Thần Thoại

Chương 20: Đối thoại trong sơn động



Quay lưng rời khỏi khe nứt ở vách sơn nhai, sáu người đám Trần Quốc vừa đi vừa hậm hực, đầu tóc rối bời tưởng chừng vừa mới bị ai đó bạo hành, nước bọt văng khắp bốn phía, há miệng mắng chửi.

- Con mẹ nó, lão già khốn kiếp! Dù gì chúng ta cũng là thúc bá của tên tiểu tử. Vậy mà hắn đuổi chúng ta đi như đuổi chó!

Trần Quốc liếc liếc mắt lên đỉnh sơn nhai, làu bàu mãi không dứt.

Thở dài, Lê Hành an ủi mấy câu.

- Quay về rồi nói, dù sao lão quỷ đó cũng đã cam đoan xú tiểu tử sẽ không sao. Vậy là tốt rồi! Tốt lắm rồi!

- -o0o—

Bên trong sơn động, trên thạch sàn Tiểu Thần vẫn nằm yên bất động, ngồi cạnh chính là lão già ngày thường hắn vẫn thường xuyên lui tới, cùng lão uống rượu trò chuyện nói nhảm.

Nhìn thần sắc của tên tiểu tử trước mặt, lão mĩm cười rồi bất chợt từ trong đôi mắt đột nhiên sáng lên, ánh sáng bạch ngân như hai khỏa tinh đẩu* chiếu rõ phạm vi xung quanh cơ thể Tiểu Thần, cả thân hình hắn như có bàn tay vô hình nâng lên, lơ lửng trong không trung.

(*Tinh đẩu: gọi chung các vì sao trên bầu trời)

Cảnh tượng như vậy nếu có người nhìn thấy chắc chắn sẽ kinh hoàng hét lớn có ma.

Thế nhưng cũng không duy trì trạng thái đó bao lâu, ánh sáng bao phủ thân mình Tiểu Thần lại từ từ hạ hắn xuống, đồng thời ngay đỉnh đầu lão già bỗng dưng dâng lên một Hỏa Cầu đỏ rực. Thoạt nhìn không khác gì vầng thái dương thu nhỏ chỉ còn bằng cái trống.

Từ bên trong hỏa cầu vang lên âm thanh lách tách như lửa cháy, rồi không nhanh không chậm xuất hiện một đoàn hỏa quang như sợi tơ mỏng, tách khỏi hỏa cầu chui tọt vào thân thể Tiểu Thần.

Sau khi tiến vào cơ thể hắn, đoàn hỏa quang không ngừng du động khắp nơi, xuyên suốt qua lục phủ ngũ tạng, lại theo các đường kinh mạch liên tục di chuyển, khai thông tất cả những chỗ bế tắc.

Sau cùng đoàn hỏa quang tiến dần xuống đan điền, đảo một vòng quanh đó, bỗng dưng hội tụ biến hóa thành ảo ảnh có hình dạng không khác gì lão già ngồi bên ngoài. Chỉ là vô hạn nhỏ hơn.

Nếu dùng từ ngữ để hình dung thì đan điền Tiểu Thần hiện tại so sánh với lão già đang lơ lửng ở đây, lại rộng như một căn phòng đang tràn ngập sương mù.

Càng kỳ dị hơn chính là, ngoài sự hiện diện của lão già còn có thêm luồng sáng xanh lục, liên tục bay loạn xạ khắp nơi, khuấy động làm cho lớp sương mù gợn lên từng đợt sóng, như thể muốn thoát ly khỏi vây khốn.

Ánh mắt lão xoay tròn, quan sát hồi lâu mới chép miệng lộ ra vẻ khó tin.

- Kì dị thật! Chưa từng thấy qua đan điền của người bình thường to lớn như vậy, không gian lại khá vững chắc, lại tự chủ trấn áp tia Mộc nguyên khí kia!!!

Tựa như vẫn còn đang suy nghĩ, bất giác lão vung tay lên, hồng quang tràn ngập từ tay lão đại phóng như tấm lưới phủ xuống trùm lên thanh sắc Mộc nguyên khí, rồi sau chớp mắt dưới sự áp súc cực đại, đoàn Mộc khí bị nén lại chỉ còn như một điểm nhỏ không ngừng phát ra thanh mang rực rỡ, lơ lửng tại trong đan điền Tiểu Thần, đã không còn trạng thái điên cuồng phá phách, mà yên tĩnh đứng yên.

Cười nhẹ, lão già tính xoay người rời khỏi nơi này, ngẫu nhiên khi ánh mắt liếc về phía cuối cùng trong “gian phòng” bất chợt làm lão giật mình kinh hô.

- Cái đó là gì?

Dường như thấy được điều cổ quái, lão tà tà bay đến, dưới nhãn mục lúc này ẩn sau đám sương bỗng dưng lại xuất hiện năm khối tinh trụ, không rõ được làm từ chất liệu gì mà thoạt nhìn trong suốt như ngọc, chiều dài như thân thể người bình thường, đường kính lại chỉ như cánh tay. Tất cả sắp thành một hàng ngang, không chút dị động.

Thế nhưng một trong năm tinh trụ đó lại đang tán phát ra từng đợt hồng quang nhè nhẹ, nếu cố tình cảm nhận sẽ thấy hồng quang đó còn mang theo hơi ấm nhu hòa làm cơ thể lão vô cùng thoải mái.

- Tiểu tử này có chút không bình thường!!!

Lắc đầu cười cười, mặc dù phải thừa nhận cũng có chút hiếu kỳ, nhưng ở tồn tại như lão thừa hiểu được ai ai cũng có những bí mật riêng. Bởi vậy lão tuyệt nhiên không muốn để ý đến nữa. Thân ảnh nhạt dần rồi biến mất vào trong hư không.

Bên ngoài, Tiểu Thần đã mở mắt ra tự lúc nào, bất quá thân thể hắn vẫn chưa thể cử động, cả thân mình như có tảng đá nặng nề đè lên trên, tứ chi vô lực không thể nhúc nhích.

Cố gắng liếc liếc sang bên cạnh nhìn tới lão già, Tiểu Thần dường như muốn mở miệng, bất giác mồ hôi lạnh tuôn ra, hắn không thể nói được gì chỉ ú ớ kinh hãi. Không để cho Tiểu Thần sợ hãi quá lâu, lão già đã lên tiếng.

- Ngươi hôn mê đã qua ngày thứ tám, yên tâm đi, chỉ là cơ thể ngươi vừa được cải tạo lại đôi chỗ, vẫn chưa hoàn toàn thích ứng. Vài canh giờ sau ngươi sẽ trở lại bình thường.

Nghe được lời này, đối với Tiểu Thần còn hơn là nghe thấy tiên âm tiên nhạc gấp ngàn lần, khiến hắn không khỏi một phen hoàn hồn.

Chưa kịp vui mừng lão già đã cười đểu, đoạn nói tiếp.

- Ngươi đừng vội mừng rỡ! Thân thể ngươi bị Mộc nguyên khí xâm nhập, cũng không phải chỉ tỉnh lại như vậy ngươi liền có thể thoải mái.

Ngừng lại giây lát, lão nhìn tên tiểu tử đang méo mó khuôn mặt hiện lên chút ít lo lắng, không khỏi nghĩ thầm.

- Đáng đời tiểu tử khốn kiếp, ngày thường bỡn cợt ta, lần này xem ta chơi ngươi đến mức tè ra quần không!!!

Híp híp mắt như kiểu đang nghĩ đến điều gì vô cùng thư sướng, lão già tằng hắng một tiếng rồi lớn giọng.

- Ngươi cần phải biết, thân thể con người chính là tổ hợp hoàn chỉnh cân bằng của Ngũ Hành. Nếu một trong số đó tăng trưởng hay suy bại, phá vỡ sự cân bằng liền có thể làm hư tổn tạng phủ người bình thường. Ừm!! Ta nói là người bình thường không phải những kẻ tu luyện đoạt nguyên như ta. Thân thể ngươi bị Mộc nguyên khí đánh vào, trước mắt tạng phủ của ngươi sẽ xảy ra tình trạng mất cân đối, cái lợi hại của Mộc nguyên khí chính là có thể hấp thu cùng sinh trưởng...!

- -o0o—

Ba canh giờ sau, không gian yên tĩnh, Tiểu Thần tựu chung đã có thể miễn cưỡng hoạt động gân cốt, hắn ngồi dậy vẫn như thường ngày, cùng chỗ cũ, dựa lưng vào vách đá hồi tưởng lại những gì lão già vừa diễn giải cho hắn nghe ban nãy.

Lúc này đúng là thân thể hắn đã vượt qua được thời kỳ nguy hiểm nhất, nhất thời không phải lo lắng an nguy tính mạng, nhưng vượt qua không có nghĩa là thoát khỏi hoàn toàn.

Theo như lời lão già đề cập, mặc dù hắn không hiểu rõ Tiểu Thần bằng cách nào mà bản thân chưa tu luyện đoạt nguyên, lại càng không phải là một Đoạt Nguyên Giả chân chính, nhưng bên trong đan điền lại tràn ngập loại lực lượng kỳ lạ không khác gì Ngũ Hành chân nguyên khí.

Chính loại lực lượng quỷ dị này bảo vệ đan điền Tiểu Thần, không để Mộc nguyên phá hoại, làm chậm lại quá trình tiêu tán sinh cơ trên người hắn. Có điều loại chân nguyên khí của Tiểu Thần chỉ áp chế sự có mặt của Mộc nguyên khí mà không hoàn toàn bài trừ nó ra khỏi cơ thể, bởi vậy hắn tùy thời cũng sẽ gặp nguy hiểm trở lại.

Cho dù lão già đã dùng thủ đoạn giúp Tiểu Thần phong ấn, nhưng lão cũng nói qua, Mộc nguyên khí chính là có thể hấp thu cùng sinh trưởng.

Hấp thu là không ngừng làm lớn mạnh bản thân nó, theo thời gian sẽ càng ngày càng khó đối phó, đến lúc nó sinh trưởng cũng chính là lúc nó cắm rễ vào ký chủ. Lặp lại vòng tuần hoàn liên miên, khi đó người trúng phải Mộc nguyên khí sẽ như một đống phân liên tục cung cấp toàn bộ sinh mệnh cho nó phát triển.

Thế nhưng cho dù là bất cứ chuyện gì cũng đều xuất hiện hai mặt lợi cùng hại đối lập nhau. Vấn đề của Tiểu Thần cũng vậy.

Mộc nguyên khí tuy quỷ dị có khả năng giết người một cách vô hình, nhưng nếu thấu hiểu rõ bản chất thì không hoàn toàn là tử lộ. Bản thân Mộc nguyên chính là nguồn sinh cơ dạt dào, ẩn chứa bên trong có thể xem như là chất dinh dưỡng cực kì to lớn, nếu có thể hấp thu ngược lại nó, đó không những không có hại mà hoàn toàn trái ngược, chỗ tốt không gì so bì kịp.

Cũng do nguyên nhân này, khi Tiểu Thần trúng phải chiêu thức của tên thanh niên kia mà vẫn không chết, sau khi về đảo thì lão già đã từ một phương thức của kẻ tu luyện nhìn thấu. Bởi vậy lão âm thầm để ý đến hắn, không lập tức ra tay thủy chung chính là cố ý để hắn đạt được chỗ tốt lớn nhất, sau đó mọi chuyện xảy ra như đã biết.

Dừng lại dòng suy nghĩ, Tiểu Thần nhìn đến khuôn mặt lão già vẫn còn đang tủm tỉm cười, nghi hoặc nói.

- Vậy còn chuyện lão nói ta nhất định phải bằng mọi giá tu luyện trở thành Đoạt Nguyên Giả là như thế nào?

Vẫn tràn đầy ý cười, lão già lên tiếng đáp lại.

- Nếu ngươi muốn hai năm sau, ngươi biến thành một đống phân cho tia Mộc khí trong người hấp thu thì cũng có thể không cần tu luyện.

Hơi chau mày, Tiểu Thần lườm lão, đoạn tiếp tục hỏi.

- Không phải lão đã nói trong cơ thể ta có loại lực lượng kỳ dị sao? Nó không thể hấp thu ngược lại?

Lão già khinh khỉnh trả lời.

- Ngươi làm được sao? Thứ nhất chân nguyên kỳ dị của ngươi giống Ngũ Hành nhưng không phải Ngũ Hành, theo ta đoán chừng nó chỉ có thể áp chế giúp ngươi kéo dài mạng sống.

Chỉ mới nói ra điều thứ nhất, lão già đột nhiên ngưng lại, ho sụ sụ rồi dường như sợ Tiểu Thần thấy được, lão quay mặt sang chỗ khác, lúc này mới hít vào một ngụm hơi nói tiếp.

- Thứ hai, hình như pháp môn ngươi đang tu luyện có chút đồng dạng với vài loại công pháp Luyện Thể, nhưng thuật pháp, yếu quyết tương hỗ ngươi lại không biết chút gì, hoàn toàn không thể khống chế được sự vận hành của loại chân khí kỳ dị kia. Bởi vậy ngươi không thể điều động được toàn bộ sức mạnh! Nó giống như ngươi có một kho tàng ẩn trong người lại không có chìa khóa để mở cánh cổng, chỉ có thể bới ra chút ít để tiêu xài.

Tiểu Thần vẫn còn như trong mơ màng, chưa rõ ý tứ của lão muốn nói. Hắn nghi hoặc cắt đứt thanh âm đang thao thao bất tuyệt, hỏi lại.

- Điều thứ nhất ta tạm hiểu, nhưng điều thứ hai là như thế nào? Cái gì là pháp môn? Là thuật pháp? Nói tóm lại cuối cùng vẫn là muốn ta trở thành Đoạt Nguyên Giả?

Thở dài lão già mở miệng lần nữa.

- Ta không hiểu vì sao ngươi cứ nhất quyết không muốn trở thành kẻ tu luyện như chúng ta?

- Trở nên như các ngươi có gì vui? Con người ta thích tiêu diêu tự tại, ta không muốn vứt mình vào thế giới của các ngươi. Mạnh hơn, cường đại hơn? Có gì tốt? Năng lực càng cao trách nhiệm càng lớn! Ta lười lắm!

Tiểu Thần thản nhiên đáp lại.

Như thể vì lời nói của Tiểu Thần làm tinh thần lão già chấn động nhớ tới chuyện gì đó từ quá khứ, khiến hắn không khỏi tự thì thào.

- Năng lực càng cao trách nhiệm càng lớn?

Bất chợt lão già cười nhạt, biểu thị Tiểu Thần chỉ biết một không biết hai.

- Ngươi nói đúng, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ đến nếu năng lực ngươi đủ lớn, thì không có kẻ nào dám uy hiếp đến người thân bên cạnh ngươi. Lần này ngươi gặp chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, nếu lần sau có kẻ lợi hại hơn thì sao? Ha ha, không cần nói đâu cho xa, những kẻ đứng sau lưng tên đã đánh ngươi ra thành cái dạng này tìm đến, liệu ngươi sẽ làm như thế nào? Ngươi đủ sức bảo vệ thúc bá của ngươi? Đủ sức bảo toàn tính mạng chính ngươi?

Từng chữ từng lời của lão già như cự chùy gõ vào tai Tiểu Thần, làm hắn bất giác như sáng tỏ mọi việc, hung hăng trừng mắt rít lên qua kẽ răng, thanh âm tràn ngập sát khí.

- Kẻ nào đụng đến người thân của ta, dù có bán mạng ta cũng bắt hắn chôn cùng!!!

Lão già nhẹ nhàng xoay mặt lại nhìn Tiểu Thần, gật đầu tỏ vẻ cuối cùng tên tiểu tử này đã dấy lên chút tâm tính ngoan độc cần phải có của cường giả, có điều tâm tính là tâm tính, có thể trở thành hay không còn phải xem thời gian trả lời.

- Ngươi hiểu được là tốt! Ngươi còn thời gian hai năm, thấp nhất ngươi phải trở thành Nguyên Giả lục cấp, học được thuật pháp tương sinh tương khắc với tia Mộc khí trong cơ thể ngươi, mới có thể hoàn toàn triệt để giải quyết hậu hoạn.

Thật ra đối với Tiểu Thần cho đến tận bây giờ cũng vậy, hắn không hề có chút hứng thú với thế giới của những kẻ tu luyện, bất quá vẫn là câu nói cũ.

Cuộc đời luôn luôn không như ý!

Có những sự việc diễn biến làm cho người trong cuộc không có lựa chọn thứ hai.

Tiểu Thần muốn sống? Phải tu luyện! Muốn bảo vệ người thân bên cạnh? Phải tu luyện! Chỉ với hai nguyên nhân đó cũng đã quá đủ để làm thay đổi dự định của một đời người!

Chờ đến khi Tiểu Thần tỉnh lại trong dòng suy nghĩ, lão già mới nói tiếp.

- Tại sao ngươi không hỏi ta, vì nguyên cớ gì ta không tự mình giúp ngươi xóa bỏ mọi ẩn hoạn trong người?

- Hỏi? Hắc... Hắc... Lão muốn nói sẽ tự nhiên nói, lão không muốn nói ta hỏi cũng vô ích! Huống chi lão già ngươi một hai đầu độc tâm trí ta, muốn ta làm đệ tử ngươi thôi! Ta nói đúng không? Di! Lão bị thương???

Lão già nghe xong những lời của Tiểu Thần, mĩm cười lắc đầu.

- Không phải ta không muốn giúp ngươi, kỳ thực tâm có thừa nhưng lực không đủ. Ngươi nhìn xem thân thể ta bây giờ có chút gì giống người bình thường? Bảy cây Phong Hồn Đinh trên cơ thể ta đã trấn áp toàn bộ lực lượng, lần này giúp ngươi phong ấn chút Mộc nguyên khí đó đã là cực hạn.

Ngừng lại giây lát, khuôn mặt già nua của lão hiện lên tức giận vô cùng.

- Con mẹ nó, nếu ở lúc bình thường đừng nói chút ít Mộc khí tầm thường này làm khó được ta, kể cả gấp ngàn lần thì ta thổi một hơi cũng bay sạch!

Nuốt ực ngụm nước bọt trong cổ, Tiểu Thần ẩn ẩn mang theo tia kinh sợ, hắn thủy chung đã hiểu rõ những kẻ kia cường đại ra sao, nhưng trong miệng lão một xu cũng không tính. Có điều khi nhìn thấy dưới khóe miệng lão già đang rỉ ra dòng máu chảy dài, đáy lòng hắn bỗng nhiên dâng lên cảm giác khó tả, có chút tự trách bản thân, nhẹ giọng nói.

- Thương thế lão có quá nghiêm trọng hay không? Ta... Ta...

Tiểu Thần tính nói mình có thể giúp được gì hay không, nhưng mãi cũng không thốt ra được, hắn hiểu rõ từ lúc gặp gỡ những kẻ như hai tên thanh niên kia, thì đối với họ bản thân mình chỉ là phàm nhân, có muốn giúp cũng không biết phải làm sao.

Hiểu rõ ý tứ của hắn, lão già cười nhạt.

- Không vấn đề! Hơi mệt chút thôi, có thời gian trộm lấy cho ta thêm vài vò rượu là được!

Lặng yên, Tiểu Thần nhìn sâu vào khuôn mặt nhăn nheo bên cạnh, tưởng chừng như ánh mắt của hắn muốn xuyên suốt người kia xem thực hư có phải không có chuyện gì. Rất lâu sau hắn mới thở ra một hơi, biểu hiện rõ sự nghiêm túc hiếm thấy.

- Ơn này của lão ta nhớ kỹ!

Không có lời đa tạ, không có lời hoa mỹ, chỉ đơn giản câu nói nhẹ nhàng, nhưng lão già ngồi đó, cảm nhận được những âm thanh từ trong miệng Tiểu Thần vang lên, nặng tựa Thái Sơn không gì có thể lay chuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.