Thân Thể Tôi Bị Xuyên Qua

Chương 65: Chương 65:



Chương 65
 
“Trong bữa tiệc đều là ông bố kim chủ, đến lúc đó nhất định em phải thu lại tính khí của mình, có thể sẽ cần em bồi rượu gì gì đó, chỉ cần không quá đáng, nhịn được thì cố gắng nhịn, tuyệt đối đừng đắc tội người ta, biết chưa hả?”
 
Trong xe, Nghê Bạt không yên tâm dặn dò Khương Mạt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khương Mạt nhướng mày: “Bồi rượu?”
 
Nghê Bạt vỗ trán: “Lại quên mất bây giờ em mười tám tuổi…. Chuyện này trong giới giải trí là chuyện bình thường, em cũng đừng coi là chuyện to tát gì, chú ý tên họ Hồ, tên tiện nhân này thích động chân động tay, nhưng em không cần lo lắng, chế đi cùng em, có gì quá đáng chế sẽ chặn giúp em.”
 
Khương Mạt há miệng.
 
“Thù lao quay phim lần này là con số này, đợi em quay xong, căn nhà hai tầng của em cũng đến tay được gần một nửa rồi.” Nghê Bạt vội thêm vào một câu.
 
Không còn cách nào khác, trong cái giới này, có tiền chính là ông nội.
 
Cốt khí tôn nghiêm không thể ăn thay cơm.
 
Khương Mạt: “.......”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô há miệng, cuối cùng vẫn là khuất phục dưới sự mê hoặc của căn nhà hai tầng, không tình nguyện nói: “....Được rồi, em cố gắng nhịn không đánh người.”
 
Hoa Minh ngồi bên cạnh nhìn, tâm tình thấp thỏm.
 
Sao cậu ta cảm thấy bảo chị Mạt nhịn tính khí xuống lại không đáng tin như vậy?
 
Xe dừng lại trước cửa một nhà hàng phong cách Trung Quốc phòng riêng cao cấp, lập tức có người đi đến giúp mở cửa xe, Khương Mạt bị Nghê Bạt và Hoa Minh kẹp ở giữa đi vào nhà hàng, đi vòng qua chiếc cầu nước chảy sương mù dày đặc, đi đến trước cửa phòng bao.
 
Đẩy cửa ra, trong phòng ngồi không ít người, đã bắt đầu uống rượu, đang cười cười nói nói, ba nữ diễn viên trẻ trung xinh đẹp, Nghê Bạt nói qua, đều là diễn viên phụ, còn có bốn người đàn ông trung niên, người đàn ông ngồi đầu bàn nhìn thấy Khương Mạt mắt liền sáng lên, vội vàng đứng dậy vẫy tay: “Mạt Mạt đến rồi, đến đây đến đây, nhanh đến đây, ngồi bên này.”
 
Những người khác cũng đứng dậy chào hỏi.
 
Khương Mạt lạnh mặt.
 
Nghê Bạt ở phía sau đẩy nhẹ cô một cái, nhỏ giọng nói nhanh một câu: “Yên tâm, chế giúp em chống đỡ.”
 
Trong lòng Khương Mạt thầm nghĩ đến căn nhà nhỏ hai tầng của mình, rặn ra một nụ cười, chậm rãi đi qua.
 
Ánh mắt của người đàn ông quanh quẩn trên gương mặt Khương Mạt một vòng, cười giúp cô rót một ly rượu, nói: “Nào, đây là lần đầu tiên tôi và Mạt Mạt hợp tác, uống một ly trước.”
 
Nghê Bạt vội vàng nói: “Hồ Tổng, hai ngày hôm nay cơ thể Mạt Mạt không thoải mái, nửa ly, nửa ly có được không?”
 
Đây là rượu trắng nồng độ cao, tửu lượng không tốt thì uống xong nửa ly này cũng đủ gục rồi.
 
Nhưng anh nhớ tửu lượng của Khương Mạt không tệ, nửa ly chắc không có vấn đề gì.
 
“Cậu như thế là không nể mặt tôi rồi.” Hồ Tổng ra vẻ không được vui, một giây sau lại cười: “Nhưng nể tình Mạt Mạt, nửa ly thì nửa ly.”
 
Khương Mạt mím môi, nghĩ đến căn nhà nhỏ hai tầng, nhịn!
 
Cụng ly với tên họ Hồ, rượu vừa vào miệng cô liền nhăn mày lại, không giống như loại rượu lần trước uống cùng Lưu Phương, lần này vô cùng cay, vị rượu xộc lên khiến vành mắt cô cũng đỏ lên.
 
Uống cùng tên họ Hồ xong, những người khác cũng phải uống.
 
May mà có Nghê Bạt cực lực hòa giải, Khương Mạt không bị chuốc rượu nhiều lắm, nhưng nồng độ của loại rượu này cũng quá cao, rất nhanh đầu cô cũng bắt đầu hỗn độn, tính nhẫn nại từng chút từng chút hao mòn hết.
 
Hồ Tổng rõ ràng đã uống say, ánh mắt nhìn Khương Mạt càng lộ liễu.
 
Đẹp, đẹp thật sự.

 
Vừa đúng kiểu hắn ta yêu thích, vẻ đẹp gai góc.
 
Mang theo sinh lực.
 
Đẩy những nữ minh tinh quấn đến sang một bên, hắn ta tiến gần đến, hỏi: “Lần trước khi Mạt Mạt đi thảm đỏ, con bướm trên xương quai xanh có còn không? 
 
Nghê Bạt cười nói: “Haizz, đó là vẽ lên, mất từ lâu rồi.”
 
Hồ Tổng: “Không tin, để tôi xem xem.”
 
Hôm nay Khương Mạt mặc một chiếc áo sơ mi cổ đứng, chỉ lộ ra một chút da thịt ở cổ, xương quai xanh được che lại vô cùng kín kẽ.
 
Cô mím môi không nói gì, ngón tay cầm ly rượu hơi dùng lực.
 
Nhà nhỏ hai tầng...Nhà nhỏ hai tầng…..Nhịn!
 
Toàn bộ tinh lực của cô đang dùng để khắc chế tính tình của mình, thậm chí không chú ý đến điện thoại trong túi cô đang kêu lên không ngừng.
 
Nghê Bạt giữ hắn ta lại, không để hắn ta sờ vào Khương Mạt, trên miệng nói: “Lần sau, lần sau có cơ hội sẽ để Hồ Tổng xem, lần sau lần sau….”
 
“Không…..Không được!” Hồ Tổng dùng lực gạt tay Nghê Bạt ra, mạnh miệng: “Hôm nay…...nhất định hôm nay phải xem… nếu không hợp đồng của chúng ta, sẽ xem xét lại…..có đúng không các vị?”
 
Nửa câu sau là nói với những nhà đầu tư còn lại.
 
Ba người còn lại cũng ngấm rượu, vui vẻ ngồi xem kịch hay, cùng nhau hưởng ứng.
 
Sắc mặt Nghê Bạt cũng lạnh xuống, anh đã bắt đầu xem xét có nên bảo vệ Khương Mạt rời khỏi đây hay không, cùng lắm thì phí công quãng thời gian này bận rộn.
 
Nhưng nhoáng một cái, tay Hồ Tổng đã sờ vào eo Khương Mạt, còn cọ lên cọ xuống một cái ở trên mặt.
 
…..!
 
Da đầu anh căng cứng, đang định ngăn lại, rào một tiếng Hồ Tổng đã bị tạt rượu khắp mặt, một giây sau, tiếng rít chói tai vang lên, cái ghế siêu vẹo dưới mông Hồ Tổng bị Khương Mạt đạp một cái bay ra xa, cơ thể béo ục ịch bên trên chớp mắt rơi vào khoảng không, bịch một tiếng ngã nhào ra đất.
 
Một loạt động tác diễn ra liên tiếp, căn bản không để người ta có thời gian phản ứng.
 
Trong phòng bao, không khí đột nhiên yên tĩnh, đến khi âm thanh rên rỉ đau đớn của Hồ Tổng vang lên, nữ minh tinh ngồi cạnh Hồ Tổng mới kêu lên một tiếng vội vàng đỡ hắn ta dậy.
 
Tại S&M, đoạn thời gian này Thẩm Vân bận như chó, không có cả thời gian ngủ, giờ giờ khắc khắc trông chừng phía Thẩm gia.
 
Anh không thể nghỉ ngơi, Bùi Thiên Ý và Bạch Ninh Thư đương nhiên cũng không thể, cả công ty trên trên dưới dưới, mỗi một phần tử đều đang dùng toàn lực phối hợp với anh, mở hết cuộc họp này lại đến cuộc họp khác dường như chưa từng dừng lại.
 
Cuối cùng cũng hạ màn, hơn một nửa số cổ phiếu nhà họ Thẩm đều nằm trong tay S&M, Chu gia, còn cả Thẩm Thanh, cuối cùng mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
Tinh thần căng thẳng lâu như vậy, đột nhiên thả lỏng, mọi người đều có cảm giác được giải thoát khỏi cảm giác nặng nề.
 
Thẩm Vân mệt mỏi lười biếng dựa người lên ghế, thuận tay nới lỏng cravat, mở bớt hai cúc áo sơ mi, nhắm mắt dưỡng thần, nghỉ ngơi một chút rồi về nhà.
 
Bùi Thiên ý mắt tinh, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy vết răng đã kết vảy chuẩn bị bong ra trên xương quai xanh của Thẩm Vân.
 
“Phụt——! Lão Thẩm, anh…..” Cậu ta sụp đổ nhìn Thẩm Vân nói không nên lời.
 
Bạch Ninh Thư cũng nhìn thấy, cạn lời nhìn cậu ta: “Sao nào? Người ta kết hôn lâu như vậy rồi, có đời sống tình dục rất kì lạ sao?”
 
Bùi Thiên Ý ngây người một lúc, hình như đúng là như vậy.
 
Mặc dù biết Thẩm Vân đã kết hôn, nhưng cậu ta chưa từng nhìn thấy dấu vết đời sống vợ chồng trên người Thẩm Vân lần nào, có thể an ủi bản thân rằng người nào đó cũng giống như cậu ta, vẫn phải lên động cơ bằng tay như cũ.
 
Kết quả!
 

Bây giờ hiện thực tàn khốc bày ra trước mắt cậu ta!
 
Chỉ có cậu ta lên động cơ bằng tay!
 
Điều này không công bằng chút nào!
 
Thẩm Vân nhìn cậu ta như cười như không, chậm rãi từ tốn kéo cổ áo, nửa chắn nửa hở che dấu răng lại, nhướn mày: “Sau này bớt ngấp nghé cơ thể hoàn mỹ của tôi lại….”
 
Một giây sau, anh cười ngả ngớn: “Tôi là hoa đã có chủ.”
 
Trong phòng yên tĩnh một giây.
 
“Oẹ——!”
 
“Oẹ——!”
 
Thẩm Vân không nhanh không chậm đứng dậy, thu dọn bàn làm việc một chút, cầm chìa khoá xe, lại nói với hai người: “Hôm nay phải về sớm một chút, còn về muộn nữa có người sẽ nổi giận.”
 
Nói xong, kéo thẳng cổ áo, cười vui vẻ mở cửa rời đi.
 
Anh phải đi về nói tin vui này cho bảo bối của anh biết, người đàn bà xuyên không bị Thẩm Thanh giam lỏng rồi.
 
Không biết…..có phần thưởng không?
 
Ở cái tuổi này của anh, vừa được nếm thử tư vị này, đúng vào thời điểm ăn một lần mỹ vị lại muốn mãi không thôi, lại vì chuyện này chuyện kia mà nhịn nhiều ngày như vậy, lúc này được thả lỏng, khát vọng như đốm lửa lan ra, âm thầm thiêu đốt.
 
Ngồi trong xe, anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô: “Ca ca tan làm rồi, có một tin tốt, Mạt Mạt có muốn biết không?”
 
Khóe miệng anh mỉm cười, nếu muốn nghe thì phải trả giá.
 
Kết quả tin nhắn gửi đi như đá chìm dưới biển, không có chút động tĩnh nào.
 
Đợi một lúc, không nhịn được chau mày, Khương Mạt chưa từng trả lời tin nhắn của anh lâu như vậy.
 
Muộn như vậy rồi, đang bận gì hay là đang tắm?
 
Anh dứt khoát gọi điện cho cô, không có người nghe, lại gọi, vẫn không có người nghe.
 
Anh bắt đầu cảm thấy không đúng, cho dù đang tắm cô cũng không thể không nghe thấy chuông điện thoại, chỉ cần nghe thấy không thể có chuyện cô không nghe máy của anh.
 
Thẩm Vân không lãng phí công sức nữa, gọi điện cho Hoa Minh.
 
Cậu ấy là trợ lý của Khương Mạt, chắc chắn biết hành tung của cô.
 
Hoa Minh vừa nhìn thấy là Thẩm Vân gọi đến, tay run lên, suýt chút nữa thì ấn từ chối cuộc gọi, may mà lý trí vẫn còn, hít sâu một hơi, nghe máy: “Alo, anh Thẩm.”
 
Đầu bên kia điện thoại, giọng Thẩm Vân như đang kìm nén gì đó: “Mạt Mạt đâu? Cô ấy không ở nhà?”
 
Hoa Minh ăn cơm ở một phòng khác, không hề biết phòng bên cạnh đã xảy ra chuyện gì, căng da đầu nói: “Tối hôm nay chị Mạt có một hoạt động.”
 
Thẩm Vân: “Hoạt động gì? Sao tôi không biết?”
 
Nếu có hoạt động chính thức, Chỉ yêu Khương Mạt đã nói với anh từ lâu rồi.
 
Hoa Minh: “Thì…..Đang bàn chuyện nữ chính của một tác phẩm lớn, để chị Mạt đi ăn bữa cơm với nhà đầu tư.”
 
Nói xong, sợ Thẩm Vân hiểu lầm, vội vã bổ sung: “Thật sự chỉ ăn bữa cơm, anh Nghê đang ở cùng chị Mạt, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
 

S&M cũng có bộ phận truyền thông tuyên truyền, đương nhiên Thẩm Vân biết ‘ăn bữa cơm là ý gì, trong lòng anh nhói lên một cái, hỏi: “Ở đâu? Với những ai?”
 
Hoa Minh nói địa điểm trước, lại nói ba nhà đầu tư kia nói ra, cuối cùng mới nói: “.....Còn có Hồ Tổng.”
 
Thẩm Vân biết nhà hàng phòng riêng này, có người trong công ty từng nói, là địa điểm tốt để tìm cave cao cấp và giao dịch ngầm.
 
Anh tắt điện thoại lập tức quay đầu, đổi địa điểm đến.
 
Anh không biết Hồ Tổng là ai, nhưng có người biết.
 
Chỉ yêu Khương Mạt: “Hồ Tổng? Anh hỏi hắn ta làm gì? Là nhà đầu tư của bộ , một lão già háo sắc, nghe nói thích nhất sàm sỡ các cô gái trên bàn rượu……..”
 
Nói rồi còn gửi cho anh vài tấm ảnh, mỗi bức ảnh đều là cùng một người đàn ông, bàn tay ở dưới bàn sờ mó loạn xạ cô gái ngồi bên cạnh.
 
Thẩm Vân tắt điện thoại, âm thầm ghi nhớ người này, tăng tốc xe.
 
Trong phòng bao, Khương Mạt đứng cạnh bàn rượu có chút thất thần.
 
Làm thế nào bây giờ, hình như cô không nhịn được.
 
Nghê Bạt cũng sợ ngây người, vội vã tiến lên đỡ Hồ Tổng dậy.
 
Anh có thể đưa Khương Mạt đi đánh người, chẳng qua chỉ là hợp tác không thành, nhưng bây giờ thì hay rồi, Khương Mạt trực tiếp đắc tội lớn với người ta.
 
Loại nhà đầu tư này nếu như quyết tâm muốn bôi nhọ một người thì quá đơn giản.
 
Chu Thiến Thiến chính là ví dụ.
 
Hồ Tổng chỉ Khương Mạt, không biết do say hay tức, mặt đỏ rực, ngón tay đều run lên: “Cô…..cô….”
 
Nghê Bạt vội vàng quay đầu nói với Khương Mạt: “Còn không nhanh xin lỗi Hồ Tổng.”
 
Quay đầu: “Hồ Tổng ngài đừng so đo với phụ nữ, Mạt Mạt uống say rồi, tôi để cô ấy tự phạt ba ly tạ lỗi với ngài.”
 
Hồ Tổng cười lạnh: “Được thôi, tự phạt ba ly, chuyện hôm nay tôi sẽ không so đo.”
 
Nói rồi, ông ta đổi sang ba ly uống rượu vang lớn, rót đầy rượu trắng, đưa đến trước mặt Khương Mạt.
 
Khương Mạt nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, vốn dĩ cô có chút hối hận vì sự xung động bản thân, nhưng hiện tại một chút hối hận ấy trong tích tắc bị phẫn nộ nhấn chìm đến mông cũng không thừa.
 
Cô cười lạnh một tiếng, được thôi, muốn cô tự phạt ba ly đúng không….
 
Giơ tay, đang chuẩn bị đón ly rượu trước mặt, cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra.
 
Thẩm Vân đứng trước cửa, cổ áo mở một nửa, đôi mắt sau cặp kính như cười như không, lạnh lùng quét qua  những người trong phòng.
 
Bị khí thế của anh áp bức, trong phòng lại lần nữa rơi vào yên tĩnh.
 
Anh bước vào, đưa tay nhận lấy ly rượu Hồ Tổng đưa đến trước mặt Khương Mạt, xoay một vòng trong lòng bàn tay, cười một tiếng: “Tự phạt ba ly phải không……”
 
Hồ Tổng nhận ra Thẩm Vân, biết anh là ông chồng vô dụng kia của Khương Mạt, trên mặt xẹt qua một tia coi thường: “Nếu cậu muốn uống thay cô ta thì phải phạt ba mươi ly.”
 
Khương Mạt vừa nghe liền nổi giận, câu nói này còn chọc giận cô hơn là bảo cô tự phạt ba ly.
 
Khương Mạt bước lên định động tay, bị Thẩm Vân giữ lại.
 
Một giây sau, ly  rượu trong tay Thẩm Vân không báo trước tạt thẳng vào mặt Hồ Tổng.
 
Đây không phải là chén rượu lúc trước Khương Mạt uống, một ly tạt vào mặt, rượu nồng độ cao chảy vào mắt, Hồ Tổng lập tức che mắt gào lên thảm thiết.
 
Thẩm Vân đặt mạnh ly rượu xuống bàn, ánh mắt quét qua cả căn phòng, cười lạnh: “Để vợ tôi bồi rượu, các người cũng xứng?”
 
Nói xong, anh kéo cổ tay Khương Mạt, trực tiếp đưa người đi.
 
Nghê Bạt cũng không quan tâm đắc tội hay không đắc tội người khác nữa, vội vàng đuổi theo.
 
Vừa gọi Hoa Minh ra anh liền nhìn thấy một hàng xe cảnh sát đang hú còi chạy đến, một đám cảnh sát xông ra, đưa giấy chứng nhận ra: “Có người khởi báo ở đây tập trung bán dâm……”
 
Hoa Minh: “Đậu xanh! Không phải anh Thẩm báo cảnh sát đấy chứ?”
 

Hai người nhìn nhau, không phải mới lạ.
 
Ngồi trong xe, gương mặt Khương Mạt đỏ bừng, dựa vào lồng ngực anh cười với anh, cổ họng khàn khàn, dính dính, mang theo hương vị triền miên ngày thường ít thấy.
 
“Ca ca…..” Cô gọi anh, âm cuối kéo cao, như cuộn trong mật.
 
Thẩm Vân cúi đầu, hơi thở cô triền miên, mang theo mùi rượu, ngọt ngào nói: “Vừa rồi anh đẹp trai quá đi mất.”
 
Cô nhìn đến tim đập thình thịch, muốn ôm lấy anh hôn một cái.
 
Lần đầu tiên Thẩm Vân không hề lộ ra chút dấu vết nào của sự vui vẻ, anh nâng cằm cô khẽ miết, sắc mặt nhàn nhạt: “Em uống say rồi.”
 
“Không có!” Cô giơ tay ra, khoa tay múa chân: “Em mới uống một….một chút xíu.”
 
Thẩm Vân tiến sát đến trước mặt cô, giọng nói khàn khàn: “Khương Mạt Mạt, em đã hứa gì với anh? Bảo vệ tốt bản thân. Em làm thế nào, hửm? Bồi rượu loại người đó, hửm?”
 
Anh hỏi liền một lúc ba câu hỏi, hỏi khiến Khương Mạt ngồi ngây ngốc trong lòng anh.
 
Cô sững sờ nhìn anh một lúc, đột nhiên không báo trước khóc oà lên, nước mắt ào ào rơi xuống.
 
“Làm thế nào bây giờ? Em không nhịn được hu hu hu…..em ra tay đánh người rồi hu hu…..”
 
Cô khóc như một đứa trẻ, cực kì tủi thân, gương mặt căng chặt của Thẩm Vân ngược lại dãn ra một chút, ôm người vào trong lòng hôn một cái, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô: “Đánh người ta rồi còn khóc, hửm?”
 
Cô càng khóc to hơn: “Hu hu….Em không có tiền rồi hu hu…...căn nhà nhỏ hai tầng của em cũng mất tiêu rồi hu hu hu hu……”
 
Yết hầu Thẩm Vân khẽ động, hỏi cô: “Mua căn nhà hai tầng làm gì?”
 
Khương Mạt không trả lời, chỉ khóc: “Anh còn hung dữ với em hu hu….em không có tiền rồi anh còn hung dữ với em hu hu hu…..”
 
Thẩm Vân: “.....Anh hung dữ với em khi nào?”
 
“Anh có, có là có! Hu hu hu…..” Cô dùng lực đẩy anh, khóc trôi cả lớp trang điểm: “Anh còn mua nhẫn cho người khác, còn cùng người khác đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, anh không thích em một chút nào hu hu hu….”
 
Thẩm Vân dở khóc dở cười, nắm lấy tay cô ấn vào lòng mình: “Tiểu xấu xa không có lương tâm, ca ca còn không thích em? Nhất định muốn ca ca móc tim ra cho em xem đúng không?”
 
“Anh lại mắng em…..Hu hu em không có tiền rồi anh còn mắng em……”
 
“....Sao anh lại mắng em được?”
 
“Anh mắng em không có lương tâm hu hu hu…..”
 
Thẩm Vân: “.........”
 
“Được được được, ca ca sai rồi. Khương Mạt Mạt ngầu nhất bá nhất lợi hại nhất, ca ca thích khương Mạt Mạt nhất, không khóc nữa.”
 
“Hu hu hu……” Cô dựa vào lồng ngực anh, cuối cùng cũng dần dần ngừng khóc, kẻ mắt màu mắt dính tèm nhem lên áo sơ mi của anh, cổ áo cũng bị cô cọ mở ra.
 
Cô nhìn thấy dấu răng trên xương quai xanh của Thẩm Vân, thè lưỡi nhè nhẹ liếm lên, cơ thể người đàn ông cứng lại, giọng nói trầm thấp: “Khương Mạt Mạt.”
 
Cô hừ hừ một tiếng, mềm mại nói: “Em giúp anh liếm sẽ không còn đau nữa.”
 
Hô hấp của Thẩm Vân ngưng đọng, sợ bản thân không nhịn được sẽ làm cô trong xe, vội vàng nâng cằm cô lên tiếp tục chủ đề vừa rồi.
 
“Mạt Mạt mua căn nhà hai tầng để làm gì?”
 
Khương Mạt nhớ đến căn nhà nhỏ hai tầng của mình, vành mắt đỏ lên lại muốn khóc.
 
Cô tủi thân nói: “Mua nhà….để bố mở võ quán….còn…..”
 
Từ lúc võ quán bị đóng cửa vì bị Hà Mỹ Nhàn mua lại, cô luôn cảm thấy thuê nhà người khác ở không an toàn, nhất định phải tự mình mua.
 
Thẩm Vân hôn lên trán cô: “Còn gì nữa?”
 
“Còn…..” đôi mắt hồng hồng nhìn lên mặt anh, cô mỉm cười, mềm mại nói “....Nuôi Thẩm Vân…..”
 
Trong chớp mắt anh không biết nên nói gì.
 
Cô dùng ba từ này, hung hăng bóp trái tim anh.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.