Băng Vân sau nửa ngày giam mình suy nghĩ rốt cục cũng đã thông suốt. Cô không thể chỉ vì bản thân mình mà mặc kệ Thiên cung, cô cần trở về giúp đỡ các đại tiên, họ đã luôn rất tốt với cô.
Thời gian còn lại chắc cũng chẳng bao lâu nữa, nén lại tiếng than, khóe miệng hiện lên một nụ cười. Băng Vân muốn những ngày còn lại cùng hắn tạo ra những kí ức thật đẹp.
- Kiệt Phong, hôm nay anh có rảnh không? Cô thỏ thẻ.
- Ừ. Sao vậy?
- Chúng ta hẹn hò.
Kiệt Phong khựng lại, hẹn hò ư? Lần đầu tiên cô chủ động, tất nhiên anh không thể chối từ.
- Anh qua đón em. Khi nào?
- Bây giờ.
- Nhớ anh đến vậy hử? Hắn trêu chọc.
- Phải, nhớ anh chết mất. Băng Vân nghiêm túc trả lời, còn bao lâu nữa chứ, cô không muốn phí phạm dù là một giây, cô muốn được bên cạnh hắn.
- Anh lập tức tới đón em. Bạc môi nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo, hắn vui sướng!
Con đường trải rộng, hoa anh đào nở rộ, lay động trong làn gió mát. Những cánh màu hồng nhỏ xíu lìa cành tạo nên “cơn mưa” hoa anh đào tuyệt đẹp và vô cùng lãng mạng.
Kiệt Phong ôm Băng Vân vào lòng, cô áp mặt vào ngực hắn hít thở hương thơm quen thuộc, và nghe cả tiếng con tim đập liên hồi. Thật tốt, hai trái tim đập cùng một nhịp, chung một suy nghĩ, chung một tâm tư, hạnh phúc chỉ đơn giản là thế.
Giá như thời gian ngừng lại để cả hai mãi mãi bên nhau không chia lìa thì cô nguyện đánh đổi tất cả.
Nhưng mà kim đồng hồ vẫn quay, từng chút từng chút dịch chuyển thời khắc. Mỗi tích tắc giống như chiếc gai xương rồng nhọn hoắt găm vào tim. Rất đau đớn.
Sống mũi cay cay, Băng Vân cố nén lại nỗi buồn, cô không muốn Kiệt Phong biết. Cô muốn lưu lại cho hắn nụ cười chứ không phải nước mắt.
- Kiệt Phong… em yêu anh, không bao giờ quên anh.
- Anh cũng yêu em, không ngừng yêu em. Phong dừng lại, đưa tay áp vào má cô.
Hắn cảm thấy Băng Vân hôm nay thực khác lạ, giống như là một người khác. Trong lòng hắn dấy lên một nỗi lo sợ, hắn sợ cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời hắn.
- Vân, hứa với anh chúng ta đời đời kiếp kiếp không lìa xa.
Lời nói ấy đánh đổ sự kiên cường cuối cùng của Băng Vân. Nước mắt không tự chủ được rơi xuống, mới chốc đã ướt đẫm khuôn mặt.
- Phong… em không muốn rời khỏi anh. Băng Vân ngàn vạn lần không muốn nhưng lại chẳng thể đổi thay số mệnh.
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Không có gì đâu… chỉ là em lo lắng… chuyện của chúng ta bị phản đối. Băng Vân nói dối hắn, cô rất muốn nói ra sự thật nhưng chẳng biết mở lời thế nào. Hơn nữa, biết đâu lần này về Thiên cung là chuyện thiên cơ bí mật, hắn không biết thì tốt hơn.
- Có anh ở đây, em chỉ cần nhìn anh, đừng suy nghĩ gì nhiều.
Băng Vân lại càng đau lòng, cô áp mặt vào vai hắn mà khóc không thôi.
“Phong, em xin lỗi.”
- Băng Vân, có muốn xem phim không?
- Ưm.
Lâm Kiệt Phong đi chọn phim sau đó cùng cô đi mua bỏng ngô.
- A! Kẹo bông. Đôi môi đỏ hồng cong lên. Băng Vân đã nhìn thấy kẹo bông nhưng chưa bao giờ ăn thử, Tĩnh Nhi nói với cô rằng nó rất ngon.
- Muốn ăn? Không đợi câu trả lời, hắn đã chạy đi mua cho cô.
- Cảm ơn anh.
Kẹo bông vị ngòn ngọt, thanh thanh, từng chút một tan trong miệng và để lại dư vị khó quên. Băng Vân dựa vào vai Kiệt Phong, vừa theo dõi bộ phim vừa nhấm nháp cây kẹo.
Phong nhìn bộ dạng Băng Vân khi này, hắn nở một nụ cười thật ấm áp. Trông cô thật dễ thương. Nhịn không được hắn nhéo má cô một cái.
- Anh thật trẻ con. Băng Vân chu môi, xoa xoa bên má hơi ửng hồng.
Đúng lúc đó, bộ phim đến đoạn cao trào nhất, khúc nhạc thê lương thu hút sự chú ý của họ.
“Nước mắt rơi hòa tan vào làn mưa lạnh.
Là ai làm tổn thương ai?
Là ai nhẫn tâm rời bỏ?
Yêu là độc dược, thương tâm nhưng không thể từ bỏ.
Tiếp tục dấn sâu, tiếp tục rơi lệ.
Đáng nhẽ ta không nên tin người, không nên.
Cũng không được phép động lòng mà trao lầm tình yêu cho người.
Trái tim chỉ có một, người đánh cắp ta sống ra sao?
Lời hứa bên cây Sala năm ấy thoảng qua như gió bay.
Tất cả chỉ còn là dĩ vãng, tan vào hư vô.
Kí ức là con dao hai lưỡi,
Thật đẹp nhưng lại khiến ta bi thương.
Khuôn mặt người cố gắng cũng chẳng thể nào xóa bỏ.
Là ai làm tổn thương ai?
Là ai nhẫn tâm rời bỏ ai?
Nước mắt không rơi nữa, nụ cười nở trên khóe môi một cách thê lương.
Đã đi tới tận cùng của nỗi đau, vì vậy mà ngừng khóc.
Cũng bởi vì muốn để lại trong người hình ảnh đẹp đẽ nhất.
Người làm ta thương tổn bởi chính tình yêu đó chăng?
Người nhẫn tâm rời bỏ ta hay vì ta tự đi tìm lỗi thoát riêng đây?
Nên cùng kết thúc thôi, cùng tới một thế giới mà hai ta không muộn phiền…
Yêu người, ta không hối tiếc.
Yêu người, hận lại càng sâu.
…”
Trên màn hình lớn, cô gái chĩa súng vào chàng trai mình yêu thương nhất và anh ta cũng vậy. Đôi mắt ngập tràn đâu thương, ai oán. Nhắm mắt… tất cả kết thúc.
Tình yêu ấy thật đẹp đẽ nhưng lại chẳng thể vượt qua nỗi hận thù. Phải chăng là chưa đủ sâu sắc, chưa đủ to lớn để thứ tha?
- Sẽ không. Phong thì thầm khẽ vừa đủ cho cả hai nghe thấy.
- Ừ, sẽ không… - Băng Vân đáp lại sau đó chuyển chủ đề. - Phong, lát nữa chúng ta ra biển đi. Nhắc tới biển, giọng cô mềm dịu lạ thường.
- Được thôi, cũng lâu anh chưa tới. Thấy cô không muốn bàn về bộ phim kia, hắn cũng thuận theo.
Tịch dương đang dần bao trùm khắp không gian. Màu hồng tím quyến rũ in bóng lên mặt biển, chảy dài bóng hai người một trai một gái.
Thủy triều dâng, những con sóng lăn tăn nhẹ dần khi vào gần bờ. Làn nước mát bao bọc bàn chân, quấn quýt rồi đột ngột rời đi.
Băng Vân mỉm cười, đột ngột chạy xuống dưới biển hắt nước vào người hắn.
Lâm Kiệt Phong bị tấn công bất ngờ có chút giật mình, đôi mắt tím biếc nheo lại đậm ý cười.
- Dám té nước anh. Đợi anh xử lý em thế nào. Nói rồi hắn cũng theo xuống.
Khoảnh khắc hạnh phúc nhất, dưới buổi chiều tà đó, hai người đùa nghịch như những đứa trẻ. Không sầu muộn, không lo sợ bất cứ chuyện gì. Tất cả nỗi lo lắng được cất giấu thật sâu trong hòm lưu giữu tâm tư.
Hồi ức, tốt nhất là thật đẹp đẽ để khi cô đơn có thể lôi ra ngắm nghía, sẽ khiến bản thân bớt cô độc khi gặm nhấm nỗi buồn một mình.
“Lâm Kiệt Phong, Băng Vân không bao giờ thay lòng đổi dạ. Rời xa anh rồi vẫn luôn hướng về anh. Mãi mãi…” Cô tự nhủ.
Hắn ôm lấy cô, đôi môi đẹp đẽ kiếm tìm môi cô. Hương vị bóng tối riêng biệt hòa với thứ vị hoa thoang thoảng nơi cô. Một cái xiết tay thật chặt, Băng Vân vòng tay qua eo hắn, đáp trả lại nụ hôn. Không nhẹ nhàng như trước mà vô cùng cuồng nhiệt, linh hồn cả hai như muốn hòa nhập lại thành một vậy.