Bạch Trầm Hương vừa nghe thấy đã đứng phắt dậy, ngây ra một chốc rồi
ngồi xuống, nhưng suy nghĩ một hồi thì lại đứng lên, sau đó lại ngồi
xuống, cứ như vậy lặp đi lặp lại hết mấy lần, rõ ràng tin tức này đến
quá đột ngột, làm nội tâm hắn cực kỳ rối loạn và mâu thuẫn. Cũng phải,
từ khi Trùng Trùng đến đây thì lại có lúc nào mà hắn không đau đầu chứ? “Đưa liệt đồ kia lên đây cho huynh trước đã!” Cuối cùng hắn quyết định.
Đào Hoa vâng một tiếng rồi lại đi như bay xuống.
Bạch Trầm Hương cau chặt mày, bề ngoài tuy là vẫn bình tĩnh, nhưng nội
tâm lại sôi sùng sục như nước sôi. Đã qua nhiều ngày như vậy rồi, hắn
vẫn luôn ăn không ngon ngủ không yên vì chuyện bọn ma đạo xuất hiện ào
ạt tại núi Vân Mộng cùng việc thần kiếm bị hủy, lần đầu nghe tin có thể
đúc lại Khước Tà Kiếm, niềm vui tột độ trong lòng không nói cũng thấy.
Nhưng những lời này là do cô bé thất đệ tử bướng bỉnh xấu xa nói, hắn
lại có chút không quá tin, mà ngẫm lại thì thấy Trùng Trùng sẽ không nói dối kiểu như vậy, bởi vì nha đầu này tuy là nghịch ngợm nhưng trông rất nhanh nhẹn, hẳn là sẽ không có chuyện không biết hậu quả khi nói dối.
Khước Tà Kiếm là thần kiếm thượng cổ, vào một giây lúc nó bị hủy, tuy
hắn rất muốn thần kiếm phục hồi như cũ, nhưng trong lòng đã biết đó chỉ
là mong ước xa vời, chỉ là sao chuyện làm hắn âu lo không thôi này vào
tay nha đầu kia thì lại trở nên dễ dàng đơn giản vậy chứ? Lẽ nào thật sự bởi vì nàng là kiếm chủ? Vậy làm sao mà nàng biết được cách đúc lại
thần kiếm chứ?
Đủ thứ suy nghĩ rối như tơ vò quấy trong lòng hắn, toàn bộ nước trà
trong chén cầm trên tay đã vẩy hết lên vạt áo rồi mà hắn cũng mù mịt
không biết, cho đến khi Đào Hoa xách Trùng Trùng như xách gà con vậy lên tới nơi thì hắn mới lấy lại tinh thần, ngồi nghiêm chỉnh thẳng lưng,
khôi phục dáng vẻ uy nghiêm đoan chính.
“Bắc sư thúc, cảm phiền người đừng có thô lỗ như vậy có được không?”
Trùng Trùng hất tay Đào Hoa ra: “Người bay nhanh như vậy, ta sẽ bị chóng mặt đó, đạo hạnh của ta chỉ mới có một tháng thôi, không so được với
mấy trăm năm mà người tu luyện đâu.”
Trong lòng Đào Hoa cũng đang căng thẳng vì chuyện có thể đúc lại Khước
Tà Kiếm, cho nên cũng không lo quá nhiều, chỉ nói: “Còn không mau đến
thưa sư phụ con.”
Trùng Trùng không thích cái thế giới này nhất ở chỗ hơi một chút là
phải quỳ, nhưng nhìn thấy Bạch Trầm Hương ngồi ngay chiếc ghế ở chính
giữa đang mang vẻ mặt tái xanh thì chỉ đành tiến lên vài bước rồi quỳ
xuống: “Đệ tử Diêu Trùng Trùng — à không phải — đệ tử Mã Nghị khấu kiến
sư phụ, nguyện sư phụ mãi hưởng phúc tiên, thọ cùng trời đất.”
“Nói lung ta lung tung!” Bạch Trầm Hương nói nghiêm khắc: “Ngươi không ở tầng năm động Côn Ngô Liên Thiên kiểm điểm cho tốt tội lỗi của mình mà
lại giở trò quái gì nữa?”
“Không có mà, là đệ tử không đủ tu vi, cần –”
Bạch Trầm Hương ho cảnh cáo một tiếng, Trùng Trùng vội ngậm miệng lại,
không nhắc đến chuyện ngũ tạng luân hồi nữa, chuyển đề tài: “Nhưng sư
phụ à, Khước Tà Kiếm là do con làm hỏng, cho nên phải chịu phạt, vậy nếu con có thể đúc lại thì sao? Có được lấy công chuộc tội không?”
“Nói nghe xem.”
“À — chúng ta có phải là nên bàn xong điều kiện trước không, trước tiểu nhân sau quân tử, đỡ cho đến lúc chế độ thưởng phạt không rõ ràng, thì
con không có lý lẽ gì để nói.”
Bạch Trầm Hương nghe thấy nàng ngay lúc này còn kì kèo trả giá thì tức
đến suýt thổ máu, liều cả mạng già mới không để mình nhảy ra khỏi ghế
trực tiếp túm cái cổ trắng nõn mịn màng của con kiến nhỏ này mà nghiêm
hình bức cung, chỉ tức giận đập một phát lên tay vịn ghế, dọa Trùng
Trùng giật mình.
“Được rồi được rồi, con nói là được chứ gì, sư phụ cứ luôn dọa con như
vậy, sẽ làm con sinh ra trở ngại tâm lý mà mất trí nhớ đó.” Trùng Trùng
cúi đầu thì thầm một câu rồi nói: “Những ngày sống ở tầng năm, con cứ
luôn mơ thấy giấc mơ kỳ lạ. Thời gian đầu con tưởng là mơ lung tung do
hậu di chứng từ việc sư phụ tiến hành tàn phá tâm hồn con, nhưng giấc mơ này lần nào cũng rất rõ ràng, hơn nữa nhiều ngày qua vẫn luôn mơ thấy,
đương nhiên là làm con chú ý tới rồi, mà nội dung giấc mơ đó chính là
đúc lại Khước Tà Kiếm.”
Trùng Trùng ngẩng đầu nhìn Bạch Trầm Hương, thấy hắn dùng sức ngồi trên ghế, hai tay túm chặt lấy tay vịn, bột đá vụn rơi lả tả. Lại nhìn tiếp
ba vị sư thúc, cũng là một vẻ mặt trầm trọng, lòng nàng không khỏi có
chút căng thẳng, sợ câu chuyện mình bịa ra trong nhà xí bị người ta vạch trần, nếu là như vậy thì cho dù nàng có chín cái mạng cũng sẽ bị — giết triệt để.
Bạch Trầm Hương thấy nàng cứ trừng mắt nhìn mình, cảm thấy liệt đồ này
quả là quá đáng, nào có người nhìn thẳng sư phụ mình như vậy chứ, ngay
cả một chút lễ nghi cơ bản cũng không biết, sau này nhất định phải dạy
dỗ cho tốt mới được, nếu như nàng thật sự là thiên tài thuật đạo thì còn phải dạy dỗ cho chắc thêm tu hành thuật đạo của nàng nữa.
“Mơ thấy gì?” Hắn hỏi, cố gắng làm giọng nói trở nên nhu hòa, thật sự
là có chút sợ nàng sẽ bất thình lình mất trí nhớ.
“Con mơ thấy một quả cầu lửa rất to, đứng cách nó rất xa mà cũng bị đốt cháy quần áo và tóc tai, khắp người nóng hầm hập như là sắp bị đun chín rồi ấy. Con rất sợ, muốn chạy khỏi, nhưng không biết sao mà cứ tiến về
nơi quả cầu đó, giống như có ai đang đẩy con vậy. Con nóng quá, hết cách đành phải cầm lấy một cái bình vẩy nước lên người, không biết bình đó
từ đâu ra, cũng không biết trong đó chứa thứ gì, chỉ vừa vẩy nước lên
người là đã cảm thấy mát lạnh thoải mái vô cùng, không còn sợ quả cầu
lửa đó nữa, cứ như vậy từ từ đi qua.” Trùng Trùng thoáng ngừng lại, lén
đưa mắt nhìn phản ứng của Bạch Trầm Hương và ba vị sư thúc, thấy bọn họ
nghe rất nghiêm túc, không phát hiện nàng đang bịa chuyện. Thật ra câu
chuyện này cũng không hoàn toàn do nàng sáng tác ra, nó là nội dung của
một quyển truyện cổ tích tên là “Lý Tam Quái đến Long Cung” mà lúc còn
bé cha đã mua cho nàng, nàng chẳng qua chỉ là kể lại môt câu chuyện cổ
tích đã được chỉnh sửa thôi.
“Thì ra đằng sau quả cầu lửa đó là một cái động, hoàn toàn khác với bên ngoài, bên trong cực kỳ mát mẻ sảng khoái. Con cứ như vậy đi vào trong, chưa đi được vài bước thì trông thấy ba dòng suối nhỏ màu trắng, hai
dòng hai bên khá hẹp, còn dòng giữa thì hơi to. Con thấy lạ, bèn đi men
theo ba dòng suối nhỏ ấy, đi được khá xa thì trước mặt xuất hiện một ông lão, tuổi đã rất già mà sắc mặt vẫn hồng hào, ba dòng suối nhỏ đó hóa
ra là râu cùng với hai hàng mày dài của lão. Con vừa đến gần, thì lão đã thức tỉnh.”
“Lão là ai?” Đào Hoa chen miệng hỏi, hứng chịu cái lườm của sáu con mắt.
“Con cũng không biết lão là ai, nhưng cảm thấy lão rất hiền từ, khác xa so với cái người tu đạo ác ôn không phân trắng đen nào đó, cụ thể người đó là ai thì ở đây con không nêu tên.” Bạch Trầm Hương chưa từng hòa
nhã qua với Trùng Trùng, cho nên lúc này nàng chịu không nổi phải bóng
gió hắn một phen, “Con vừa nhìn thì ông lão liền bật khóc, nói con không cẩn thận làm gãy một thanh kiếm, kết quả là bị một đám người hung ác
hãm hại, trong đó có một người họ trái với “hắc”, còn muốn nhốt con
trong một cái động, mãi mãi không thể siêu thoát nữa.”
“Nha đầu à, con mau nói tiếp đi, muốn mắng sư phụ cũng phải đợi một lát chứ.” Mặc Vũ thấy vừa đáng giận vừa buồn cười, nhắc nhở cô bé nữ sư
điệt rất giỏi dây cà ra dây muống này.
Trùng Trùng là người ăn mềm không ăn cứng, nàng rất có thiện cảm với vị Nam sư thúc hiền lành trung hậu này, nếu Bạch Trầm Hương mà hòa nhã
được một nửa của Mặc Vũ, nói không chừng nàng sẽ nghe lời hơn nhiều, lúc này thấy Nam sư thúc đang dịu dàng giục nàng, nàng quyết định mau kể
cho xong câu chuyện này.