Thần Thoại

Chương 107: Cánh đồng kỳ lạ (1)



Sau khi cùng Vũ Yến đối thoại, cũng tức là Yến Nhất Phi hóa thành, rốt cuộc Tiểu Thần càng khẳng định chắc chắn rằng Thời Gian Huyễn Giới không phải đơn giản như lời nói của hư ảnh Hạo đã từng giới thiệu. Hoặc giả như hư ảnh đó cũng chỉ biết đến thế mà thôi.

Ở đây, tương đối mà nói có chút giống với Mộng Giới bên trong Xích Quỷ Bảo mà mấy tháng trước bọn hắn lạc vào, sau đó tốn hết sáu năm trời loanh quanh luẩn quẩn không cách nào thoát ra được. Đến khi ra khỏi, thực chất bên ngoài mới trôi qua sáu canh giờ.

Trên thực tế, mặc dù ở hai nơi có tính chất đặc trưng hoàn toàn không giống nhau, thế nhưng đều có chung một điểm, đó là ít nhiều vẫn có sự liên quan đến yếu tố thời gian.

Chẳng qua, nghi ngờ là một chuyện, còn để phân tích lại là một chuyện khác.

Thời gian là quy tắc vận hành của vũ trụ, là thứ vô hình, không sờ được lại càng không thấy được, nhưng nó hiện hữu xung quanh ta, chỉ có điều, hiện giờ đối với Tiểu Thần thì khái niệm ấy vượt qua khỏi những kiến thức mà hắn có thể lý giải, trình độ hắn vẫn chưa cho phép hắn thấu hiểu được bí mật ẩn chứa bên trong.

Trong lúc Tiểu Thần đang trầm tư suy nghĩ, từ phía xa bỗng dưng vang lên những tiếng hót quái dị lanh lảnh, vang dội cả một góc trời.

Liếc mắt đến hướng vừa phát ra thứ âm thanh chói tai đó, Tiểu Thần nheo mày quan sát.

Từ rất xa, tràn ngập cơ man là những chấm nhỏ li ti tạo thành một tấm màn che kín bầu trời. Tấm màn đen bay đến đâu, yếu khí bốc lên ngùn ngụt phô thiên cái địa, lấp hết thảy ánh sáng từ vầng thái dương, khắp nơi trên mặt đất hóa thành bóng tối mù mịt, cảm tưởng như thể đưa bàn tay lên cũng không thể thấy rõ.

Đến khi Tiểu Thần nhìn ra được những thứ đó mới hết hồn hết vía, mỗi một chấm đen kia là một con chim Nhạn, tuy nhiên không giống với chim Nhạn bình thường, rõ ràng mỗi con đều là nhất cấp yêu thú, số lượng yêu thú kinh khủng như thế nếu không may lọt vào sự bao vây của chúng, đừng nói Đoạt Nguyên giả, thậm chí đến Tinh Đấu viên mãn không có thuật pháp công kích trên diện rộng, cũng sẽ ngậm đắng mà thành thức ăn trong bụng chúng.

- Nhiều... Nhiều như thế?

Nhìn ra nét kinh hoàng đang biểu lộ trên gương mặt hắn, Vũ Yến hất đầu sau đó quay lại rỉa rỉa lông cánh.

- Tổng cộng ta bị đám khốn đó đuổi giết mười hai đời! Ha ha, riết rồi thành quen, cùng lắm lại...

Không để cho Yến Nhất Phi nói xong, Tiểu Thần vung tay chụp lấy hắn. Nhe răng lắc đầu, đoạn cả người biến thành làn khói tan biến vào hư vô.

Lúc này, ở bên trong thông đạo, Tiểu Thần tỉnh lại, vuốt ngực sợ hãi than.

- Con bà nó chứ! Thật sự quá đáng sợ rồi!

Ngay khi ấy, Yến Nhất Phi cũng đồng thời hé nhẹ đôi mắt, lầm bẩm.

- Đơn giản như thế là thoát ra?

Nói đoạn hắn ngước đầu nhìn đến Tiểu Thần đang bĩu môi đứng ngay bên cạnh, cách đó không xa Triệu Thanh cũng ngồi xếp chân nhìn đến cười cười.

- Ta thành công vượt qua ải thứ hai, sương mù đã tán cho nên chỉ cần có ngoại lực tác động thì không khó gọi tỉnh các ngươi cho lắm, chỉ là ta không rãnh mà đi đánh thức hết tất cả, ba người chúng ta tranh thủ nhanh chân đến Bí Tàng trước tiên...

Tiểu Thần xoa xoa tay, nháy mắt đến hai tên kia, lập tức nhấc chân đi tới cánh cổng dịch chuyển.

Nhìn theo bóng lưng Tiểu Thần, Triệu Thanh nóng nảy mở miệng với theo.

- Chờ ta! Ha ha... Lần này trúng mánh rồi!

Yến Nhất Phi vỗ trán, lớn tiếng.

- Ta có bảo ngươi gọi hết đâu... Chờ...

- ----o0o-----

Rất nhanh cả ba đã có mặt ở ải tiếp theo, không như ải đầu tiên là một con đường sâu hun hút hay ải thứ hai tràn ngập sương mù.

Hiện thời, tại chỗ này là một căn phòng nhỏ, phía trước mặt ba người là ba cánh cửa đóng kín, phân biệt thành ba màu sắc lần lượt là thanh đồng, bạch ngân cùng hoàng kim.

Tất cả chỉ có như vậy, không còn lại bất cứ điều gì bất thường khác lạ.

Trong khi cả ba người còn đang mải mê suy nghĩ, phân vân chưa biết chọn lựa cho mình lối đi nào, thì cánh cửa thanh đồng bỗng dưng phát ra thanh quang nhè nhẹ kèm theo là những tiếng động ù ù vô cùng cổ quái.

Dị biến phát sinh khiến cho bọn hắn nhất thời giật mình, lập tức lui lại mấy bước, giữ vững tâm lý đề phòng cao độ.

Qua chừng mấy hơi thở, tất cả những âm thanh kia vừa phát ra tức khắc biến mất như chưa từng có trên đời, căn phòng vẫn là căn phòng, ba cánh cửa vẫn bất động nằm đó, chỉ là, lối đi ở cửa thanh đồng đã hé ra, đủ để một người trưởng thành đi vào.

Tiểu Thần liếc mắt về phía đồng bọn, gật nhẹ đầu, sau đó hắn tiến lên từng bước từng bước thật chậm rãi. Đợi tới lúc đôi chân đã đứng ngay phía trước cánh cửa, hắn ta mới lên tiếng.

- Ải đầu tiên thử thách thể lực cùng sự kiên trì! Ải thứ hai thử thách tâm tính cũng như nhạy bén để phân biệt đâu là thực đâu là ảo. Vậy ải thử ba này... Hai ngươi nghĩ nó thử thách điều gì?

Chờ một hồi, Yến Nhất Phi bình thản đáp lại.

- Ta nghe kể, Bất Hối Thông Đạo vào thời kỳ rất lâu về trước, chuyên môn dùng vào việc lựa chọn nòng cốt cho bản phái. Đã là nòng cốt vậy thì ngoài chuyện có sự kiên định cùng khả năng nhạy bén, thì điều quan trọng nhất chính là thực lực! Là chiến lực của bản thân! Ở đây có ba cánh cửa, rõ ràng phân chia như vậy chính là nhằm vào ba cấp độ Đoạt Nguyên, Tinh Đấu, Viên Nguyệt...

- Sao lại chỉ có ba? Không phải còn cảnh giới Liệt Nhật hay sao? - Triệu Thanh gãi đầu nói xen vào.

- Liệt Nhật cảnh đã không cần vào đây! Những người có thể đột phá đến cấp độ đó, có ai không phải là thiên tài, có ai không phải là một kẻ đầu óc khôn ngoan... Nói ngược lại, đến cảnh giới đó rồi đi vào đây để được gì? Còn không phải là dư hơi đi làm chuyện không có lợi ích?

Thấy Yến Nhất Phi lắc đầu đáp lời, Triệu Thanh cười khan, vuốt vuốt mũi không hỏi thêm nữa.

- Ha ha! Mặc kệ là gì cũng tốt, đã tới đây rồi thì đi vào là biết ngay chứ gì!

Tiểu Thần cười to, nhấc chân lách người qua khe hở.

Hai người Triệu - Yến cười cười nhún vai, đợi thân hình Tiểu Thần vừa biến mất sau cánh cửa, cả hai cũng đồng thời tiến vào không chút chậm trễ.

Một lúc sau, căn phòng vốn dĩ đang yên tĩnh, đột nhiên năm bóng người xuất hiện ở lối vào, chính là Thiết Sơn cùng đám huynh đệ Lâm Tuyết Trần, Vũ Văn Chính... Sau giây lát thương thảo to nhỏ, bọn hắn nhanh chóng đi về hướng cánh cửa bạch ngân chẳng rõ đã mở ra từ lúc nào.

Tuy nhiên tựa hồ đã có sự sắp xếp, Bạch Thiên Hành không có ý định đi theo, mà là đứng tại chỗ đợi cho bốn người kia biến mất, hắn mới lẳng lặng ngồi xuống nhắm mắt, một bộ dáng lão tăng nhập định không màng thế sự.

Lại trôi qua chừng ba canh giờ, hai bóng người tiếp theo lần lượt đi vào. Đây là hai tên Tinh Đấu giai đã từng chung tay cùng Tiểu Thần kéo Yến – Hàn thoát khỏi phạm vi trói buộc của thạch cầu quỷ quái.

Chỉ là, hiện tại nếu như có người khác đứng một bên quan sát, nhất định sẽ biến sắc nghi hoặc thật nhiều, bởi vì lúc này rõ ràng Bạch Thiên Hành ngồi đó, không hề có chút gì gọi là dùng thủ đoạn ẩn thân, không hề có bất cứ dấu hiệu nào của Nguyên lực ba động, hắn vẫn thản nhiên như thể hắn chính là một bộ phận của cả căn phòng, không kẻ nào có thể phân biệt.

Đương nhiên hai gã vừa xuất hiện cũng không ngoại lệ. Sau vài câu trao đổi, cả hai lập tức nhìn đến lối đi phía trước, xong xuôi đâu đấy liền đi vào chẳng chút do dự.

Khi ấy Bạch Thiên Hành mới hé mắt, khóe miệng nhếch lên cười.

- Không phải bọn chúng!

Chẳng bao lâu, Hàn Thủy cùng Phong Thiên Thanh đồng thời xuất hiện, hai tên này từ đầu đến cuối vẫn luôn bảo trì sự im lặng, trong đầu đang cân nhắc lựa chọn giữa hai cánh cửa đã mở ra, rất nhanh, chỉ vài hô hấp bọn chúng khẽ liếc qua nhau gật đầu, sau đó biến mất ở lối đi mà bọn Tiểu Thần đã tiến vào trước.

Lần này Bạch Thiên Hành vẫn nhắm mắt, không làm ra bất cứ hành động nào khác thường.

Bốn ngày sau, dường như đã không còn ai tiếp tục xuất hiện, trong khi Bạch Thiên Hành nhăn trán như thể đang có chuyện khiến hắn suy tư, thì bỗng dưng một lần nữa căn phòng có tiếng bước chân vang lên.

Quay trở lại với tình hình của Tiểu Thần ở thời điểm hắn đặt bước chân đầu tiên vào phía sau cánh cửa.

Không giống với những điều Tiểu Thần tưởng tượng là chuẩn bị cho một đợt khảo nghiệm thực lực, hay là sắp sửa đối chiến để qua ải, ngược lại với tất cả, trước mặt hắn chỉ là một mảnh xanh tươi của cánh đồng lúa bát ngát. Thấp thoáng những bóng lưng của người nông dân đang vào vụ, cũng những đứa trẻ đang mai mê nô đùa gần đó...

Bất giác Tiểu Thần thốt lên.

- Lại huyễn thuật nữa sao? Con bà nó chứ...

Đôi mắt chớp nháy liên tục, tuy nhiên có nhìn thế nào cũng không thể phát hiện được chút gì khác lạ, mọi thứ dường như đều là thật, thật còn hơn chữ thật.

Còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, thì từ xa, nơi lũ trẻ đang chạy nhảy đột nhiên ngân lên tiếng ca văng vẳng, tiếng ca thoạt nghe thì bình thường như những bài đồng dao của thế tục...

“Kia là ai, ai đi đến đó

Đừng quay đầu hãy tiến gần nơi đây

Chiều muộn rồi, chúng ta cùng trở lại

Bên bếp lửa, cùng nhau ta ăn uống

Ăn hết rồi

Người kia ơi đừng đi

Ngày mai sẽ có người khác đến

Chúng ta lại vui đùa!

Lại ăn uống với người kia!”

Những từ ngữ có thể của dân bản địa mà Tiểu Thần lần đầu nghe qua.

Đôi mắt chăm chú nhìn về hướng những đứa trẻ, Tiểu Thần mĩm cười cất bước đi tới, dọc theo con đường nhỏ xuyên qua cánh đồng.

Chỉ là, theo bước chân của Tiểu Thần mỗi lúc mỗi gần hơn, trong tâm trí hắn bỗng dưng dâng lên một tia cảnh báo như thể có điềm chẳng lành sắp xảy ra. Nhãn mục cau lại, hắn ngó quanh khắp nơi, không hề có bất cứ dấu vết nào cho thấy sẽ có chuyện nguy hiểm.

Ngay khi ấy, từ dưới đám ruộng lúa gần đó bỗng dưng có tiếng người nói vọng lên.

- Anh bạn trẻ tính đi đâu hay sao?

Dõi mắt về hướng vừa phát ra âm thanh, mặc dù có chút khó hiểu nhưng mà Tiểu Thần vẫn giữ đúng với lễ phép, hắn ôm quyền đáp lại.

- Ra mắt tiền bối, vãn bối đang chờ bằng hữu, dự tính cùng nhau đi qua chỗ này!

- Ha ha! Cái gì mà tiền bối vãn bối? Ta đây nghe không hiểu, anh bạn trẻ thật biết nói chuyện, rất mát tai...

Cùng với giọng nói thì từ dưới ruộng đi lên một vị lão bá cao lớn, gương mặt hơi rám nắng lại ẩn chứa nét đôn hậu, lão vuốt vuốt chỏm râu dưới cằm, cười to nhìn đến Tiểu Thần, tiếp tục lên tiếng.

- Dân làng quanh đây thường gọi ta là lão Bạch, anh bạn trẻ không cần chờ ai, nơi này sẽ không còn ai có thể tới... Ha ha.

- Tiền bối... À! Bạch lão bá, ý của ngài là như thế nào? Vãn bối vẫn chưa hiểu!

Tiểu Thần nhíu mày quan sát nét mặt của lão già đứng đối diện, sau một hồi cũng không tài nào phát hiện ra được bất cứ điều gì khác thường, nhìn tới lui ra sao thì cũng thấy lão ta là một người bằng xương bằng thịt, cuối cùng chỉ đành thở dài cảm khái sự đáng sợ của nơi gọi là Bất Hối Thông Đạo.

Nhìn ra biểu hiện của Tiểu Thần, lão già càng cười lớn hơn. Lão nói.

- Không cần suy đoán thêm làm gì, mỗi người trong cuộc đời sẽ gặp những vấn đề khác nhau... Được rồi, nói cho lão hủ nghe thử xem, anh bạn trẻ sẽ làm gì sau khi vượt qua cánh đồng này?

Tiểu Thần thoáng trầm ngâm giây lát, trong đầu sinh ra hàng loạt các phương án ứng đối khác nhau, thế nhưng rốt cuộc hắn cũng cảm thấy không mấy khả quan cho lắm.

Mặc dù không thể nhìn thấu được những chuyện đang diễn ra, tuy nhiên Tiểu Thần thừa hiểu lời của lão ban nãy đã tiết lộ bản thân mỗi người đi vào đằng sau cánh cửa sẽ gặp các tình huống phát sinh khác nhau.

Vấn đề ở chỗ, để giải quyết vấn đề ra sao mới có thể thông quan thì rất khó nói. Cho rằng chỉ là một câu hỏi ngớ ngẩn, rồi tùy tiện đáp lại? Ai mà biết trả lời sai có đồng nghĩa với việc mất đi tư cách khảo nghiệm hay không? Bởi vậy Tiểu Thần mới nhất thời lâm vào khó xử, nguyên nhân chính là ngay từ đầu, bản thân hắn hoàn toàn không có bất kỳ mục đích nào quá lớn khi tham gia khảo thí, rõ ràng hắn chỉ muốn đi vào Bí Tàng chứ chưa hề quan tâm tới Bất Bối Thông Đạo.

- ----o0o-----

Thông Báo!

Khoảng thời gian một tháng tới vì tác có nhiều việc cần phải sắp xếp lại, cho nên thời gian đăng chương như trước sẽ thay đổi, nói trắng ra là sẽ không được ổn định, mong quý vị thông cảm.

Công việc phải tiếp tục sau một thời gian nghỉ vì dịch bệnh quá dài, lúc này có quá nhiều vấn đề cần giải quyết.

Tất nhiên, truyện vẫn tiếp tục đều đặn trở lại khi mọi chuyện tương đối ổn thỏa.

Cảm ơn các bạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.