Gã nam nhân còn đẹp hơn cả mỹ nhân này, nhất là đôi mắt đó, quả thật như là muốn cướp cả hồn phách người khác vậy.
Phượng Hoàng từ từ thu kiếm lại, kìm lòng không đặng lại nhìn vào đôi
mắt của Khổng Tước, một sức nóng bỗng chốc cấp tốc lan khắp toàn thân,
khiến nàng cảm thấy uể oải mệt mỏi, chỉ lẩm bẩm: “Ở đâu mới gặp được
Vương?”
Khổng Tước bật cười, nụ cười đó vẫn làm người khác phải ngưng thở, nhưng lại mang vẻ rất ác độc và giễu cợt: “Phượng Hoàng tỷ
tỷ, chỉ cần nhìn vào mắt ta là được rồi, ta tu hết ngàn năm, chỉ tu mỗi
đôi mắt này thôi, Bách Vũ Thúy Mang chẳng qua chỉ là thứ ngụy trang tục
tằng mà thôi.”
Phượng Hoàng ừm một tiếng chứ không trả lời, tinh thần đều đã đắm chìm hết vào sóng mắt biếc xanh của Khổng Tước rồi.
Trấn hoang, yêu lửa, con đường tối đen, yêu quái đầy rẫy, một bóng dáng cao to đang đi chầm chậm trong trận pháp nguy hiểm hỗn loạn này, vẻ
trấn tĩnh cao ngạo, ngang ngược hào hùng đó, sự tấn công của đám yêu
quái phảng phất chỉ là những con tôm tép đang múa may uổng sức mà thôi.
Tim nàng nóng lên, suýt nữa kêu thành tiếng, bóng dáng đó quen thuộc
như vậy, cho dù có chết đi cũng không thể nào quên được. Đó là người
nàng dõi theo đã hơn ngàn năm, mỗi một lần chiến đấu, nàng đều đứng sau
lưng ngài, canh giữ giúp ngài, cũng tôn sùng ngài.
Ngài to lớn
biết bao, mọi vật trên đời này với ngài chẳng qua chỉ là đám sâu bọ mà
thôi, một nam nhân như vậy không đáng làm chúa tể của trời đất hay sao?
Nhưng mà, nam nhân đã chiếm lấy cả trái tim nàng này tay phải cầm Băng
Ma Đao, tay trái kéo theo một nữ nhân, đó là thất đệ tử Diêu Trùng Trùng của Bạch Trầm Hương!
Ngài vì nữ nhân đó mà tự bước chân vào
hiểm nguy; ngài ngăn chặn đám rắn vì ả; ngài ôm lấy ả tránh đi tình cảnh nguy cấp; ngài cho phép ả đến gần mình, hôn mình, ôm mình; thậm chí còn tạo ra một trận tuyết, thà rằng để mình tổn hao pháp lực cũng phải tạo
một con rồng tuyết để bảo vệ cho ả khỏi bị tấn công.
Ngài chưa
từng tốt như vậy với bất kỳ một ai, cho dù là nàng cũng chưa từng thấy
qua một tia dịu dàng như thế này trong mắt ngài.
Sự dịu dàng
của ngài rất lặng lẽ song rất quý giá, ngài không nói một lời nhưng hành động của ngài đều thâm nhập vào lòng người. Sự dịu dàng này xuất hiện
trên người một nam nhân như ngài khiến cho tất cả mọi thứ trên đời đều
trở nên trân quý.
Đáng tiếc, tất cả đều không phải vì nàng!
Nước mắt rơi xuống còn lạnh hơn cả gió đêm, trái tim vỡ tan thành cát
bụi. Tình cảm chôn giấu dưới đáy lòng suốt bao năm, tâm ý chưa từng bộc
lộ lúc này đây điên cuồng ào ra mà không một dấu hiệu báo trước, nhưng
trong một phút sau liền tan biến thành tro bụi.
Thì ra tình cảm thật sự không phải được tính bằng thời gian!
Cứ tưởng rằng ở bên cạnh ngài lâu nhất, cứ tưởng rằng ngài sẽ không yêu bất kỳ một nữ nhân nào, cứ tưởng rằng sau tuổi đời dài đằng đẵng, nàng
sẽ có thể hưởng thụ được sự quyến luyến của ngài dù cho chỉ là một ánh
mắt, nhưng chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra, ngài đã gặp Diêu Trùng Trùng.
Nha đầu ti tiện đó xuất hiện ở mười châu ba đảo không quá một năm, gặp
mặt Ma Vương không quá mấy lần, nhưng lại có thể khiến cho Ma Vương lạnh lùng như băng bất giác dành rất nhiều sự quan tâm cho mình.
Ả
có gì tốt? Khuôn mặt? Dáng người? Võ công? Hay là thật lòng? Diêu Trùng
Trùng không có điểm nào bì được với nàng, vì sao lại có thể làm cho
trong mắt Vương chỉ có mỗi mình ả?
Ả biết yêu thuật ư?
Tuy ả là kiếm tiên, nhưng nhìn màu tóc của ả, không biết chừng là yêu vật tu tiên nữa? Không thì cớ gì Vương lại động lòng?
Hoặc là Vương có kế lớn gì đó, ngài chỉ đang lợi dụng nữ nhân này mà
thôi. Nhưng Vương là người kiêu ngạo như vậy, sao có thể bán đứng tình
cảm của mình chỉ vì một chút ít lợi ích được?
Động lòng rồi
chăng? Xem ra chắc chắn là ngài đã động lòng rồi! Vậy nàng phải làm sao
đây? Nàng dõi theo ngài đã ngàn năm rồi, không thể để nó cứ vậy thành
công dã tràng được.
“Nhìn thấy rồi chứ? Phượng Hoàng tỷ tỷ, Ma
Vương rất che chở cho nha đầu ti tiện đó.” Giọng nói dễ nghe của Khổng
Tước lại vang lên, nhưng lại như đổ dầu vào lửa, “Còn có rất nhiều
chuyện mà tỷ không biết đâu.” Y chớp mắt, trong con ngươi xuất hiện thêm cảnh tượng khác ――
Trên núi Vô Cùng, Ma Vương ném Tỏa Lân Long ra đánh bay tảng đá to sắp nện trúng Trùng Trùng; đá Liệt Địa bị phá,
Ma Vương đã rút Băng Ma Đao vốn đang thay thế cho đá Liệt Địa ra, thà để mất mảnh đất Lạc Lối, để tháp Thông Thiên bị hủy chỉ để cứu Diêu Trùng
Trùng trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Thì ra, vì lý do này mà ngài thất bại!
Nàng cứ mãi không hiểu, với sức mạnh của Ma Vương và với sự bí mật của
kế hoạch dựng tháp Thông Thiên thì làm sao lại bị thất bại được, thì ra
là ngài yêu mỹ nhân từ bỏ giang sơn, bỏ đi cơ hội duy nhất để lên Thiên
giới chỉ vì một nữ tử tầm thường! Làm hại bản thân phải tìm một con
đường gian nan nguy hiểm khác để hoàn thành ước nguyện.
Mối
tình này sâu nặng lắm ư? Nếu không thì chính là Diêu Trùng Trùng biết
yêu pháp, vì thế đã làm Ma Vương mê muội! Phải nghĩ cách giúp Vương tỉnh lại, nhất định phải khiến ngài hiểu rằng mình đang phạm phải sai lầm.
Có lẽ ―― giết chết Diêu Trùng Trùng chính là biện pháp duy nhất!
“Vì sao lại cho ta biết những điều này?” Nàng hỏi một cách yếu ớt, tốc
độ nói rất chậm, giọng nói còn có chút không rõ, như là đang nói mớ vậy.
“Bởi vì vị trí thứ năm của Tinh Nguyệt trận cần có một người có Ma khí
trấn giữ.” Cuối cùng Khổng Tước cũng nói ra mục đích y đến đây, “Muốn
giết chết nha đầu tóc đỏ xấu xa đó không? Phượng Hoàng tỷ tỷ chịu giúp
bọn ta giữ trận, thì cả hai bên chúng ta đều có lợi đấy. Lẽ nào Phượng
Hoàng tỷ tỷ cứ như vậy để mặc Ma Vương bị mê muội, chắp tay dâng Ma đạo
cho Tiên đạo sao?”
Không được, tất nhiên là không được.
Khổng Tước không nói tiếp đoạn sau: Ma khí của người trấn giữ ở vị trí
thứ năm phải được sự phẫn nộ khuấy động, mà trên đời này không có gì
phẫn nộ hơn sự đố kỵ trong tình yêu. Long lão đại đã sớm biết chuyện
Phượng Hoàng yêu Ma Vương, một nam nhân như Ma Vương đây, chắc chắn bất
cứ nữ nhân nào đi theo hắn suốt trăm ngàn năm đều sẽ động lòng cả thôi.
“Có tổn hại đến Vương chứ?” Phượng Hoàng hơi động lòng, nhưng cũng có chút lo lắng.
Khổng Tước thở dài một hơi, như là đang tự giễu, “Ma Vương điện hạ là
người thế nào, một ao nước nhỏ sao có thể nhốt được con thuồng luồng
chứ? Quan trọng là phải giết chết nha đầu ti tiện đó! Chỉ cần ả chết đi, Ma Vương ắt sẽ hồi tâm chuyển ý, làm việc cũng sẽ không mất tập trung
nữa, mà thần binh bát kiếm của Tiên đạo bị mất đi một, uy lực sẽ giảm
mạnh, qua đó cũng sẽ không còn uy hiếp gì lớn đến hai đạo Yêu, Ma chúng
ta rồi.”
Nha đầu ti tiện đó là kẻ thù của y, ả biết bí mật của y với Rồng Đen,
là ả nhiều chuyện hại hắn không có được Chân Nguyên của Ma Vương, là ả
ngăn chặn làm y mất đi một cánh tay, từ một người hoàn mỹ biến thành kẻ
tàn tật.
Ả phải chết, có chết thảm thiết đến đâu cũng không làm giảm được nỗi hận trong lòng y.
Diêu Trùng Trùng biến thành đá lăn vào trấn Thù Du, không một ai nhận
ra, chỉ có đôi mắt tu luyện cả ngàn năm của y là nhìn thấy rõ mồn một,
sau khi báo cho Long lão đại rồi mới lập ra kế dụ Ma Vương quay trở về
trong trấn.
Lúc ở núi Vô Cùng y thấy rõ ràng là trong tim Ma
Vương có nữ nhân đó, cho nên Diêu Trùng Trùng là mồi nhử tốt nhất, mặc
dầu có chút mạo hiểm, nhưng nó đáng được thử một lần.
Với y mà
nói, y vừa nịnh nọt Long lão đại, chờ xong chuyện sẽ được ban thưởng to
và đề bạt, lại vừa có thể giết chết nha đầu đó và Ma Vương, báo mối thù
của y!
“Diêu Trùng Trùng phải chết!” Y lại gào lên một câu,
trong mắt bắn ra hai luồng sáng xanh biếc, chiếu thẳng vào trong đôi mắt đã đờ đẫn của Phượng Hoàng, nghe thấy Phượng Hoàng căm hận cứ mãi lặp
lại năm chữ này thì y biết cuối cùng cũng khiến cho nữ quân sư của Ma
đạo nghe theo sự điều khiển của mình.
Nữ nhân ấy à! Đều là thế này.
Có thể sẽ thông minh hơn nam nhân, pháp lực mạnh hơn nam nhân, nhưng
cuối cùng vẫn không thoát khỏi chữ “tình”, khi gặp phải người nam nhân
hợp ý mình thì đều sẽ trở thành ngu xuẩn.
Nhưng nếu thật sự giữ được tỉnh táo, vậy cũng có thể xem là tình yêu đó không phải chân tình rồi.
Y cảm giác ngày được rửa hận đã đến ngay trước mắt rồi, nên đắc chí dẫn Phượng Hoàng đi ra khỏi trấn. Nhưng vừa bay qua cổng thành, đáp xuống
mảnh đất trải đầy cỏ xanh bên ngoài trấn thì sau lưng vang lên tiếng
cười khẽ.
“Mỹ nhân, đưa Phượng Hoàng nhà ta đi đâu vậy?” Giọng nói rất hay vang lên.
Quay đầu nhìn, thì ra là Tây Bối Liễu Ty.
Trên người hắn chỉ có chiếc áo lụa trắng dùng mặc bên trong quần áo
thường ngày, nút còn chưa cài xong, để lộ ra lồng ngực rộng lớn, chân
không đi giày, mái tóc dài cũng tùy ý xõa ra, rõ ràng là đã vội chạy đến đây.
Nhưng ăn mặc như vậy phối với dáng vẻ lười biếng nhàn hạ
của hắn thì lại toát lên vẻ tao nhã cao quý không thể hình dung bằng
lời, còn quyến rũ hơn cả đám Rồng thần trong Long tộc.
Tim y
đập thình thịch, trong một phút không nói năng được gì. Lần đầu tiên
trông thấy Tây Bối đại nhân này ở trấn Thù Du thì y đã cảm thấy người
này là rồng trong biển người, là Ma đầu cao quý nhất trong Ma đạo rồi.
“A, thì ra không phải là mỹ nhân, mà là mỹ nam tử bắt cóc mỹ nhân.” Tây Bối từ từ đi về trước, nhìn thì không nhanh không chậm, nhưng trong
chốc lát đã đến được trước mặt hai người.
Lúc này Khổng Tước
mới ý thức được sự nguy hiểm, y rút hai chiếc lông vũ dài ra, kề vào cổ
của Phượng Hoàng vẫn đang đứng như trời trồng, “Tây Bối đại nhân dừng
bước, bổn đạo chỉ muốn nhờ Phượng Hoàng tỷ tỷ giúp chút việc, vài hôm
nữa sẽ đưa tỷ ấy trở về, Tây Bối đại nhân không cần phải nhọc lòng đâu.”