Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 167: Ma Vương không chết, Yêu không thể sống



“Đùng”một tiếng, bầu trời bên trong Tinh Nguyệt trận bỗng xẹt qua một tia chớp dữ tợn.

   Mặt trăng vàng phảng phất cả thế gian đều trở nên cũ kỹ bạc màu vậy, ánh sao còn chói hơn cả vô số đôi mắt yêu, quả thật khiến người khác không thể nào ngẩng đầu quan sát được.

Gã hùng yêu nọ vốn đã yếu đi đột nhiên gào rú điên cuồng, sức mạnh tăng vọt, đứng thẳng thân mình gầm lên, sự vật lộn trước khi chết đã làm sục sôi sức mạnh cực đại của gã, trong phút chốc Hoa Tứ Hải không còn sức để tiếp tục tấn công, chỉ có thể tự vệ.

Những yêu thú nhỏ may mắn được sống sót khác vốn đang sợ hãi co rúm trong một góc bị lây nhuốm Yêu khí của gã cũng háo hức lên, bọn chúng không vây đánh Hoa Tứ Hải được, bèn liều mình lao về phía Trùng Trùng.

Tình hình trận lập tức thay đổi, mang đến cảm giác như chiếc nồi áp suất được tăng thêm một cái vung vậy, cả không khí cũng trở nên lạnh lẽo.

Trùng Trùng giật mình vội vàng cầm một nắm hoa Bạch Cốt lên “chăm sóc” chúng. Tuy những yêu thú này có hình thể nhỏ, một số lớn lại bị gã hùng yêu kia phát điên giết mất, nhưng chúng vẫn khiến Trùng Trùng bối rối tay chân. Sau khi giết được một con yêu thú thì một con khỉ có cánh đã sắp bay đến trước mặt nàng rồi!

Mà nàng còn chưa thở kịp thì đã nghe thấy tiếng xé gió ở phía trước.

   Nàng bị tấn công kiểu như vậy đã rất nhiều lần rồi, không cần đoán cũng biết đó là yêu tiễn đã lâu rồi không xuất hiện, nhưng nàng cảm thấy như yêu tiễn lần này rất đặc biệt, sức mạnh và tốc độ đều gia tăng một cách khác thường.

Trong cơn nguy cấp, nàng đổ người xuống theo bản năng để tránh.

   Nhưng mũi yêu tiễn này được tạo thành từ hơi thở cuối cùng của kim điêu yêu, lại được bắn ra trong lúc sức mạnh của Tinh Nguyệt trận được gia tăng, nên khí thế của nó không hề tầm thường, cho dù Trùng Trùng có trong cơn nguy cấp lại lần nữa kêu gọi thần khí màu vàng kim từ bàn tay quay về trên cơ thể, tạo thành vòng sáng bảo hộ thì nàng vẫn cảm nhận được mũi nhọn của yêu tiễn chạm đến da thịt vùng lưng của mình, mang đến cơn đau lạnh buốt.

Nàng cắn răng nhắm mắt lại, nghĩ thầm cho dù có bị tên bắn xuyên tim, vong mạng tại trận thì cũng không được kêu lên, vì như vậy sẽ làm đại ma đầu mất tập trung, khiến chàng lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Nhưng đợi vài giây mà không hề thấy đau, thay vào đó là tiếng “ầm” vang lên, yêu tiễn bị một sức mạnh cực lớn đánh cho nát vụn không còn một mảnh. Ngẩng đầu nhìn lên, một sợi xích dài ánh lên sắc bạc đang mau chóng quay trở về trong tay Hoa Tứ Hải.

   Trong khi giằng co với hùng yêu, và dưới tình huống chỉ mành treo chuông, đại ma đầu cũng không hề quên lời hứa bảo vệ cho nàng!

Nhưng Trùng Trùng không có thời gian để cảm động, chỉ có căng thẳng, bởi vì nàng thấy rõ ràng Hoa Tứ Hải vì cứu nàng mà để mất đi cơ hội tấn công hiếm có của mình. Trong lúc Tỏa Lân Long còn chưa quay về, gã hùng yêu đó đã tung một chưởng khí thế đất lìa đá vụn ra, gió từ một chưởng của gã tạo ra thậm chí còn cuốn bay cả những tảng đá to ở xung quanh.

   Trong lúc cấp bách, Hoa Tứ Hải tránh không kịp, chỉ đành vung đao chống đỡ, đao khí từ Băng Ma Đao và hùng chưởng khổng lồ va vào nhau phát ra một tiếng vang trầm đục ngắn ngủi. Hắn dốc hết sức lực để đứng vững, hai chân đã lún sâu vào trong bùn đất, nhưng vòng sáng hộ thể vẫn bị sức mạnh động trời này đánh tan, cơ thể còn bị sức mạnh đó đẩy lùi về sau mười mấy mét, tạo thành một rãnh sâu dưới mặt đất, cuối cùng phải cắm Băng Ma Đao xuống đất và trong những tia lửa bắn tung tóe, hắn mới có thể dừng lại được.

Hắn cố nén lại cơn đau trong tim, không mở miệng nói tiếng nào, ngoan cố nuốt luồng nhiệt nóng nơi cổ họng xuống, nhưng vẫn có một vệt máu ngăn không được chảy ra từ khóe miệng, tiết lộ bí mật rằng hắn đã bị thương.

Tim Trùng Trùng lập tức thắt chặt lại, thấy gã hùng yêu đó không chờ Hoa Tứ Hải đứng vững đã tung chưởng thứ hai ra, nàng cũng không quan tâm gì nữa, trong đầu chỉ nghĩ phải đến trước mặt đại ma đầu để bảo vệ hắn mà hoàn toàn quên mất có một câu nói gọi là “lấy trứng chọi đá”.

Hắn vì cứu nàng nên mới mất tập trung, suy cho cùng vẫn là nàng liên lụy hắn, cho nên nàng cũng phải cứu hắn!

   Trùng Trùng gắng sức nhảy lên, đồng thời rút Khước Tà Song Kiếm ra, tất cả mọi thứ nàng đều làm theo bản năng. Thật ra nếu suy nghĩ bằng đầu óc thì sẽ biết được ở khoảng cách xa như vậy, nàng không thể nào nhảy tới được, nhưng bởi luồng chân khí cứ luôn làm theo suy nghĩ của nàng mỗi khi gặp nguy hiểm ấy đã tỏa ra một vầng sáng, và đã thật sự đưa nàng đến trước mặt gã hùng yêu.

Tất cả đều được làm rất tự nhiên mà không kịp tính toán, thậm chí nàng còn quên mất Khước Tà Kiếm không có thần khí thì sẽ chỉ là hai món đồ bình thường mà thôi. Nhưng nàng mặc kệ, mắt cũng không chớp, khoảnh khắc sắp đến gần trước mặt hùng yêu thì vung kiếm lên chém một phát.

Bạch Trầm Hương từng nói, muốn dẫn gọi chân khí di chuyển thì phải tập trung suy nghĩ đến bộ phận muốn nó di chuyển đến, suy nghĩ càng chính xác thì sẽ càng sử dụng chân khí thành thạo hơn.

Mà ngay vào lúc này, bởi vì Trùng Trùng quá quan tâm đến Hoa Tứ Hải, đến mức hoàn toàn không lo nghĩ gì cho sự an nguy của mình, chỉ một lòng muốn ngăn cản hùng yêu, cho nên suy nghĩ không chỉ tập trung lại mà còn lớn mạnh một cách khác thường, chân khí vàng kim trong cơ thể không kiêng nể gì đã bộc phát ra ngoài.

Nàng cảm thấy tứ chi ấm nóng như bị tan chảy, chân khí cứ chảy điên cuồng trong cơ thể, Khước Tà Song Kiếm trên tay chưa bao giờ có ánh sáng tím xanh rực rỡ và sắc bén như vậy, vung kiếm từ trên cao xuống như li ti gấm ngọc, tuyệt đẹp cũng tràn đầy sát khí.

Hùng yêu vừa tung chưởng bên phải ra thì hai luồng sáng tươi đẹp cắt ngang qua, hai bàn tay gấu lẳng lặng rơi xuống đất, kèm theo với tiếng kêu thét thê thảm chính là máu tươi bắn tung tóe.

Song, tuy tay đã không còn, nhưng chưởng đã tung ra, Trùng Trùng dồn toàn bộ sức mạnh vào Khước Tà Kiếm, còn bản thân mình thì không chút phòng vệ nào, nên chưa kịp thu kiếm lại thì đã bị gió từ hùng chưởng quét bay ra xa như lá rụng mùa thu.

Hoa Tứ Hải mặc kệ cơn đau nơi lồng ngực, tay tung Tỏa Lân Long muốn kéo Trùng Trùng về bên mình, nhưng quả thật Trùng Trùng bị quét đi với tốc độ quá nhanh, ngay cả thân người của nàng mà Tỏa Lân Long cũng không đến gần được, hắn chỉ đành trơ mắt nhìn bóng dáng nàng bị bóng đêm trong Tinh Nguyệt trận nuốt gọn.

Cùng lúc đó và gần như là phản ứng tự nhiên trong chiến đấu, hắn tung người lên cao, từ trên không bổ thẳng đao xuống đầu hùng yêu. Trong tiếng quát dữ dội, sự giận dữ và sự đau đớn kỳ lạ đã khiến một đao này sử dụng hết tất cả pháp lực còn sót lại của hắn.

Hùng yêu bị Khước Tà Kiếm chém đứt hai tay, đã đau đến lăn lộn dưới đất, gào thét ầm ĩ, thuật điều khiển yêu của Long lão đại lập tức bị phá, nhưng gã cũng không còn năng lực để chống lại một đao này nữa, đường vòng cung tươi đẹp lóe ánh sáng bạc xẹt qua đôi mắt đỏ như máu của gã, sau đó trên đỉnh đầu truyền đến cảm giác man mát.

Băng Ma Đao quá mạnh, quá nhanh, cũng quá sắc, khiến hùng yêu chưa kịp cảm nhận được cơn đau đớn, chỉ thấy cảnh vật trước mắt bị tách thành hai nửa, phương hướng đã bị méo mó.

Gã không nhìn thấy từ đầu đến chân của mình đã bị bổ ra làm đôi, máu tươi bắn tung tóe, nhưng thấy được người đã giết gã là Ma Vương cả chân cũng chưa chạm đất đã lộn người trên không trung, cấp tốc bay về phía Trùng Trùng biến mất.

Bên ngoài trận, mặc dù rất sợ Long lão đại nhưng thỏ yêu vẫn không ngăn được tiếng kêu thất thanh của mình.

   Vị trí trấn giữ Tinh Nguyệt trận năm nay đã mất đi ba, huynh đệ hùng yêu với danh xưng võ dũng đệ nhất Yêu đạo đều tử trận, hùng huynh chết càng thê thảm hơn, ả thậm chí còn không thấy linh hồn của chúng lìa xác quay về Quỷ đạo nữa là.

Băng Ma Đao đáng sợ quá, kẻ chết dưới đao hoàn toàn không có hy vọng được tái sinh và tu lại, điều đó đại diện cho cái chết vĩnh hằng, ai cũng không gánh vác nổi, càng không thể chịu được.

Chạy thôi! Mau chạy thôi!

Ả đứng dậy, nhưng không động đậy được, bản thân ả và Khổng Tước vốn nhanh hơn ả một bước đều bị một chiếc đuôi rắn chia làm hai nhánh quấn lấy.

“Chúng ta còn chưa thua đâu!” Long lão đại với sắc mặt xám như tro tàn, nhưng lại nhuốm một màu đỏ đáng sợ bỗng mở miệng nói, “Nữ nhân ti tiện của phái Thiên Môn đó còn chưa rõ sống chết, đợi lúc Ma Vương yếu lòng, chúng ta sẽ ra tay!”

“Nhưng mà ――” Mồ hôi Khổng Tước chảy như mưa, y quay đầu, thấy Phượng Hoàng vẫn ngẩn ngơ như cũ.

   “Các ngươi phải hiểu điều này, Ma Vương bắt buộc phải chết, nếu không thì Yêu đạo sẽ không có ngày được yên ổn! Mạng của các ngươi sớm muộn gì cũng là của hắn.” Long lão đại nói bằng giọng căm hận, “Mau đi trấn giữ hai vị trí khác, phân thân của ta sẽ lo vị trí còn lại!”

Khổng Tước và thỏ yêu sợ tới bủn rủn tay chân, nhưng hai người đều biết Long lão đại nói đúng, bây giờ chính là cơ hội cuối cùng, nếu Ma Vương không chết, vậy thì bọn chúng sẽ không được sống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.