Cúi đầu nhìn xuống, mặt đất mà một khắc trước vẫn còn nguyên vẹn bỗng bùng
cháy lên ngọn lửa lớn, hình như bên trong có rất nhiều ác linh đen thùi
khô héo đang giương nanh múa vuốt, chúng muốn lao ra khỏi biển lửa, kéo
hai người đang bay trên không kia xuống.
Hoa Tứ Hải bế Trùng
Trùng cấp tốc bay lên cao, nhưng chỉ tới nửa bầu trời thì cảm nhận được
một lực ép khổng lồ ở phía trên, tia sét màu lam nhạt lúc ẩn lúc hiện,
như sắp có ngũ lôi oanh đỉnh vậy, mà đám cháy dưới mặt đất đang bốc lên, ngọn lửa đã lan đến dưới chân hai người rồi.
“Ma thuật! Chắc chắn là nó.”
Trùng Trùng trong cơn hoảng loạn đã đoán bừa, nhưng lập tức đau thương
phát hiện đây không phải lúc tự an ủi mình, ngọn lửa này là thật trăm
phần trăm đấy!
Thị trấn bỏ hoang của nhân gian bỗng chốc hóa
thành lửa địa ngục, chắc chắn là có nguyên cớ, hơn nữa lửa chỉ cháy mỗi
con đường, còn nhà cửa hai bên thì không bén một tia lửa. Đám rắn dưới
đất đang đau đớn mà giãy dụa, cựa quậy, trong phút chốc đã cháy đen,
nhưng vẫn còn rục rịch, nhìn mà khiếp đảm.
Nhưng rúc trong lòng của đại ma đầu này thì còn gì đáng sợ nữa chứ?
Không đường lên trời, không cửa xuống đất, suy nghĩ của Hoa Tứ Hải liên tục xoay vòng, hắn bế Trùng Trùng đáp lên trên nóc một ngôi nhà lớn.
Thả nàng xuống, sau đó rút Băng Ma Đao ra vung lên, một vệt băng xuất
hiện trên không, sau đó nhanh chóng lớn dần thành một làn sương bốc hơi
lạnh, bao bọc lấy hai người.
“Yêu lửa.”
Hắn nói ra hai chữ, không biết có phải đang giải thích với Trùng Trùng hay không, hắn
chỉ cảm nhận được một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lại lần nữa mạnh dạn chui vào trong bàn tay không cầm đao của hắn, bàn tay ấy có chút lạnh lẽo,
chắc là do bị dọa phải.
Trấn Thù Du là một chiếc bẫy, hắn đã
biết ngay từ lúc bắt đầu, nhưng muốn dụ hắn vào trấn thì Long lão đại
bắt buộc phải tự làm mồi nhử. Lúc hai bên gặp nhau, sự uy hiếp từ hắn
làm Long lão đại không dám khởi động trận pháp, bởi vì bà ta hiểu rõ nếu khởi động thì mình sẽ không thể nào an toàn mà rút lui được.
Nhưng mà nha đầu này lại không biết từ đâu mà xuất hiện, hắn che giấu
hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng vẫn không qua nổi đôi mắt của
yêu phụ nọ, và sự việc cũng không còn yên bình như trong kế hoạch của
hắn nữa.
“Ta bị chàng liên lụy rồi.” Hoa Tứ Hải còn chưa lên
tiếng, con sâu ác ôn đã đánh phủ đầu trước rồi, còn phối hợp thêm một
tiếng than đầy ai oán. Hoa Tứ Hải quét mắt qua nữ nhân đang nắm chặt lấy tay mình này, thấy trên mặt nàng không có chút sợ hãi nào, ngược lại
còn mang vẻ mặt sợ thiên hạ không loạn và cười trên nỗi đau của người
khác, khiến hắn chợt tưởng rằng tiếp theo sau người bị nhốt sẽ là người
khác chứ không phải hai người họ nữa.
Đây là thái độ mà một
người bị nhốt trong trận pháp lợi hại nên có sao? Nha đầu này bị hỏng
não rồi hay đúng thật là không sợ chết đây? Người bị rắn dọa tới khóc
lóc thảm thương, kêu gào thảm thiết khi nãy có phải là cùng một người
với người của hiện tại không?
“Làm gì mà nhìn ta như vậy, cứ như ta là một kẻ điên ấy.”
Trùng Trùng cọ má lên cánh tay Hoa Tứ Hải, “À ―― Mặc dù ta không muốn
thừa nhận, nhưng thật sự là ta đã mang đến rất nhiều phiền phức cho
chàng, cho nên thỉnh thoảng bị chàng liên lụy một lần, ta cảm thấy tâm
lý cũng được cân bằng lại một chút. Nếu ta còn được bị thương vì chàng
thì càng tốt nữa, tất nhiên là không được bị thương quá nặng, ta sợ
đau.”
Đồ ngốc này! Đến lúc này mà nàng còn chưa hiểu mình đã
rơi vào chốn nguy hiểm đến mức độ nào, vậy mà còn tâm trạng nghĩ những
thứ không hề có liên quan.
Hoa Tứ Hải hơi tức giận vung tay
lên, nhưng không hất tay nàng ra, bàn tay của Trùng Trùng nhỏ nhắn nắm
không chắc bàn tay to lớn của hắn, nên dứt khoát túm chặt lấy một ngón
tay hắn.
“Chàng cáu rồi nha. Ta cũng đâu có bảo chàng tới cứu
ta.” Con sâu nào đó còn bất lương cắn ngược lại, “Nếu không phải chàng
đông cứng ta thì ta cũng có thể chạy thoát được.”
Không bảo
hắn? Vậy vì sao tiếng kêu cứu của nàng lại thúc đẩy hắn không màng tất
cả mà lao đến đây? Vì sao nửa chiếc Thủy Tâm Bán có thể giúp họ tâm tâm
tương thông nọ lại rung động mãnh liệt nơi lồng ngực hắn, cứa đau da
thịt của hắn? Đông cứng nàng? Còn chẳng phải là bởi muốn giúp nàng duy
trì hình dạng đá sao? Lẽ nào nàng trực tiếp hiện thân trước mặt Long lão đại thì sẽ có kết cục tốt ư?
Ở vào tình thế đó, hắn càng không có cách nào cứu nàng được.
“Bổn Vương đã quá đề cao pháp lực của nàng.” Vốn tưởng không tới thời
gian một nén nhang thì nàng sẽ khôi phục nguyên hình, nào ngờ tuy nàng
có thần khí trời ban, ngày thường lại quỷ kế đa đoan, nhưng nền tảng đạo thuật lại kém đến đáng thương, qua một đêm vẫn chưa biến trở lại được.
“Ý gì đây? Nói ta ngốc sao? Hừ, chàng cũng nói là chàng quá đề cao ta rồi, vậy rốt cuộc là ai ngốc đây?”
“Nàng. ” Hoa Tứ Hải không quan tâm đến sự khiêu khích của Trùng Trùng, chỉ trả lời đơn giản.
Xuyên thấu qua làn sương mỏng, hắn lạnh lùng nhìn sự thay đổi của thị
trấn, bình tĩnh chờ kẻ giăng trận mất kiên nhẫn phải ra mặt nói chuyện.
Dưới tình huống này, hành động chẳng thà giữ yên.
Nhưng mà ở trong trận pháp hung hiểm này, dưới hoàn cảnh nguy hiểm rình rập bốn phía mà nghe nha đầu này buông lời quấy rồi đúng là vẫn có chút thú vị khó hiểu.
Nàng đúng là con người lạ lùng, có lúc quả
thật hành động quái lạ đến khó nói, cứ như tâm linh nàng không bị bất cứ chuyện gì trói buộc vậy. Nhưng hắn không thể không nói, hắn không ghét
nàng, thậm chí còn hơi thích nàng nữa. Lúc ở bên cạnh nàng, hắn thấy
trái tim mình được tự do, thấy trời đất được rọi sáng, và thấy cả thiên
hạ này chẳng qua chỉ là một trò chơi, quan trọng là phải chơi cho vui.
Nhưng hắn không những quá đề cao pháp lực của Trùng Trùng mà còn quá đề cao sức quyết đoán của ả yêu phụ nọ, ả lại thẹn quá hóa giận đến mức
mất đi lý trí mà lựa chọn mạo hiểm đối địch với hắn.
Tin chắc
rằng bây giờ Yêu đạo sẽ chia làm hai cánh, một cánh ở ngoài trấn điều
khiển trận pháp, cánh còn lại đi chặn đánh bọn Tây Bối vốn đang chờ
chúng.
Mà Ma đạo dễ giải quyết lắm ư? Quả nhiên Tây Bối nói
không sai chút nào, ả yêu phụ đó đã ngu ngốc còn cao ngạo, muốn nhân cớ
làm một vố to, nhưng lại chọn sai thời cơ và cách thức, cũng chọn sai cả người. Chẳng thà ả dữ dằn, tàn nhẫn ngay từ đầu, chứ đầu cơ trục lợi,
giữa đường thay đổi như vậy thì đành tự rước họa vào thân thôi.
Tây Bối là người vô cùng lanh trí, cho dù không phải là người có pháp
lực mạnh nhất, cho dù Yêu đạo có chuẩn bị tỉ mỉ đến đâu đi nữa thì hắn
cũng tin tưởng sâu sắc rằng chắc chắn Tây Bối sẽ đưa được thủ hạ quay về Tu La Vi Mang. Đợi họ đánh trả lại rồi thì đó sẽ là ngày mà Yêu đạo
hàng phục hoặc bị diệt vong.
Không một ai được phép mạo phạm đến lòng tự trọng của hắn!
“Ôi chao, quả nhiên là Ma đạo hỗn thế, nói chuyện đúng là không có lý lẽ gì mà.”
Giọng nói hoạt bát đó lại vang lên bên tai rồi, có lẽ vì đêm nào cũng
nghe đến mức thành thói quen rồi, nên tuy không thích người khác lắm
lời, nhưng với nàng hắn lại không có phản ứng gì, “Thật ra cho dù ta có
pháp lực cao thâm, bọn chàng vừa mới rời khỏi thì ta đã có thể tự do
hành động rồi, nhưng nếu đối phương cố ý làm khó chàng, vậy họ sẽ cho ta rời khỏi sao? Bảo chàng liên lụy ta, chàng còn không phục ư?”
Hoa Tứ Hải ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Nha đầu này nói không sai, là do hắn suy nghĩ không chu toàn, lúc ấy
hắn chỉ muốn mau mau rời khỏi để nàng thoát thân, nhưng nếu Long lão đại đã nhận ra gì đó, còn bởi vừa bị hắn từ chối yêu cầu mà ghi hận, vậy
thì sao bà ta lại có thể bỏ qua cơ hội báo thù hắn chứ?
Ám Xử
báo cáo Yêu đạo đã tới bên ngoài trấn Thanh La, e là đã bị vẻ ngoài của
chúng che mắt rồi, chắc chắn còn có một nhóm khác mai phục ở xung quanh
đây để điều khiển trận pháp, chỉ chờ hắn tự sa vào lưới mà thôi. Nếu như hắn không tới thì chứng tỏ hắn không liên quan gì với nha đầu này,
nhưng nàng vẫn sẽ bị giết chết một cách tàn nhẫn, còn nếu như hắn tới
thì Yêu đạo sẽ lập tức khởi động trận pháp.
Không phải là hắn
không nghĩ đến điểm này, cũng không phải là không hiểu hành động này
đồng nghĩa với việc nói cho người khác biết, rằng Ma Vương lớn mạnh vô
địch quan tâm đến một kẻ vô danh tiểu tốt của Tiên đạo, và về sau sẽ có
rất nhiều kẻ nhắm vào nhược điểm này.
Nhưng khi nghe thấy tiếng kêu cứu của nàng, cảm nhận nỗi sợ hãi mãnh liệt của nàng, hắn không còn lo nghĩ được gì nữa, đây gọi là quan tâm quá ắt sẽ loạn mà người ta hay nói.
Hắn đã vô ý bắt đầu thương tiếc cho nàng từ lúc nào vậy?
“Nếu bổn Vương đã liên lụy nàng, vậy thì bổn Vương sẽ đảm bảo an toàn
cho mạng sống của nàng.” Hắn đưa ra lời hứa hẹn, giọng nói và biểu cảm
đều lạnh lẽo, nhưng lại mang đến cảm giác an toàn cho người nghe.
Ôi ôi ôi, nam nhân này đúng là không tệ, đúng là càng ngày càng dễ
thương, và điểm hiếm có nhất chính là có sai thì chịu nhận. Câu đảm bảo
an toàn đó trịnh trọng làm sao, ở thời hiện đại của nàng gần như đã là
lời hứa rất hiếm hoi rồi. Không cần lời ngon tiếng ngọt, chỉ một câu này đã đại diện cho tất cả.
“Vậy chúng ta ôm nhau để chúc mừng việc hai ta đã hiểu nhau đi nào.”
Trong giây phút sống chết mà vẫn còn tâm trạng đùa giỡn, là nam nhân
thì chắc sẽ không thể nào hiểu tiếp được nữa rồi chăng. Nhưng nam nhân
mãi mãi sẽ không hiểu, nếu một nữ nhân yêu sâu sắc một nam nhân, vậy thì chỉ cần được ở bên hắn, dẫu cho nghèo hay sang, sống hay chết cũng có
còn quan trọng nữa đâu chứ?
Nàng xoay nửa người lại, cho Hoa Tứ Hải một vòng ôm thật chặt, sau đó nhân lúc hắn còn đang bận làm quen
với hành động này, nàng nhón chân lên hôn chụt một cái lên cằm hắn,
“Đóng thêm một cái dấu nữa! Từ nay về sau, sự an toàn của Trùng đây sẽ
do đại Ma Vương Hoa Tứ Hải phụ trách.”
Nàng thật đúng là biết
cách xỏ lá, thật đúng là biết thuận cọc mà leo. Hắn đã nói gì chứ, chẳng qua là muốn cứu nàng ra mà thôi, vì sao lại nghe như là hắn đã bị bán
cho nàng vậy?