Thân Thể Tôi Bị Xuyên Qua

Chương 36-37



Chương 36
 
Hai người này, một người là được tổ tiết mục mời đến nhưng lại bị trả lại hàng, một người thì đến mời cũng chưa từng được mời, nhân viên bảo an nhìn thấy vội vã chạy đến chặn  hai người này bên ngoài thảm đỏ.
 
Triệu Bằng Kiệt trên dưới mặc toàn hàng hiệu, trên quần áo còn được trang trí bằng đinh tán sắc nhọn, sáng lấp lánh, chỉ hận không thể đem tất cả những món đồ đắt đỏ mặc lên người, dường như làm như vậy có thể che đậy sự nhếch nhác của hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tần Mộng Dao ngược lại thông minh hơn nhiều, gương mặt trắng bệch tiều tuỵ, nhìn vô cùng đáng thương nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường.
 
Người đều là đồng tình với kẻ yếu, bộ dàng này cực kì dễ lấy được sự đồng cảm của người qua đường, nghĩ đến số tiền mà cô ta phải bồi thường cho đoàn phim , chỉ sợ cô ta phải vét sạch toàn bộ tài sản những năm nay tích cóp được.út>
 
Cô ta vừa bước lên liền chỉ thẳng mặt Khương Mạt nói: “Khương Mạt, tôi đã phải trả giá cho việc làm sai trái của mình rồi. Câu dẫn bạn trai của tôi, giăng bẫy tính kế tôi, những việc cô làm này bao giờ mới chịu báo ứng?!”
 
???!!!
 
Câu này vừa nói ra, những người vốn dĩ đang đợi xem kịch hay lập tức yên tĩnh lại, sợ nghe sót chữ nào.
 
Mâu thuẫn của hai người bắt đầu có lẽ là do Triệu Bằng Kiệt, chuyện này trước đây Khương Mạt đã tẩy trắng rồi, còn về phong ba bỏ thuốc bắt gian ở khách sạn, Khương Mạt từ đầu đến cuối đều là người bị hại.
 
Nhưng theo cách nói của Tần Mộng Dao, lẽ nào tất cả còn có ẩn tình khác?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Mạt hơi nghiêng đầu, nhướng mày, hỏi: “Chứng cứ đâu? Nói chuyện phải chịu trách nhiệm, tìm hiểu tội phao tin đồn thất thiệt một chút.”
 
Tần Mộng Dao dường như chỉ đợi Khương Mạt nói câu này, cô ta lập tức móc điện thoại ra, mở weibo, đưa một vòng trước mặt mọi người, cuối cùng đặt chuẩn vào ống kính của phóng viên, run giọng nói: “Đây là video giám sát tôi lấy được từ khách sạn, mọi người mau nhìn nhân viên phục vụ này……..”
 
Khương Mạt liếc một cái, ánh mắt hơi ngưng lại, là cậu nhóc mật báo cho cô.
 
Video rất mờ, nhưng vẫn có thể nhìn được Khương Phi đang lén lút xem trộm ở một bên, đổi một cái video quay ở góc độ khác, là máy quay ở hành lang cửa phòng Khương Mạt, vẫn là cậu nhóc lúc nãy gõ cửa phòng Khương Mạt.
 
Hai người nói cái gì đó, sau đó cậu nhóc tìm một chỗ trốn vào, mãi đến khi Tần Mộng Dao xuất hiện từ đằng sau.
 
Những việc này mọi người đã biết từ lâu rồi.
 
Khương Mạt còn tưởng cô ta lấy được vũ khí hạng nặng gì, thì ra là cái này, khinh thường nói: “Vậy thì sao?”
 
Tần Mộng Dao cười lạnh: “Người bình thường nghe được những thứ này không phải nên báo cảnh sát sao? Dù sao thì tôi cũng không chạy được. Cô cố ý làm ra vẻ bị mắc lừa, còn cùng Thượng Minh Trạch chơi game trong phòng, không phải là muốn chỉnh tôi chết triệt để sao?”
 
Cô ta không hổ danh là diễn viên, hát xướng xuất sắc, nước mắt ẩn nhẫn ào ào rơi xuống, run rẩy nói: “Trừ Triệu Bằng Kiệt là bạn trai của tôi ra, tôi cũng chưa từng đắc tội đến cô……”
 
Đây là trực tiếp muốn chứng thực chuyện Khương Mạt ngoại tình với Triệu Bằng Kiệt còn gì.
 
Loại chuyện nam nữ ám muội này là chuyện khó tẩy sạch nhất, ai cũng không lấy ra được chứng cứ, cho dù là biểu hiện của Khương Mạt đối với Triệu Bằng Kiệt vô cùng ghét bỏ, nhưng đổi một góc độ khác có thể giải thích thành sự ghét bỏ sau khi bị Triệu Bằng Kiệt phản bội.

 
Nếu không Tần Mộng Dao hận cô như vậy làm gì?
 
Triệu Bằng Kiệt cũng bên hát bên xướng với cô ta, chỉ Khương Mạt kích động nói với mọi người: “Lúc đầu thật sự là cô ta chủ động câu dẫn tôi!”
 
Bọn họ đã đen như chó mực rồi, muốn lật mình tẩy trắng chỉ có thể bôi đen Khương Mạt hơn bọn họ mới được.
 
Dựa vào cái gì bọn họ thảm như vậy, Khương Mạt lại có thể mặc lễ phục đắt tiền, phong quang đắc ý đi trên thảm đỏ?
 
Dựa vào cái gì?!
 
Đố kị và thù hận phút chốc trào lên đến ngực.
 
Khương Mạt trợn mắt, lại là mấy lời nhàm chán này, lãng phí thời gian của cô.
 
Cô xoay người đang định đi, Tần Mộng Dao đột nhiên gào lên một tiếng buốt tai: “Nếu cô đã thích anh ta như vậy, tôi nhường cho cô là được chứ gì………”
 
Nói rồi, Triệu Bằng Kiệt đột nhiên xông về phía trước, đinh tán trước ngực cào rách tay bảo an, xông ra khỏi vòng vây, trực tiếp xông về phía Khương Mạt, mục tiêu là hai dây đai nhỏ của bộ váy trên vai cô.
 
Trên mặt hắn ta lộ ra một nụ cười dữ tợn.
 
Cái gì mà gài bẫy, vu khống, đều là giả hết.
 
Bọn họ chính là vì giây phút này.
 
Cho dù bọn họ không tẩy trắng được cũng không thể để Khương Mạt sống yên ổn.
 
Lột quần áo của cô ra, xem cô còn phong quang đắc ý thế nào?
 
Sau này vĩnh viễn nằm trong ổ cứng của đàn ông đi!
 
Quần chúng vây xem hít một ngụm khí lạnh, tim của fans Khương Mạt sắp nhảy ra ngoài rồi, hét lớn: “Mạt Mạt cẩn…..”
 
Chữ ‘thận vẫn chưa nói ra khỏi miệng đã thấy Khương Mạt cao quý nhấc đuôi váy xoay một vòng, kim cương trên váy hoa lệ sáng mù mắt người ta, nhẹ nhàng tránh được cái nhào đến Triệu Bằng Kiệt, hình như còn không cẩn thận dẫm vào chân của người nào đó, đối phương còn đỡ lưng cô một chút…….
 
Nhưng đây không phải là trọng điểm.
 
Trọng điểm là, đôi chân trắng muốt đi giày cao gót của cô giơ lên đạp một cước.
 
Triệu Bằng Kiệt lăn ra đất kêu lên thảm thiết.
 
Khương Mạt kiểm tra một lượt xác định lễ phục không bị hỏng mới ưu nhã thả làn váy xuống bước đến, nhìn từ trên cao xuống: “Này, con người cậu quá xấu xa rồi, thế mà lại muốn làm hỏng bộ váy năm triệu tệ của tôi? Tôi nói cho cậu biết, cho dù là hỏng thật thì cũng là cậu phải đền.”
 

Triệu Bằng Kiệt đang kêu rên: “.......”
 
Một đám người: “..........”
 
Khương Mạt thấy không khí có chút yên tĩnh, tưởng rằng mọi người bị hành động cô mặc váy đạp người làm sợ hãi, giải thích nói: “Yên tâm, sẽ không bị lộ hàng đâu, tôi mặc quần tất bên trong.”
 
Dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.
 
Một đám người: “... … … … … … .... ...”
 
Lúc này cuối cùng bảo an cũng đi đến, đưa Tần Mộng Dao và Triệu Bằng Kiệt vẫn đang rên rỉ đi.
 
Nhân viên điều phối tại hiện trường cũng vội vàng chạy đến: “Lâm Tổng, chị Mạt, hai người không sao chứ?”
 
Khương Mạt quay đầu, đập vào mắt cô là một người đàn ông mặc vest đi giày da, đứng ngay phía sau cô, người đàn ông đang cúi đầu nhìn giày của mình… ...giày da cá sấu tinh xảo bị lõm xuống một lỗ rõ ràng… …
 
Khương Mạt: “... …!”
 
Xong rồi!
 
Trong lòng cô lộp bộp một tiếng, đây hình như là người lúc nãy bị cô dẫm phải.
 
Nghĩ đến bộ váy năm triệu tệ của mình… …
 
Hu hu hu giày của người đàn ông này có phải cũng siêu siêu đắt không?
 
Lâm Thái Lịch động một chút mũi chân đau buốt, ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt thấp thỏm của Khương Mạt đang nhìn mình, dáng vẻ vô cùng lo lắng, anh ta không có ý định so đo với một người phụ nữ bị người ta tìm đến gây sự, nhàn nhạt nói: “Không sao.”
 
Mặc dù thật sự rất đau.
 
Giày cao gót của phụ nữ quả thật là vũ khí sát thương cực lớn.
 
Trong mắt Khương Mạt mọc lên những ngôi sao lấp lánh, hu hu hu người này tốt thật, vậy mà không bắt đền cô.
 
Nhân viên điều phối thấy không ai có có vấn đề gì, thở ra một hơi, thúc dục nói: “Chị Mạt, nhanh lên một chút, đến lượt chị rồi… …”
 
Khương Mạt vội vàng đi theo người điều phối vào bên trong, đi được hai bước, cảm thấy hành vi quỵt nợ của mình không được tốt cho lắm, chạy quay lại nói nhỏ một câu: “Nếu muốn bồi thường thì tìm quản lý của tôi.”
 
Lâm Thái Lịch sững người một chút, nhìn Khương Mạt bước nhanh trên thảm đỏ, tấm lưng trắng ngần được thảm đỏ tôn lên có chút chói mắt.
 

Anh ta vân vê ngón tay, vừa rồi đỡ lưng cô một chút… ...cảm giác ở tay rất tuyệt.
 
Khương Mạt vừa đi vào, ký tên xong ngồi xuống, ngay sau đó, người dẫn chương trình tuyên bố vị khách tiếp theo là Lâm Tổng của tập đoàn Thiên Ngu_Lâm Thái Lịch.
 
Tập đoàn Thiên Ngu?
 
Không phải là công ty của trò chơi trước đây cô kiếm được một trăm mười nghìn tệ kia sao?
 
Khương Mạt quay đầu nhìn, ai ya, là người vừa rồi bị cô giẫm phải.
 
Chu Thiến Thiến đã ngồi vào vị trí từ lâu, không hề hay biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, thấy Khương Mạt đi vào, bị nhân viên công tác xếp vào một chỗ ngồi trong góc, khóe miệng nhếch lên, vị trí cô ta ngồi chính là hàng khách vip.
 
Tiếp đến cô ta liền nghe thấy cái tên Lâm Thái Lịch, trong lòng ngứa ngáy, theo bản năng quay đầu lại.
 
Người đàn ông anh tuấn, dáng người cao thẳng, trang phục đắt đỏ trang trọng, vô cùng xuất sắc.
 
Cô ta không nhịn được liếc nhìn mấy cái, Lâm Thái Lịch ư, nếu không nhớ nhầm, vốn chính là nam phụ thích Khương Mạt.
 
Có thể, chút nữa cô ta có thể làm quen một chút.
_ _
 
Hoạt động vẫn chưa kết thúc, Khương Mạt lại bá chiếm hot search trên weibo, mười hot search đầu tiên thì cô trực tiếp chiếm phân nửa.
 
#Khương Mạt, Tần Mộng Dao, Triệu Bằng Kiệt ra tay đánh nhau trên thảm đỏ#
 
#Bộ váy năm triệu tệ của Khương Mạt#
 
#Nhóm fans đáng thương của Khương Mạt#
 
#Khương Mạt chủ động nhào vào lòng Lâm Thái Lịch#
 
Thẩm Vân một bên lướt xem mấy tin tức ba lăng nhăng này, một bên xem Chỉ yêu Mạt Mạt nói lăng lộn xộn không ngừng kêu gào, trực tiếp tiến hành livestream tình hình thực tế:
 
“Aaaaaaaaaa Mạt Mạt A quá đi mất! ! ! Quả thật A bạo luôn anh có biết không? Lúc đó bọn tôi đều bị dọa sợ ngây người, ai biết Mạt Mạt nhấc váy tung một cước, trực tiếp đạp bay tên tiểu tiện nhân Triệu Bằng Kiệt đó!!!!”
 
“Hai tên tiện nhân Tần Mộng Dao và Triệu Bằng Kiệt lòng dạ quá đen tối, thấy bản thân không lật mình được liền muốn kéo Mạt Mạt xuống nước, tiện nhân chết tiệt, móa nó, ông đây thật muốn đập chết hai con sâu thối tha này.”
 
“Aaaaaaaaaa Mạt Mạt siêu đáng yêu anh có biết không? Hình như cô ấy không biết Triệu Bằng Kiệt muốn làm gì, nói Triệu Bằng Kiệt quá xấu xa, cố ý làm hỏng bộ váy năm triệu tệ của cô ấy ha ha ha ha!”
 
“Hu hu hu Mạt Mạt của chúng ta rốt cuộc làm thế nào vừa A lại vừa đơn thuần đáng yêu như vậy, cô ấy còn khuyên bọn tôi chăm chỉ học hành, chăm chỉ làm việc, bớt theo đuổi thần tượng lại, hu hu hu ấm áp đến tan chảy rồi……”
 
“Haizz, Hành Hoa, anh đúng là thiệt thòi, thế mà lại không đến hiện trường, thật đó, nhìn thấy Khương Mạt người thật anh mới có thể cảm nhận được mị lực của cô ấy! Anh quá thiệt rồi! Tôi muốn tâng bốc Khương Mạt cả đời, tôi muốn cả đời làm fans Khương Mạt! Hu hu hu chúng ta đều là bị Khương mạt đánh thành fans hu hu.. …”
 
“Aaaaaaaaaa Lâm Thái Lịch là tên quái nào vậy? Aaaaaaaa thế mà hắn ta sờ vào lưng Mạt Mạt rồi!!! Aaaaaaaa tôi muốn giết anh ta! Aaaaaaaaaa mau thả Mạt Mạt nhà ta ra aaaaaaaa tôi sắp tức chết rồi!”
 
Đúng lúc Thẩm Vân cũng lướt đến dòng tin tức này, không biết là phóng viên nào nhanh tay lẹ mắt, góc chụp cũng vừa đẹp, chụp đúng khoảnh khắc Khương Mạt xoay người dẫm phải Lâm Thái Lịch, người đằng sau giơ tay đỡ lấy cô.
 
Bàn tay đàn ông đặt trên lưng cô, dính chặt lấy.
 

Lâm Thái Lịch?
 
Thẩm Vân lập tức nhớ lại chuyện một trăm mười nghìn tệ kia, lúc đó người xử lý đơn khiếu nại của Chu Thiến Thiến là quản lý viên 001, Lâm Thái Lịch hình như chính là cổ đông lớn nhất của Thiên Ngu.
 
Anh nghiêng người dựa lưng về phía sau, khóe miệng cong lên, nhìn chằm chằm vào người trong bức ảnh.
 
Một lúc sau, Chỉ yêu Mạt Mạt lại gửi một tin nhắn đến, lần này lại bình tĩnh lạ thường:
 
“Hành Hoa, tôi tức chết rồi, mấy tên anti fans kia lại dám nói Mạt Mạt của chúng ta ngã dính vào Lâm Thái Lịch, không nói nữa, tôi đi quảng trường xé nhau đây.”
 
Thẩm Vân nhìn một lúc, đột nhiên đứng dậy, cầm lấy chìa khoá xe đi ra ngoài.
 
Nha đầu xấu xa tư lợi bội ước*.
 
(*Béo lên nhờ nuốt lời)
 
Nhân duyên của Khương Mạt quá kém, ban tổ chức sắp xếp chỗ ngồi cho cô rất thiên vị, xung quanh không có nhân vật lớn nào, máy quay cũng không hay quay đến, cô nhàm chán đến mức trực tiếp ngủ luôn trên ghế.
 
Cuối cùng cũng đợi được đến cuối chương trình, người chủ trì tuyên bố kết thúc, cô lập tức tỉnh táo lại, vỗ tay nhiệt tình hơn bất cứ ai.
 
Đi ra cùng đoàn người tấp nập, không ngờ lúc đi ra lại đụng phải Lâm Thái Lịch.
 
Dù sao thì cũng dẫm vào người ta, đối phương bây giờ là chủ nợ, Khương Mạt cũng không đành lòng quay đầu liền đi mất, chủ động tiến lên chào hỏi.
 
Lúc này đã rất muộn rồi, gió đêm vừa thổi, trực tiếp từ sau lưng luồn ra đằng trước, cả người lạnh căm căm, cô không nhịn được hắt xì một cái.
 
Bước chân Lâm Thái Lịch dừng lại, chuyển hướng tới phía Khương Mạt: “Khương tiểu thư.”
 
Khương Mạt cảm kích nhìn anh ta, hu hu hu người tốt giúp cô cản gió.
 
Nhưng cô cũng không có gì muốn nói, hai người cả đường trầm mặc, kề vai đi ra ngoài.
 
Lâm Thái Lịch cáo từ bước lên xe của mình, Khương Mạt lại bị lạnh run cầm cập, Hoa Minh chạy đến khoác cho cô một cái áo khoác.
 
Hai người lên xe, Khương Mạt không chút hình tượng xoa lấy xoa để hai cánh tay, nói: “Lạnh chết tui rồi.”
 
Nghê Bạt nhìn theo xe của Lâm Thái Lịch rời đi, không vui nói: “Lần sau em lại gặp Lâm Thái Lịch thì cách anh ta xa ra một chút.”
 
Khương Mạt không hiểu: “Tại sao?”
 
Nói không chừng cô còn nợ người ta tiền một đôi giày đó.
 
“Em tự xem hot search đi.”
 
Tự xông vào lòng Lâm Thái Lịch, hừ hừ, xem em giải thích với ông xã nhà em thế nào.

Chương 37

Buổi tối hôm nay được trù định là một buổi tối không yên bình.


 


Trên quảng trường weibo, các loại tin tức về Khương Mạt bị đưa ra mổ xẻ, có bôi đen, có trào phúng, có đơn thuần chỉ xem náo nhiệt, có lợi dụng nước đục thả câu bịa đặt dựng chuyện…….


Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.


 


Trải qua nhiều chuyện như vậy, fans của Khương Mạt cũng là đi ra từ sóng to gió lớn, đánh nhau thì một địch mười, bên dưới các loại hot search dùng đủ các phong cách khác nhau, còn quăng ra đủ kiểu tiểu luận văn:


 


Ví dụ cái gì mà , , , <Đầu tiên là Triệu, Thượng, rồi lại đến Lâm, vậy mà người nữ thần yêu nhất lại là… …> … …ữ>ương>ác>


 


Đa dạng phong phú, không cái nào giống cái nào, quả thực đóng góp sức mạnh hơn cả đoàn đội tuyên truyền chuyên nghiệp mà Nghê Bạt thuê.


 


Đương nhiên, cái giá của việc fans spam tiểu luận văn chính là anti fans phản bác càng lợi hại, mắng Khương Mạt từ đầu đến chân.


 


Sau đó fans Khương Mạt dứt khoát không spam tiểu luận văn nữa, người qua đường cũng không có hứng thú xem tràng giang đại hải, trực tiếp spam ảnh nhan sắc của Khương Mạt.


 


Đặc biệt là ảnh thảm đỏ ngày hôm nay, từ lúc ra lò mỗi bức ảnh đều đẹp đến mức có thể cắt xuống làm hình nền, spam ảnh nhan sắc quá con mẹ nó chuẩn, bên dưới lập tức một mảng sói tru: 


 


[Tại hiện trường, tôi là chú bướm trên xương quai xanh của khương Mạt.]


 


Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.


[Hu hu hu chồng tui thật là ngầu, thật là A!]


 


[Lầu trên nằm mơ à, chồng tôi rõ ràng đang nằm trên giường với tôi.]


 


[Chồng tôi bảo tôi chuyển lời đến lầu trên, chăm chỉ học hành, chăm chỉ làm việc, bớt nằm mơ lại.]


 


[Ha ha ha hôm nay là ngày đầu tiên được Mạt Mạt khuyên học hành, quét ảnh nhan sắc năm phút nữa thì đi làm bài tập.]


 


Đương nhiên cũng có những âm thanh không biết hài hoà là gì:


 


[Nữ thần đần độn không bị sụp đổ hình tượng, đến Triệu Bằng Kiệt muốn làm gì cũng không nhìn ra, thực sự cho rằng đối phương vì chiếc váy đó của cô sao? Mắt nhìn nông cạn.]


 


[Người phụ nữ này nhìn thấy đàn ông là lại làm trò, buồn nôn.]


 


[Còn tưởng là thay đổi tính cách thật rồi, thì ra là Triệu Bằng Kiệt và Thượng Minh Trạch không làm thoả mãn khẩu vị của nữ thần, nhìn thấy người vừa có tiền vừa có thế lực lại đẹp trai lập tức dán lên rồi, nhìn động tác kia mới thành thục làm sao, chắc là bị họ Lâm chơi qua lâu rồi.]


 


Nhưng vừa kéo lên người Lâm Thái Lịch liền bị dân chơi game tức giận phản kích:


 


[Lầu trên ăn phải cứt à? Chế giễu Khương Mạt thì chế giễu Khương Mạt, bớt kéo Lâm Tổng xuống nước, giá trị con người của người ta hàng trăm tỉ, mang đội tuyển lấy về ba cái cúp quán quân thế giới, loại rác rưởi như mày cũng xứng nhắc đến tên người ta sao?]


 


[Nói đạo lý, đã xem video đầy đủ, nữ thần căn bản không nhìn thấy Lâm Tổng ở đằng sau, chuyện này chỉ có thể xem là trùng hợp, chỉ cần sau này nữ thần không dính lấy Lâm Tổng, lần này tôi đứng về phía cô ấy.]


 


[Vốn dĩ chính là như vậy, dựa vào giá trị con người Lâm Tổng muốn đàn bà như nào mà không được? Sao có thể thích một con hát?]


 


[Đúng vậy, Lâm Tổng nói rồi, đàn bà sao có thể thú vị bằng chơi game.]


 


[Phụt! Tôi nhớ lại có phải Khương Mạt cũng từng nói câu này rồi không?]


 


[Cái đệt, các cậu đừng có mà dọa tôi, không muốn có nghiệt duyên như này chút nào.]


 


Fans của Khương Mạt và đám người ủng hộ Lâm Thái Lịch đều không ưa nhau, toàn bộ đều ngầm hiểu cho qua chuyện này, ai cũng không được phép nhắc đến.


 


… ...Có điều hình như Khương Mạt có chơi game thật. Rốt cuộc là cô chơi cái gì? Sao không livestream như những minh tinh khác?


 


Nhưng nghĩ lại một cái liền hiểu, đoán chừng là trình độ quá gà đi, nếu không cũng đã livestream trong vòng fans như những minh tinh khác từ lâu rồi.


 


Thẩm Vân ngồi trong xe, lại nhận được tin nhắn của Chỉ yêu Mạt Mạt:


 


“Haizz, cuối cùng cũng kết thúc, Mạt Mạt đi ra rồi… …”


 


Hành Hoa: “Cậu vẫn chưa về?”


 


“Vẫn chưa, vừa xé nhau với anti fans vừa đợi Mạt Mạt… …cái đệt, tên chó Lâm Thái Lịch này định làm gì Mạt Mạt của chúng ta? Hắn ta thế mà lại đi ra cùng với Mạt Mạt!”


 


“Hành Hoa, anh nhìn thấy chưa vậy? Câủ nam nhân này có phải có ý đồ gì với Mạt Mạt của chúng ta không? Ha ha ha đúng là dễ chịu, đáng tiếc Mạt Mạt như hoa đã có chủ rồi, tên cẩu nam nhân này nhìn được nhưng không ăn được ha ha ha. Hành Hoa, anh có vui không hả? Đáng tiếc anh không nhìn thấy……”


 


Thẩm Vân cầm điện thoại lên, lạnh lùng gõ một hàng chữ:


 


“Tôi nhìn thấy rồi.”


 


Anh không vui.


 


Thẩm Vân đặt điện thoại sang một bên, nhìn hai người tách nhau ra, Khương Mạt lên xe, sau đó khởi động xe đi theo.


 


Sau khi đi được một đoạn, anh cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Khương Mạt.


 


Lúc này Khương Mạt vừa xem xong hot search trên weibo, những cái khác cô không quan tâm, nhưng nhìn thấy #Khương Mạt chủ động nhào vào lòng Lâm Thái Lịch# thực sự tức muốn bùng nổ.


 


Mấy người này có vấn đề gì không vậy, rõ ràng cô chỉ dẫm chân người ta một cái, sao lại biến thành chủ động nhào vào lòng rồi?


 


Một giây sau lại trở lên thấp thỏm.


 


Vốn dĩ cô đã cho anh leo cây, bây giờ lại để anh nhìn thấy loại tin tức thế này, anh nhất định càng tức giận.


 


Cô đang rối rắm không biết có nên gửi cho anh một tin nhắn giải thích hay không, nhưng lại lo lắng bây giờ đã quá muộn, sợ làm phiền anh nghỉ ngơi.


 


Ngày mai anh còn phải đi làm nữa.


 


Đúng lúc này cô lại nhận được tin nhắn Thẩm Vân gửi đến, chỉ có bốn chữ: 


 


“Nhìn sang bên trái.”


 


Khương Mạt xoay đầu theo bản năng, chạy song song với xe của cô là một chiếc Simon quen thuộc.


 


Xuyên qua cửa kính thuỷ tinh, nhìn thấy hình ảnh gương mặt của một người đàn ông đeo kính in ngược lên cửa sổ, mắt kính dưới ánh đèn nê-ông buổi tối lập lòe phát sáng.


 


Aaaaaaa Thẩm Vân Vân của cô sao lại ở đây?!


 


“Dừng xe dừng xe dừng xe, em muốn xuống xe!” Cô vội vàng hét lên.


 


Nghê Bạt bị cô làm cho giật nảy mình, huyệt thái dương giật một cái, hung hăng nói: “Em lại lên cơn gì thế hả?”


 


Bây giờ đằng sau nhất định có chó săn, xuống xe cho người ta chụp miễn phí đúng không?!


 


Khương Mạt chỉ vào cửa kính xe: “Thẩm Vân ở bên cạnh, em phải đi tìm anh ấy!”


 


Nghê Bạt xoay đầu nhìn, lại bị Thẩm Vân dọa cho một trận, nhưng ánh mắt của Thâm Vân rơi trên người Khương Mạt, không hề nhìn anh.


 


“Hai vợ chồng nhà này….”


 


Anh càu nhàu một câu: “Đợi chút nữa cắt đuôi chó săn rồi thì em hẵng xuống.”


 


Đúng rồi, vẫn còn chó săn.


 


Khương Mạt khó khăn nhịn xuống, gửi tin nhắn cho Thẩm Vân: “Ẻo lả sợ có chó săn, không cho em xuống xe, đợi chút nữa cắt đuôi chó săn thì em liền xuống tìm anh.”


 


Thẩm Vân không trả lời, thu lại tầm nhìn chạy chậm lại, chạy vào làn đường mà xe Khương Mạt đang chạy, theo sát phía sau.


 


Lại chạy được một lúc, đến đoạn đường phồn hoa, bốn phía đều tắc đường, Khương Mạt xuống xe nhanh như bay, xách váy khom lưng gõ cửa chiếc Simon đằng sau.


 


Một giây sau cửa xe mở ra, một đôi tay thò ra kéo cô vào trong.


 


Cửa xe đóng lại, Thẩm Vân đã cài đặt xong chế độ tự động lái xe, trực tiếp kéo người vào trong lòng hôn.


 


Khương Mạt giật mình, nhưng rất nhanh liền hồi thần lại, trong lòng cười trộm, anh hôn cô rồi, chắc là không giận.


 


Cô yên tâm ngồi trên đùi anh, ôm lấy anh hôn đáp trả.


 


Dần dần, cô cảm thấy nụ hôn lần này có gì đó không đúng, anh hôn vô cùng kịch liệt, hôn môi xong vẫn không chịu, còn muốn hôn cổ và xương quai xanh của cô, bàn tay đặt sau lưng cô cũng nóng quá mức.


 


Cô cảm thấy rất kì lạ, trái tim giống như bị một bàn tay tóm lấy, có chút hưng phấn, nhưng cũng có chút lo lắng và sợ hãi.


 


Thẩm Vân chưa từng hôn cô như vậy.


 


Hai bàn tay từ sau lưng vòng ra đằng trước, lúc nắm lấy dây áo trên vai cô, cô lập tức tỉnh táo lại, vội vàng đẩy anh ra: “Đừng! Hu hu… ...đừng vội… …”


 


Động tác của anh lập tức dừng lại, đôi mắt dưới cặp kính nhìn cô chăm chú: “Em không đồng ý?”


 


Khương Mạt quá dung túng anh, anh muốn cái gì cô cho anh cái đó, chiều hư anh rồi, nhưng có một chút cự tuyệt anh sẽ không nhịn được mà suy nghĩ lung tung.


 


Có phải sau khi gặp được Lâm Thái Lịch, cô phát hiện Thẩm Vân cũng không tốt như cô tưởng.


 


Cô chỉ có mười tám tuổi, mới gặp qua mấy người đàn ông chứ? Từ cấp hai đến cấp ba, lúc ngây thơ không biết gì bị anh thu hút, phần tình cảm này theo cô ngủ say, mười năm sau tỉnh dậy vẫn là dáng vẻ của mười năm trước… …


 


Nhưng cô đã không còn là học sinh cấp ba không hiểu gì của năm mười tám tuổi nữa, cô là nữ minh tinh xinh đẹp, đàn ông như nào mà chẳng tiếp xúc được.


 


Nhìn thấy nhiều người khác giới đủ màu đủ kiểu, cô còn có thể kiên định như lúc trước cho rằng Thẩm Vân là người tốt nhất trên thế giới không?


 


Hơn nữa, ba cái cúp quán quân thế giới thể thao điện tử, Lâm Thái Lịch là kiểu hình mà cô thích nhất.


 


Khương Mạt không hề phát giác ra sự khác thường của anh, vội vàng kiểm tra bộ váy một lượt, phát hiện dây váy chưa có đứt, kim cương trên váy cũng chưa có rụng xuống, cuối cùng cũng thở ra một hơi: “Anh đừng làm hỏng quần áo, nếu không lúc trả lại phải bồi thường.”


 


Thẩm Vân: “........”


 


Anh ngẩn ra một chút, cô cự tuyệt chỉ vì bộ váy này?


 


Lặng lẽ hít sâu hai cái, ấn xuống trái tim đang bất an của mình, anh khẽ cười, anh vân vê dây áo áo mỏng manh, nói: “Hỏng rồi thì mua lại.”


 


“Rất đắt đó!” Khương Mạt xót da xót thịt.


 


Ánh mắt anh rơi xuống xương quai xanh của cô, bên trên là một chú bướm sặc sỡ xinh đẹp, rung động lòng người, anh không hề tập trung hỏi: “Đắt bao nhiêu?”


 


Giọng cô có chút nghẹn lại.


 


“Năm triệu tệ!”


 


Cô nhấc đuôi váy, nói: “Em mới không thèm mua, đuôi váy phía sau dài như vậy, bình thường lại không thể mặc… …”


 


Cứ nói cứ nói, âm thanh nhỏ dần rồi biến mất.


 


Bản năng của con gái nói cho cô biết, không khí có chút kỳ lạ.


 


Rõ ràng Thẩm Vân không có làm gì, chỉ là một tay đặt trên vai cô, ngón tay vân vê qua lại dây áo mảnh nhỏ, nhưng cô lại cảm thấy cái anh vân vê không phải là dây áo mà là cô.. ..


 


Không gian trong xe chật hẹp, không khí vừa ẩm vừa nóng, ánh đèn bên ngoài cửa xe không ngừng lướt qua, ánh lên gương mặt người đàn ông lúc sáng lúc tối, vệt sáng phản xạ trên mắt kính của anh, không nhìn rõ ánh mắt anh cuối cùng rơi ở vị trí nào.


 


Hơi thở của anh yên tĩnh trầm ổn, nhưng không chỗ nào là không có.


 


Từng chút từng chút bá đạo nuốt lấy cô.


 


Khương Mạt có chút hoang mang, lại có chút sợ, nhưng trong lòng còn có chút chờ đợi kỳ lạ.


 


Cô cũng không hiểu tâm trạng của mình bây giờ, cảm thấy chỗ nào cũng kỳ quái.


 


Cô đưa tay che mắt anh lại: “Thẩm Vân, anh đừng nhìn em như vậy.”


 


Anh thấp giọng cười, không động đậy, để cho cô che, hỏi: “Nhìn em như thế nào?”


 


Khương Mạt nói không lên lời, nhưng cái nhìn đó như mang theo sức nóng, rơi vào chỗ nào chỗ đó liền giống như bị thiêu đốt.


 


Nhưng che mắt anh lại hình như cũng chẳng có tác dụng, đến mỗi phần tử oxi trong không khí cũng nhiễm lên mùi vị của anh, đi theo hô hấp tiến vào cơ thể cô, chạy khắp tứ chi xương cốt.


 


Anh yên lặng không một tiếng động xâm phạm cô.


 


Trong tia sáng lập loè, người đàn ông khẽ cong khoé miệng, thấp giọng nói: “Khương Mạt Mạt, còn nhớ em đã hứa gì với anh không?”


 


Khương Mạt đương nhiên còn nhớ, đợi quay xong , bọn bọ liền này nọ.út>


 


Nhưng chuyện đến trước mặt….. cô có chút sợ.


 


“Không….Không nhớ.” Cô chơi xấu.


 


Thẩm Vân thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Không nhớ thì thôi vậy, dù sao Khương Mạt Mạt cũng không phải chỉ chơi xấu một lần …. … Nhưng anh thì vẫn nhớ, anh nói nếu như em kiên trì chấm công một tháng, anh sẽ đáp ứng em một lời hứa.”


 


Mắt Khương Mạt lập tức sáng lên: “Em nhớ.”


 


Lời hứa của Thẩm Vân nha, cô cực kì muốn.


 


Thẩm Vân cười cười: “Để ca ca kiểm tra thành quả trước, nếu thành quả làm anh hài lòng... ...”


 


Kiểm tra?


 


Kiểm tra thế nào?


 


Khương Mạt có chút mơ hồ.


 


Cởi sạch quần áo cho anh xem ư?


 


Hay là cho anh sờ?


 


Không đợi cô nghĩ thông suốt, Thẩm Vân ngồi thẳng, ghé sát vào tai cô.


 


Hơi thở nóng bỏng của đàn ông phủ đầy năm giác quan của cô.


 


“Không cần biết tiểu xấu xa ra yêu cầu gì, ca ca đều sẽ thỏa mãn em, tuyệt đối không nuốt lời.”


 


Không cần biết là yêu cầu gì đều được?


 


Khương Mạt cắn móng tay rơi vào rối rắm.


 


Động tâm rồi, thật sự muốn… …


 


Cô liếc nhìn anh liên tục, dao động không ngừng, ngập ngừng hỏi anh một câu: “Anh muốn kiểm tra như thế nào?”


 


Thẩm Vân hơi thả lỏng cơ thể, dáng vẻ không hề để ý, làm bộ làm tịch nghĩ ngợi một chút, ánh mắt rơi lên eo cô, nói: “Kiểu gì cũng phải… … chính mắt nhìn thấy chứ?”


 


“Anh đã nhìn rồi còn gì, mỗi lần em đều gửi ảnh cho anh.” Cô kháng nghị.


 


Thẩm Vân: “Tận mắt nhìn thấy mới tính. Lỡ như em lừa anh, photoshop ảnh thì sao?”


 


Trong lúc nói, lặng lẽ không tiếng động kéo lưới che nắng ở cửa sổ xe xuống, triệt để chắn lại tầm nhìn của thế giới bên ngoài.


 


“Em mới không lừa anh.” Khương Mạt trừng mắt với anh, tức giận hừ hừ: “Cho anh xem thì cho anh xem, chỉ được xem không được sờ.”


 


Thẩm Vân trả lời bằng giọng mũi: “Ừm.”


 


Đang chuẩn bị cởi dây áo, đôi mắt cô chuyển động, ra lệnh nói: “Nhắm mắt lại, em nói được rồi mới được mở mắt.”


 


Anh khẽ cười, giống như dung túng đứa bé không hiểu chuyện, nghe lời nhắm mắt lại.


 


Rơi vào không gian không chút ánh sáng.


 


Những giác quan khác càng trở lên nhạy bén.


 


Anh nghe thấy âm thanh sột soạt, có lẽ cô đang cởi quần áo, không biết cởi từ dưới lên hay là cởi từ trên xuống.


 


Tim anh đập càng ngày càng nhanh, lòng bàn tay dần dần thấm ra một lớp mồ hôi, giống như quay trở về lúc nhỏ ngày đầu tiên mở quà năm mới, không biết điều ngạc nhiên vui mừng gì đang đợi mình… …


Thần bí lại khiến người ta chờ mong.


 


“Được rồi, anh mở mắt ra đi.”


 


Thẩm Vân từ từ mở mắt ra, nín thở theo bản năng.


 


Trong xe không bật đèn, chỉ có mấy tia sáng lọt vào từ kính chắn gió, rơi trên người cô, làm nổi bật làn da trắng sứ của cô, mái tóc dài rủ xuống lưng, thân váy bên trên kéo xuống đến eo, giống như hải yêu dưới ánh trăng... …


 


Cô ôm một cái gối trước ngực, dương dương tự đắc cho mình là tiểu thông minh, ngồi thẳng lưng như ngòi bút, đắc ý nói: “Đây, anh xem đi, em không lừa anh đúng không?”


 


Cô còn giơ tay chọc chọc bụng dưới của mình, khoe khoang nói: “Anh nhìn này, không có một tí mỡ thừa nào.”


 


Đường cong uốn lượn, cực kỳ quyến rũ.


 


Đắc ý xong, cô không nhận được lời khen từ anh, ngẩng đầu thấy Thẩm Vân đang nhìn cô xuất thần, nhìn theo tầm mắt anh, lập tức mặt đỏ tận mang tai, vội vàng ôm cái gối trước ngực chặt hơn, mắng anh: “Lưu manh. Không được nhìn chỗ khác!”

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.