Hắn tuy đã quen đến đi một thân một mình, nhưng nếu hắn đã
thống nhất hơn nửa ma đạo, muốn hoàn thành chuyện cất giữ
trong lòng kia, thì bắt buộc phải xây dựng mức thâm nghiêm bậc
cao, trật tự đạo phái có trước có sau, những chuyện này cần
có người làm thay hắn, cho nên hắn có hai đại tả hữu đạo thủ
và cặp đại quân sư nam nữ.
Mã Tiểu Giáp vâng một tiếng, biết xưa nay Ma Vương ma đạo luôn
kiệm lời, đã nói ra thì không để ai phản bác, nên dứt khoát
không nhiều lời.
…
Vừa tới Tụ Quật Châu, Trùng Trùng suýt nữa quỳ xuống rơi
lệ, cảm tạ Thượng Đế trời cao đã ném nàng xuống Phụng Lân
Châu chứ không phải Tụ Quật Châu. Chẳng qua chỉ cách nhau một
bờ biển mà thôi, nhưng Phụng Lân Châu và Tụ Quật Châu khác nhau
một trời một vực, thảo nào người của ma đạo muốn chiếm giang
sơn hoa lệ của Phụng Lân Châu, bởi vì bên này thật sự là quá
hoang vu cằn cỗi.
Đi từ bờ Biển Chết vào trong hết mấy ngày liền mà không
thấy chút hơi người nào, thậm chí cả chó hoang cũng không. Hơn
nữa khí hậu thay đổi vô cùng bất thường, luôn làm nàng nghi
ngờ mình đã đến cái nơi “sáng tết áo bông chiều tết vải, ôm
lấy bếp lò ăn dưa hấu” như Tân Cương[2], không chỉ là
nhiệt độ thất thường mà thỉnh thoảng còn có mưa, tuyết, thậm
chí là mưa đá, có lúc thì cả ba loại tới cùng lúc.
[2] Tân Cương là tên một địa danh ở Trung Quốc, nơi đó nhiệt
độ rất khác thường, người ta hay ví von bằng hai câu “sáng tết
áo bông chiều tết vải, ôm lấy bếp lò ăn dưa hấu”, tức lúc
lạnh lúc nóng.
Tụ Quật Châu là địa bàn của ma đạo, bọn họ lại lén lút
đến đào bảo bối, tất nhiên là phải thu kiếm khí, giả thành
nhà buôn đến Tụ Quật Châu làm ăn, đi xe căng hải, ngủ màn trời
chiếu đất làm Trùng Trùng bỗng cảm thấy như mình lần nữa tham gia huấn luyện quân sự.
Sư huynh và sư tỷ đều có đạo thuật, pháp thuật, đến lúc đó
có kiếm khí hộ thể, đáng thương cho tiểu bạch nàng, chỉ đành
nhăn nhở quá giang người ta, mới qua chưa lâu mà làn da vừa
trắng vừa mịn của nàng đã sưng đỏ lên, còn lột da nữa, làm
nàng không dám soi gương, cả ngày tự thôi miên mình ―― mình có
một bí mật, mình rất đẹp, ai nhìn cũng thích mình.
“Chưởng quầy, chưởng quầy, mau mang đồ ăn thức uống ra đây. Gì cũng được, miễn là nhanh.” Nàng rất không giữ hình tượng mà
gõ lên bàn. Lại nhìn Yến Tiểu Ất và Dung Thành Hoa Lạc, ở
tình huống này mà vẫn giữ nếp chỉnh tề, cử chỉ tao nhã, quả nhiên là có phong phạm của kiếm tiên, tiếc là đẹp thì rất
đẹp, nhưng dễ gây sự chú ý, đặc biệt là khó lẫn vào trong
đám người, xem ra làm kẻ đầu đường xó chợ chỉ có thể để
loại tiểu bạch như nàng đi diễn.
May mà bây giờ trong tiệm không có nhiều người là bao, trừ ông chủ tiệm thì chỉ có một người mập mạp, bộ dáng như tên khuân vác thuê ngồi nhai điên cuồng một thố bánh bao to.