“Một mối tình Tiên Ma đẹp biết bao, thì ra ý trung nhân của Ma Vương điện hạ là thất đệ tử Diêu Trùng Trùng của Bạch Trầm Hương. Ha ha, ai cũng bảo
Ma Vương điện hạ bạc tình, nhưng theo ta thấy, bọn chúng đều nói láo cả, Ma Vương đại nhân không những không bạc tình mà còn rất đa tình nữa cơ, đã biết rõ nơi này nguy hiểm mà vẫn đơn độc đến cứu.” Một giọng nói
phát ra từ trong biển lửa.
Hoa Tứ Hải lặng lẽ kéo Trùng Trùng
ra tránh sau lưng, nở nụ cười lạnh lẽo, “Long lão đại, có chuyện cứ nói
thẳng. Trừ phi ngươi quay đầu là bờ, ngược lại để bổn Vương ra khỏi trận rồi, ngươi sẽ chẳng còn cơ hội nói chuyện nữa đâu.”
Giọng nói
của Long lão đại nghẹn lại, như là sợ bởi sự lạnh lẽo trong câu nói của
Hoa Tứ Hải, nhưng lập tức lại nói tiếp: “Ma Vương điện hạ, đã đến nước
này rồi, tiểu phụ nhân đây cũng đã không còn đường lui, đối mặt với cục
diện không chết thì không thôi này, ta sao có thể bất cẩn được? Ta thà
bên sức càng bên gãy gọng cũng sẽ không để cho mình bị người khác mặc
sức hiếp đáp.” Giọng nói của bà ta đầy ý cười, nhưng lời lẽ lại dữ tợn.
Hoa Tứ Hải vung Băng Ma Đao chỉ về phía mặt đất dưới biển lửa: “Nếu đã vậy, còn chờ chi nữa?”
Long lão đại bật cười, “Hay là thả vị cô nương Tiên đạo này trước đã,
nàng ta không có liên quan đến chuyện này, chẳng qua chỉ là mồi để câu
Ma Vương điện hạ mà thôi. Tiểu phụ nhân đây vốn muốn sống an ổn dưới vây cánh của ngài, nào ngờ đâu chuyện không xong, vậy chỉ đành đắc tội Ma
Vương điện hạ rồi.”
“Ta ở đâu, nàng ấy ở đấy!” Băng Ma Đao của
Hoa Tứ Hải vẫn chỉ thẳng mặt đất, đối diện với gương mặt cười dữ dằn, tà ác, mơ hồ bên trong ngọn lửa.
Vì bảy chữ này mà lòng Trùng Trùng trở nên ngọt ngào.
Nàng cũng không phải kẻ điên mà không nhìn thấy cuộc đàm phán khi nãy
bị nứt vỡ, thái độ của Hoa Tứ Hải còn có chút ác liệt nữa. Nam nhân này
ấy à, tính tình ngang bướng quá, không cho người khác cũng không cho
mình con đường lui nào, còn ganh ghét và kẻ thù thì lại dễ gây vô cùng,
chỉ bởi hắn quá lớn mạnh, nên mới không bị tổn hại nào. Nhưng một khi đã có cơ hội thì người muốn hắn chết có rất nhiều.
Chỉ cần cho
những kẻ có ý muốn giết hắn một cơ hội dù nhỏ nhoi thôi thì hắn cũng sẽ
bị thương rất nghiêm trọng, cho nên nhất định không được để hắn gặp
chuyện, nhất định không được.
Dáng vẻ này của hắn thật là khiến người ta thương tiếc!
Mặc dù xét về võ lực thì có khả năng hắn sẽ không thua bất kỳ một ai,
nhưng người càng kiên cường thì sẽ càng yếu đuối, một khi đã bị thương
rồi thì chắc chắn sẽ không thể nào bù đắp lại được.
Hơn nữa
Long lão đại bảo nàng rời khỏi cũng không phải là có lòng tốt gì, bởi
chỉ cần nàng rời khỏi Hoa Tứ Hải nửa bước thôi thì sẽ lập tức bị giết
chết, nói không chừng sẽ còn bị mang đi làm vật cản trở đại ma đầu nữa
chứ.
Bởi vậy nên nàng không được rời khỏi hắn, hơn nữa còn phải nghĩ cách bảo vệ hắn.
Đại ma đầu cũng hiểu được điểm này nên mới không để nàng ở một mình chăng.
“Đúng, ta không rời khỏi, bà có bản lãnh thì đến đây đi.” Trùng Trùng
muốn cất bước lên trước, nhưng chỉ có thể ló nửa người ra sau lưng Hoa
Tứ Hải, “Bà đúng là một nữ nhân nham hiểm, nhưng ai cũng biết hết rồi,
bà không cần giả vờ nữa được chứ? Diễn không xong chỉ tổ khiến người ta
buồn nôn, cơm tối qua của ta cũng sắp nôn cả ra rồi đây.”
“Đúng là một đôi uyên ương vong mệnh.” Long lão đại lạnh lùng hừ một tiếng.
“Đừng trách ta không nhắc bà, đắc tội Tiểu Hoa nhà ta là không có kết
cục tốt đâu.” Trùng Trùng xuất chiêu công tâm, nghe nói trong kháng
chiến chống Nhật, bên ta dùng chính tiếng Nhật nói với quân địch ở xa,
nêu lên việc chúng xâm lăng của là hành vi bừa bãi nhục nhã biết bao,
“Bà trông coi cả Yêu đạo, không nghĩ cho mình thì cũng nghĩ cho thủ hạ
chứ. Bà đừng mang tâm lý mình gặp may mắn, không thì sẽ chết không toàn
thây, đến lúc ấy ngay cả cơ hội trùng tu cũng sẽ không còn, cuối cùng
hóa thành cát bụi, đáng sợ biết bao.”
Long lão đại lại lạnh
lùng hừ một tiếng, rõ ràng là không bị lay chuyển, “Cô nương Tiên đạo à, cô nói còn hay hơn cả hát. Nếu ta đã đi đến bước này rồi thì có chết
cũng phải đi đến cùng. Cô tốt bụng như vậy, muốn cầu xin tha giúp ta
sao?”
Trùng Trùng cười hê hê, lòng nghĩ chẳng phải là ta đang muốn kéo dài thời gian, để đại ma đầu có sự chuẩn bị hay sao.
Huống chi, nữ nhân chết tiệt này không có gì tốt, duy chỉ có khả năng
quan sát là không tệ, nhận ra nàng là ý trung nhân của Ma Vương điện hạ, còn nói thẳng ra, quả thật có thể xem như là lập được ít công trạng.
“Nữ nhân với nhau cớ gì phải làm khó nhau?” Trùng Trùng khẽ chạm vào
Khước Tà Song Kiếm trên lưng, lúc này thần kiếm cảm nhận được mối nguy
và suy nghĩ của nàng, nó đang khẽ rung, thân kiếm nóng lên, làm nàng cảm thấy như lưng mình bị điện giật vậy, “Hơn nữa ta cũng tò mò một chuyện
này, sao bà lại phát hiện ra ta? Phép Che Mắt của bổn cô nương đây là đệ nhất thiên hạ.”
Hoa Tứ Hải bất lực chớp mắt một cái, không ngờ rằng nha đầu này lại khoác lác được một cách trôi chảy như vậy.
Đệ nhất thiên hạ? Từ dưới lên đi!
Cả tóc cũng không giấu đi được, chắc là muốn giấu đi Khước Tà Kiếm và
kiếm khí của nó quá nên đã bỏ quên bản thân mình. Nhưng mà tật qua loa
thiếu thận trọng này của nàng đến khi nào mới sửa được đây?
Bạch Trầm Hương làm ăn kiểu gì vậy, không dạy nổi một đồ đệ ư? Chưởng môn phái Thiên Môn cũng chẳng ra làm sao cả!
“Còn chẳng phải là do màu tóc kỳ lạ của cô nương sao? Lúc đầu ta còn
tưởng rằng là người của Yêu đạo ta. Ha ha, Tây Bối đại nhân chắn mất tầm nhìn của ta, Ma Vương điện hạ khóa lại hơi thở và mùi hương của cô, vốn là ta sẽ chẳng phát hiện ra, nhưng ta có một thủ hạ, y đã tu luyện đôi
mắt của mình hơn ngàn năm, e là mắt của Ma Vương điện hạ cũng không bì
được với y, thế thì một phép Che Mắt đơn giản có thể làm được gì chứ.”
Trùng Trùng hơi ngờ vực, vươn tay sờ lên tóc mình thì chạm phải một
cánh hoa nơi mép tóc trên trán mình, không biết nó dính lên từ lúc nào.
Nàng muốn lấy xuống mà cánh hoa đó cứ như bị dán lên vậy không dứt ra
được, nàng tức tối dứt khoát mặc kệ nó, chỉ hỏi: “Không biến nó mất được sao?”
“Im miệng.” Nam nhân đó không màng đến câu hỏi của nàng, chỉ tặng cho nàng hai chữ lạnh như băng.
“Ha ha, ánh mắt của Ma Vương đại nhân đúng là kém quá.” Một nữ nhân chết tiệt thêm dầu vào lửa.
Trùng Trùng thấy thời gian kéo dài gần đủ rồi, vừa muốn đáp trả vài câu châm chọc thì bên tai đã truyền tới giọng nói vững vàng kiêm cương
quyết của nam nhân nọ: “Bớt nói thừa thải, muốn đánh thì cứ đánh. Bổn
Vương đếm đến ba, nếu còn chưa rút trận thì chính là đối địch với bổn
Vương! Một, hai ――”
Chữ “ba” còn chưa nói thì một cơn gió tanh
không biết từ đâu tới đã ập vào mặt, đồng thời xung quanh cũng vang lên
tiếng tru gào của yêu thú.
Nước cờ gì vậy? Jumanji[1] hay là World of Warcraft[2]?
[1] Jumanji: một bộ phim từ năm 1995, còn có tên tiếng Việt là Cuốn Sách Kỳ Bí, Trò Chơi Bí Ẩn, Trò Chơi Thần Bí…
[2] World of Warcraft: một trò chơi nhập vai trực tuyến.
Trùng Trùng đang trong trạng thái căng thẳng cực độ, chuyện bất ngờ này vừa ập đến, nàng đã lập tức rút Khước Tà Song Kiếm ra, trong cơn hoảng
loạn suýt nữa cắt phải lưng của Hoa Tứ Hải, lại bởi do tránh làm Ma
Vương điện hạ bị thương dẫn đến việc rơi khỏi nóc nhà, may mà Hoa Tứ Hải nhanh tay kéo cổ tay nàng lại, tay còn lại thì vung Băng Ma Đao lên bổ
xuống, dọc một phát, ngang một phát, nhìn thì đơn giản, nhưng trên bầu
trời lại biến hóa ra vô số thứ trông như bông tuyết vậy, trong chốc lát
đã phóng to và gia tăng thêm độ băng lạnh cho chiếc vòng bảo hộ bằng
sương lạnh đang bao bọc lấy họ này.
“Không được gây rối, ngoan ngoãn đứng đây.” Hắn nói bằng giọng nói nghiêm túc.
Trùng Trùng bĩu môi.
Có cần phải nghiêm túc như vậy không, nàng cũng chỉ muốn giúp hắn thôi mà, không cảm kích đã đành, còn nói nàng gây rối.
Đúng là pháp lực của nàng không quá cao, người như vậy đúng là có chút
ngáng tay ngáng chân trong cuộc chiến của các cao thủ, nhưng nàng có
thần khí trời ban, ngay cả Bạch Trầm Hương cũng tán thưởng ánh sáng màu
vàng kim ấy, vậy thì chắc đó là đồ tốt rồi.
Còn có Khước Tà
Song Kiếm của nàng nữa, chuyên chém yêu trừ ma ―― ý ―― nam nhân này là
Ma, chém yêu phụ đó ngược lại còn được, chứ đừng bao giờ tổn hại đến ma
đầu của nàng, phải cẩn thận, cẩn thận!
Trùng Trùng vừa nghĩ vừa vội vã gộp Khước Tà Song Kiếm vào nhau, tay trái cầm lấy cả hai thanh
kiếm, tay phải níu lấy tay áo của Hoa Tứ Hải: “Tình hình thế nào?”
“Trận tên Tinh Nguyệt, cho dù Ma Vương điện hạ có thể địch lại được với trời đất đi nữa thì cũng không ra khỏi trận pháp này được. Đây là trận
pháp bảo hộ của Yêu đạo bọn ta, hai người chịu chết đi!” Hoa Tứ Hải còn
chưa trả lời thì giọng nói của Long lão đại đã vang lên, vừa dứt lời thì không gian lại trở về sự vắng lặng ban đầu, chỉ còn tiếng thú hoang cứ
khẽ gầm từng đợt và tiếng động đậy không ngừng nghỉ khiến lòng người bất an, nghe như rất xa, lại như rất gần.
Đang lúc ban trưa, nhưng mặt trời lại sáng đến kinh khiếp, vừa chói lại vừa lạnh, hình như địa
hình cũng có sự thay đổi, không còn phân rõ đông tây nam bắc nữa, cả
khoảng trời đều như biến thành vòng tròn, dưới chân cũng mềm đi, và ngôi nhà như sắp sập xuống.
“Sợ sao?” Hoa Tứ Hải phảng phất không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, nhưng thực tế đã quan sát kỹ và rất rõ ràng tất cả rồi.
“Theo chàng thì ta sợ gì chứ.”
“Lại đây, ôm chặt ta.”
Hả? Lúc nào rồi mà ma đầu này còn đưa ra loại yêu cầu này? Trùng Trùng mừng rỡ, quyết định vẫn nên thỏa mãn hắn.
Nữ nhân mà, rộng lượng một chút, đừng nhỏ nhen như đám nam nhân.