Thật ra khi thần khí bên trong cơ thể nàng phá vỡ lớp Ma khí cản trở mà bộc phát ra ngoài thì Ma Nguyên cũng đồng thời trồi lên trên cổ họng
nàng rồi, song tuy nàng không cử động được, nhưng vẫn hiểu được Ma
Nguyên này rất quan trọng với đại ma đầu, bởi vậy nên nàng cắn chặt hàm
răng cố gắng không nhổ nó ra, cho đến khi hắn tự mình lấy về.
Nàng thấy hắn mở mắt trận bên dưới giếng nước sau đó đến trên đỉnh núi,
nhìn thấy Tây Bối Liễu Ty với gương mặt của người bệnh, thấy lục sư
huynh đáng yêu, A Đẩu, Vạn Sự Tri lấp lấp ló ló, một con lừa đáng nghi,
và cả —— Cửu Mạng.
Nàng không biết vì sao Cửu Mạng lại không
nghe lời mà đưa A Đẩu và Vạn Sự Tri đường sá xa xôi đến đây tìm nàng,
cũng không biết họ làm sao gặp được lục sư huynh, càng không biết lai
lịch của con lừa nọ và lý do Tây Bối bị thương, nhưng nàng biết mình đã
vô ý đặt chân vào cái thòng lọng mà Yêu đạo muốn bẫy Ma đạo, còn trở
thành con cờ để Long lão đại đối phó với đại ma đầu nữa.
Nàng
rất giận bản thân mình, trách mình lỗ mãng tự sa vào bẫy, còn bởi vì bản thân muốn gặp người yêu mà gián tiếp kéo cả đại ma đầu vào trong bẫy,
nhưng cũng chính vì một kiếp nạn này mà nàng thấy rõ rất nhiều chuyện.
Không biết từ lúc nào mà tình yêu của nàng dành cho đại ma đầu đã khắc
sâu vào tận tim rồi! Không lý do, không nguyên nhân, cứ vậy mà đi đến
mức này, lẽ nào là bởi vì cả hai đã từng sống chết có nhau cho nên trái
tim cũng dễ dàng đến gần nhau hơn? Hay là bởi do gen, nói không chừng
gen của hai người có tính bù trừ cho nhau chăng? Hoặc là bởi ý trời?
Ông trời sắp xếp cũng hay thật! Hay đến mức nàng có thể quên cả sống
chết, không đắn đo, không cân nhắc gì đến sự an toàn của bản thân vì
hắn.
Trước đây nàng cứ tưởng rằng tình yêu biển cạn đá mòn,
chết cũng không đổi là rất vĩ đại, bây giờ tự mình trải nghiệm rồi mới
phát giác nó cũng chỉ là chuyện rất tự nhiên mà thôi. Yêu một người, sau đó tình yêu dần dần trở nên sâu sắc thì tự nhiên sẽ làm được như vậy
thôi.
Nhưng mèo yêu Cửu Mạng, một cậu bé đẹp xinh đáng yêu,
người mà nàng cứ luôn xem như đệ đệ, hình như —— có lẽ —— có thể —— đã
sinh ra tình cảm khác thường với nàng rồi.
Đúng là đứa bé ngốc
mà! Mao Lư đã nói nàng có thể bình phục rồi mà vì sao y vẫn còn trưng ra vẻ mặt chỉ mong sao được bị thương thay nàng chứ? Vì sao trong mắt y
lại đong đầy tình yêu và sự thương tiếc, cứ như là cách xa nàng thì y sẽ không còn nhịp đập vậy? Vì sao vừa mới gặp nàng ngay lần đầu thì đã
thích nàng, dựa dẫm vào nàng rồi? Lẽ nào chỉ bởi vì lúc ấy nàng mọc thêm vài sợi sâu mèo làm y nhận nhầm hai người là đồng loại chăng?
Có lẽ nàng không nên tiếp tục đối xử với Cửu Mạng như một đứa trẻ nữa, y đã là một nam nhân trẻ tuổi rồi, hơn nữa còn là một nam nhân trẻ tuổi
vừa đẹp vừa trong sáng nữa. Nàng không được tiếp tục thân cận quá mức
với y nữa, như vậy sẽ khiến y hiểu lầm và sẽ trở thành công cụ tổn
thương đến y sau này, bởi vì trái tim của nàng đã sớm trao cho người
khác rồi, không lấy về được nữa.
Điều khiến nàng ngạc nhiên là
nàng phát hiện dù mình không cử động được, nội tức cũng trống không,
nhưng thuật Truyền Tâm độc môn của phái Thiên Môn lại có tác dụng, cho
nên nàng có thể nói chuyện được với lục sư huynh.
Nàng vốn muốn đi khỏi đây với lục sư huynh, không muốn tiếp tục liên lụy đại ma đầu
nữa. Mặc dù nàng nhớ hắn, muốn ở bên hắn biết bao, nhưng nếu như điều
này trở thành tảng đá vướng chân hắn thì nàng thà nén lòng chia ly hắn
còn hơn. Dù sao thì non xa nước thẳm, mạng sống của thần tiên lại dài
như vậy, chắc chắn sẽ còn có cơ hội quấy rối hắn lần nữa.
Nhưng con lừa kia lại nói chỉ có Huyền Hoàng Châu của Long lão đại mới cứu
được nàng, đại ma đầu không nghĩ ngợi gì mà đã tin lời nó rồi.
Lúc ấy nàng rất muốn hét to lên: Nàng không cần bất cứ thứ gì, chỉ cần
thời gian để nghỉ ngơi thì sẽ khỏe lại thôi. Tình trạng của nàng tự nàng biết, nàng thấy bên trong cơ thể nàng tựa như mảnh đất từng bị lũ lụt
vậy, bây giờ lũ đã rút rồi thì sẽ từ từ khỏe lại thôi. Hơn nữa tuy lũ đã rút đi nhưng nó có để lại một vài thứ, và hình như chúng đã giúp cho
công lực của nàng tăng lên không ít.
Nàng nhạy cảm nhận thấy
đây là kế mượn đao giết người của Mao Lư, mà đại ma đầu thì cứ cắm đầu
xông vào đó, không chịu cân nhắc do dự dù chỉ một chút. Và ngay vào lúc
này thì lục sư huynh lại tỏ vẻ khá kiên quyết, cho dù nàng có nói gì thì cũng không chịu giúp nàng ngăn cản hành động của Hoa Tứ Hải.
Có lẽ thân là một đệ tử tử Tiên đạo, huynh ấy hy vọng hai đạo Ma Yêu sẽ
tàn sát nhau để làm suy yếu thế lực của Ma đạo, nàng không thể nào khiển trách lục sư huynh được, chỉ dùng lời ngon tiếng ngọt bảo huynh ấy tiếp tục đi Ẩn Lưu đưa thư, như vậy thì ít nhất sẽ tránh được việc lục sư
huynh đi chung với họ, đến lúc ấy lại khiến đại ma đầu lâm vào tình
trạng trước hay sau cũng là địch.
Nàng đã phản bội Tiên đạo rồi sao? Mặc kệ! Ai bảo nàng yêu một ma đầu cơ chứ? Nàng không mong muốn bất kỳ ai bị tổn hại.
Lục sư huynh đưa A Đẩu và Vạn Sự Tri đi, Mao Lư thì đưa Cửu Mạng đi, mà đại ma đầu thì cõng nàng suốt quá trình đuổi theo Long lão đại, cứ vậy
kéo dài mất bảy ngày.
Thuốc của Mao Lư đúng là có tác dụng, nói không chừng chính nó mới là yếu tố mấu chốt chữa lành cho kinh mạch của nàng. Nàng có thể nhận thấy cơ thể mình đang từ từ có chuyển biến tốt,
càng ngày càng cảm nhận được sự biến đổi của những sự vật xung quanh, cứ tiếp tục như vậy thêm tám đến mười ngày thì chắc chắn nàng sẽ bình
phục. Nàng rất muốn nói cho đại ma đầu nghe những điều này, nhưng mặc
cho nàng có sốt ruột ra sao thì ngay cả một giọt nước mắt nàng cũng
không nặn ra được.
Cho đến ngày hôm nay, nàng “nhìn” thấy hắn
đấu sức với Long lão đại, vì phá thuật liên mạng mà tự tổn hại đến mình, sự hoảng sợ tột cùng khiến nàng mở trừng mắt ra, dùng nước mắt bày tỏ
sự bất mãn, lo lắng và đau lòng.
Tên đại ma đầu này nóng lòng
quá, nếu hắn chịu đợi thêm một ngày, nói không chừng nàng đã có thể tự
tỉnh dậy, không cần phải vì cứu Phượng Hoàng đó mà suýt nữa chém mình
thành hai nửa, và bây giờ cũng không cần phải hòa tan Huyền Hoàng Châu
gì đó.
Nàng vốn muốn chống cự, nhưng hình như đại ma đầu rất
kiên quyết, nàng trừng hắn chỉ có tác dụng ép hắn xử lý vết thương của
mình trước mà thôi, chứ không thể ngăn cản hành động tiếp theo của hắn,
chỉ đành để mặc hắn vậy.
Ít ra thì hành động này không nguy
hiểm là bao, nói thật thì nàng còn có chút thích, bởi vì nàng được hắn
ôm vào lòng, ngay cả hơi thở cũng hòa vào nhau.
“Được rồi,
Trùng Trùng.” Không biết qua bao lâu, ngay vào lúc Trùng Trùng buông
lỏng cho luồng khí trong người được chảy tự do, Huyền Hoàng Châu đã gần
như hòa tan hoàn toàn rồi, mà nàng thì đang thoải mái tới sắp chìm vào
giấc ngủ thì giọng nói của Hoa Tứ Hải lại vang lên ngay sau lưng.
Giọng nói của hắn sao lại hay đến vậy chứ! Gần như là cả đời này cũng không bao giờ ngấy nghe hắn gọi hai chữ Trùng Trùng vậy.
“Ta nói này đại ma đầu, chúng ta thương lượng ——“ Nàng muốn lên tiếng
nói chuyện nhưng lại không phát ra tiếng, chỉ hừ được một tiếng. Xem ra
muốn chức năng nói chuyện được phục hồi thì vẫn phải chờ thêm rồi.
Hoa Tứ Hải không nghe thấy nàng nói chuyện thì không hiểu, tưởng nàng
khó chịu, vội vàng xoay nàng lại, sau khi nhìn thấy nàng tuy tiều tụy đi rất nhiều nhưng gương mặt đã khôi phục lại vẻ đáng yêu tươi sáng vốn
có, ánh mắt sáng trong thật hấp dẫn thì trái tim bỗng rung động, bèn đưa tay nâng mặt nàng lên, nhìn vào nàng một cách tỉ mỉ từng li từng tí.
Nàng cuối cùng cũng quay về rồi! Vẫn là nữ tử hoạt bát ấy, tuy có lúc
sẽ làm hắn tức giận, nhưng tất cả mọi sức sống và niềm vui đều tập trung trên người nàng, cho dù hắn không thể sở hữu thì chỉ cần cảm nhận thôi
cũng đủ rồi.
Trùng Trùng bị nhìn mà tim đập thình thịch, bỗng
tưởng như nội thương của mình lại tái phát, tẩu hỏa nhập ma rồi, sau khi ngẩn ra liền lập tức phát hiện thì ra nội thương mới là do nam nhân
trước mặt này gây ra.
Bây giờ mặt trời đã mọc rồi, ánh mặt trời xuyên thấu qua làn sương mù màu lục nhạt trong đầm chiếu lên người của
Hoa Tứ Hải. Bởi vì ngược sáng nên thân thể hắn như được mạ một lớp sáng
vàng vậy, làm cả người hắn đều sáng rực cả lên.
Thời khắc này lãng mạn biết bao, phải hôn! Kiên quyết phải hôn!
Nhưng mà nàng ngoài việc có thể trơ mắt nhìn thì hoàn toàn không cử
động được, thử chớp mắt vài cái mà đại ma đầu lại không hiểu được gì,
một động tác dẩu môi lên nhỏ nhặt vậy thôi mà có làm sao cũng không làm
được.
Cái gì mà tàn Hoa bại Liễu chứ, là đầu gỗ thì có, ngay cả dấu hiệu như vậy mà cũng không nhận ra!
Không phải nàng háo sắc mà vì những ngày này cứ ôm ấp chạm môi mãi,
nàng thì không cử động được, cảm xúc lại nhạy cảm hơn bình thường, ngày
nào cũng tê tê như bị điện giật vậy, nếu như nói nàng không có cảm giác
thì hoàn toàn là bịa đặt.
Tiếc rằng bây giờ nàng đang trong
trang trạng thái người thực vật, nhưng người thực vật cũng có lòng tự
tôn đấy, nam nhân này sao có thể làm lơ sắc đẹp và khát vọng của nàng
vậy! Chờ xem đi, chờ khi nàng luyện xong thần công trừ Ma cái thế thì
chắc chắn sẽ cho hắn đẹp mặt!