Chị Băng Vân, chị về bên đó thật sao? Lâm Tĩnh Nhi níu tay cô, nó đã nghe việc anh trai đồng ý cho chị ấy ở lại, cớ sao bây giờ, quyết định lại là như vậy.
- Tĩnh Nhi, em có tin chị không? Tin về chuyện xuất thân mà chị từng kể ấy?
- Em tin. Nó vẫn luôn tin cô, vì thế nên càng khó hiểu việc cô chấp nhận về với Calvin.
- Chị từng là người đơn độc. Tĩnh Nhi, cảm giác được cha mẹ che chở khác với việc người khác che chở, em có hiểu không?
Nó gật đầu bởi hơn ai hết, nó hiểu, tình cảm hai anh dành cho nó cũng không lấp được chỗ trống của mẹ.
- Vậy thì khi nào rảnh, hãy về thăm em nhé. Lâm gia luôn chào đón chị. ^^
Cô nói chuyện cùng Tĩnh Nhi thêm một lát rồi xuống bếp chào quản gia Văn và vài người làm trong nhà. Còn có Nhĩ Trâm, cô hẹn cô ta “tâm sự” một chút.
- Đừng khinh ghét vậy chứ. Mà, thực sự cô muốn hại tôi là vì sao?
- Có cơ hội rồi cô sẽ hiểu. Nhĩ Trâm trưng bộ mặt tàn độc, thâm hiểm.
- Tôi đợi. Chào! Băng Vân cũng đáp lại chẳng kém, cô học “một ai đó” cách nhếch miệng, đôi mắt lạnh tới mức muốn đóng băng người đối diện khiến cho Nhĩ Trân rùng mình rồi mới bỏ đi.
Chiếc xe Calvin cử tới đón cô đậu trước cổng. Băng Vân hiểu, một khi bước qua cánh cổng này, giữa cô và Lâm gia sẽ có khoảng cách. Khoảng cách ấy, rất có thể là vô hạn, không điểm dừng…
Lâm Kiệt Phong, cô nhớ đôi mắt tím ấy, rời khỏi nơi này, điều cô luyến tiếc nhất chính là hắn. Hắn lạnh lùng, và hi sinh vì Lâm gia nhiều như vậy, cô chắc chắn không còn cơ hội tới gần… bởi vì cô là con gái của Calvin. Không muốn chấp nhận, nhưng dòng máu hiện đang chảy trong người cô, đồng dạng với nhóm máu chảy trong người ông ta.
Ngoài Lâm Tĩnh Nhi, liệu có ai tin được cái xuất thân kì quặc kia của cô. Cười nhẹ một cái, nhìn tòa nhà đồ sộ thêm lần nữa, cô quay lưng rời đi.
Tạm biệt Lâm gia, tạm biệt Lâm Kiệt Phong…
Lời từ biệt này không có nghĩa là từ bỏ, cũng chẳng phải là buông xuôi. Cô tin vào bản thân, một ngày nào đó có thể biến hắn thành của mình giống như Hằng Nga từng nói : hãy thay đổi hắn!
Có băng giá tới đâu, thì vào một hoàn cảnh thích hợp, rồi cũng tan chảy.
Nhưng liệu mọi chuyện có dễ dàng tới vậy? Băng Vân chưa chắc chắn được rằng bản thân liệu có yêu Lâm Kiệt Phong, hay chỉ là yêu đôi mắt tím của Diêm la năm ấy? Hơn nữa, thế giới tương lai này, hắn và nàng không như kiếp trước. Cha nàng đã hại mẹ hắn, người mà hắn tôn thờ nhất. Và quan trọng chính là, Dũ yêu nàng, còn LÂM KIỆT PHONG thì Không! Cho tới giây phút này thì là vậy.