Băng Vân mở mắt, nhìn xung quanh. Hắn đã đưa cô tới đỉnh núi Nguyệt Cốc Hoa, từ đây nhìn xuống sẽ thấy được toàn thành phố.
- Anh đưa em lên đây bằng cách nào vậy? Băng Vân thắc mắc, cũng phải, cô ngủ nãy giờ và hiện tại thì đang trên đỉnh núi, không thể nào là mộng du được. =.=
- Cõng.
- … Không nặng chứ?
- Nặng lắm. Nặng như heo ý. Kiệt Phong trêu cô.
- Anh thật là…
Từ khi nào mà hắn biết trêu đùa người khác vậy nhỉ? Yêu, đúng là thứ cảm xúc khiến cho người ta thay đổi, ngay cả tảng băng trôi cũng tan chảy khi bước vào vòng xoáy này.
- Muốn nghe truyền thuyết về Nguyệt Cốc Hoa không?
- Vâng.
- Truyền thuyết kể rằng nàng Nguyệt Hoa và chàng Tạ Hân yêu thương nhau say đắm, nhưng số phận trớ trêu dồn ép vào tình cảnh thực éo le. Gia đình nàng bị cha Tạ Hân bức chết. Giữa tình yêu và tình thân, cân đo đong đếm vẫn không sao chọn lựa được. Bỏ Tạ Hân thì trái tim tan nát, sống không bằng chết. Còn nếu như mặc kệ tình thân thì tâm can cũng không thể yên, mang tội bất hiếu với mẹ cha. Cuối cùng… Hắn chợt ngừng lại, ánh mắt xa xăm. Băng Vân nhìn hắn, cô hiểu vì sao hắn muốn cô nghe câu chuyện này.
Giữa Kiệt Phong và cô chính là mối ân oán giống như Nguyệt Hoa và Tạ Hân. Nhưng cô nghĩ, tình yêu của họ sẽ vượt qua tất cả, còn cô và hắn, liệu tình cảm có được bao nhiêu đây? Chỉ sợ nếu như cô tiếp nhận rồi thì ngày nào đó nhận ra chỉ là bản thân tự đa tình, mặc nhiên nghĩ hắn yêu thương cô.
- Cuối cùng kết cục ra sao?
- Cuối cùng, cả hai lựa chọn cái chết, bỏ lại tất cả ở trần gian để chạy theo tiếng gọi tình yêu. Nơi này chính là nơi tình cảm bắt đầu, cũng là nơi để chấm dứt.
- Đó là hạnh phúc mới, chứ chẳng phải chấm dứt.
- Tại sao?
- Tình yêu ấy là bất tử. Anh nghĩ xem, nếu như tiếp tục sống và chìm trong những mối hận thì thà rằng bỏ mặc mọi thứ mà cùng xuống Hoàng Tuyền đời đời kiếp kiếp yêu thương nhau… Chết, nhưng cũng là sống, là một khởi đầu mới.
Kiệt Phong im lặng, hắn hiểu rồi, thông suốt rồi. Hoàn toàn không vướng mắc gì nữa.
- Vân.
- ?
- Dường như, trái tim của anh không còn nghe theo lời anh nữa. Anh cứ nghĩ nếu cố gắng không nhìn, không quan tâm, không để ý tới người ấy thì tình cảm rồi sẽ nhạt phai như cơn gió thoảng qua. Nhưng mà đôi mắt trong veo ấy đã chiếm trọn lòng anh rồi, anh không thể buông tay. Vân, anh thích em, rất thích. Em có bằng lòng sẽ nắm tay anh mãi mãi không? Mặc kệ những ân oán kia, chấp nhận anh, nhé?
- …
- Nếu như em vẫn không thể chấp nhận thì cũng đừng vội từ chối, bởi vì anh sợ bản thân sẽ gục ngã mất.
- …
- Vân, có biết không, tỏ tình với em cần can đảm vô cùng… Anh đã nghiên cứu rất nhiều cách người ta tỏ tình, cũng xem những bộ phim tình cảm lãng mạng mà trước nay chưa từng để mắt. Xong, rốt cuộc nhận ra mình không thể như vậy. Trong phim, người ta có thể cho người mình yêu thương tất cả. Còn anh, anh không có gì để cho em.
Lâm Kiệt Phong chậm rãi nói. Trong hơn hai mươi mấy năm mọi thứ đều có ngoại lệ. Bởi vì, cô tựa hồ là nốt khóa son quan trọng trong bản nhạc cuộc đời hắn.
Ban đầu, ngỡ tưởng không tồn tại gì. Nhưng ngẫm lại, hóa ra chỉ cần một ánh nhìn, hắn đã trao trái tim cho cô. Mà trái tim, thì chỉ có một, hắn đã giao cho cô thì mãi mãi không giao cho người nào khác nữa.
Đôi mắt tím trầm ngâm, đôi mắt đen láy trong veo đang gợn sóng. Mỗi người một tâm tư, mỗi người một suy nghĩ.
Tại sao Băng Vân không trả lời, chẳng nhẽ hắn tính sai nước cờ này rồi, đã chậm trễ bởi Kiệt Vũ đến sớm hơn?
Nhưng mà tình yêu, không tồn tại cái gọi là sớm hay muộn, Băng Vân chỉ là đang tưởng bản thân chìm vào giấc mộng đẹp nào đó. Cô sợ nhỡ như đồng ý rồi thì mọi thứ sẽ biến mất, phút chốc tưởng chừng như có cả thế giới mà thực tại lại chẳng có gì.
Thế nhưng, ai yêu mà chẳng có chút mù quáng. Lòng thầm nghĩ sẽ không chấp nhận vì sợ bị tổn thương, còn hành động lại là gật đầu đồng ý.
- Anh có hứa với em, đời đời kiếp kiếp chỉ yêu em? Vẫn biết thứ gọi là mãi mãi là phù phiếm không thực, cô vẫn nguyện tin tưởng.
- Anh hứa. Ánh mắt tím tràn ngập tia cảm xúc vui sướng.
- Phong, em cũng rất thích, rất thích anh. – Giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên bờ má hồng, hắn đưa tay lau khô giúp cô. – Em thích anh vì anh là anh.
Phải, Vân yêu hắn vì hắn là hắn, chẳng liên quan tới danh phận Diêm la hay ông trùm hắc đạo. Đơn giản, cô yêu con người hắn, mặc dù ban đầu chỉ bởi hắn giống Dũ, hắn có đôi mắt tím và tỏa ra mùi bóng tối. Khoảnh khắc này, lời yêu của cô là dành cho người đàn ông trước mặt. Cô lựa chọn rồi. Thế giới này, giữa hai người đàn ông quan tâm tới cô, Phong chứ không phải Vũ.
Tình yêu… Với Phong thì đó sẽ là cuộc đua mạo hiểm nhưng rốt cuộc cũng sẽ cán đích, nhưng Vũ thì khác, yêu anh chẳng khác nào rơi vào con ngõ cụt không lối thoát.
Mà quan trọng hơn hết chính là cô rung động trước ai!
“Hằng Nga, ta đã tìm được người đàn ông của mình rồi. Mặc kệ anh ấy là ai đi chăng nữa thì tình cảm cũng chẳng đổi thay. Ở Thiên cung, nàng hãy chúc phúc cho chúng ta nhé.”
Tay trong tay, những ngón tay đan xem thật chặt như nắm lấy sợi dây định mệnh. Đó là lời ngầm ước không rời xa. Chỉ cần có thể bên nhau, bên nhau đến hết kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa…
Ngọn lửa nhỏ bùng lên trong đáy mắt. Hắn cọ nhẹ vào mũi cô. Băng Vân khép mắt lại và từ từ cảm nhận thứ cảm giác khác lạ khi đôi môi hắn chạm vào môi mình. Như có một dòng điện chạy dọc theo sống lưng, cô từng chút một bị hắn cuốn vào vòng xoáy. Mãnh liệt hơn, khoang miệng tràn ngập mùi vị riêng biệt của hắn…
- Đêm rồi, anh đưa em đi dạo phố. Phong dừng lại khi hô hấp thực sự khó khăn, nhưng vẫn lưu luyến cắn nhẹ vào tai cô một cái.
Băng Vân đỏ mặt, bây giờ cô lại tìm thấy tính cách quen thuộc của Dũ ở Kiệt Phong rồi. Ôi thật là, hai người… không, là một người chứ. Kệ, cô mặc kệ, chuyện gì tới sẽ tới, trước mắt vui thì hãy cứ vui đã.
- Được, chúng ta đi dạo.
Và đôi tay vẫn giữ chặt. Hai bóng người sóng vai bước dưới khoảng trời đêm của thành phố Thánh An nhộn nhịp.
“Xin lỗi anh.” Trong khi ấy, ở Lâm gia, Kiệt Vũ nhận được một tin nhắn. Nụ cười buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt anh tuấn. Phải, anh đã đoán trước được sự lựa chọn của cô nhưng không hiểu sao lòng vẫn đau tới vậy.