."

"Nữ nhân xấu xí?" Hách Liên Vũ chưa hoàn hồn, buổi đấu giá ở Linh Lung Các là nỗi sỉ nhục, là cơn ác mộng của hắn, hôm nay, nhắc lại chuyện cũ, nếu hắn không nhận ra Thủy Khanh Y, hắn chính là đồ ngu xuẩn!

"À! Ngươi vẫn còn nhớ, nhìn một chút, lâu rồi không gặp, khuôn mặt nhỏ này càng thêm nõn nà rồi." Thủy Khanh Y cười bỉ ổi, nàng rất thích khuôn mặt bánh bao, không hề có sức miễn dịch.

Càng nhìn tay của Thủy Khanh Y càng ngứa ngáy, nhớ đến lời cảnh cáo của tên Bách Lý Ngọc kia, da đầu nàng tê dại, nhất thời có sắc tâm nhưng không có gan làm, nhưng nghĩ đến Bách Lý Ngọc vì tiền tài mới cưới nàng, trong lòng dâng lên khí thế mạnh mẽ xông tới, vung tay bóp chết con ruồi trên thân ngựa một cách tàn nhẫn, rồi nhanh chóng giơ tay sờ soạng gương mặt mềm mại của Hách Liên Vũ, thất thanh nói: "Một con ruồi thật to." Nói xong, Thủy Khanh Y mở tay ra, bởi vì dùng lực quá mạnh, con ruồi kia dán chặt vào lòng bàn tay của nàng, giống như bị khắc vào trong thịt.

Trong lòng Thủy Khanh Y lập tức cảm thấy một trận buồn nôn, nàng cảm thấy quá tổn thất, cái giá phải trả quá lớn.

Nhưng mà, hai má trắng nõn mềm mại kia, quả nhiên là không muốn buông tay!

Thủy Khanh Y cảm thấy đáng tiếc, liếc nhìn một cái, trong lòng tính toán xem có nên cọ xác của con ruồi lên mặt Hách Liên Vũ hay không, chưa kịp âm thầm ra tay để tiện thể làm tiêu tan cảm giác buồn nôn trong lòng, nàng vừa mới giơ tay ra, chợt cảm thấy một luồng gió lạnh vọt lên từ sau lưng, khí lạnh lấy tim làm tâm điểm, lan khắp toàn thân, cổ tay vung lên, không có tiền đồ cọ con ruồi lên lưng ngựa, nàng quay đầu lại, ánh mắt sáng rỡ mà ưu thương nhìn đến một chỗ, chỉ thấy vạt áo màu trắng chợt vút qua, trên nóc nhà không có một bóng người.

Trong lòng Thủy Khanh Y rơi “lộp bộp”, bây giờ nàng đủ thoải mái, đủ hả giận, sau khi trở về, nàng sẽ đủ đau đớn, đủ bất lực!

Nghĩ đến đây, vẻ mặt nàng ủ rũ, không còn ý định đùa giỡn Hách Liên Vũ, quay ngựa lại, quăng củ cà rốt đi, nàng đi về phía cung điện.

(1) Như mộc xuân phong: Tỉ dụ chìm đắm trong hoàn cảnh tốt đẹp, tâm tình vui sướng thoải mái. Giống như đứng trong gió xuân ấm áp. (Theo bachngocsach.com)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.