Trước ngực là cơn đau đớn như bị vạn tiễn xuyên tâm, nhưng Hoa Tứ Hải
không còn lòng dạ nào để quan tâm đến nó, chỉ dồn pháp lực vào đôi mắt,
sốt ruột tìm kiếm bóng dáng ấy.
Nàng mặc trang phục màu đen, mà hắn gần như đã mất hết pháp lực, muốn tìm được nàng trong trận pháp tối đen như mực này quả thật rất khó. May mà hắn đã đảo qua một lượt trên
không của trấn rồi, lúc quay người lại phát hiện dưới mặt đất phát ra
ánh sáng tím xanh cực kỳ yếu ớt của Khước Tà Kiếm.
Thần kiếm
trời ban rất có tính người này chuyên chém yêu trừ ma, nhưng vào lúc này lại đang không ngừng kêu gọi một ma đầu đến cứu chủ nhân của chúng.
Hắn đáp xuống đất, trông thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang cuộn mình lại khẽ tựa trên thành giếng, trông yếu ớt mệt mỏi như một chú chim nhỏ bị
thương vậy. Ôm nàng vào lòng, nàng yên lặng như đã không còn trên cõi
đời này nữa, sự chua xót khiến cho cảm xúc kỳ lạ trước nay chưa từng
thấy trong tim hắn bộc phát.
Đây còn là nàng không? Đã không phải rồi.
Từ ngày quen biết nàng đến nay, nàng vẫn luôn tràn trề sức sống, đa mưu túc trí, chuyện gì cũng làm theo cảm tính, đủ kiểu thủ đoạn, chưa bao
giờ lo nghĩ đến hậu quả, cứ như nàng chính là trung tâm của cả mười châu ba đảo vậy.
Có lúc hắn thấy nàng quá ầm ĩ làm hắn rối loạn
không yên, quấy nhiễu cuộc sống bình lặng của hắn, về sau nàng càng
chiếm cứ cả thời gian về đêm của hắn, cứ mãi nói những chuyện nhàm chán
với hắn.
Nhưng không ngờ nàng còn xấu xa đến mức khi hắn đã bắt đầu quen với sự ầm ĩ của nàng thì nàng lại bỗng chốc ngừng lại tất cả,
không còn tỏa sáng, không còn nhiệt tình, không còn nói cười rôm rả, làm hắn cảm thấy kẽ hở có thể để cho một chút ánh sáng và không khí xâm
nhập vào trong tim ấy bất chợt khép lại, trái tim lần nữa trở nên u tối.
“Trùng Trùng.” Hắn đè thấp giọng gọi tên nàng một cách tự nhiên.
Nhưng nàng không đáp lời, cũng không động đậy.
Cảm xúc sợ hãi, giận dữ, thêm sự đau đớn lạ kỳ cứ trói buộc và khẽ lan
ra trong tim hắn đồng thời trỗi dậy, khiến hắn mất hồn trong giây lát.
Mà giây lát này trong mắt Long lão đại ở ngoài trận lại là cơ hội quý
báu hiếm có ―― Lúc này cả người Ma Vương điện hạ đều có sơ hở, một con
người lớn mạnh khó địch cũng có lúc yếu ớt không chịu nổi dù chỉ là một
cú đánh!
“Khởi động trận pháp!” Bà ta kêu lên một cách quái dị, sự căng thẳng vì ngàn cân treo sợi tóc, sự mừng rỡ vì sắp giành được
thắng lợi, sự xúc động vì cuối cùng cũng giữ được mạng sống, tất cả mọi
cảm xúc khiến bà ta biến cả giọng, giọng nói trở nên dồn dập và khàn đi.
Ma Vương sắp bị hủy diệt cùng với người yêu của hắn bên trong trận pháp rồi, mất đi sự kiềm hãm của Ma Vương, người của Ma đạo sẽ không còn tin tưởng và phục tùng ai nữa, sẽ như một chậu cát khô (chỉ sự chia rẽ,
không đoàn kết), và phái Thiên Môn không rõ đầu đuôi sẽ không ngừng
tranh chấp với Ma đạo.
Đến lúc ấy, Yêu đạo sẽ ngư ông đắc lợi, và ngày xưng bá sẽ không còn xa nữa!
Song ba vị trí khác của Tinh Nguyệt trận không hề được khởi động, thậm chí cả vị trí của bà ta cũng vậy.
Nhưng đích xác là bà ta có sử dụng pháp lực vào nó mà, vì sao trận pháp không hoạt động? Bà ta hoảng hốt quay đầu, sợ hãi khi nhìn thấy một
thanh kiếm lóe ánh sắc nhọn đang đặt trên cổ mình, mũi kiếm lạnh như
băng đang chĩa thẳng vào cổ họng bà ta, bà ta sợ đến nỗi không ngăn được phải run rẫy.
“Long lão đại, ngấm ngầm gây hại cho người khác
không phải là chuyện kẻ đứng đầu một đạo nên làm.” Một giọng nói lười
nhác có hơi tùy tiện nhưng thật ra rất trầm tĩnh vang lên từ sau lưng bà ta.
Là Tây Bối Liễu Ty! Là hắn!
Nhưng không phải hắn
đang không rõ sống chết hay sao? Sao bây giờ lại tràn trề tinh thần đứng sau lưng bà ta? Sao có thể? Lẽ nào bà ta dùng sức quá độ, nên sinh ra
ảo giác?
Không, không đúng, cảm giác cái chết cận kề và xúc cảm từ thanh kiếm này chân thật đến vậy, tu vi ngàn năm của bà ta không thể nào để xảy ra chuyện cảm nhận sai được!
Mũi kiếm không quá sát, nhưng lại cố định bà ta, để bà ta chỉ có thể thấp thỏm quay trước quay sau mà thôi.
Ở phía trước, pháp lực bà ta sử dụng bị một bức tường hơi làm cho tan
hết; phía sau, hữu đạo thủ Mã Tiểu Giáp bình tĩnh linh hoạt của Ma đạo
đang kề kiếm trên cổ bà ta; mà Khổng Tước và thỏ yêu cùng xám cả mặt
cũng bị người của Ma đạo khống chế.
Có vài người vóc dáng quái dị đang đứng trong một đám người của Ma đạo.
Có lẽ không nên nói tất cả là người, vì trong đó có người có yêu có
thú. Một thiếu niên xinh đẹp mười sáu, mười bảy tuổi, vóc người cao gầy, quần áo và màu tóc đều là trắng đen đan xen, trên gương mặt đẹp đẽ cực
kỳ là ánh mắt mơ màng và buồn bã, túi áo y cứ động đậy như cất giấu động vật gì bên trong vậy; một tiểu đạo sĩ hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ hiền
hậu không mặn mà, nhưng ánh mắt lại ôn hòa, vừa nhìn đã biết là người
tài giấu mình dưới lớp vỏ đần; một con chó con thần khí lan tỏa, lúc này đang dữ dằn trừng bà ta, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa;
Cuối cùng là một con lừa con có đầu nhỏ màu xám, bốn vó màu đen, lông
mềm mại sạch sẽ, trên đó có đôi mắt tuyệt đẹp và một thứ như đôi tai.
Bà ta biết nó!
Con lừa này là đối thủ số một của bà ta, là kẻ làm bà ta ăn không ngon
ngủ không yên, vì sao nó lại ở đây? Lẽ nào bà ta bị hỏng chuyện là do
con lừa này? Mà bọn chúng làm sao gặp được người của Ma đạo vậy?
Lại nhìn ra sau, Tây Bối Liễu Ty đang nửa nằm trên một chiếc ghế bập
bênh, dưới ghế có xà khiêng, có thể thấy rõ là hắn được thủ hạ khiêng
đến đây. Sắc mặt hắn trắng bệch lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng sự quý
phái và tao nhã vốn có sẵn đó thì không hề thuyên giảm, thêm vào chút
tiều tụy của bây giờ thì cho dù có bệnh liệt giường, hắn cũng vẫn có thể khiến nữ nhân phải rộn ràng vì hắn.
“Tây Bối đại nhân vẫn khỏe chứ?” Sự kích động vì thất bại trong phút cuối cùng sự tuyệt vọng cho
kết cục của mình khiến bà ta buông lời trào phúng, đồng thời đầu óc cũng xoay chuyển, tìm cơ hội bỏ chạy.
“Nhờ ơn Long lão đại, ta khỏe đến không còn khỏe hơn, may mà bổn đại quan nhân có phúc lớn mạng, uổng phí công sức cho kẻ tiểu nhân đã ám sát ta. Ái chà, người ta hay nói số trời khó tránh mà!” Tây Bối vừa bình thản nói vừa giơ tay lên khua ngón tay.
Ám Xử lập tức hành động, hắn di chuyển trong nháy mắt đã
lấy đi chậu nước bằng sứ trên tảng đá được năm người trấn giữ trận pháp
vây quanh, đặt trước mặt Tây Bối.
Tây Bối chỉ khom người thôi mà đã đau đớn toàn thân như động tác khua tay khi nãy rồi.
Tuy nơi xương bị gãy đã mau chóng nối lại, nhưng nội thương còn nghiêm
trọng hơn những gì hắn tưởng tượng, tiếc rằng hắn không có thời gian để
yên tĩnh dưỡng bệnh, phải ngựa không ngừng vó đi tiếp viện cho Tiểu Hoa.
Tặc Tiểu Tâm cô nương quả không nhục với sứ mệnh, thậm chí còn đưa tin
đến Người Vượt Biển sớm hơn so với dự định, một đội Ma binh tinh nhuệ
được cử đến đánh bại nhanh gọn đám Yêu đạo đang giằng co với bọn Mã Tiểu Giáp, nửa giết nửa bắt nhốt chờ chỉ thị của Tiểu Hoa, sau đó họ lập tức lên đường đến trấn Thù Du.
Hắn không được đi lại mạnh, càng
không được bay bằng vũ khí, từ lúc xuất đạo đến nay, đây là lần đầu tiên để người khác khiêng hắn chạy tứ tung, có thể sánh được với các đại lão gia tác oai tác quái ở Nhân đạo rồi.
Nhưng còn chưa đến nơi mà tình cảnh đã lộ vẻ nguy hiểm đáng sợ rồi, hắn đoán chắc Tiểu Hoa đã đại chiến rất nhiều ngày với Yêu đạo rồi, tuy chưa thua nhưng cũng đã ở vào thế nguy cấp.
Đang lúc đẩy nhanh tốc độ đoàn người, hắn gặp
được một đám người quái lạ, có lừa có chó, có Cửu Mạng và một trong đệ
tử bát kiếm, sau khi tìm hiểu thì biết những người này cũng đang vô tổ
chức đi đến trấn Thù Du để cứu Trùng cô nương.
Đạo sĩ trẻ kia
tên Ôn Đạo Ất, xếp thứ sáu trong đệ tử bát kiếm, Tây Bối đã gặp qua y
tại núi Vô Cùng, nên hắn cũng không nghi ngờ gì, bèn dẫn theo họ đi,
cũng tiện cho việc giám sát.
Ôn Đạo Ất nói trận pháp này tên là Tinh Nguyệt, nơi trấn giữ trận nằm trên ngọn núi ở phía trên trấn. Y
còn nói, năm người trấn giữ trận pháp sẽ vây quanh chậu nước hiển thị
cảnh tượng bên trong trận, còn có thể liên lạc với người trong trận, bây giờ hắn nhìn thử, quả thật đúng như vậy.
Nhưng Tây Bối không
tin một tiểu đạo sĩ như Ôn Đạo Ất biết những chuyện này, chắc chắn có
liên quan đến con lừa ấy. Nhưng bây giờ hắn không có thời gian quan tâm
chuyện nhỏ nhặt này, cả tâm trí hắn đều tập trung quan sát chậu nước,
bên trong là cảnh tượng cả thị trấn tả tơi tiêu điều như vừa chiến
tranh, không một dấu vết của sự sống, trong trận pháp rộng rãi vắng vẻ
chỉ có mỗi Tiểu Hoa ngồi bên giếng nước ôm lấy một Trùng Trùng không
động đậy chút nào thôi.