Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!

Quyển 2 - Chương 13-2: Đoạn tử tuyệt tôn (2)



"......" Em gái ngươi, nói nhiều như thế, thực ra vẫn là vì trừng phạt nàng chứ gì?

Thủy Khanh Y nghĩ đến chữ viết như chó cào của mình, ngay cả tư thế cầm bút cũng không chính xác, làm sao mà luyện chữ được? "Ngọc, chúng ta đổi cái khác có được hay không?"

"Tính tình nàng quá nóng vội, luyện chữ có thể tu dưỡng tâm tính, để tránh sau này phát sinh chuyện như ngày hôm nay một lần nữa, nàng phải chép kinh Phật mười lần." Bách Lý Ngọc thanh nhã tựa hoa lan, nhàn tản dựa vào nhuyễn tháp.

Thủy Khanh Y nhìn quyển kinh thư dày cộm, gương mặt tuyệt mỹ nhăn nhúm, mang theo trái tim thủy tinh vỡ rào rào, từng bước cẩn thận đi đến bàn đọc sách, nàng giận dữ cầm bút lông lên, mở bản "Thiên Thư" kia ra, bắt đầu chép.

Nhưng bút lông mềm nhũn, Thủy Khanh Y chấm quá nhiều mực nước, dùng sức hạ bút, mực nước nhuộm đầy tờ giấy, tất cả mấy chữ viết trước đó đều biến thành màu đen.

Thủy Khanh Y quệt mồm, u oán nhìn nam nhân đang nhắm mắt giả vờ ngủ say ở trên giường, nàng phẫn hận dùng bút đâm giấy Tuyên Thành, chưa thể hết giận, nàng còn vò thành một nắm, ném đầy đất.

Thủy Khanh Y nghĩ, nếu nàng không thành thật luyện chữ, đoán chừng hậu quả sẽ càng thảm thiết, nên đành phải ngồi đàng hoàng ngay ngắn chép chữ, ước chừng thời gian được một ly trà, Thủy Khanh Y viết đến mức cánh tay ê ẩm, oán niệm sâu nặng ngáp dài, buồn ngủ nhắm mắt lại, nhưng nàng cố gắng mở mắt ra nháy nháy mấy cái, mắt phượng bị sương mù bịt kín sáng rõ trở lại, nàng lại tiếp tục chép chữ, cũng không chép thêm được mấy chữ, buồn ngủ đến nỗi ngủ gật.

"Rầm!" Không để ý một cái, Thủy Khanh Y ngủ gật, cái trán đập mạnh lên bàn, nàng bị đau, ôm trán nhe răng.

Trên giường, trong lòng Bách Lý Ngọc quặn đau, siết chặt quả đấm, khống chế để không kích động đứng dậy.

Thủy Khanh Y thấy Bách Lý Ngọc không có bất cứ động tĩnh gì, uất ức bĩu môi, nhìn kinh thư sao chép được một phần mười, trong lòng tức giận, cầm bút không ngừng viết lời mắng chửi Bách Lý Ngọc ở trên giấy Tuyên Thành.

Nam nhân thối, khốn kiếp, huynh ngủ đến chết đi!

Heo, để cho huynh đắc chí, nhất định lão nương phải cầm roi da nhỏ đánh huynh, đánh đến khi huynh quỳ rạp xuống dưới chân lão nương cầu xin tha thứ!

Viết, viết, Thủy Khanh Y chống cằm trên bàn, hơi ủ rũ cúi đầu, tay nàng không nghe sai khiến viết tên của Bách Lý Ngọc, bất tri bất giác, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Bách Lý Ngọc nằm ở trên giường vẫn nghe động tĩnh, thấy hô hấp của Thủy Khanh Y đều đều, bất đắc dĩ cười, hắn chậm rãi đứng dậy, thấy nàng gối lên một cánh tay ngủ say, một cái tay khác vẫn đang nắm bút lông, trên mặt dính một ít nước mực.

Bách Lý Ngọc khẽ cười một tiếng, nhúng ướt khăn gấm lau mặt cho nàng, khóe mắt vô tình nhìn thấy chữ viết lớn ở trên giấy Tuyên Thành, mặt trầm xuống, tức giận rút ra, mấy tờ đều viết đầy lời mắng chửi hắn, bàn tay nắm chặt, vo giấy Tuyên Thành thành một cuộn tròn, mặt lạnh định vứt đi, nhưng nghĩ đến trên giấy viết chi chít tục danh của hắn, trong lòng rung động, dâng lên một trận bất lực.

Mở ra, gấp lại, để vào trong ống tay áo.

Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn nhìn màu xanh dưới mí mắt Thủy Khanh Y, trong lòng khẽ nhói đau, nhẹ nhàng lau sạch sẽ ngón tay của nàng, bế nàng lên giường.

Bách Lý Ngọc nhẹ nhàng cởi y phục rườm rà trên người Thủy Khanh Y ra, đột nhiên nàng nghiêng người, đè lên tay của Bách Lý Ngọc, hắn nhíu chặt lông mày, rút tay ra, làm cho Thủy Khanh Y đang say giấc mộng chợt tỉnh giấc.

"Huynh... Huynh làm gì thế?" Mắt Thủy Khanh Y mờ mịt còn ngái ngủ, thấy Bách Lý Ngọc cúi người ở trên người nàng, cảm thấy ngực hơi lạnh, quần lụa mỏng đã cởi ra, chỉ còn dư lại cái yếm che kín bên trong.

"Thiển Thiển..." Tiếng Bách Lý Ngọc gọi đầy thân mật, quyến luyến.

Thủy Khanh Y giật mình, ngay sau đó, trong lòng sợ hãi, Bách Lý Ngọc gọi như vậy, không phải là chuyện tốt.

"Chuẩn bị roi da nhỏ xong chưa?" Bách Lý Ngọc hơi híp mắt, liếc nhìn nguy hiểm về phía dáng người như ẩn như hiện của Thủy Khanh Y, ngón tay hơi lạnh lưu luyến trên da thịt nõn nà như tuyết.

Thủy Khanh Y khẽ run, cơn buồn ngủ biến mất, vội vàng đẩy Bách Lý Ngọc ra, trong lúc đẩy, hai chân của nàng vô tình quấn lên hông của Bách Lý Ngọc tự lúc nào.

"Làm thế nào để xin ta lượng thứ?" Bách Lý Ngọc kề sát vành tai nhạy cảm của Thủy Khanh Y, không nhẹ không nặng cắn vành tai mượt mà.

Thủy Khanh Y hận đến nghiến răng, bị hắn cắn lên chỗ mẫn cảm, cả người nàng giống như bị điện giật, cảm giác tê dại lan khắp người, cắn môi mỏng thở ra tiếng.

"Hử?"

Thủy Khanh Y nén chịu bàn tay làm loạn của hắn, cổ tay thoát khỏi kìm hãm, ra sức giãy giụa, "Mau tránh ra, huynh xuống cho lão nương."

"Nương tử, nàng kẹp chặt hông của vi phu, làm sao vi phu tránh ra được?" Bách Lý Ngọc không đứng đắn cười một tiếng, y phục hơi mở, nhìn Thủy Khanh Y nói: "Nương tử đang giở trò lạt mềm buộc chặt sao?"

Thủy Khanh Y muốn chửi thề, nàng buông chân ra, liều mạng đạp một cước vào ngực của Bách Lý Ngọc, nhưng bị hắn khéo léo bắt được.

"Nương tử, thành thân đã lâu, khó trách nàng nghi ngờ "thể lực" của vi phu, tối nay chúng ta viên phòng, được không?" Ánh mắt tối tăm của Bách Lý Ngọc chăm chú nhìn gò má phiến đỏ của Thủy Khanh Y, xúc động cúi người, một tay luồn vào trong mái tóc đen của nàng, gối sau đầu nàng, một tay lục lọi cởi cái yếm chướng mắt ra.

"Đừng... " Thủy Khanh Y bị bộ dáng yêu nghiệt của Bách Lý Ngọc mê hoặc, ngực bị lạnh làm cho nàng hoàn hồn, nàng không biết dì cả không đến, thì có thể sinh hoạt vợ chồng hay không.

Tay Bách Lý Ngọc dừng lại, ánh mắt tối tăm, hít sâu một cái, giúp Thủy Khanh Y buộc lại cái yếm.

Thủy Khanh Y thấy Bách Lý Ngọc như vậy, nàng mềm lòng, bất kể lúc nào hắn cũng tôn trọng nàng, chỉ cần nàng nói không, cũng sẽ dừng tay ngay lập tức.

Nàng giơ tay giữ tay của hắn lại, lông mi khẽ nháy, nói: "Thật ra thì cũng được, ta chưa chuẩn bị sẵn sàng... Rất căng thẳng."

Con ngươi tối tăm của Bách Lý Ngọc chợt thoáng qua một vệt sáng, bàn tay dùng sức kéo vải mỏng xuống, nắm tay của Thủy Khanh Y đặt trên ngực hắn: "Thiển Thiển, nàng cởi ra giúp ta."

Thủy Khanh Y chưa từng cởi y phục của nam nhân, tay hơi chậm chạp, mấy lần cũng không cởi được, Bách Lý Ngọc bị nàng trêu chọc, không có tính nhẫn nại, hắn tự làm rách y phục, vải vụn trắng như tuyết bay múa như lông ngỗng ở trong điện.

Hai người dây dưa triền miên, nụ hôn nồng nhiệt khó có thể tách rời, bỗng nhiên, ngoài điện vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp, cho thấy người tới sốt ruột cỡ nào.

Thân thể hai người cứng đờ, con ngươi như nước biển xanh thẳm của Thủy Khanh Y bị sương mù lấp kín, đáy mắt xanh thẳm hiện lên gợn sóng, ngây ngốc nhìn sắc mặt nhuộm màu hồng nhạt của Bách Lý Ngọc, bắt được đáy mắt hắn xen lẫn dục vọng và tức giận, nàng nằm trên bả vai hắn cười to.

"Thiển Thiển, nàng trốn không thoát đâu." Nói xong, Bách Lý Ngọc hít hơi đè cơn tức giận xuống, tùy ý lấy y phục giắt trên đầu giường mặc vào, ra khỏi nội điện.

"Chủ tử, không xong rồi, trạch viện ngoại thành Đông xảy ra hỏa hoạn, chỉ có các ám vệ canh giữ ở Lạc Vân Các không sao, những người khác đi dập lửa, tất cả đều bất tỉnh!" Mạc Vấn nghe được tiếng bước chân, cửa còn chưa mở đã vội vàng nói.

"Trần Nhi thế nào?" Mặt Bách Lý Ngọc như phủ sương, tản ra khí lạnh nghiêm nghị, dường như làm cho không khí quanh người đông thành băng.

"Cả người hiện đầy nốt đỏ, chưa tìm ra nguyên nhân."

"Ngươi đi trước dẫn người chặn cửa sau của trạch viện lại, sai người dẫn nước hoặc là phóng hỏa vào trong địa đạo." Bách Lý Ngọc nghĩ đến mật đạo thông đến viện của Quân Trần Kiêu ở bên trong trạch viện, vốn chuẩn bị cho việc chạy trốn, ngược lại hôm nay thuận tiện cho kẻ địch.

"Vâng!" Bước chân của Mạc Vấn sinh ra gió, bay vút vào trong màn đêm, nhảy lên đáp xuống mấy lần rồi biến mất vào bầu trời đêm.

"Chúng ta nhanh một chút, nhất định là tên cẩu tặc Sở Mộ Cẩn kia đã hạ thủ!" Tia sắc bén lóe lên trong đáy mắt của Thủy Khanh Y, vẻ khát máu nhìn về hướng ngoại thành Đông, không ngờ tới hắn chuẩn bị kế hoạch dự phòng, Tông Chính Liệt không đồng ý, nên ra tay từ chỗ Bách Lý Ngọc.

Hoặc đây chính là kế giương đông kích tây của hắn, cố ý lợi dụng Tông Chính Liệt truyền lại tin tức cho nàng để phân tán lực chú ý, làm cho nàng chuyển lực chú ý lên hai người huynh muội Thái gia, vì thế nàng sơ xuất, hắn quay sang xuống tay với Quân Trần Kiêu.

Hai người tức tốc chạy đến trạch viện ngoại thành Đông, lập tức trông thấy ngọn lửa ngút trời, nếu không dập tắt được hỏa hoạn, e rằng các ám vệ bất tỉnh sẽ bị thiêu chết.

"Nàng ở đây chờ ta." Bách Lý Ngọc hung ác nhìn trạch viện đầy khói dày đặc, thế lửa đã lan ra, khói mù ngăn cản tầm mắt, hoàn toàn không thể phân biệt được lối đi.

"Chúng ta chia nhau ra hành động, huynh đến Lạc Vân Các, ta tìm xung quanh một chút, nếu bọn chúng ôm Quân Trần Kiêu ra thì sao." Sắc mặt Thủy Khanh Y nghiêm túc, động tĩnh lớn như vậy, hộ vệ của Quân Trần Kiêu không thể nào không biết!

Bách Lý Ngọc gật đầu, bóng người tản ra, lao vào trạch viện.

Thủy Khanh Y không đi tìm kiếm, khói dày đặc hoàn toàn che mất tầm mắt, có lẽ Sở Mộ Cẩn thừa dịp này để ôm đứa bé đi mà không bị ám vệ phát giác, đoán chừng những người bảo vệ Quân Trần Kiêu kia cũng đang tìm loạn khắp nơi.

Thủy Khanh Y ngồi ở trên cây, lạnh lùng chờ Sở Mộ Cẩn, quả nhiên, trong chốc lát, Sở Mộ Cẩn đã xuất hiện trong tầm mắt, sau lưng có năm sáu tên áo đen đi theo, trong đó người đi đầu ôm một đứa bé trong ngực.

"Tuyết Lâm Hoàng thực sự đã để ta chờ lâu!" Thủy Khanh Y nhảy từ trên cành cây xuống, cản đường đi của Sở Mộ Cẩn, tầm mắt đảo đi đảo lại ở trên người đứa bé, cánh tay trắng noãn lộ ra một nửa, phía trên nổi đầy nốt màu đỏ, nhìn cực kỳ ghê người.

Sở Mộ Cẩn thấy Thủy Khanh Y đột nhiên xuất hiện, bước chân dừng lại, trong con ngươi đóng băng lúc sáng lúc tối, hắn dự đoán đúng việc nàng trở lại, nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy, vả lại nàng đặc biệt ở đây đợi hắn.

"Làm sao ngươi biết trẫm sẽ xuất hiện ở đây?"

"Tuyết Lâm Hoàng có tật giật mình như thế, làm sao có thể đi cửa chính, về phần tại sao ta biết ngươi đi ra từ nơi này, đó là bởi vì chỗ này có một chuồng chó, nghĩ tới Tuyết Lâm Hoàng là người phúc bạc mệnh ngắn như vậy, tất nhiên sẽ đi lối "đi không bình thường"." Thủy Khanh Y lạnh lùng giễu cợt, bàn tay trắng nõn chỉ vào cánh cửa Sở Mộ Cẩn vừa đi ra, phía trên bỗng đâu có viết ba chữ to đùng "cửa cho chó".

Mặt Sở Mộ Cẩn tối sầm, chữ viết xiêu vẹo, màu mực bên trên còn chưa khô, nghiễm nhiên là viết chưa lâu, bàn tay nắm chặt làm cho mu bàn tay nổi gân xanh.

"Thủy Khanh Y, ngươi không nên có ý đồ chọc giận trẫm." Sắc mặt của Sở Mộ Cẩn tái xanh, nhìn dung nhan như vẽ trước mặt, đáy lòng hắn vừa hận vừa yêu, nhưng tình yêu nhỏ nhặt không đáng kể kia bị sự thù hận ngập trời che lấp, hai mắt như đao, hận không thể đâm xuyên trái tim của Thủy Khanh Y.

Hắn không hiểu, rõ ràng là nàng đã từng yêu thầm hắn, vì sao xoay người, thủ đoạn tàn nhẫn, làm hắn đoạn tử tuyệt tôn.

"Tuyết Lâm Hoàng, ngươi ôm nhi tử của ta đi, ta không được phép tức giận sao?" Đáy mắt của Thủy Khanh Y tràn ngập vẻ xem thường, trong lòng lại trở nên nóng nảy, trong nháy mắt, từng nốt đỏ trên cánh tay của đứa bé biến thành một mảng màu đỏ, làn da bắt đầu chuyển sang màu xanh tím. "Ngươi đã làm gì nó?"

Vẻ lạnh lùng trên mặt Sở Mộ Cẩn tan thành một nụ cười lạnh, châm chọc nói: "Thủy Khanh Y, ngươi đã từng nói hai người một đời một kiếp, bây giờ, Bách Lý Ngọc có nương tử có nhi tử, ngươi vẫn còn khăng khăng đi theo hắn ư? Độ lượng nhận đứa bé mà nữ nhân khác sinh cho hắn làm nhi tử, ngươi không hận sao?"

Thủy Khanh Y kinh ngạc, hóa ra Sở Mộ Cẩn xem đứa bé kia là nhi tử của Bách Lý Ngọc hả?

"Vì sao phải hận?" Mắt Thủy Khanh Y trợn trắng, bộ dạng trông rất ngu ngốc nhìn Sở Mộ Cẩn, bỗng nhiên nàng nhớ lại, hắn đã từng thả nàng ra, lưu đày Hoàng đệ của hắn, trong lòng nàng áy náy và cảm kích hắn, nhưng mà đủ loại chuyện sau đó, làm cho nàng cảm thấy ý nghĩ lúc trước của nàng quá mức buồn cười, có lẽ lúc trước hắn vì ngôi vị Hoàng đế mới cứu nàng, cũng để loại trừ Hoàng đệ của hắn.

"Thủy Khanh Y, trái tim ngươi thật độc ác, vì sao ngươi nguyện ý gả cho Bách Lý Ngọc có tam thê tứ thiếp, còn trẫm thì không?" Sở Mộ Cẩn không cam lòng, vốn dĩ nàng nên thuộc về hắn.

"Bởi vì ngươi là Sở Mộ Cẩn!" Thủy Khanh Y cười lạnh, là bất luận kẻ nào cũng không thể là Sở Mộ Cẩn, Thủy Khanh Y đời trước yêu hắn như điên, nhưng thứ nàng ấy có được là tính toán, là bị nhạo báng, mất mạng dưới vó ngựa, hắn có tư cách gì mà có được tình yêu của Thủy Khanh Y đời trước?

Trong lòng Sở Mộ Cẩn đau đớn, bởi vì hắn là Sở Mộ Cẩn, cho nên không thể sao?

"Ta cũng không biết ngươi hận ta tới như vậy."

"Sở Mộ Cẩn, gặp lại ngươi, ta chỉ muốn vặn đầu ngươi xuống làm quả cầu để đá, lột da ngươi xuống làm mặt trống, đợi kỵ binh của Nam Chiếu ta giẫm nát Tuyết Lâm quốc, ta sẽ tự tay đánh vang tiếng trống thắng lợi." Trong lòng Thủy Khanh Y cười lạnh, hắn hận nàng đến mức muốn uống máu của nàng, nàng cũng hận hắn đến mức muốn đập nát xương của hắn, đối với hắn, không có gì tàn nhẫn hơn so với chuyện này.

Sở Mộ Cẩn nhìn con ngươi trong trẻo như chấm sơn đen của nàng, không kìm nổi mà nhìn vào đáy mắt nàng, hắn ngây dại, say mê, nhưng đột nhiên giật mình hoàn hồn, đáy lòng hắn dâng lên nỗi oán hận sâu sắc!

"Gả cho ta làm Hậu, ta sẽ thả nó." Một tay của Sở Mộ Cẩn giơ đứa bé lên cao, ánh mắt lạnh lùng như muốn xuyên thủng Thủy Khanh Y.

"Ngươi còn chưa tỉnh ngủ sao?" Mặt Thủy Khanh Y bình tĩnh không gợn sóng, nhưng trong lòng nàng lại đang nổi sóng lớn, dư quang nơi khóe mắt nhìn chòng chọc vào cánh tay giơ cao của Sở Mộ Cẩn.

"Thủy Khanh Y, ngươi không còn sự lựa chọn khác, không muốn gả cho trẫm làm Hậu, trẫm sẽ ném chết đứa con hoang này!" Con mắt của Sở Mộ Cẩn chăm chúkhóa trên bóng dáng màu đỏ kia, thiêu đốt oán hận trong cơ thể hắn, phẫn nộ, làm sôi sục dòng máu như thiêu đốt của hắn, thấy nàng mím chặt môi không nói, hắn cười lạnh một tiếng, vung tay lên, ném đứa bé lên không trung, tạo thành một đường cong, rơi thẳng xuống.

Trái tim của Thủy Khanh Y thắt chặt, phóng vải Hồng Lăng cuốn về phía đứa bé, không ngờ Hồng Lăng bị Sở Mộ Cẩn dùng kiếm chém đứt, thấy hắn ức hiếp người quá đáng, trái tim của Thủy Khanh Y nhảy tới cổ họng, tránh né hắn chạy về phía đứa bé, đúng lúc nàng sắp bắt được đứa bé thì Sở Mộ Cẩn kéo cánh tay của nàng, làm động tác của nàng hơi chậm lại, chính vào lúc chậm trễ này, nàng trơ mắt nhìn đứa bé ngã xuống.

"Bịch!" Máu bắn tung tóe đầy đất, đứa bé nằm úp mặt xuống đất, bất động.

Cổ họng Thủy Khanh Y căng lên, đờ đẫn nhìn máu tươi từ từ nhuộm đỏ áo bào của đứa bé, nàng không ngừng lắc đầu, không muốn chấp nhận sự thật này.

Sở Mộ Cẩn thấy Thủy Khanh Y ngây người, hắn trở tay giữ chặt hai tay của Thủy Khanh Y, điểm huyệt rồi ôm ngang nàng lên, lạnh lẽo nói: "Thủy Khanh Y, chỉ vì nàng, trẫm đã tốn không ít tâm tư, nàng yên tâm, đến lúc chúng ta thành thân, nhất định trẫm sẽ mời Bách Lý Ngọc đến dự."

Con ngươi màu xanh biếc của Thủy Khanh Y như nhuộm một tầng máu, nỗi tức giận ngất trời cuốn sạch thần kinh của nàng, lời nói lạnh như băng: "Sở Mộ Cẩn, ngươi quá hèn hạ!" Một đứa bé cũng không bỏ qua!

"Y Y, ta còn không bằng một phần thủ đoạn của nàng, nếu không làm như vậy, nàng sẽ khoanh tay chịu trói sao?" Sở Mộ Cẩn biết rất rõ khả năng của Thủy Khanh Y, cho dù võ công của nàng không bằng hắn, nhưng nàng luôn có biện pháp chạy trốn, hắn chỉ cần nàng mất hồn trong chốc lát, là được.

"Sở Mộ Cẩn, cho dù ta không xuống tay với ngươi, ngươi làm nhiều chuyện thất đức như thế, cũng sẽ đoạn tử tuyệt tôn!" Thủy Khanh Y không hề che giấu nỗi căm ghét với hắn, nàng hối hận lúc trước đã không một đao giết hắn.

"Y Y, nàng gả cho ta...ta sẽ có hậu nhân." Nói xong, khối cứng rắn như lửa nóng chĩa vào hông của Thủy Khanh Y, thấy cơ thể của nàng bỗng nhiên cứng ngắc, hắn cười ra tiếng thật thấp: "Y Y, nếu như nàng đồng ý gả cho ta sớm một chút, sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như thế, lúc trước chỉ vì nàng mà ta giết phụ hoàng, đuổi tận giết tuyệt người gây bất lợi cho nàng, nhưng vì sao nàng không nhìn thấy điểm tốt của ta?"

"Chẳng qua ta chỉ là một cái cớ của ngươi, tất cả việc làm của ngươi đều là vì ngai vàng." Khóe miệng của Thủy Khanh Y lộ ra vẻ tự giễu, đáy mắt thoáng qua bi thương, nếu Bách Lý Ngọc biết đứa bé không được cứu, sẽ nổi điên như thế nào?

Khuôn mặt dịu dàng của Sở Mộ Cẩn trong nháy mắt lạnh lùng như băng, siết chặt Thủy Khanh Y, hắn cắn răng nghiến lợi nói: "Vì ngôi vị Hoàng đế sao? Nàng có biết vì sao ta muốn đoạt vị không, tất cả đều vì nàng, chỉ có nắm giữ quyền lực, mới có thể đoạt lại nàng từ trong tay Bách Lý Ngọc! Hôm nay, luân lạc tới bước này, tất cả đều do nàng ép ta, cho dù nàng đối xử với ta như vậy, ta vẫn không muốn giết chết nàng!"

Thủy Khanh Y mím môi, trầm mặc không nói, Sở Mộ Cẩn là một kẻ điên, nàng càng nói nhiều thì càng lãng phí lời nói, không bằng nghĩ biện pháp chạy trốn.

"Y Y, nàng từ bỏ ý định này đi, làm sao ta có thể làm ngã chết con bài thật vất vả mới có được?" Nói xong, Sở Mộ Cẩn thu dọn một chút, ám vệ ở trong tấm màn đen bị giấu kín trong bóng tối nghiêng người đi ra, người gã ôm trên tay rõ ràng là Quân Trần Kiêu có tám phần tương tự với Bách Lý Ngọc.

Thủy Khanh Y không thể tin trừng to con mắt, nhìn đứa bé nằm trên đất, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

"Mặc dù ta nắm quyền sinh sát trong tay, nhưng chỉ đối phó với người không nghe lời, theo nàng thấy thì ta là kẻ điên, nhưng vẫn chưa đến mức độ điên cuồng, nó chỉ là một đứa bé chết yểu!" Dường như Sở Mộ Cẩn nhìn thấu tâm tư của Thủy Khanh Y, phân phó ám vệ dọn dẹp thỏa đáng đứa bé kia.

Đáy mắt của Thủy Khanh Y phủ một tầng hơi nước, trên người lạnh lẽo như muốn đông thành băng, nhìn trăng tàn phía trên màn đêm, lạnh lùng nói: "Nếu đã bắt được ta, vậy thả đưa bé kia ra."

"Để nàng chạy trốn sao?" Sở Mộ Cẩn giễu cợt.

Thủy Khanh Y nhắm mắt lại, không muốn thấy dáng vẻ đắc chí hài lòng của hắn, rốt cuộc là nàng đã sơ suất, từ đầu đến cuối, nàng đều không nhìn chính diện đứa bé, khổ sở cười một tiếng, mặc dù tên Sở Mộ Cẩn này có nhiều thủ đoạn chỉnh người, nhưng hắn có tầm nhìn xa.

"Y Y, chúng ta chơi một trò chơi, nếu Bách Lý Ngọc Chân yêu nàng, vậy thì ta sẽ thả nàng đi, nếu như hắn không yêu nàng, nàng phải cam tâm tình nguyện gả cho ta làm Hậu." Sở Mộ Cẩn nhìn trạch viện nung đỏ nửa bầu trời, bỗng nhiên vẻ mặt thay đổi, ra dấu tay, ám vệ nghe lệnh nhanh chóng đi về một phía.

Thủy Khanh Y giống như nghe được chuyện cười, ngoảnh mặt làm ngơ.

Tiếng gió gào thét ở bên tai, cơ thể được buông lỏng, Thủy Khanh Y ngã xuống đất, nàng mở mắt ra, nhìn bốn phía đều là nham thạch dựng đứng, vạn dặm núi hoang, không có một chút lá xanh.

Thủy Khanh Y vừa quay đầu thì nhìn thấy núi đao cao chót vót xuyên qua đám mây, những hòn đá sắc nhọn, bị nước mưa bào mòn thành từng mảnh lưỡi đao mỏng hình núi đá, sắc bén thấu xương.

Quân Trần Kiêu bị trói ở trên một trong những núi đao đó, trong lòng Thủy Khanh Y nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn Sở Mộ Cẩn, nói: "Ngươi lại muốn giở trò gì?"

"Y Y, ta chỉ muốn xóa sạch Bách Lý Ngọc ở trong lòng nàng." Dứt lời, Sở Mộ Cẩn thay giày đế sắt, ôm Thủy Khanh Y bước lên núi đao, dùng sợi dây buộc chặt tay và nhét tơ lụa vào miệng Thủy Khanh Y.

Trong chốc lát, Bách Lý Ngọc mệt mỏi lần theo tung tích chạy tới, nhìn một lớn một nhỏ bị trói ở trên núi đao, trái tim co rút, hắn đặt tay phải lên ngực, dường như cơn nóng ran vẫn chưa tiêu tan, vẫn ủi nóng linh hồn của hắn như cũ.

"Ám Đế, trẫm cho ngươi lựa chọn, mang một trong hai người đi." Sở Mộ Cẩn chậm rãi giậm chân đi tới trước mặt Bách Lý Ngọc, cười lạnh: "Thời gian không đợi người, dây thừng bị đứt, một trong hai người đó sẽ rơi xuống. Người nào cũng biết Hồ tử vong Mân thành, Khô cốt nham Nam Chiếu, Thực nhân hải Bắc Thương, Vạn hỏa sơn Đông Lăng. Mặc dù lời đồn đại về Hồ tử vong đã bị phá vỡ, nhưng không biết Khô cốt nham này có phải cũng là tin đồn hay không?"

Bách Lý Ngọc siết lòng bàn tay thật chặt, lạnh lùng nhìn bóng dáng đỏ rực kia, không chút do dự đi về phía nàng.

Thủy Khanh Y liều mạng lắc đầu, từ góc nhìn của nàng, có thể nhìn thấy mai phục ở dưới núi đao, Sở Mộ Cẩn hoàn toàn không có ý định để cho Bách Lý Ngọc sống sót trở về, nhìn hắn bước từng bước từng bước đi tới, giống như là đang giẫm lên trái tim của nàng.

"Oa ——" Bỗng nhiên, tiếng la khóc của đứa bé truyền đến, bước chân của Bách Lý Ngọc hơi chậm lại, đáy mắt thoáng qua sự đấu tranh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.